Chap 60. Mối tình đầu

Hoàng Tuấn Tiệp nói xong những lời này, lại dựa vào lan can.

Hạ Chi Quang đột nhiên hoàn hồn, túm chặt lấy cánh tay anh.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn hắn, một hồi lâu sau mới mở miệng “Sao hả? Muốn đòi tôi tiền bồi thường điện thoại sao? Tiền thì không có, mạng thì có một cái”

Hạ Chi Quang mím môi, mấp máy yết hầu “Lúc nãy anh vừa nói cái gì?”

Hoàng Tuấn Tiệp cứng đờ cả người, sau đó mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ “Không có gì, không nghe thấy thì thôi”

“Nghe thấy mà!” Hạ Chi Quang vội vàng nói “Tôi có nghe thấy, anh đừng hòng chơi xấu!”

“Nghe thấy rồi mà cậu còn hỏi lại?” Hoàng Tuấn Tiệp ngoảnh mặt đi, không muốn đối mặt với hắn.

Bỗng nhiên, bầu không khí im lặng trở lại.

Hạ Chi Quang chờ một lát cho đầu óc mình khởi động lại xong, mới buông tay Hoàng Tuấn Tiệp ra, lắp bắp nói “Chúng ta…..”

Hoàng Tuấn Tiệp siết chặt lòng bàn tay.

Hạ Chi Quang “Chúng ta bây giờ….coi như là đang hẹn hò đúng không?”

Hoàng Tuấn Tiệp ho khan một tiếng “Cậu thấy sao?”

Hạ Chi Quang “Cứ thấy nó qua loa quá, chưa có cảm giác lễ nghi gì cả.”

Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng khôi phục lại một chút lý trí của mình “Cậu muốn cảm giác lễ nghi gì? Mời mọi người đến chứng giám cho chúng ta sao? Hay muốn ở trong ngày lễ tết này thông báo cho toàn dân cả nước?”

Hạ Chi Quang kinh ngạc nói “Thật sự có thể chứ?”

Hoàng Tuấn Tiệp:………

“Tôi thật muốn bổ não cậu ra xem bên trong chứa cái gì!”

Hạ Chi Quang mím môi, đứng sững người tại chỗ một lúc.

Sau đó ở trên ban công nhỏ, đi qua đi lại hai vòng. Đi từ bên trái qua bên phải, lại đi từ phải qua bên trái.

Hoàng Tuấn Tiệp bị hắn làm cho chóng hết cả mặt “Cậu đi tới đi lui tại chỗ làm gì vậy?”

Hạ Chi Quang “Thấy hơi căng thẳng, tôi chưa từng làm bạn trai của ai bao giờ cả”

Hoàng Tuấn Tiệp:……

Cũng nhìn ra được điều đấy.

“Tôi cũng chưa”

Hạ Chi Quang đứng yên bên cạnh anh.

Hoàng Tuấn Tiệp cảm giác toàn thân không được tự nhiên, có một cảm giác cực kỳ kích động muốn ôm lấy sau lưng Hạ Chi Quang……..để chứng tỏ người này đã là của anh. Lại có một cảm giác xấu hổ muốn chết hận không thể lập tức bỏ chạy đi. Nói tóm lại, vừa muốn cùng đối phương tiếp xúc thân thể một chút, lại vừa muốn tránh xa đối phương để bình tĩnh suy nghĩ lại. Tâm trạng cứ mâu thuẫn vô cùng.

Anh hít sâu vài hơi, quyết định lên tiếng phá tan sự im lặng này.

Hạ Chi Quang đột nhiên từ sau lưng ôm lấy bờ vai của anh, kéo anh vào trong ngực mình.

Hoàng Tuấn Tiệp bị hắn giam cầm ở trước hai tay, ngẩng đầu lên.

Hạ Chi Quang chăm chú nhìn anh một lúc lâu, mới nghiêm túc nói “Tôi hôn anh một cái được không?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Vì sao?”

Hạ Chi Quang “Không vì sao cả, bây giờ mà đi hỏi vì sao thì phá hư bầu không khí quá”

“Chuyện này mà đi hỏi ra không phải cũng rất phá hư bầu không khí sao?”

“Vậy ý anh là tôi có thể trực tiếp hôn anh mà không cần hỏi sao?”

“……..Coi như tôi chưa nói gì hết đi”

Sau màn đối thoại ngắn ngủi, lại rơi vào im lặng. (Jian: 2 đứa tiểu học lần đầu yêu hơi bỡ ngỡ =))))) )

Đây quả thực là một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Hoàng Tuấn Tiệp chịu không nổi bầu không khí này, cảm thấy mình với Hạ Chi Quang đứng ở trên ban công nhỏ này, giống y như hai thằng ngu bẩm sinh không qua đào tạo ấy, đứng càng lâu càng thấy xấu hổ. Anh không khỏi tự chất vấn bản thân: Truyền thuyết đồn rằng yêu vào sẽ lú, IQ sẽ tụt là có thật sao? (Jian: đã va phải conditinhyeu thì lú là phải =)))) )

Đang lúc muốn đẩy hắn ra, Hạ Chi Quang lại lên tiếng “Thật ra tôi cảm thấy căng thẳng lắm”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tôi cũng nhìn ra được, không cần phải nhấn mạnh lần hai. Xin cậu đổi chỗ để căng thẳng được không?”

Hạ Chi Quang đề nghị nói “Hay là anh để tôi hôn một cái đi, Lấy bầu không khí căng thẳng hơn để giảm bớt căng thẳng khi tỏ tình một chút được không?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tỏ tình cái gì? Cậu đang nói cái gì thế? Cậu tỏ tình khi nào?
Sao tôi không nghe thấy?”

Vừa dứt lời, Hạ Chi Quang liền lợi dụng hỗn loạn mà hôn lên mặt anh một cái.

Má phải của Hoàng Tuấn Tiệp bị đôi môi ấm áp của hắn chạm nhẹ vào, tức khắc giống như gặp phải kẻ địch, đầu não từ bỏ quyền kiểm soát thân thể, khó khăn lui về phía sau một bước.

Hạ Chi Quang hôn một cái rồi, liền kéo Hoàng Tuấn Tiệp về phía trước, ôm vào trong lòng mình.

Hắn tự hỏi: Hôn một bên có phải kỳ lắm không, bên kia vẫn chưa hôn, hình như không cân bằng lắm.

“Tôi thích anh”

Hắn nói lại một lần nữa, như thể nói cho Hoàng Tuấn Tiệp nghe, lại như thể nói cho chính bản thân mình nghe.

“Tôi thực sự rất thích anh, Hoàng Tuấn Tiệp”

Hạ Chi Quang ôm chặt hơn, chôn mặt ở trong cổ anh, không ngừng lặp lại những lời này.

Hoàng Tuấn Tiệp nghe hắn nói, khiến hai bên tai nóng lên, từ tế bào đại não đến tế bào ngón chân đều bắt đầu nghe theo điều khiển của Hạ Chi Quang, anh miễn cưỡng đoạt lại quyền chủ động, đẩy Hạ Chi Quang ra một cái, lắp bắp nói “Được rồi, đừng dây dưa nữa”

“Còn chưa xong mà” Hạ Chi Quang chậm rãi nói “Tôi thích anh, anh có thể trả nó lại cho tôi không?”

“Trả cái gì cho cậu?”

Hạ Chi Quang nói “Tôi nói là tôi thích anh (wo xi huan ni), tôi muốn anh trả bốn chữ này lại cho tôi được không?”

Đầu lưỡi Hoàng Tuấn Tiệp quấn lại “Tôi…..”

Hạ Chi Quang chăm chú nhìn anh.

“Tôi sẽ trả lại cho cậu”

“……..”

Hoàng Tuấn Tiệp dịch xa hắn ra một chút, đảm bảo khoảng cách an toàn giữa hai người.

Hạ Chi Quang không được hồi đáp lại, suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất hụt hẫng.

Hoàng Tuấn Tiệp sờ sờ cái mũi, cảm thấy bản thân mình đã tạo ra rắc rối rồi. Lúc này không dễ dàng dỗ được Hạ Chi Quang, hắn hoàn toàn hạ quyết tâm muốn phải nghe bằng được ý tứ của anh.

Nhưng ý tứ này phải gặp đúng lúc mới có thể nói ra được, huống gì, chuyện tỏ tình còn phải phụ thuộc vào bầu không khí, bây giờ bầu không khí hết rồi, da mặt Hoàng Tuấn Tiệp lại rất mỏng, không thể nào đặt mấy chữ này đưa đến miệng được.

Hạ Chi Quang không bỏ qua, nhất định quấn lấy anh bắt anh phải hồi đáp, trong lòng vừa hưng phấn nóng lòng vừa xen lẫn chút buồn bực oán hờn “Nói một câu thích tôi khó như vậy à?”

Hắn cảm thấy mình giống như cô vợ bé không có danh phận, sau khi bị lão gia xấu xa ngủ qua rồi thì không thèm đếm xỉa gì tới nữa.

Tra nam y như Hoàng Tuấn Tiệp vậy!

Sự mơ hồ và khó hiểu của anh khiến cho người bạn trai là hắn đây cũng thấy mất hết cả tự tin.

Hoàng Tuấn Tiệp xoắn xuýt nghĩ ngợi một lúc, còn chưa nói gì, đã bị người khác gọi.

Anh đẩy Hạ Chi Quang ra, người tìm anh là người phục vụ do Lâm Từ gọi tới, nói Hoàng Lăng đã uống say rồi.

Hoàng Tuấn Tiệp đành phải tạm thời đặt chuyện của mình với Hạ Chi Quang sang một bên, đi vào trong đại sảnh tìm được Hoàng Lăng.

Hoàng Lăng đã uống rất nhiều, cơ thể mềm nhũn như bông dựa vào trên bàn.

Lâm Từ tiến đến “Để tôi giúp đỡ cậu ta đi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người, một Omega như cậu ta không an toàn”

Hơn nữa, Hoàng Lăng cũng được coi như là một diễn viên có chút tiếng tăm, bị chụp được ảnh say xỉn ở tiệc tối, tin tức giải trí ngày mai không biết phải xử lý thế nào.

Lâm Từ nói “Để tôi cho người đưa các cậu về”

Hắn ta ngẩng đầu nhìn thấy được Hạ Chi Quang, có hơi ngạc nhiên.

Hoàng Tuấn Tiệp lúng túng nói một câu, sau đó xoay người lại đỡ lấy Hoàng Lăng.

Hoàng Lăng dạ dày quặn lên, vừa mới được Hoàng Tuấn Tiệp đỡ dậy, đột nhiên đẩy anh ra, cúi người xuống nôn khan một trận.

Anh ta là một diễn viên, vì muốn duy trì vóc dáng mà chưa ăn cái gì cả, nôn cũng không nôn ra được cái gì. Sau khi nôn xong, đầu óc tỉnh táo một chút, vươn tay ra, bắt được Lâm Từ, vừa ngước mắt lên nhìn thấy, lập tức chửi ầm “Đệt mẹ nhà anh Lâm Thâm!”

Lâm Từ mỉm cười nói “Nhận nhầm người rồi”

“Tôi nhận nhầm người? Anh con mẹ nó….. anh con mẹ nó có hóa ra thành tro tôi cũng nhận ra được! Lâm Thâm, anh là thằng khốn nạn!”

Lâm Thâm là tên Lâm nhị thiếu gia nhà họ Lâm.

Lâm Từ với Lâm Thâm là anh em ruột, ngoại hình rất giống nhau, chẳng qua so với diện mạo thư sinh đẹp trai dịu dàng của Lâm Thâm thì Lâm Từ trông anh tuấn hơn một chút, khí thế cũng bức người hơn.

Hoàng Lăng mắng chửi một hồi lâu, dặt dẹo dựa người ở trên người Lâm Từ, Hoàng Tuấn Tiệp không dám nhìn thẳng.

Lâm Từ “Xem các cậu cũng không yêu nhau đậm sâu mấy nhỉ?”

“Yêu…. yêu em gái nhà anh ấy…. anh trả cái áo tôi đã tặng cho anh đây….”

Lâm Từ:……….

Hoàng Tuấn Tiệp “Tôi đưa anh ấy về”

Hoàng Lăng bị Hoàng Tuấn Tiệp kéo ra, một tay khác của anh ta vẫn còn túm chặt lấy áo khoác tây trang của Lâm Từ, sống chết không chịu buông tay, giống như cái áo này là cái áo của anh ta cần phải đòi lại vậy.

Tây trang mười mấy vạn của Lâm Từ bị Hoàng Lăng kéo đứt một viên nút áo, không thể không cởi ra, Hoàng Lăng vội vàng ôm nó trong lòng vuốt ve, giống như con mèo giữ chặt đồ ăn của mình vậy, ôm một lúc rồi lại gào khóc lên.

Hoàng Tuấn Tiệp:……..

Hoàng Lăng khóc rất thê thảm, Hạ Chi Quang nhìn thấy anh ta như vậy thì tỏ ra khó chịu, nguyên nhân có lẽ là vì Hoàng Lăng đã quấy nhiễu thời gian hắn ở cùng với Hoàng Tuấn Tiệp, khiến hắn hận không thể kéo Hoàng Tuấn Tiệp tránh ra xa khỏi Hoàng Lăng.

“Đây là tây trang mà tôi đã tặng cho anh đó…..huhu” Hoàng Lăng bật khóc lớn “Anh là cái đồ đê tiện! Đồ khốn khiếp! Cô ta có cái gì đẹp chứ! Tôi thích anh như vậy! Tôi đã thích anh nhiều đến như vậy cơ mà….!”

Anh ta vừa khóc vừa giương nanh múa vuốt hung dữ mắng chửi Lâm Thâm xối xả.

Hoàng Tuấn Tiệp không kéo anh ta ra được, Hoàng Lăng lại ngã dựa vào trong lồng ngực của Lâm Từ.

Đáng tiếc, người phải chịu nghe chửi lại là Lâm Từ, cái miệng mắng chửi người này của Hoàng Lăng rất lợi hại, mắng một thôi một hồi, mệt quá, thở hổn hển, vẫn liên tục lẩm bẩm chửi Lâm Thâm là đồ khốn nạn.

Hoàng Tuấn Tiệp coi như bị ông anh trai làm cho mất mặt, anh cũng không chấp nhặt với con ma men này, hết sức kiên nhẫn nói “Mắng nhầm người rồi, đây là anh cả nhà họ Lâm mà”

Hoàng Lăng có hơi sợ Lâm Từ.

Chẳng những anh sợ, mà cả Lâm Thâm cũng sợ.

Lúc hai người quen nhau thì mới học lớp 11, theo như cách nói của người lớn, thì chính là yêu sớm. Cha mẹ Lâm gia rất ít khi quan tâm tới Lâm Thâm, hắn ta gần như là được Lâm Từ nuôi lớn, thế nên tự nhiên luôn có một sự kính sợ đối với Lâm Từ.

Chuyện “yêu sớm” này là một chuyện không tốt, tình yêu của Hoàng Lăng với Lâm Từ là lén lút, ngây ngô và đơn thuần, luôn sợ bị anh trai mình phát hiện ra.

Dưới sự ảnh hưởng của Lâm Thâm, Hoàng Lăng đối với Lâm Từ cũng tràn ngập kính sợ, nếu không phải đã say bí tỉ, nhất định Hoàng Lăng không bao giờ dám ở trước mặt Lâm Từ tỏ ra kiêu ngạo phóng túng đến như vậy.

Đầu óc say xỉn mơ hồ của anh nhớ ra được Lâm Từ, theo phản xạ có điều kiện mà co rúm người lại một chút. Nhớ tới Lâm Từ quản giáo Lâm Thâm rất nghiêm khắc, luôn tóm được Lâm Thâm trốn học, và còn phát hiện ra chuyện tốt của Lâm Thâm và Hoàng Lăng, ngay lập tức làm chày gỗ sống đánh rẽ đôi uyên ương, nếu không có sự có mặt của Lâm Từ thì bây giờ con của Hoàng Lăng với Lâm Thâm đã biết chạy được trên mặt đất rồi.

Còn tới lượt cô vị hôn thê kia sao!

Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng hụt hẫng, Hoàng Lăng hung dữ mắng “Lâm Từ cũng là tên khốn nạn!”

Hoàng Tuấn Tiệp vội dùng tay bịt miệng anh ta lại.

“Xấu hổ rồi, Lâm tiên sinh”

Lâm Từ vẫn giữ nguyên gương mặt tươi cười như cũ, giống hệt như hồ ly, khiến người ta không thể nhìn thấu được.

“Không sao, tính của Tiểu Lăng vốn như vậy mà”

Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ, dịu dàng thở dài “Thôi để tôi đưa các cậu về vậy”

Hạ Chi Quang túm chặt lấy Hoàng Tuấn Tiệp “Tôi đi với anh”

Hoàng Tuấn Tiệp: ?

Hạ Chi Quang “Anh còn nợ tôi một câu, tối nay anh đừng hòng bỏ qua như vậy”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tết nhất chạy về nhà người khác sao?”

“Sao có thể gọi là nhà người khác chứ, chúng ta bây giờ là một đôi tình nhân hợp pháp”

Hoàng Tuấn Tiệp lôi tây trang Hoàng Lăng đang ôm chặt trong lòng ra, anh ta ôm rất chặt, anh hừ một tiếng, thuận miệng nói “Pháp luật chỉ bảo vệ vợ chồng, không bảo vệ tình nhân”

Mạch não Hạ Chi Quang lại bay vòng qua Thái Bình Dương, hắn chợt hiểu ra “Anh đang ám chỉ kết hôn sao?”

Hoàng Tuấn Tiệp vươn ngón tay ra “Cửa ở bên trái, biến ngay cho tôi”

Lâm Từ xử lý xong công việc của tối nay, thay đổi bộ tây trang màu đen khác, kéo cửa xe ra.

Hoàng Tuấn Tiệp nghi hoặc, nhìn thấy hắn ta lái xe, hỏi “Lâm đại ca, anh biết đường sao?”

Biểu tình trên mặt Lâm Từ không hề thay đổi, nói “Đương nhiên không biết, đang định hỏi cậu, nhà Tiểu Lăng ở đâu?”

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, nhưng anh không nói ra.

Lâm Từ nhìn qua kính chiếu hậu, nói “Cậu ta say như vậy rồi, ở một mình không thể tự lo cho bản thân được, cậu ở cùng với cậu ấy à?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Không ở cùng”

Lâm Từ “Phiền cậu tối nay chăm sóc cậu ta được không?”

Địa chỉ mà Hoàng Tuấn Tiệp báo là Cố gia.

Lâm Từ cười “Cậu sống ở nhà Cố thúc sao?”

Trong giới kinh doanh Bắc Kinh, chủ tịch các tập đoàn nổi tiếng đều quen biết nhau, đặc biệt là những hào môn thế gia như Lâm gia và Cố gia. Gia sản của họ đều được kế thừa từ đời tổ tông xuống dưới, con cháu đời sau đều liên hôn với nhau, mối quan hệ cũng trở thành họ hàng, thuận tiện cho việc làm ăn kinh doanh.

Thế nên, Hoàng Tuấn Tiệp không ngạc nhiên gì khi Lâm Từ biết Cố gia.

Lâm Từ liếc nhìn Hạ Chi Quang, lại nhìn đường đi.

“Thật đáng ngạc nhiên”

Hạ Chi Quang liếc mắt nhìn hắn ta một cái, giữa hai người cũng chưa nói với nhau câu nào.

Tới cổng Cố gia rồi, Lâm Từ liền rời đi.

Vốn định lấy lại tây trang của mình, nhưng Hoàng Lăng uống say rồi trở nên quá hung dữ, ai thò tay qua lấy là anh ta cắn liền, mu bàn tay Lâm Từ sau khi bị anh ta cắn cho ba nhát thì tuyên bố từ bỏ lấy lại tây trang.

Hạ Chi Quang chờ cho Lâm Từ đi rồi, đứng ở cổng không đi vào “Tôi đứng ngoài này chờ anh”

Hoàng Tuấn Tiệp hỏi hắn “Sao không vào nhà ngồi?”

Hạ Chi Quang lắc đầu “Ông nội của tôi với Cố gia có chút mâu thuẫn, nhà họ không thích tôi”

Hoàng Tuấn Tiệp “Là hào môn bí sử à?”

Bên ngoài trời, tuyết vẫn còn rơi, Hạ Chi Quang mặc tây trang, căn bản khó giữ ấm được.

Bản thân Hoàng Tuấn Tiệp cũng mặc tây trang nên không có gì để cởi ra cho hắn khoác tạm được “Vậy cậu ra cổng sau chờ tôi, ở đó có một hoa viên, có phòng mái che, cậu vào trong đó mà đứng, đừng đứng ở bên ngoài kẻo cảm lạnh”

Ánh mắt Hạ Chi Quang sáng lên, cười hỏi “Anh lo cho tôi à?”

Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày “Sao hả? Lo cho cậu thì bị thu phí sao?”

Hạ Chi Quang “Không thu phí. Anh ra sớm một chút nhé, nếu tôi không gặp anh thì tôi sẽ không đi đâu”

Hoàng Tuấn Tiệp lẩm bẩm trong lòng: Đồ chó con, còn uy hiếp người ta nữa.

Trong phòng khách phát ra ánh đèn màu vàng ấm áp, Hoàng Tuấn Tiệp vừa bước vào cửa, Lâm Tự Âm liền thả hạt dưa xuống.

“Anh họ con bị sao thế?”

Hoàng Tuấn Tiệp ngắn gọn nói “Trong buổi tiệc đã uống say, Hạ Thập Ngũ đâu rồi?”

Lâm Tự Âm “Đang chơi cờ với cha con. Để mẹ đưa Tiểu Lăng lên phòng”

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu, quay người lại, quả nhiên nhìn thấy hai người Hạ Thập Ngũ với Hoàng Chi Ngôn đang ngồi trước sopha, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ở giữa còn đặt một cái bàn cờ.

Anh còn đang thắc mắc sao Hạ Thập Ngũ không vẫy đuôi cún như chó con chạy ra đón anh, hóa ra không phải là vì vẫn còn bệnh mà đang bận chơi cờ.

Lộ Đông vui vẻ đi qua đứng phía sau Hạ Thập Ngũ “Sắp xong chưa?”

Khuôn mặt đang ảo não cay cú của Hạ Thập Ngũ trong nháy mắt nở hoa kêu lên “Hoàng Tuấn Tiệp!”

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu “Đỡ hơn chưa?”

Cái đuôi cún con của Hạ Thập Ngũ vẫy lên như ý của anh “Đỡ hơn nhiều rồi, tối nay có ra ngoài chơi pháo bông cũng không sao hết!”

Hoàng Tuấn Tiệp “Đi cũng được, nhưng phải mặc thêm nhiều áo vào”

Hoàng Chi Ngôn hỏi “Sao lại có mùi rượu vậy?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Con không uống, là Hoàng Lăng đã uống nhiều quá” Anh ngừng lại một chút “Hạ Thập Ngũ biết chơi cờ vây à?”

Quân trắng quân đen bày binh bố trận trên bàn cờ trông rất cân não.

Hạ Thập Ngũ kiên quyết nói “Không biết”

Hoàng Chi Ngôn đặt xuống một viên đá đen, ngay sau đó thu bốn viên đá đen còn lại bỏ vào trong rổ.

“Nó không biết thật, đây là cờ năm quân” (Jian: chắc giống đánh caro =)) )

Hoàng Tuấn Tiệp:……….

Hạ Thập Ngũ sau khi thua cũng không cảm thấy khổ sở lắm. Cậu vội vàng đứng lên, chạy bịch bịch bịch lên lầu hai, lục tung vali tìm áo khoác lông.

Hoàng Tuấn Tiệp ở dưới lầu dặn cậu “Nhớ lấy hai cái nhé”

Hoàng Chi Ngôn cất cờ đi “Đừng về trễ quá đấy. Sang năm là học kỳ hai lớp 11 rồi, là giai đoạn quan trọng nhất, đừng ỷ thành tích tốt mà lơ là”

Sau khi Hoàng Tuấn Tiệp đến Bắc Kinh thì không khi nào làm bài tập hay đọc sách cả, những chuyện này Hoàng Chi Ngôn đều để vào trong mắt, tối hôm nay mới nhắc nhở anh.

Những năm trước, cho dù cả nhà có đi ra ngoài du lịch, Hoàng Tuấn Tiệp cũng sẽ không ham vui, nếu không ở trong khách sạn đọc sách, thì ở nhà giải đề, dường như chuyện đi chơi không có liên quan gì tới anh.

Thậm chí Hoàng Chi Ngôn với Lâm Tự Âm còn thấy lo lắng vì tính cách ít nói của Hoàng Tuấn Tiệp, sợ anh về sau ra ngoài xã hội không thể hòa nhập được.

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp mải chơi không chịu học hành, Hoàng Chi Ngôn lại nhọc lòng, lỡ như thành tích bị tụt dốc thì phải làm sao.

Chỉ là không nghĩ tới, cho dù Hoàng Tuấn Tiệp có tụt xuống 50 điểm thì vẫn có thể an ổn ngồi vị trí nhất lớp.

Hoàng Chi Ngôn nhân lúc Hạ Thập Ngũ vẫn còn chưa đi xuống, lại hỏi “Vấn đề thân thể của con định chuẩn bị giải quyết như thế nào đây?”

Hoàng Tuấn Tiệp nghịch quân cờ trắng trong tay “Chưa nghĩ tới”

Hoàng Chi Ngôn “Hạ Chi Quang thì sao? Nó nghĩ như thế nào?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Cậu ta còn có thể nghĩ như thế nào nữa? Còn cha nghĩ thế nào? Muốn chúng con phải kết hôn à?”

Hoàng Chi Ngôn “Nếu hai đứa… nếu hai đứa thích nhau, thì đương nhiên kết hôn là cách giải quyết tốt nhất. Có điều bây giờ phải lấy việc học làm trọng, chưa cần phải yêu đương”

Hoàng Tuấn Tiệp “Nói sau đi”

Hoàng Chi Ngôn “Nói sau cái gì? Hôm đó con không nghe bác sĩ nói gì à?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Không phải vẫn còn cách giải quyết khác sao? Gấp gì chứ”
Hoàng Chi Ngôn nói chuyện với con trai, thường không giữ bình tĩnh mà nói được quá hai câu.

Hai người đều có quan điểm riêng, nói chuyện với nhau rồi, chẳng ai thuyết phục được nổi ai.

Lâm Tự Âm nhìn xuống lầu một chút, thấy hai cha con đang cãi nhau, vội vàng dùng một câu thần chú vạn năng “Tết nhất rồi mà còn cãi nhau à?”

Câu thần chú này quả nhiên rất có tác dụng, vừa nhắc tới chữ “Tết nhất”, cả hai đều thôi.

Hạ Thập Ngũ ôm ba cái áo khoác đi xuống lầu, một bước nhảy ba bậc, trong tay còn cầm túi đựng pháo hoa.

Hoàng Tuấn Tiệp đứng lên ôm lấy đống áo.

Lâm Tự Âm mặc áo khoác vào cho hai người, dặn dò “Nhớ về sớm một chút”
Hoàng Tuấn Tiệp “Chỉ vòng quanh tiểu khu thôi, không đi đâu xa cả.”

Lâm Tự Âm gật đầu “Lúc xem pháo hoa đừng tới gần quá, tàn lửa rơi xuống rất nguy hiểm”

Nghe bà dong dài một trận rồi Hoàng Tuấn Tiệp với Hạ Thập Ngũ mới từ biệt thự đi ra.

Hạ Thập Ngũ hưng phấn nói “Hôm nay em đã lên kế hoạch hết rồi! Ở phía sau tiểu khu này có một cái hồ nước nhân tạo, chúng ta ra bên hồ đốt pháo hoa đi”

Ở khu biệt thự mà bọn họ đang ở, ba hướng đều là hồ nhân tạo, nhìn thoáng qua trông rất lớn, trên mặt hồ còn có những cây cầu nhỏ.

Vào ban đêm, đèn trên hồ nhân tạo sẽ sáng lên, mấy gia đình muốn đốt pháo hoa cũng tới bên hồ để đốt. Hơn nữa, từ đây nhìn ra, còn có thể nhìn thấy ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà, là một chỗ tốt có tầm nhìn thoáng rộng.

Hạ Thập Ngũ vừa đi vừa nói chuyện, quấn chặt áo khoác vào, thở dài “Nếu Hạ Chi Quang cũng ở đây thì thật tốt”

Hoàng Tuấn Tiệp dừng bước “Cậu muốn gặp hắn sao?”

Hạ Thập Ngũ lẩm bẩm “Muốn”

Hoàng Tuấn Tiệp rất có hứng thú “Vì sao lại muốn?”

Hạ Thập Ngũ nhất thời không bịa ra được lý do chính đáng, vội vàng nói đại “Em…. em muốn dùm cho anh!”

Hoàng Tuấn Tiệp cười một tiếng, từ trong túi lấy ra một cây pháo bông, bên ngoài bao bì có viết ba chữ “Pháo tiên nữ”

Hạ Thập Ngũ tỏ ra ghét bỏ “Tên nghe
hão huyền quá, chẳng hợp với hình tượng hiên ngang oai hùng của em chút nào!”

Hoàng Tuấn Tiệp “Đã từng nghe qua truyền thuyết pháo tiên nữ chưa?”

Hạ Thập Ngũ  : ?

Hoàng Tuấn Tiệp thấy cậu đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt tràn ngập sự tò mò, không nén được mà nảy ra suy nghĩ tà ác.
Lợi dụng sự tin tưởng vô điều kiện của Hạ Thập Ngũ đối với mình, Hoàng Tuấn Tiệp mở miệng bịa chuyện “Nếu cậu thắp lên một lúc ba cây pháo tiên nữ rồi cầu nguyện, sẽ có tiên nữ tới thực hiện điều ước của cậu”

Anh lấy ra một cái bật lửa “Cậu có muốn thử xem không?”

Hạ Thập Ngũ há miệng thở hộc “Anh lừa em!”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tôi lừa cậu làm gì!”

Anh nói chuyện có thứ tự rõ ràng, hơn nữa tư duy logic kín kẽ, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ lừa gạt người ta.

Tuy rằng Hạ Thập Ngũ không tin lắm, nhưng vẫn vui vẻ cùng với Hoàng Tuấn Tiệp chơi trò ảo thuật nhỏ này.

Sau khi đốt pháo tiên nữ lên, cậu giả vờ nhắm mắt lại “Em nên ước gì cho hay đây nhỉ?”

Hoàng Tuấn Tiệp khoanh tay “Không phải cậu muốn gặp Hạ Chi Quang sao?”

Hạ Thập Ngũ “Tiên nữ cũng quản được cái này sao? Nghiệp vụ rộng thật đấy”

Hoàng Tuấn Tiệp “Ừ, cứ hỏi thử xem, có khi lại gửi ba đến cho cậu thì sao”

Hạ Thập Ngũ kỳ quái cười khà khà khà khà, không biết đã chọc tới huyệt cười nào của cậu nữa, cậu nhắm hai mắt nói “Tiên nữ này không biết có phải có biệt danh là ‘Quan Âm gửi ba’ không nữa?”

Hoàng Tuấn Tiệp bật cười “Tiên nữ, hỏi cậu kìa, ba đâu kìa?”

Hạ Chi Quang cạn lời “Vui lắm à?”

Hạ Thập Ngũ đột nhiên nghe được giọng của Hạ Chi Quang, mở to đôi mắt, nhìn thấy người đứng sờ sờ ngay trước mắt, kinh ngạc nhìn pháo tiên nữ “Douma, thật hay giả vậy?”

Hoàng Tuấn Tiệp quăng áo khoác lông đang ôm trong tay qua cho Hạ Chi Quang “Mặc vào đi”

Hạ Thập Ngũ vui sướng chạy hai vòng quanh Hạ Chi Quang “Sao ba lại tới đây vậy?”

Hạ Chi Quang “Tao không được tới à?”

Hắn mặc vào áo khoác lông, ánh đèn đường chiếu xuống khiến hắn trông càng thêm đẹp trai hơn.

Hạ Thập Ngũ nói “Lúc nãy con có gửi tin nhắn kêu ba tới, nhưng mà không thấy ba trả lời lại”

Sau khi tới Bắc Kinh rồi, ngày nào cậu cũng gửi tin nhắn báo cáo cho Hạ Chi Quang phạm vi hoạt động của Hoàng Tuấn Tiệp, giữa hai người ngày nào cũng nói chuyện riêng với nhau, lần nào Hạ Chi Quang cũng gửi tin nhắn trả lời cho cậu rất nhanh.

Nhớ tới nguyên nhân vì sao hôm nay không trả lời tin nhắn, Hoàng Tuấn Tiệp ho khan một tiếng.
Điện thoại di động của hắn đã bị bẻ thành hai khúc, quăng vào trong thùng rác mất rồi.

“Tao đổi số, mai nói cho mày sau” Hạ Chi Quang không nhắc tới vụ điện thoại nữa.

Hạ Thập Ngũ bán tín bán nghi, nhưng chuyện chơi pháo hoa quan trọng hơn chuyện cái điện thoại, cậu bắt đầu đi đến bên hồ, không nói nhiều nữa mà lấy pháo bông trong túi ra cầm ở trên tay.

Hoàng Tuấn Tiệp chia hơn một nửa cất đi “Không được chơi hết”

Hạ Thập Ngũ lấy một nhúm nhỏ, sau khi đốt lửa lên, pháo tiên nữ bắt đầu phát sáng, chẳng mấy chốc lại tắt đi. Hạ Thập Ngũ lại đốt hết que này đến que khác.

Ban đầu, Hạ Thập Ngũ chơi vui tới quên cả trời đất, về sau chơi chán rồi, cậu bắt đầu ngơ ngẩn nhìn pháo bông đang cháy.

Hoàng Tuấn Tiệp với Hạ Chi Quang chỉ chơi phụ cùng với cậu thôi, hai người đều đang mang tâm tư trong lòng, hoàn toàn không thể tập trung chơi pháo bông được.

Nhìn Hạ Thập Ngũ ngẩn người ra, Hoàng Tuấn Tiệp hỏi trước “Sao vậy?”

Anh tinh ý nhận ra tâm trạng của Hạ Thập Ngũ không tốt lắm.

Đứa trẻ con giống bầu trời tháng sáu vậy, thay đổi thất thường, lúc vui lúc buồn.
Lúc nãy thấy cậu còn đang mải mê chơi tới quên cả trời đất, bây giờ lại ủ rũ buồn bực.

Hạ Thập Ngũ lắc đầu “Em không sao hết”

Hạ Chi Quang nhéo mặt cậu “Không sao mà xụ mặt ra làm gì, giống như người ta thiếu nợ mày tám trăm vạn ấy”

Hạ Thập Ngũ nhìn pháo hoa trong tay, thở dài nói “Con chỉ cảm thấy, những thứ tốt đẹp đều biến mất rất nhanh. Giống như pháo hoa này vậy, lúc xinh đẹp thì đẹp tới nỗi khiến người ta ngỡ ngàng, nhưng sau khi biến mất, thì lại lạnh lùng như tro tàn vậy. Con nghĩ, tất cả những gì con trải qua có phải là thật không, hay cũng chỉ giống như pháo hoa này thôi?”

Cậu mờ mịt nói về bản thân mình.

Chuyện xuyên không vượt qua sự phát triển của khoa học hiện đại này, đã mạnh mẽ làm điên đảo nhận thức của Hạ Thập Ngũ đối với thế giới.

Cậu giống như Trang Chu mộng hồ điệp vậy, có được những thứ mà cậu từng đánh mất đi.

(Trang Chu mộng hồ điệp: Một điển tích nổi tiếng. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa thành bướm vui vẻ bay lượn, rồi bỗng nhiên tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu, không biết mình là Chu nằm mộng hóa thành bướm, hay là bướm nằm mộng hóa thành Chu.)

Chưa từng được chơi tuyết, không được cùng nhau đón giao thừa, không hiểu những chuyện đã xảy ra, giống như giai đoạn hoàng kim của pháo hoa, ào ạt nổ tung trước mắt cậu. Chờ giai đoạn này đi qua rồi, cậu sớm muộn gì cũng phải đối mặt với căn phòng lạnh lẽo và ba mẹ của mình ở mười sáu năm sau.

“Triết học gia, đốt pháo hoa mà suy nghĩ nhiều như vậy à?” Hạ Chi Quang nói “Biến mất rồi thì tiếp tục đốt, có gì không thể giải quyết được chứ?”

Hoàng Tuấn Tiệp hỏi cậu “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Sống mũi Hạ Thập Ngũ cay cay “Em thấy bây giờ thật là tốt. Bây giờ càng tốt, em càng sợ mình đang nằm mơ”

Càng tốt, càng sợ đối mặt với hiện thực.

“Cậu còn nhỏ như vậy, có thể trải qua cái gì chứ. Cứ đi về phía trước thôi, nói không chừng tương lai còn tốt đẹp hơn so với cậu nghĩ”

“Sẽ không đâu”

Hoàng Tuấn Tiệp “Sao lại không?”

Bởi vì con đến từ tương lai. Hạ Thập Ngũ nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, ở trong lòng lại suy nghĩ đến, nhưng không dám nói ra thành lời.

Hoàng Tuấn Tiệp xoa đầu cậu “Bởi vì nó nhanh biến mất, thế nên mới càng đáng quý trọng những thứ tốt đẹp”

Hạ Thập Ngũ “Nhưng em muốn giữ nó lại”

Hoàng Tuấn Tiệp cười nói “Sẽ giữ lại được”

Hạ Thập Ngũ mờ mịt nhìn anh.

Ở phía sau Hoàng Tuấn Tiệp vang lên tiếng đếm ngược tới 0.

Khi đếm đến 0, tất cả pháo hoa ở bên hồ đều sẽ bắn tung tóe lên bầu trời đêm.

“Sẽ mà” Hoàng Tuấn Tiệp nhắc nhớ cậu “Không phải cậu đã ước bằng pháo tiên nữ sao?”

Hạ Thập Ngũ bĩu môi “Một cây pháo tiên nữ bé xíu đó có thể đáp ứng được ước nguyện sao chứ?”

Hoàng Tuấn Tiệp chỉ vào pháo hoa lớn đến nỗi gần như có thể chiếu màn đêm sáng như ban ngày “Bây giờ đang có phiên bản siêu cấp mạnh, cậu ước lại thử xem”

Hạ Thập Ngũ “Điều ước với pháo hoa có tác dụng sao?”

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn về phía Hạ Chi Quang “Hỏi cậu đấy, tiên nữ”

Khóe miệng Hạ Chi Quang nhếch lên “Để xem mày ước gì đã, quá 20 triệu thì hơi khó đấy” (Jian: hơn 70 tỷ, vl =)) )

Hạ Thập Ngũ nói “Con hoàn toàn không cần 20 triệu”

Hoàng Tuấn Tiệp phỉ nhổ “Cậu nghĩ đang nói chuyện trên trời à?”

Hạ Chi Quang “Tôi nói sai à?”

Hạ Thập Ngũ ngã trước ngã sau cười ha hả, vẫn chưa cười xong, Hạ Chi Quang bỗng nhiên gọi cậu “Hạ Thập Ngũ  ”

Hạ Thập Ngũ lau lau nước mắt vì cười, hỏi “Sao hả ba?”

Hạ Chi Quang làm ra vẻ nghiêm túc, cao thâm khó đoán nói “Có một việc, tao nghĩ mày có quyền được biết”

Hạ Thập Ngũ cảnh giác nhìn hắn “Nếu là thành tích thi cuối kỳ thì thôi, miễn ạ!” (Jian: con với cái =))))) )

Hạ Chi Quang nói “Tao đang hẹn hò với Hoàng Tuấn Tiệp”

Nửa câu sau Hạ Thập Ngũ còn chưa nói ra, thì chết máy.

Mặt cậu giữ nguyên biểu cảm lúc nãy, cứng đờ như trát xi măng.

Hạ Chi Quang suy nghĩ một chút, tốt bụng bổ sung nói “Sẵn nói luôn, điểm thi cuối kỳ của mày chỉ được 195 điểm”

Thời gian giống như đã trôi qua một thế kỷ, Hạ Thập Ngũ mới tìm lại trí não của mình về.

Cậu nói chuyện như người mất hồn “………..Tại con thi điểm kém quá, nên ba mới nghĩ cách để chuyển hướng chú ý của con đi sao?”

Hạ Chi Quang bình thản nói “Không phải, là đau dài không bằng đau ngắn, nói thẳng ra với mày để sẵn cho mày đau hai lần luôn”

Hạ Thập Ngũ từ từ quay đầu, nhìn về phía Hoàng Tuấn Tiệp.

Khóe miệng Hoàng Tuấn Tiệp giật giật “Hắn nói đúng”

Hạ Thập Ngũ giống như pháo hoa, gần như tung bay lên không trung nổ đùng đùng.

Hoàng Tuấn Tiệp nói xong, cũng bổ sung thêm “Chuyện cậu chỉ thi được 195 điểm tôi sẽ tính sổ với cậu sau”

Hạ Chi Quang nhìn pháo hoa nổ trên không trung, cảm thấy bầu không khí đang rất tốt đẹp, tâm trạng cũng không tồi, quay về phía Hạ Thập Ngũ đang hồn lìa khỏi xác, đề nghị nói “Bây giờ mày quay đầu đi chỗ khác đi”

Hạ Thập Ngũ bay ra một linh hồn màu trắng, lơ lửng đáp lại “Vì sao?”

Hạ Chi Quang bình thản nói “Vì tao muốn hôn anh ta”

Con ngươi Hoàng Tuấn Tiệp rung mạnh “Cái g……”

Lời nói còn dư, đều bị Hạ Chi Quang chặn lại.

Đầu của Hạ Thập Ngũ bị Hạ Chi Quang vặn sang hướng khác.

Hạ Thập Ngũ ngơ ngác nhìn về phía pháo hoa ở phía xa, bỗng nhiên hoàn hồn lại: Douma! Sao cảnh này nhìn quen dữ vậy?!!!

…………………..
Jian: dễ xương muốn xỉu :((((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #jhdbk