Chương 5: Lời tự trách trong tim
Tiếng nước róc rách vọng lại từ sâu trong hang động, cùng với tiếng gió đang rít lên từng hồi ở bên ngoài.
Lửa cháy leo lét, bóng hai người hắt lên vách đá lởm chởm, kéo dài thành những hình thù mơ hồ tựa như hai kẻ lạc loài giữa nhân gian.
Hoàng Tuấn Tiệp lặng lẽ quỳ bên cạnh Hạ Chi Quang, đôi mắt y tối sầm nhìn chằm chằm vào người nằm bất động trước mặt.
Toàn thân Hạ Chi Quang lạnh ngắt, vạt áo đã rách nát và dính đầy máu đỏ sẫm. Dù y đã cầm máu cho hắn, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, hơi thở yếu đến mức tưởng như sẽ ngừng lại bất cứ lúc nào.
Hắn đã bị thương...vì cứu y.
Tại sao hắn lại làm như vậy chứ?
Đã bao lâu rồi mới có người bất chấp tất cả để bảo vệ y? Đã bao lâu rồi y mới cảm nhận được hơi ấm của một bàn tay nắm lấy mình trong tuyệt vọng?
Khi cầm mảnh vải băng bó, bàn tay Hoàng Tuấn Tiệp run lên nhè nhẹ. Vết thương trên vai Hạ Chi Quang rất sâu, nhưng không trí mạng, điều đáng lo nhất là hắn đã mất quá nhiều máu.
Hơi lạnh từ vách đá tỏa ra khiến cơ thể hắn run lên từng đợt, lửa trong hang lại không đủ để sưởi ấm. Nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ không qua khỏi mất.
Y mím môi, không một chút do dự mà đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo ngoài của y phục, rồi chậm rãi nằm xuống, kéo thân thể lạnh lẽo kia vào lòng.
Hơi ấm từ lồng ngực y khẽ lan sang da thịt hắn, như một tia sáng le lói giữa bóng tối.
Từng đợt hơi thở của hắn lại dần phả nhẹ lên cổ y, nhưng nó yếu ớt đến mức khiến lòng y bất giác trĩu nặng.
Một kẻ như y...đã từng nhuốm tay trong máu, giết người không chớp mắt, tội ác chồng chất đầy người.
Nhưng vì sao lại có người liều mạng để giữ lấy?
Lồng ngực Hoàng Tuấn Tiệp phập phồng, từng nhịp thở giao nhau trong khoảng không yên tĩnh. Rõ ràng không phải y bị thương, nhưng lồng ngực lại có chút khó thở.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên vách đá, ánh sáng lay động ấy chẳng hiểu sao lại khuấy động thứ gì đó trong tâm trí y.
Một cảm giác quen thuộc nhưng xa lạ dần len lỏi, như có gì đó đang cố thoát ra khỏi lớp sương mù dày đặc của ký ức.
Một giọng nói đầy men rượu mơ hồ vang lên giữa tiếng mưa rơi lộp bộp.
"Tiểu tử xui xẻo! Ngươi sinh ra chỉ để hại chết mẫu thân ngươi!"
Là ai đang nói?
Cả người Hoàng Tuấn Tiệp khẽ run lên, ngay sau đó một bàn tay thô ráp túm lấy cổ áo y, quăng mạnh xuống nền đất lạnh.
Nước mưa hòa lẫn với bùn đất, thấm vào y phục cũ nát của một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi, từng câu từng chữ đứt quãng đập vào tai.
"Nương...không phải do con hại..."
Giọng nói ấy...hình như là của y?
Tiếp đến là những hạt mưa rơi xuống một mái nhà lụp xụp, tiếng tí tách cứ văng vẳng bên tai.
Trong cái lạnh thấu xương, hình như đã có người ôm y vào lòng, bàn tay gầy gò khẽ xoa đầu y, giọng nói dịu dàng cất lên giữa cơn gió rét.
"Tiệp nhi ngoan...đừng sợ...con vẫn mãi là bảo bối của nương..."
Người đang nói là ai vậy? Là mẫu thân của y chăng?
Y muốn nhớ, nhưng càng cố nhớ, bóng tối lại càng nhấn chìm tất cả. Mùi rượu nồng nặc lại bắt đầu xộc vào mũi, hòa lẫn với tiếng gào thét đầy men say. Một bàn tay thô bạo siết chặt lấy y, quăng ra ngoài.
"Mày là thiên sát cô tinh! Nếu không có mày, nàng đã không chết! Mày là đồ nghiệt chủng, cút khỏi nhà tao!"
Có ai đó đã đẩy y ra khỏi ánh sáng, có ai đó đã nguyền rủa y. Nhưng y không nhớ rõ gương mặt họ. Chỉ có cảm giác lạnh lẽo của cơn mưa, cảm giác ngực đau nhói khi bị vứt bỏ, cảm giác ngột ngạt khi bị ném vào bóng tối không lối thoát.
Sau đó y thấy một lưỡi đao sáng loáng vung lên, những tiếng hét đứt quãng, và máu đỏ sẫm loang lổ trên khuôn mặt.
Bóng người nhỏ bé lảo đảo bước đi giữa những kẻ đã nằm xuống, từng ngày trôi qua như một cơn ác mộng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong ký ức "Giết hoặc bị giết, ngươi sẽ không còn con đường nào khác"
Tất cả những hình ảnh mà y thấy dường như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ để lại những mảnh kí ức rời rạc trong tâm trí.
............
Hoàng Tuấn Tiệp mở bừng mắt, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, hơi thở gấp gáp.
Chỉ là mộng thôi, nhưng y thấy có lẽ cũng không phải là mộng.
Y nhíu mày, cố gắng nắm lấy những hình ảnh mơ hồ trong đầu, nhưng nó lại như cát chảy qua kẽ tay, vừa chạm vào liền tan biến.
Hít sâu một hơi để trấn tĩnh bản thân, y đưa tay ấn lên thái dương, chắc chắn thứ ánh lửa ấy đã đánh thức một phần ký ức đã ngủ quên từ rất lâu của y.
Ngón tay Hoàng Tuấn Tiệp lướt nhẹ trên gò má Hạ Chi Quang, động tác vốn dĩ chỉ là muốn kiểm tra xem hắn còn sống không. Nhưng rồi y nhận ra bàn tay mình đã dừng trên khuôn mặt hắn lâu hơn cần thiết.
Cái lạnh từ da hắn thấm vào đầu ngón tay y, như thể len lỏi vào tận đáy lòng. Một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy, khiến y không tự chủ được mà kéo hắn sát hơn nữa.
Thế gian này chẳng ai cần y cả, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, y muốn giữ lấy một chút hơi ấm duy nhất còn sót lại.
Lửa trong hang đã dần tàn, chỉ còn lại tàn tro, hơi ấm chật vật vương vấn trong không gian chật hẹp. Nhưng vẫn không xua được cái lạnh buốt giá đang thấm vào da thịt.
Hoàng Tuấn Tiệp siết nhẹ tấm vải thô rách nát đang quấn quanh người cả hai, cố gắng truyền chút hơi ấm cho kẻ đang nằm bất động. Hạ Chi Quang vẫn chưa tỉnh, hơi thở hắn mong manh như ngọn đèn trước gió.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đúng lúc ấy y cảm nhận được cơ thể trong lòng khẽ cử động.
Rồi...một giọng nói khàn khàn, yếu ớt cất lên trong khoảng không tĩnh lặng.
"Tiệp ca..."
Hoàng Tuấn Tiệp sững người, hơi thở khựng lại.
Giọng nói kia rất khẽ, tựa như hơi thở bị gió cuốn đi, nhưng rơi vào lòng y lại nặng tựa ngàn cân.
Chưa từng có ai gọi y dịu dàng như thế, tim y khẽ run, như thể có gì đó vừa rơi xuống, gợn lên một vòng sóng lan mãi không dừng.
"Tiệp ca..."
Không phải là ảo giác.
Y cúi xuống, bàn tay run run chạm vào gương mặt tái nhợt của người kia. Đôi mắt Hạ Chi Quang hé mở, mông lung nhưng vẫn nhìn thẳng vào y, hắn yếu đến mức không nhấc nổi tay, nhưng khóe môi lại cong lên một chút, tựa như đang cười.
"Ta...tìm được ngươi rồi..."
Ngực y siết lại, cảm giác này...là gì?
Rõ ràng y đã tự nhủ không cần ai quan tâm, không cần ai thương xót. Nhưng vì sao chỉ một câu nói, chỉ một ánh mắt của hắn lại khiến tim y đau nhói?
Ngón tay y vô thức siết lấy bàn tay lạnh buốt của hắn, mãi đến lúc này y mới nhận ra...chính mình cũng đang run rẩy.
------------------------
dạo này tui đang bận thi giữa kì nên có ra chương muộn thì cho tui xin lỗi nhiều nhaa
hoho chương này thì nhẹ nhàng thế thôi, chỉ có quá khứ của Tứn Tiệp là chính thôi hà. Nhưng cũng từ chương này mà Tứn Tiệp sẽ có cái nhìn khác về Quang Quang á nhaa (≧▽≦)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro