Chương 1


"Đêm trước Tân Long Môn"

Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu đang đối diện nhau trong phòng luyện tập, "Hoài An,  nhìn ta~", khi Lý Vân Tiêu hát đoạn kịch này, Trần Lệ Quân đang mơ màng, nhìn vào Lý Vân Tiêu xinh đẹp trước mặt, mặc dù không trang điểm, chỉ mặc một chiếc áo đỏ, nhưng càng làm nổi bật vẻ đẹp duyên dáng của nàng, khán giả không biết rằng bà chủ gợi cảm này, dù không trang điểm, vẫn quyến rũ đến mê hồn. "yah, Trần Lệ Quân, Chị đang nghĩ gì thế?" Lý Vân Tiêu thấy người đứng trước mặt không theo bất kỳ dáng vẻ nào tập trung vào vở kịch, chỉ biết ngơ ngác, không khỏi tức giận. "Ồ ồ, không có gì cả, sao?" Trần Lệ Quân phải mất hai giây mới hoàn hồn. Thứ hiện ra trước mặt cô hiện giờ là Hoàn An thực đang trên sân khấu. Cô ghen tị đến mức không thể không suy nghĩ đến nó. 

"Vậy làm sao? Không phải là chị đang diễn cùng em sao, chị đang suy nghĩ gì vậy?" Lý Vân Tiêu nhìn con ngỗng ngu ngốc này, dù có chút tức giận nhưng nàng cũng quen với điều đó, Trần Lệ Quân là như vậy, rất tỉ mỉ và khắc khe, chu đáo đến từng chi tiết, nàng thực sự thích rất thích điểm này ở cô. Sau đó, hai người lấy lại tinh thần, diễn kịch theo kịch bản. Nháy mắt, đã qua đêm 11 giờ 30 phút, đối với Trần Kiệt Xuất và Lý Ưu Tú, việc luyện tập đến thời gian này là điều thường xuyên, đặc biệt là bây giờ với sự nổi tiếng của "Tân Long Môn", số lượng fan hâm mộ đến càng ngày càng nhiều, cả hai đều rất chuyên nghiệp, không cho phép bất kỳ sai sót nào trên sân khấu. Vì vậy, trong thời gian này họ càng luyện tập chăm chỉ hơn, điều duy nhất làm họ cảm thấy an lòng là họ vẫn có nhau, vẫn là người kia không thay đổi. 

"Về thôi, Quân Quân, ngày mai tiếp tục luyện tập." Lý Vân Tiêu nhìn bộ quần áo bên trong ướt đẫm mồ hôi của Trần Lệ Quân, "Tên ngốc này đúng là không biết tự chăm sóc bản thân", mặc dù nàng nghĩ như vậy, nhưng vẫn lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho cô. "Ồ, đã muộn như vậy rồi sao, mai chúng ta vẫn cùng nhau đi ăn sáng ở quán cũ, ăn xong tiếp tục luyện tập nha." Trần Lệ Quân không nhận ra chiếc áo của mình đã ướt như thế nào, mặc dù cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ chú ý đến việc Lý Vân Tiêu góc miệng đã khô và nứt nẻ do hát quá lâu, vì vậy cô lấy cốc giữ nhiệt của mình cho Lý Vân Tiêu. Biết Tiêu Tiêu đang trong chu kỳ kinh nguyệt 2 ngày nay, nên cốc của cô vẫn luôn chứa nước nóng. 

Sau khi thu dọn đồ đạc, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu nói chuyện, cười đùa rời khỏi phòng luyện tập. Sự hiểu biết về nhau suốt hơn mười năm làm cho họ không lo lắng về bất kỳ sai sót nào trong cảnh quay của mình, nhưng điều khiến họ đau đầu nhất là sau khi Thoát vòng, làm thế nào để giải quyết mối quan hệ này? Đồng nghiệp? Đó không phải là quá xa lạ sao, họ không chỉ đơn giản là đồng nghiệp; Bạn bè? Cảm giác cũng không đủ; Bạn thân? Không, bạn thân của cô là Minh Minh, và Vân Tiêu là tri kỷ của cô, người dồng cảm với cô.. Nghĩ đến điều này, Trần Lệ Quân như đã uống một viên thuốc an thần, họ là tri kỷ, là vợ chồng lâu năm, phỏng vấn không phải cũng nói như vậy sao! Nhưng điều Trần Lệ Quân không biết là vấn đề này không chỉ làm phiền cô, gần đây Lý Vân Tiêu cũng thường xuyên phải bận tâm. 

 "Tiêu Tiêu à, giữa cậu và Quân Quân có chuyện gì vậy, gần đây, thường xuyên có những cuộc điện thoại lạ, liên tục gọi đến nhà nói về chuyện của hai người." "Tiêu Tiêu, người mà anh đã giới thiệu cho em ngày trước không phải là tốt sao? Hai người đã gặp nhau từ nhỏ, anh ta đã đi du học về, công ty của anh ta cũng phát triển mạnh mẽ, em nên gặp anh ta một lần chứ?" Lý Vân Tiêu biết rằng "Tân Long Môn" đang nổi lên, nhưng nàng không ngờ rằng điều này đã làm cho một số fan cuồng liên tục quấy rối gia đình của mình, thậm chí tham gia vào việc đánh giá chuyện của cô và Trần Lệ Quân, thậm chí cả người nhà của nàng cũng lo lắng và bực bội về vấn đề này, mong muốn nàng nhanh chóng kết hôn. Nghĩ đến điều này, Lý Vân Tiêu thực sự khó chịu! "Đối với Quân Quân? Nàng đương nhiên hiểu rõ bản thân , chỉ là Chị ấy..." Lý Vân Tiêu chưa bao giờ lo lắng về được mất, chỉ là đối diện với Trần Lệ Quân, nàng luôn không có sự chắc chắn tuyệt đối.  Đôi khi nhìn vào sự quan tâm đặc biệt của cô đối với mình, nàng cảm thấy rằng cả hai đều có tình cảm và hướng về nhau, chỉ là không thể vượt qua được rào cản ấy thôi. Nhưng đôi khi, liệu sự quan tâm này  chỉ tồn tại trên sân khấu như chị ấy hay nói không? Mặc dù cả hai đều gọi nhau là vợ chồng lâu năm, nhưng Quân Quân cũng chưa từng làm điều gì "quá đáng" với nàng, và họ luôn là cặp quan xứng đẹp đôi trong làng kịch... yah, thực sự là làm phiền chết đi được! Trần Lệ Quân, chị là muốn như thế nào đây?

"Vô tình trên sa mạc... "Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng, Trần Lệ Quân biết rằng Lý Vân Tiêu thường xuyên cần ôm túi nước nóng khi có kỳ kinh nguyệt, vì vậy cô chuẩn bị cho em ấy từ sớm."Về việc chu đáo, chị xếp hạng thứ hai, không ai dám xếp hạng thứ nhất!"Cô đã nghĩ về điều này một cách tự hào như thế. Trần Lệ Quân hướng bước chân mạnh mẽ về phía vị trí bàn trang điểm của Lý Vân Tiêu. Nhưng khoan, Trần Lệ Quân bổng  không dám tiến về phía trước nữa khi thấy Lý Vân Tiêu đang nhìn vào gương một cách lạnh lùng ah,"Vân Tiêu, em ấy bị làm sao vậy?,hình như mình đâu có làm gì "đắc tội' em ấy đâu nhỉ?" Trần Lệ Quân nghĩ mãi mà không biết, không kìm được, cô bèn kéo Tiểu Viên Tử hỏi nhỏ,"Viên nhi, Vân Tiêu em ấy có chuyện gì vậy?" Tiểu Viên Tử cũng đang bối rối, cô cũng nghĩ có lẽ họ đã cãi nhau gì đó, nhưng lại bất ngờ khi Trần Lệ Quân lại hỏi cô."Em cũng không biết, chị ấy đã như vậy từ khi em đến rồi". Vân Tiêu giận dữ, vấn đề lớn nha, chắc chắc đã có chuyện gì đó không ổn xảy ra rồi. Dù sao Trần Lệ Quân cũng phải giải quyết dù sao đã  nhiều năm như vậy rồi, cũng quen. Hơn nữa Chị cũng biết rõ Vân Tiêu như thế nào, chỉ cần xíu chiêu trò mà thôi, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp lại, nhìn chị Quân cứ nhìn chị Tiêu thầm thì thầm thụt, Tiểu viên Tử cũng chỉ ầm ừ rồi đi qua chỗ khác.

"Vân Tiêu, Tiêu Tiêu, Tiêu Bảo~ ~~ Chị đã nấu nước nóng cho em nè~" Trần Lệ Quân vừa nói vừa chăm chỉ xoa xoa chu đáo cho nàng, nghe được bên cạnh  Na Na lắc đầu không ngớt."Haiz, em ấy, Chị nghĩ sẽ không phản ứng đâu." "Ồ, được này~" Chờ 1 lúc lâu, Lý Vân Tiêu mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Trần Lệ Quân trước mắt như một chú chó nhỏ, đột nhiên muốn xoa mặt cô. "Em sao vậy?, trông em không được vui ấy , Chị có làm gì khiến em giận chị không?" Trần Lệ Quân vừa nói vừa chớp mắt hỏi Lý Vân Tiêu."Không, không tức giận, chỉ là em đang nghĩ về một thứ gì đó ấm ấm thôi" Lý Vân Tiêu chạm vào chai nước nóng, vẫn ở nhiệt độ quen thuộc , trong hơn mười năm qua, mỗi khi có kỳ kinh nguyệt, Trần Lệ Quân luôn chuẩn bị sẵn cho nàng cốc giữ nhiệt đầy nước ấm, túi nước nóng, và thậm chí còn có một vài miếng giữ ấm được đặt trong túi, nhưng đối với chính bản thân mình, chị ấy chưa bao giờ chu đáo như vậy, và luôn quên kỳ kinh nguyệt của bản thân, và cũng luôn quên mang theo những thứ cần thiết, nghĩ đến điều này, Lý Vân Tiêu không thể không suy nghĩ thêm, "Quân Quân, tại sao chị lại tốt với em như vậy, chỉ vì em là đồng nghiệp của chị sao? Hay là... " nhìn Lý Vân Tiêu như vậy, Trần Lệ Quân cảm thấy hơi bối rối, có chuyện gì đang diễn ra sao? Cô phải hỏi Thái Minh cho rõ ràng hơn mới được, có thể cổ biết điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro