Chap 3:
Năm đó, dì út vẫn đang học năm cuối đại học nên phải quay về trường. Trong lòng tôi dấy lên sự cảnh giác, dì út trước đó đã kể với tôi rằng túi xách của mình bị cướp ở cổng trường, là Nhậm Cảnh Uân đuổi theo giúp dì ấy. Nhờ đó hai người mới quen biết nhau. Để ngăn chặn mọi thứ một lần nữa xảy ra, tôi liền lấy lý do thích nghi sớm với cuộc sống đại học, quấn lấy dì muốn dì ấy đưa tôi theo đến lớp.
Xuống xe buýt, tôi nắm chặt tay dì út một đường đi đến cổng trường, đi vài bước liền nhìn xung quanh, chọc dì út không khỏi bật cười.
"Vãn Vãn, con làm sao vậy. Cứ giống như đặc vụ trong phim?"
Thấy sắp vào đến khuôn viên trường, tôi mới buông lỏng cảnh giác, vừa định trả lời dì út thì đột nhiên có người đàn ông từ đám đông lao ra kéo lấy túi xách trên tay tôi. Hắn lao đi rất nhanh nhất thời không ai kịp phản ứng. Tôi lặng lẽ thở ra một hơi, may mắn đó là túi xách của tôi. Không phải của dì út là tốt rồi.
"Đi thôi dì, đừng để trễ học"
Dì út bị tình huống bất ngờ làm cho ngây người.
"Vãn Vãn, vừa rồi đó là trộm cướp!"
Tôi lắc lắc cánh tay trống rỗng, không thèm để ý
"Không sao cả, cái túi đó không vượt quá ba con số. Chính là cái cũ không đi thì làm sao cái mới đến được, một lát chúng ta đi trung tâm thương mại mua cái khác là tốt rồi"
Tôi sợ lại phát sinh biến cố, vội vàng kéo dì út vào trường. Trong lớp học, dì út chuẩn bị sách vở vào học, tôi liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Sau khi chuông lớp vang lên, giáo sư đến muộn vài phút, phía sau còn có một đám người đi theo.
"Dự án lần này của chúng ta sẽ kết hợp cùng với nhóm sinh viên đến từ Học viện mạng Giao Đại làm một dự án liên trường"
Nghe tên Giao Đại, theo phản xạ có điều kiện tôi ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, học sinh phụ trách không ai khác chính là Nhậm Cảnh Uân. Ở những năm này, hắn vẫn còn là một tiểu tử nghèo, ăn mặc giản dị, một bộ dáng không kiêu ngạo, nho nhã lễ độ, hơn nữa lại còn là sinh viên tài giỏi, khiến dì út rất ngưỡng mộ.
Anh ta đước sắp xếp ngồi phía trên bên trái tôi và dì út, tôi tình cờ có thể nhìn thấy sườn mặt phải của hắn ta. Hô hấp của tôi bắt đầu nặng nề hơn, hận không thể xông lên xé nát khuông mặt giả tạo đó.
Dì út có lẽ cảm nhận được sự khác thường của tôi, lặng lẽ kéo tay tôi dưới bàn
"Vãn Vãn. Con làm sao vậy? Trong người có chỗ nào không thoải mái?"
Tôi nhịn xuống tâm tư muốn báo thù kia, lắc đầu, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
"Dì út, không có việc gì."
Tên súc sinh này dám đến gần dì út tôi một bước, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.
"Các bạn học, đề tài lần này là hợp tác cùng nghiên cứu nên các bạn cùng nhau làm quen, thảo luận một chút"
Giáo sư vừa nói xong, Nhậm Cảnh Uân liền quay lại nhìn dì út tôi khiến dì ấy rất sửng sốt đỏ mặt cuối đầu. Dì út nhìn không thấu mưu kế của hắn, nhưng kẻ ngoài cuộc như tôi lại rất rõ ràng. Hắn cuối đầu, bất động đánh giá dì út tôi một lượt, phòng chừng trong lòng đang cân nhắc có phải tiểu thư nhà giàu hay không.
"Chào bạn học, tôi tên là Nhậm Cảnh Uân, là học viên của Học viện mạng Giao Đại".
Một giây sau, tôi vui vẻ trả lời hắn.
"Xin chào bạn học Nhậm Cảnh Uân"
Giọng nói của tôi rất to nên bất cứ ai cũng có thể nghe thấy. Tôi cũng muốn ngụy trang, chỉ là vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh dì út tôi bị hắn bóp chết. Đối với loại giết người này, tôi cần gì phải cho hắn sắc mặt tốt.
"Thật ngại quá, đây là cháu gái tôi, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện"
"Vãn Vãn, con mau nói gì đi" – Dì út liên tục nháy mắt với tôi, muốn tôi lên tiếng giải thích
"Không có chuyện gì cả"
Hắn cười với tôi rồi tiếp tục cùng dì út và mọi người thảo luận đề tài. Một tiết học kết thúc, tôi kéo dì út đi thì Nhậm Cảnh Uân phía sau gọi chúng tôi lại.
"Bạn học Lưu Lệ Lệ, có thể lưu lại phương thức liên lạc không, đề tài này có mấy điểm cần phải nghiên cứu kỹ"
Tôi không khỏi cười lạnh, là muốn thảo luận đề tài hay là muốn tiếp cận dì út tôi.
"Bạn Học Nhậm Cảnh Uân, là muốn thảo luận đề tài hay là có ý đồ khác? Đề tài có cần nhất thiết phải thảo luận riêng ư, ai mà biết anh có phải anh có ý đồ xấu gì hay không?"
Đang ở hành lang, thêm vào giọng nói tôi lại không nhỏ, các bạn học nghe vậy đều nhìn sang với ánh mắt tò mò. Tôi trực tiếp vạch trần ý đồ của Nhậm Cảnh Uân, khiến hắn lộ vẻ xấu hổ, đi cũng không được mà ở cũng không xong. Tôi mặc kệ phản ứng của hắn, xoay người mang dì út tôi rời khỏi.
Tại căng tin
"Vãn Vãn, hôm nay con làm sao vậy? Bạn học Nhậm không phải là người rất tốt sao, tại sao con lại có ác ý với người ta như thế?"
Tôi vừa ăn mì vừa đáp: "Dì à, anh ta vừa nhìn con đã thấy không phải hạng người tốt lành gì rồi."
"Ba mẹ con đều không phải đã nói, loại con trai như hắn chúng ta phải tránh xa"
"Làm sao vậy?"
"Sau này dì nhất định sẽ hiểu thôi" – Tôi không biết giải thích thế nào nên đành phải trả lời qua loa thôi vậy.
Nhậm Cảnh Uân, hắn chính là loại đàn ông muốn nhà vợ bỏ tiền ra mua nhà cho em trai hắn. Nhà vợ không đồng ý, thẹn quá hóa giận lại trực tiếp bóp chết vợ mình. Vừa ngẫm lại thôi tôi đã cảm thấy hít thở không nổi, cái loại cáo già đội lớp cừu non này chỉ xem hôn nhân như một bàn đạp giúp hắn từng bước đạt được ý nguyện của mình.
"Hơn nữa, không phải con xem thường hắn, anh ta là học viên tài năng của Học viện mạng Giao Đại, cũng chỉ là một người có học vấn tốt còn thật thà thì lại chưa chắc. Vừa rồi trong nhóm cũng có một số nữ sinh khác, lúc thảo luận tại sao anh ta không trao đổi phương thức liên lạc với mọi người mà khi tan học lại xin WW của dì"
"Vãn Vãn, con còn nhỏ, sao lại nghĩ nhiều như vậy?"
Dì út cười rồi gắp cho tôi một miếng sườn. Tôi cảm giác dì út kỳ thật không tin lời tôi nói nên mấy ngày nay tôi dự định sẽ theo cạnh dì, giải thích từng chút một miễn sao dì út không bị tên cặn bã kia lừa gạt.
"Này, bạn học, đây là túi xách của cậu sao?"
Tôi đang ăn mì bỗng dưng bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc. Chẳng lẽ... Có phải là hắn ta không? Tôi ngẫng đầu lên, trước mắt chính là gương mặt trẻ tuổi ngây ngô không khỏi làm cho người ta sửng sốt. Thì ra là Tần Chính!
Anh ấy một tay bưng cơm, một tay cầm túi xách giơ ra trước mặt tôi, rồi lại liếc về phía dì út đối diện.
"Không phải của tôi, là của dì út tôi!"
Tôi phản ứng rất nhanh, lập tức chỉ về phía dì út đối diện.
"Cảm ơn bạn học, túi xách này là của dì út tôi, nó rất quan trọng, thật sự cảm ơn bạn."
Tôi vội vàng đứng dậy nhận lấy túi xách đưa cho dì út vẫn còn đang kinh ngạc, thuận tiện kéo Tần Chính đến chỗ của tôi, bảo anh ấy ngồi xuống, tôi thì bưng bát mì đến bên cạnh dì út ngồi xuống.
"Bạn học cậu tên gì vậy? Chúng ta lưu lại phương thức liên lạc đi, ơn nghĩa này nhất định phải báo đáp"
Tốt nhất là để dì út làm quen với anh ấy
"Tôi là Tần Chính, ở Khoa Vật Lý. Tôi chỉ tiện tay nhặt rồi trả lại thôi, không cần phải cảm ơn đâu."
Tôi càng nhìn anh ấy lại càng hài lòng, cơ hội tốt đã dâng đến cửa như thế này rồi tôi nhất định phải giúp dì út nắm chặt.
Tần Chính tương lai là một giáo viên Vật Lý có tiếng. Các trường trung học trọng điểm trong thành phố rất coi trọng anh ấy.
Gia cảnh ưu việt, cha mẹ là gười tốt. Tướng mạo đường hoàng, làm người lại trung thực, thâm tình. Còn cùng với dì út có sự yêu thích với văn học, lãng mạng hơn nam nhân bách khoa thường thấy. Tần Chính cùng với dì út quả thực là một đôi trời sinh.
Thế nhưng lúc đó dì út lại bị tên cầm thú kia lừa gạt đến xoay vòng. Mà Tần Chính kia lại thấy hai người bên nhau cũng liền không quấy rầy, yên lặng rời khỏi.
Sau khi dì út gặp chuyện không may, tôi lần đầu về nước chính là tham dự tang lễ của dì ấy, Tần Chính hôm đó cũng có mặt.
Ngày hạ táng, sắc trời âm u, bầu trời đổ cơn mưa nhỏ, nam nhân ấy một thân âu phục đứng nghiêm trang thẳng tắp trước bia mộ, tay cầm bó hoa lớn, khóe mắt như có nước không biết là mưa hay nước mắt.
Nghĩ đến sinh mệnh của dì út cứ như vậy ngã xuống, dì ấy còn trẻ như vậy, tôi không khỏi chua xót. Cũng may hết thảy còn kịp, tôi nhất định không để cho sự tình lần nữa lặp lại.
Tôi lấy điện thoại từ trong túi dì út, đưa đến trước mặt Tần Chính.
"Bạn học Tần Chính, để lại phương thức liên lạc đi, rảnh rỗi chúng tôi mời cậu ăn cơm nha."
Cũng may, tiểu tử Tần Chính này khá dễ tính, cũng không có phản ứng khó chịu gì nhận lấy điện thoại liền nhập số điện thoại.
Hai người bọn họ rất ngượng ngùng, một bữa cơm này tôi ở bên làm không khí cũng xem như có hiểu biết sơ bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro