Ăn rồi hãy nói
Trần gia tiểu thư không thể động, Trần gia tiểu thư không thể động. Quảng Linh Linh thầm đọc đi đọc lại câu này, muốn thân thể chậm chạp không nhúc nhích này đứng dậy. Tiểu huynh đệ cứng rắn trong quần, tựa hồ đang kháng nghị với cô. Quảng Linh Linh nghĩ lại, không thể động không có nghĩa là không thể nhìn mà! Sau khi cô xem xong rồi lặng lẽ bỏ đi, có ai biết?
Không có ai biết, Quảng Linh Linh vốn không phải một kẻ tuân thủ quy tắc. Tính cách thật sự của cô vừa càn rỡ lại tùy tiện, cái gì mà phi lễ chớ nhìn, tất cả đều là vô nghĩa.
Ngay sau đó, cô dựa vào hơi nước mờ ảo của suối nước nóng, ẩn thân ở phía sau tảng đá bằng phẳng giữa ôn tuyền, không kiêng kị mà quan sát thân thể khiến cô rung động kia. Trần Mỹ Linh cảm thấy sau lưng mát lạnh, da gà tranh nhau nổi lên. Nàng ngẩn đầu nhìn xung quanh, lại không phát hiện cái gì bất thường. Kỳ lạ, sao nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên?
Mỹ Linh khắc chế tâm tư, vốc nước suối lên, tẩy rửa cơ thể. Tóc đen như gấm thả xuống, phủ trên vai, khuôn mặt đoan trang sắc sảo thường ngày dịu đi không ít, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn. Nàng bây giờ chỉ mới hai mươi, thân thể có thể nói là như một thiếu nữ. Chỉ có điều, sau khi thành hôn, nàng vẫn luôn cố gắng thể hiện mình theo hình mẫu Chiêu Hầu phu nhân hoàn mỹ, khó tránh trang điểm có vẻ người lớn một chút. Lúc này, nàng rửa hết son phấn trên mặt, lớp trang điểm trôi đi, vẻ mặt nàng có chút ngây thơ, nàng và Chiêu Hầu phu nhân ngày thường như hai người hoàn toàn khác nhau.
Cũng bởi vậy,Quảng Linh Linh không nhận ra nàng. Tay ngọc trắng nõn vốc nước lên, phủ trên da thịt sáng bóng. Từ cổ mảnh khảnh, đến xương quai xanh tinh tế, cánh tay nhỏ bé lướt qua, ôm lấy hai bầu ngực.
Quảng Linh Linh nín thở, tay ngọc của mỹ nhân nâng hai bầu ngực của chính mình, ngón tay dài nhỏ trượt lên xuống tại chỗ nhô lên đầy đặn, xoa bóp ngọc nhũ. Bộ ngực to đẹp này biến hóa hình dạng dưới sự xoa nắn của năm ngón tay, mặc kệ nhào nặn như thế nào, chẳng mấy chốc đã trở về nguyên dạng. Hình dạng hoàn mỹ, co dãn tuyệt vời! Không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì...Nhào nặn xong, hai ngón tay của mỹ nhân nắm đỉnh chóp hồng mai lại, nhẹ nhàng tẩy rửa.
Muốn rửa sạch một chút, hai ngón tay nàng không ngừng dao động, đem hồng mai kẹp ở giữa, cứ như vậy chà xát, làm cho hồng mai nhanh chóng đứng lên, giống viên anh đào, chờ người đến hái.
Quảng Linh Linh cố gắng khắc chế, vừa rồi có một loại kích động, rất muốn cầm lấy đôi ngọc nhũ của mỹ nhân, cúi đầu ngậm lấy hồng mai kia vào trong miệng. Xoa xong bầu ngực, tay ngọc của nàng tiếp tục trượt xuống. Dưới mặt nước, không biết đôi tay kia mò tới nơi tư mật nào.
Quảng Linh Linh cảm thấy không cần nhìn, bởi vì chỉ cần đôi mật đào đang nổi trên mặt nước của nàng cũng đủ hấp dẫn cô rồi. Quảng Linh Linh vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người không coi trọng dục vọng. Ở biên thành, có mấy đồng liêu hoặc thượng quan đưa thị thiếp cho cô, đều là mỹ nhân, lại còn nhiều phong cách khác nhau.
Có ca cơ Giang Nam nhỏ xinh, có nữ tử phương Bắc rực rỡ, còn có mỹ nhân ngoại quốc. Cô không đặc biệt thích người nào, thời điểm cần, tìm người hầu hạ là được rồi. Lả lướt có chỗ tốt của lả lướt, đầy đặn có lạc thú của đầy đặn. Nhưng lúc này, tâm tư của cô đều ở đôi ngọc nhũ của mỹ nhân đang ngâm mình dưới nước. Trông nàng không gầy lắm, chí ít đôi ngọc nhũ này lại no đủ cực kì, còn có cái mông kia, nhìn thoáng qua trông giống như hai cái bánh màn thầu, nhô lên động lòng người.
Có thể nói nàng đầy đặn cũng được, khung xương tinh tế, bờ vai kia, vòng eo kia... Chỉ cần cô nhẹ nhàng ôm một cái, nhất định có thể bao bọc toàn bộ thân thể nàng. Thật là một thân thể hoàn mỹ, hợp ý cô hơn tất cả các thị thiếp còn lại, nhưng đáng tiếc lại không thể động vào...Quảng Linh Linh phát hiện, bản thân càng cố khắc chế, hứng thú càng trỗi lên mạnh mẽ.
Cô đã rất lâu không có được thứ mình muốn, quyền thế cũng vậy, mỹ nhân cũng thế. Mỗi lần muốn cái gì, đều có thể dễ dàng có được. Lâu dần, thứ có thể mang lại cho cô cảm giác mới mẻ càng ngày càng ít. Mà lúc này, mong muốn có một thứ khiến mình hưng phấn tuôn trào trong huyết quản , khiến máu trong người sôi trào. Cô gần như không thể nào kiên trì nổi, đành tự đầu hàng. Nhân sinh khổ đoản, càng là vật hiếm thấy, mới càng thú vị, không phải sao?
Trần gia tiểu thư thì sao? A, hao chút tâm tư cũng không phải là không được, ngày sau đem nàng về biên thành, không phải được rồi sao?
Kinh thành bên này, vẫn là có Vũ Chiêu Hầu phu nhân do Thái hậu nuôi dưỡng giữ thể diện, còn mỹ nhân này, cứ ra biên thành phục vụ cô là được...Quảng Linh Linh tính kế, trong đầu đã hồi tưởng miên man, tưởng tượng bản thân đem mỹ nhân này đè dưới thân, đùa bỡn với đôi mật đào lớn đẹp đẽ kia của nàng... cô ngay lập tức hành động.
Trần Mỹ Linh vừa mới tắm xong, vừa định dựa vào thành hồ nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên, không biết có gì đó, ở trong nước đụng vào chân nàng một cái. Nàng sợ hết hồn, cuống quít cúi người bắt lấy nó. Vừa cúi người, bỗng nhiên một đôi tay từ phía sau lưng vòng tới, gắt gao siết lại hông của nàng. Nàng mở miệng muốn la lên. Nhưng miệng ngay lập tức bị che. Nàng ngẩn ra, liều mạng vùng vẫy.
Nam nhân, là một nam nhân!Ôn tuyền trong biệt viện, tại sao lại có nam nhân? Trần Mỹ Linh suýt chút nữa sợ đến điên rồi. Nàng vẫn luôn là một người biết thời biết thế, nàng có thể không để ý đến phu quân của nàng, nhưng không thể thất thân. Nếu trinh tiết của nàng có một chút xíu tổn thương nào, ngày lành của nàng sẽ chấm dứt ngay. Không công bằng, thế nhưng hết cách rồi, đây chính là luật lệ của thời đại này, nhưng nàng không muốn trở thành vật hi sinh. Nàng liều mạng giãy dụa, hi vọng Thanh la chú ý động tĩnh bên trong này.
Thế nhưng sau một khắc, nàng ngây người.Một giọng trầm thấp ở bên tai nàng vang lên: "Chớ lộn xộn!"
Giọng nói này...Thừa dịp nàng ngây người, bàn tay to lớn vốn nằm trên eo nàng dần trượt lên trên, chuẩn xác nắm một khối mềm mại của nàng, làm càn xoa bóp.
"Để người khác thấy ngươi trần truồng bị nam tử khác ôm, ngươi đoán là ngươi xui xẻo hay là ta xui xẻo?" Nói xong, còn ở bên tai nàng thổi một hơi.
Mỹ Linh run run một cái, sau đó lửa giận không khống chế được bùng lên.
Quảng Linh Linh?! Tên khốn kiếp này hồi kinh lúc nào? Hơn nữa còn dọa nàng như vậy!
Quảng Linh Linh nhào nặn tuyết nhũ mà cô thèm muốn thật lâu, than thở thỏa mãn. Quả thật là một xúc cảm tuyệt vời, vừa mềm mại vừa trơn bóng, co dãn mười phần, vuốt ve như thế, tiểu huynh đệ của hắn liền không chịu nổi.Cho rằng dọa sợ mỹ nhân, tay cô che miệng nàng định trượt xuống, muốn âu yếm luôn phần ngực còn lại, không ngờ mỹ nhân lại há mồm muốn kêu to.
Cô tay mắt lanh lẹ, lại một lần nữa che miệng nàng lại."Sao lại không biết nghe lời vậy?"
Quảng Linh Linh có chút bất đắc dĩ, "Vốn muốn nghe tiếng của ngươi một chút, xem ra phải chờ lần sau."
Nói xong, cô ở một nơi nào đó phía dưới cổ nàng dùng sức nhấn một cái, Mỹ Linh chỉ cảm thấy một lực nào đó âm thầm ngấm vào cơ thể, sau đó nàng phát hiện mình không nói được.
Quảng Linh Linh buông miệng của nàng ra, đẩy nàng một cái, ấn lên trên tảng đá lớn ở giữa ôn tuyền.
Mỹ Linh trần truồng nằm nhoài trên tảng đá, có chút ngây người.Chuyện này... cô ta nói gì kì lạ vậy, có ý gì chứ? Quảng Linh Linh đè lên lưng của nàng, hai cái tay vòng tới trước, nắm chặt ngọc nhũ của nàng, dùng sức xoa nắn.
Cô ta dùng sức rất lớn, năm ngón tay co dãn, dùng đủ mọi cách đùa bỡn, cúi đầu từ bờ vai của nàng nhìn sang, nhũ thịt từ năm ngón tay lộ ra, bị chà đạp thê thảm. Đại mật đào rất nhanh bị nhào nặn đến đỏ hỏn, vì cô không khống chế sức lực mà nhào nặn, đã lưu lại rất nhiều dấu tay trên đó.
Quảng Linh Linh càng chơi càng hưng phấn, nói: "Bộ ngực đẹp như vậy, giấu đi rất đáng tiếc, phải để cho ta chơi đùa mới đúng."
Trần Mỹ Linh bị bóp đến thật đau, nước mắt tuôn ra, nghe được lời của cô, nàng run rẩy, một trận tê dại từ đốt sống lưng vọt lên.
Quảng Linh Linh không bao giờ nói những câu như thế này ở trước mặt nàng, lại mang ám chỉ thô lỗ như thế. Cô vốn là người luôn mang mặt nạ, như vậy thật không thích hợp, lại làm cho nàng có cảm giác kích thích không nói lên lời.
Quảng Linh Linh thở hắt ra, giống như không thể nhẫn nhịn nữa, lật người nàng lại, trực tiếp hướng lên trên, đặt ở trên tảng đá lớn. Nằm ngửa ra như vậy, bầu ngực kia lại càng vểnh cao ngất, khiến Quảng Linh Linh thầm than một tiếng trong lòng, một tay bắt được tay mỹ nhân đang vung tới, một tay giữ lại, chụp lấy sa mỏng cởi ra ném ở bênh cạnh ao ban nãy, hai ba vòng trói tay nàng lại.
Trần Mỹ Linh muốn khóc, cô ta ăn nhầm thuốc gì? Điểm á huyệt của nàng, còn trói nàng lại, không phải cô ta vốn không có hứng thú với nàng sao? Đang nghĩ, bỗng trước ngực nóng lên, nàng không tiếng động mà kêu khẽ, nhìn thấy Quảng Linh Linh gục đầu ở trên ngực nàng, há miệng cắn đỉnh hồng mai trên núi tuyết.
Đầu lưỡi nóng ẩm của cô ta đùa bỡn đầu nhũ của nàng, lưỡi hơi thô ráp, không ngừng cọ xát, lại dùng răng khẽ cắn, lôi kéo, miệng lớn như muốn nuốt chửng nhũ thịt của nàng. Mà bên còn lại, cũng không bị lạnh nhạt, hai ngón tay của cô ra sức miết lấy, lại nghiền ép. Không tiếng động rên rỉ, Mỹ Linh chỉ cảm thấy trước mắt đều là sương mù, tình triều xa lạ ập đến. Cho đến bây giờ Quảng Linh Linh chưa từng đối với nàng như vậy.
Quảng Linh Linh buông miệng ra, nhẹ nhàng thở gấp nhìn đại mật đào bị cô đùa bỡn một phen. Đôi hồng mai phấn nộn ban nãy, lúc này đã biến thành màu đỏ sẫm, cứng rắn dựng đứng, giống như tiểu huynh đệ trong khố của cô vậy. Thật đẹp. Quảng Linh Linh chưa hề biết, bầu ngực của nữ nhân trước mặt này, cũng có thể đẹp như thế. Cô đã không khống chế được ham muốn nàng.
____________________________________
Quảng Linh Linh đã được căn dặn, dù cho bị nương tử phát hiện bí mật đi nữa, cả đời này trước mặt người khác, cô không khác gì nam nhân thật thụ. Chuyện phòng the với nữ nhân khác không cởi y phục ra hết là được
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro