Câu chuyện thứ 10: Cái Linh
Cái Linh là em họ của tôi, con gái cả của cậu Dũng, dưới nó là cái Liên. Cái Linh sinh năm 1986, tuổi Hổ, sinh giờ Dần. Mẹ tôi bảo con gái sinh giờ Dần là "sướng" và gặp may mắn, nhưng cũng có nhiều truân chuyên.
Cái Linh càng lớn càng xinh. Năm nó 18 tuổi, cao ráo trắng trẻo, mặt mày sáng sủa, thế nên cái giai thường hay sang lê la. Lúc thì con cà con kê, lúc thì rủ đi chơi hay mua quà bánh đến tặng. Nó chẳng đáp lời ai, cũng chẳng nói ra nói vào gì cả. Thế nên cái giai lại càng cố cưa cẩm, rình mò.
Thế nhưng, cậu Dũng đuổi hết! Đuổi thẳng cổ, thậm chí có lúc còn vác gậy ra đuổi!
Cậu tôi ghét nhất là bọn con trai hay la liếm, làm phiền con gái cậu ôn thi Đại học. Nhất là mấy anh ăn mặc không lịch sự, đóng thùng, và đặc biệt là không biết tắt máy dắt xe khi vào đến cổng.
Nó ôn thi Đại học mà như bị giam lỏng. Sáng, trưa, chiều, tối ăn gì, làm gì, cậu mợ tôi đều lo hết, chỉ việc vác xác ngồi ôn bài. Anh em của tôi sang cũng chỉ nói chuyện được dăm ba câu, cậu lại cắm cảu. Nó gần như bị nhốt trong phòng, cắm đầu cắm cổ vào đống sách vở cao phải bằng đầu nó. Cậu tôi bảo, nó mà trượt Đại học thì bọn kia chết hết với cậu.
Tối nào nó cũng đều đặn chong đèn học từ 7 giờ, đến 12 giờ thì đi ngủ. Hồi nhà dì chưa xây, mỗi lần sang nhà, tôi đều ngủ ở phòng nằm cạnh phòng nó. Tôi kém nó 1 tuổi, ham chơi, thế nên nhìn thấy con bé học vậy, tôi cũng hơi hoảng. Đều đặn như đếm, nó học đến nửa đêm thì thấy tắt đèn.
Phòng của cái Linh ở tầng 2, phía sau nhà là một vườn khế rất rộng, được ngăn cách với con đường ra sông bằng một bức tường gạch loang lổ. Cái Linh kê cái bàn học hướng nhìn ra phía con sông qua vườn khế, nhưng nó chẳng mở cửa sổ bao giờ. Nó đặc biệt nhát chết, sợ ma, và có lẽ cũng là một trong số những người hiếm hoi ở làng tôi không biết bơi.
Cái Linh chăm chỉ và rất thương bố. Cậu tôi bảo gì nó cũng nghe, không bao giờ cãi, dù có phải cắn răng cố gắng nó cũng làm. Cậu tôi tỏ ra yên tâm về nó lắm. Tối tối, cậu lên kiểm tra, 7 giờ, thấy con gái đóng cửa chong đèn, thế là yên tâm mà đi xuống ngủ.
Nhà của cậu tôi cầu thang nằm ngoài hành lang tầng 2, thế nên hai tầng biệt lập hoàn toàn, không chung chạ cửa nẻo gì cả. Con Liên ngủ dưới tầng 1, tầng 2 dành hoàn toàn cho con Linh ôn thi, để trống một phòng bên cạnh.
Con Linh càng ôn càng gầy mòn. Thế nhưng điều đặc biệt hơn là chỉ trong một tuần liên tục, nó giảm cân thấy rõ. Người gần như da bọc xương, mặt xanh xao, đờ đẫn. Cậu mợ tôi thương quá, chăm chăm bồi bổ, nhưng không lại. Nó càng lúc càng héo hon, hỏi không đáp, cứ lầm lì. Mẹ tôi bảo có khi cậu nên xem lại, ép nó học nhiều quá đâm ra stress hoặc tự kỉ thì khổ thân. Cậu Dũng nghe thế cũng lo lắm.
Tối đấy, cũng như mọi hôm, 7 giờ, cậu tôi lên tầng 2 thì thấy nó đã chong đèn học từ lúc nào, cậu lại yên tâm đi nằm nghỉ. Chẳng hiểu sao đêm đấy "trái gió trở trời", cái lưng dở chứng, đau quá không sao cậu tôi ngủ được. Nhìn đồng hồ thì đã thấy mới gần 12 giờ, cậu nghĩ bụng:
- Thôi lên bắt con bé Linh đi ngủ không thì ngày mai lại mệt!
Cầu thang đi lên tầng 2 lát đá và khá cao, do cơn mưa ban tối nên nó trở nên trơn trượt, cậu tôi cứ dò dẫm từng bước lên chỗ cửa phòng con Linh vẫn còn sáng đèn. Cậu lên đến nơi, mở hé cửa, ngó vào trong cho con Linh đỡ giật mình.
Con Linh không còn ở đó! Hai cánh cửa sổ mở toang, nước mưa hắt vào ướt cả quyển sách!
Ngoái ra ngoài sân tối om như mực, trời thì vẫn mưa lâm thâm. Nhà cậu tôi đến tối là đóng cửa biệt lập với các nhà khác, lại nuôi hai con chó rất khôn, cứ có động là sủa, nhưng tuyệt đêm hôm ấy lạ không nghe thấy tiếng gì. Đèn nhà bếp và phòng tắm cũng im ỉm.
Bất chợt có tiếng rì rào nói chuyện dưới vườn khế, cậu tôi chùn hẳn lại. Rón rén bước ra hành lang ngó xuống vườn, cậu tôi thấy con Linh đang lẩm bẩm cạnh một gốc khế, phía trước nó là bóng một người đen sì đang úp mặt vào góc tường.
Cái bóng đứng im, không cử động gì cả, còn con Linh cứ rủ rỉ liên hồi. Cậu tôi hét lên một tiếng:
- Linh!
Con Linh giật mình rồi ngã lăn ra đất, một tràng cười ré lên sắc lẻm, chỗ cái bóng đứng giờ đây chẳng còn gì.
Sáng hôm sau, bà tôi bôi dầu, đánh gió một lúc lâu thì cái Linh tỉnh lại. Nó chẳng hiểu tại sao lại bị sốt và nằm đây. Bà tôi gặng hỏi thật lâu thì nó cũng nhớ lại.
Nó bảo, cách đây 1 tuần, nó vẫn ngồi học như mọi khi. Bỗng có tiếng "cốc cốc" phát ra từ cửa sổ, như có người đang cầm đất ném lên. Nó sợ lắm, toan gọi cậu Dũng thì dưới vườn khế có tiếng gọi thì thầm, nhưng nghe rất rõ:
- Linh!
Không hiểu sao nó đứng lại và đi ra phía bàn học, dù vẫn tỉnh táo. Cái tiếng đấy lại cất lên thêm một lần nữa làm nó biết chắc rằng không phải nó nghe nhầm tiếng gió.
- Linh...!
Bất giác, nó "Ơi!" một tiếng.
Thế rồi cửa sổ mở ra, có bàn tay của một cô gái bám lấy chấn song mà đu lên. Nó không nhớ mặt, nhưng bảo là trông rất quen. Chẳng hiểu sao nó không thấy sợ mà lại cầm tay cô gái. Bàn tay ấy dắt nó chui qua khe cửa sổ rơi xuống vườn. Rồi cô gái đấy bắt nó hát. Một lúc lâu sau, cô gái ghé vào tai nó thì thầm:
- Ngày mai tao lại tìm mày nữa nhé!
Rồi cô gái ấy dắt nó đu qua khe cửa sổ vào lại phòng. Sáng hôm sau, nó chẳng để ý thấy gì khác cả.
Cậu tôi hỏi, thế còn cái bóng đen đứng im quay mặt vào tường là thế nào, và cả tràng cười the thé. Nó khăng khăng bảo chỉ có cô gái đấy, khóc như mưa rồi ngất lịm. Người nhà của tôi nghe vậy thấy hoảng quá.
Bà tôi thở dài, đi xuống bàn thờ.
Cả sáng hôm đấy, bà cấm cả nhà xuống vườn khế, một mình làm gì đó ở góc tường. Đến giữa trưa bà lên, mặt bà xanh xao, bảo:
- Từ giờ nó sẽ không bị quấy nữa!
Rồi bà trở về buồng dưới.
Quả nhiên từ đợt đấy trở đi, con Linh không còn vàng vọt nữa. Cậu tôi cũng đem gỗ mà chặn chết cái cửa sổ lại, không thể mở ra, cho đến một ngày khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro