Trăm sông đổ về biển
##Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không re-up dưới mọi hình thức##
!!!!Truyện có chút cảnh H và lời văn hơi thô tục. Cân nhắc trước khi đọc!!!
.
.
Thời tiết ở Thị trấn Merkel những ngày này có sương mù, khi xe chạy đến địa điểm đã hẹn trước, Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới đến thì trời cũng tạnh mưa, khi anh xuống xe gần như có thể cảm nhận được không khí đặc quánh, hơi thở có mùi ẩm ướt bay lượn trong không khí, điều này đã khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ.
Quản gia ở một bên nhìn qua cũng biết tính khí của thiếu gia lại nổi lên, đành phải trấn an anh lần nữa: “Chủ nhân, nghe nói đồ vật vô cùng quý giá lần này đều ở nơi này, hẳn là không mất quá nhiều thời gian."
Hoàng Tuấn Tiệp khịt mũi, "Tốt nhất nên như những gì ngươi nói”, dáng người của anh cao ráo còn có đôi chân dài hút mắt, mới đi một bước là đã giữ khoảng cách với quản gia khá xa. Bên cạnh anh có mấy cô tiểu thư nhà giàu cùng nhau đi dạo, nói chuyện cười nói.
Căn biệt thự được chọn cho buổi đấu giá hôm nay được trang trí có chút giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất sang trọng, dù là vậy, Hoàng Tuấn Tiệp cũng không có ý định chiêm ngưỡng nó. Anh thường xuyên thích tụ tập và giao lưu với đám bạn thân của mình ở những nơi sang trọng gấp trăm lần nơi này, nói chuyện phiếm về tự do và lý tưởng. Đáng tiếc, trong mắt cha hắn, đây chỉ là những người bạn ngu ngốc mà thôi.
Hoàng Tuấn Tiệp đầy oán hận ngồi trên ghế, gần như trong tít tắt đã uống hết rượu whisky trên bàn, trước khi đợi được đến món đồ đấu giá mà cha anh yêu cầu ở cuối cùng, đôi bàn tay dài với những đường gân tinh tế đó cứ tiếp tục rót rượu đầy ly, mà vẻ mặt không hề thay đổi.
Ngay khoảnh khắc đặt tấm bảng đấu giá xuống, Hoàng Tuấn Tiệp đã không thể chờ đợi được nữa, anh đã nghĩ đến những địa điểm vui chơi đầy thú vị chuẩn bị đến rồi, chỗ này quá nhàm chán, chẳng muốn nán lại chờ đợi cái thứ cuối cùng kia nữa. Tuy nhiên, vừa xoay người lại thì đám đông đột ngột hô ầm lên, một làn sóng phấn khích mạnh mẽ kéo anh xoay người lại. Chỉ là, vừa chạm mắt với thứ kia, Hoàng Tuấn Tiệp đã không tài nào rời mắt đi được nữa.
Giọng nói hưng phấn của người dẫn chương trình vang lên: “Tôi xin giới thiệu với các quý ông quý bà vật phẩm đấu giá cuối cùng, tiên cá Marian bí ẩn và lâu đời nhất trong lịch sử! Người cá quý giá này đã bị chúng tôi vô tình bắt giữ, tôi tin rằng tất cả những vị khách hôm nay đến đây đều là vì thứ quý giá này. Quý ông quý bà biết đấy, nước mắt của tiên cá Marian là những viên kim cương trong suốt như pha lê, và lớp vảy cứng nhất trên bụng chính là liều thuốc trường sinh bất tử, giá khởi điểm của một bảo bối quý giá như vậy chỉ có 10 triệu thôi!"
Hoàng Tuấn Tiệp hoàn toàn không nghe một lời giới thiệu dài dòng nào của người dẫn chương trình, ngay từ đầu sự chú ý của anh đã tập trung vào người cá xinh đẹp trong bể cá dài.
Người cá từ đầu đến cuối vẫn im lặng bất động, mái tóc dài vàng óng bồng bềnh trong nước, phần thân trên trần trụi, có thể nhìn rõ dáng người mạnh mẽ và những đường nét uyển chuyển lộ rõ, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh đến hoàn mỹ.
Bắt mắt nhất chính là chiếc đuôi cá lộng lẫy và quyến rũ, dưới ánh sáng phản chiếu đủ màu sắc sặc sỡ, các cơ trên đuôi cá rất khỏe khoắn và mạnh mẽ.
Không khí tại hiện trường rất sôi động, người giàu đổ xô ra đấu giá, người chủ trì cười ngặt nghẽo trước những con số ngày càng tăng. " sáu mươi tám triệu lần thứ nhất! Sáu mươi tám triệu lần thứ hai!..."
Người cá trong nước dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ trên lầu, y quay đầu lại, con ngươi màu hổ phách sáng ngời, hai nốt ruồi dưới mắt càng như quyến rũ động lòng, lôi kéo sự chở che từ loài người xa lạ. Trong khoảnh khắc đó, những âm thanh ồn ào bên tai anh ngày càng xa dần, và đôi mắt lưu ly đó là những thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí.
"Một trăm triệu." Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy mình nói như thế, không để ý đến quản gia bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt. Toàn bộ khán giả xôn xao, ngay cả người dẫn chương trình cũng không giấu được sự ngạc nhiên.
Với con số to lớn đó, số phận của tiên cá Marian đó đã được quyết định. Khi Hoàng Tuấn Tiệp bước vào sau khán đài, anh không tránh khỏi nghe thấy những lời thì thầm của người khác, xen lẫn những từ như "kẻ điên" và "hối hận", Hoàng Tuấn Tiệp không hề nghĩ đến rồi sẽ có cơn mưa máu phía sau đang chờ đợi mình, anh chỉ háo hức lao về phía ánh sáng của mình.
.
.
Người cá được đặt an ổn trong bồn tắm tại nhà Hoàng Tuấn Tiệp. Nhờ kích thước bồn tắm lớn nên đuôi của người cá có thể duỗi ra một cách tự nhiên.
"Ngươi có thể hiểu được tiếng người không? Tên ta là Hoàng Tuấn Tiệp, từ nay về sau ta sẽ là chủ nhân của ngươi." Người cá dùng cái đuôi dài vỗ vỗ nước trong bồn tắm, khiến nước văng tung tóe khắp người Hoàng Tuấn Tiệp. Y thấy cả người anh ướt sũng thì cảm thấy rất thú vị, liền mỉm cười vui vẻ khoe hàm răng sắc nhọn.
Hoàng Tuấn Tiệp đặt tên cho người cá là "Quang", anh đặt tên cho y là "Quang" vì ánh sáng ngày càng dài ra và ngắn lại, bỏ qua sự thật rằng người cá có thể hơn anh hàng trăm tuổi.
Thời gian trôi qua, sự mới lạ của Hoàng Tuấn Tiệp đối với Quang vẫn không hề suy giảm. Anh biết Quang thích ăn cá hồi, thực ra mái tóc vàng của y hơi cứng, vảy của Quang là một nơi nhạy cảm không thể để bị tổn thương, và y sẽ cọ vào lòng bàn tay anh khi tâm trạng vui vẻ.
Hoàng Tuấn Tiệp ngồi ở mép bồn tắm, chải bím tóc cho Quang, "Sao khó thế? Vậy mà quản gia làm nó trông dễ dàng thế ..." Mái tóc đẹp đẽ và mượt mà như rong biển của y trở nên thô ráp, bím tóc xương cá đã được hoàn thành.
Quang nghiêng đầu, nốt ruồi dưới mắt hiện lên rõ ràng, Hoàng Tuấn Tiệp nhỏ một giọt nước lên đó, nhìn nó chậm rãi lướt qua đôi má mịn màng của y, Quang gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Hoàng Tuấn Tiệp suy nghĩ một lúc: "Có phải mỗi tiên cá đều có nốt ruồi ở các bộ phận khác nhau không?" Quang lại gật đầu. Hoàng Tuấn Tiệp cúi xuống hôn hai cái nốt ruồi một cách trân trọng lại nhẹ nhàng “Chắc là nốt ruồi của em là đẹp nhất đó.”
Tin tức thiếu gia nhà họ Hoàng mang về một người cá với cái giá rất cao đã truyền đến mọi người trong vòng vài ngày. Khi cha anh gọi đến, Hoàng Tuấn Tiệp đã phải hít một hơi thật sâu trước khi trả lời.
Không ngờ cha anh lại không mắng mỏ câu nào ngược lại còn khen ngợi sự hiểu biết sâu sắc của anh về giá trị vô hạn của người cá trong tương lai. Ông ta ra lệnh cho Hoàng Tuấn Tiệp thu thập thêm nước mắt từ người cá, đồng thời cắt lấy những chiếc vảy vô giá trên bụng người cá khi y mất cảnh giác.
Hoàng Tuấn Tiệp không để tâm lắm những lời căn dặn của ông ta. Gần đây anh lo lắng về sự bất thường của Quang. Nhiệt độ cơ thể của Quang đã tăng quá cao trong mấy ngày nay, y có vẻ cáu kỉnh và luôn trong trạng thái bồn chồn, thậm chí còn tỏ ra hung hăng với người hầu bước vào phòng.
"Quang Quang, buổi sáng ngươi chỉ ăn hai con cá... Quang? Tiểu Quang?! Ngươi làm sao vậy!" Hoàng Tuấn Tiệp ôm một thùng sắt đựng đầy cá tươi bước vào phòng tắm, Quang quay lưng về phía anh, y nổi trên mặt nước hoàn toàn không có động tĩnh gì. Hoàng Tuấn Tiệp bất chợt cảm thấy sợ hãi không nói thành lời, chạy thẳng về phía Quang mà không quan tâm đến hình tượng thiếu gia của mình.
Hoàng Tuấn Tiệp vừa lật người y lại, liền đụng phải một đôi mắt nheo nheo ranh mãnh, anh bất ngờ bị y chặt chẽ khóa lại trong bồn tắm, không thể cử động, áo sơ mi trên người cũng ướt đẫm, bên dưới lớp áo mỏng mơ hồ lộ ra hai hạt đậu đỏ hồng mềm mại trên khuôn ngực trắng nõn.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm rất thấp càng khiến cho sự đỏ hồng trên đùi Hoàng Tuấn Tiệp càng lộ rõ. Anh nhìn xuống bên dưới, sững sờ không nói nên lời trước cảnh tượng tục tĩu và dâm đãng trước mặt.
Dưới bụng dưới của Quang có một cái lỗ hở ba tấc, dương vật gớm ghiếc của người cá nhô ra ngoài, lỗ nhỏ phía trên đang tiết ra một loại chất lỏng bôi trơn kỳ quái nào đó, Hoàng Tuấn Tiệp có thể cảm nhận được những mạch máu màu xanh lan ra khắp chiều dài của dương vật, Hoàng Tuấn Tiệp lập tức đỏ mặt, nước lạnh bao quanh dường như nóng lên trong nháy mắt.
Trước đây, anh từng đọc trong sách nói rằng, người cá mỗi năm sẽ có kỳ động dục một lần. Nghĩ đến các triệu chứng khác nhau của Quang gần đây, Hoàng Tuấn Tiệp hẳn là nên sớm nghĩ đến điều này, nếu không thì anh đã không phải rơi vào hang cọp và bị chịch như thế này rồi.
Dương vật của người cá trượt vào giữa cánh mông mềm mại và thúc mạnh vào trong cái lỗ nhỏ của anh. Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên cảm thấy phần thân dưới của mình bị như có một thanh sắt nóng hổi chọc vào, đau đớn khiến mắt anh ươn ướt, vung tay loạn xạ. Muốn đẩy người kia ra, nhưng chỉ có thể yếu ớt để lại những vết cào đỏ nhạt trên cơ ngực y.
"Chết tiệt, rút nó ra! Đau quá, ahhh..." Hoàng Tuấn Tiệp gần như ngất đi vì đau, nhưng anh không ngất được, chỉ có thể mở to mắt cảm nhận cơn đau một cách tàn nhẫn, cảm nhận rõ ràng dương vật cương cứng to lớn dị thường đang bị đưa vào cơ thể mình từng inch một, cho đến khi nó đâm lút cán.
Chất lỏng bôi trơn kỳ lạ từ cái lỗ phía trên kia của Quang liên tục tiết ra, nhanh chóng làm cho hậu huyệt khô khốc của anh trở nên trơn tru. Cái đuôi cá lấp lánh quấn chặt ly vòng eo rắn chắc của Hoàng Tuấn Tiệp, bắt đầu đẩy về phía trước. Mỗi cú thúc đều vào sâu đến tận cùng, quy đầu khổng lồ mỗi lần đâm vào đều nhắm ngay điểm mẫn cảm một cách chính xác.
"Ưm... ưmm.. Quang."
Trong làn nước gợn sóng, trong những tiếng thở dốc ướt át, có thứ gì đó cọ vào ngực Hoàng Tuấn Tiệp, khiến anh rên rỉ như phát hiện ra một thế giới mới. Quang dùng móng tay cào vào đầu vú của anh, Hoàng Tuấn Tiệp vừa đau vừa khoái cảm, rồi lại rên rỉ thật dâm đãng như thể rất thoải mái.
"Ư.."
Bị sàm sỡ như vậy một lúc, Hoàng Tuấn Tiệp có chút tức giận: “Đừng cọ nữa, dùng miệng đi…” Quang do dự một lúc, sau đó chậm rãi đưa miệng mút điểm nhỏ đỏ hồng trên ngực của anh. Hàm răng sắc nhọn của người cá thật sự làm đau anh, Hoàng Tuấn Tiệp nhẹ nhàng kéo mái tóc dài óng mượt của y ra bảo, "Nhẹ nhàng... ưm… ưm… đúng vậy..."
Người cá là một sinh vật cổ xưa đầy thông minh, Quang nhanh chóng làm chủ tình hình, khiến cả hai bên đều thoải mái. Y xoa xoa cặp mông đầy đặn căng mịn của anh không nhẹ cũng không mạnh, một đôi mắt đẹp đẽ sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng đầy dục vọng của Hoàng Tuấn Tiệp..
"Jie...Jie."
Quang bắn tất cả tinh dịch vào sâu trong hậu huyệt của anh, vừa gọi. Đây là lần đầu tiên Quang nói chuyện trước mặt Hoàng Tuấn Tiệp. Tai của Hoàng Tuấn Tiệp nóng lên, trái tim cũng nhảy lên mấy nhịp, nhưng miệng anh lại không thành thật, muốn bắt bẻ người ta “Chị gái gì cơ. Hừ, Ta là nam.”
Lời vừa nói ra xong thì bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, hai người ở trong nước nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Người cá trước mắt làm bất kỳ hành động nào nữa, đôi mắt sâu thẳm của đại dương đó cứ nhìn anh chằm chằm, nếu y không nói, sẽ chẳng ai đoán được y đang nghĩ gì. Còn Hoàng Tuấn Tiệp đơn giản là không muốn đoán, anh hôn lên đôi môi mềm mại và đầy đặn của đối phương, "Hôn được không?" Quang không nói, chỉ trả lời bằng một âm thanh nhớp nháp và mơ hồ tràn ngập căn phòng.
Nếu hỏi Hoàng Tuấn Tiệp anh định nghĩa mối quan hệ này như thế nào thì anh sẽ khó trả lời. Con người và người cá là những loài khác nhau, đừng nói chi đến sự khác biệt về tuổi thọ, tính đến sinh sống với nhau thôi thì con người đã không thể thở dưới nước được. Tương tự, người cá cũng không thể sống lâu trên cạn. Hoàng Tuấn Tiệp luôn biết rằng Quang không thể ở trong bồn tắm chật hẹp này mãi được.
.
.
Ba tháng ngắn ngủi ở bên Quang còn sâu sắc và khó quên hơn hai mươi lăm năm cuộc đời đã qua của Hoàng Tuấn Tiệp. Điều đó thể hiện rõ đến nỗi khi biết cha anh đã bí mật đưa Quang đi mà không nói cho anh biết, trong lòng anh cảm thấy bất an và tức giận, Quang không còn là một người xa lạ với anh nữa, y đã trở thành một phần của anh.
Hoàng Tuấn Tiệp bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng anh đã yêu một con quái vật, hay nói một cách dễ hiểu hơn là những sinh vật cổ xưa.
Vì để cứu người mình yêu, Hoàng Tuấn Tiệp một mình đột nhập vào phòng thí nghiệm cùng với những vũ khí đã mua với giá cao từ những người buôn bán vũ khí.
Bước vào bên trong, không gian tối tăm và mù mịt chính là đặc sản của những phòng thí nghiệm bất hợp pháp. Thứ ánh sáng duy nhất phát ra là từ cái bể chứa thẳng đứng ở giữa căn phòng, thứ ánh sáng yếu ớt chiếu lên thân người của người anh yêu.
“Quang”
Quang hoàn mỹ và đẹp đẽ tựa những bức tượng hùng vĩ cổ xưa một thời, giờ đây hoàn toàn trần trụi không còn sức sống, Hoàng Tuấn Tiệp gần như phát điên mà lao đến bên y. Càng lại gần càng nhìn rõ trên bụng dưới của Quang có đủ loại vết sẹo không thể phá hủy đã mơ hồ nới lỏng ra, tất cả đều thể hiện ý đồ của hung thủ, bọn họ đã lấy những chiếc vảy quý giá của y đi.
.
.
Người lái xe chờ sẵn bên ngoài đã kịp thời đưa họ ra đến bờ biển. Hoàng Tuấn Tiệp chỉ kịp đẩy Quang xuống vùng nước nông, ngay trước khi những kẻ truy đuổi theo hai người kịp đến.
Bọn chúng muốn lao xuống bắt lấy Quang, Hoàng Tuấn Tiệp buộc phải chĩa súng vào thái dương của mình như một lời đe dọa gửi đến người cha.
“Tiệp” Một tiếng gọi tuyệt vọng từ phía sau khiến anh quay lại, trong đêm tối, viên kim cương mà cha Hoàng mơ ước lặng lẽ biến mất trong làn nước biển lạnh lẽo.
Vào thời điểm quan trọng khi sự chú ý của mọi người đã bị chuyển hướng, Hoàng Tuấn Tiệp không chút do dự nổ súng. Cha của anh ngã xuống ôm lấy bờ vai đang chảy máu của mình, những người xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Quang bất ngờ xuất hiện, dùng đuôi cá hạ gục những kẻ truy đuổi. Sau cùng, y dang rộng vòng tay về phía anh.
Hoàng Tuấn Tiệp lao mình vào Ánh sáng, cả hai rơi xuống biển, một con sóng lớn cuốn qua, nhấn chìm hai thân ảnh trong chớp mắt.
Hoàng Tuấn Tiệp trong làn nước, xé toạc bộ quần áo quấn chặt quanh người, mang cá trên cổ đột nhiên xuất hiện, đóng mở giống như một người cá thật sự.
Bọn họ, cùng nhau biến mất dần vào đáy biển sâu, bắt đầu một cuộc sống mới.
.....END....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro