Câu chuyện thứ 11: Con bạn học
Con Linh ôn thi chăm chỉ và miệt mài, nhưng cái trận ốm hôm đấy làm nó xịu hẳn đi. Cậu mợ Dũng vẫn cố chăm bẵm, bố mẹ của tôi năng sang chơi hơn, dúi cho nó mấy hộp Ensure để tẩm bổ. Một tháng gần ngày thi, nó vùi đầu vào học, cố quên đi mọi thú vui hàng ngày, hoạ hoằn lắm thì ngồi xem ti vi được dăm mười phút.
Cơ mà con Linh trượt!
Thiếu 1 điểm để vào Đại học Nông Nghiệp, nó cũng chẳng đăng kí Cao đẳng. Ngày biết tin, con Linh phát bệnh, ốm cả tuần. Khóc lóc chán thì lại lăn ra ngủ. Cứ đến bữa, cậu mợ mang cháo lên cho, con bé mới chịu ăn chút đỉnh. Cái thân thể gầy gò của nó lại càng được thể suy sụp. Người tong teo, mắt trũng, thâm quầng,... thế nhưng con Linh vẫn đẹp. Mắt nó buồn và lúc nào cũng ngấn nước như chực khóc.
Cái tuần con Linh bị ốm, nó như một người khác. Lúc tỉnh lúc mê, lúc khóc lóc vật vã, lúc lại cười lảm nhảm một mình.
Có đêm, cậu mợ tôi đang ngủ thì con Linh dựng dậy, bảo: "Ngoài bãi có cái đám ma to lắm, nhưng tại sao lại đưa giờ này?". Cậu Dũng chẳng nói gì, đuổi nó lên gác, bắt nó đi ngủ. Sáng hôm sau, trong làng có người chết thật. Tiếng kèn inh ỏi re ré khắp nơi.
Ngày đưa quan nhập thổ, đám đang đi qua con đường con con ra sông nằm cạnh nhà tôi thì không biết vì sao mà quan tài không di chuyển tiếp được. Chững lại ở đầu đường nửa tiếng rồi mới đi tiếp. Người ta bảo, người gốc ở làng, lúc chết đi bao giờ cũng muốn ra sông lần cuối. Cậu mợ Dũng thấy vậy, trong lòng đâm lo lắng. Thế nhưng con Linh chẳng biết chuyện đấy, nó cứ mải chìm trong cơn mộng mị của mình.
Khóc nhiều, lại thêm cái thói biếng ăn, con Linh gầy rộc như da bọc xương. Cái tuần đấy có lẽ là quãng thời gian mà tôi sang thăm nó nhiều nhất. Ngồi trông nó, chủ yếu nghe nó khóc, với cả lúc nó nói luyên thuyên.
Nó kể về một người dân làng bị chém chết ở đầu bãi ra sông cách đấy hơn chục năm vì tội ăn trộm. Nó bảo lúc chết, người đấy bị trói gô lại áp mặt vào bờ tường, người dân ở đằng sau cầm rựa bổ vào đầu, nứt toác. Tôi trông nó mà như đang thử lửa với tinh thần.
Một tuần sau, con Linh đỡ hẳn, không còn nói cười linh tinh nữa, mà đã chịu xuống nhà ăn cơm. Nó lại sinh hoạt bình thường, nhanh nhảu, nói nhiều, ăn cũng nhiều. Dần dà người cũng đẫy đà trở lại. Nó bảo sẽ quyết tâm thi lại năm sau. Bố mẹ tôi nghe vậy cũng mừng, rồi sau này xin cho nó vào một trường trung cấp tài chính của quân đội, học kế toán, để nó đỡ có thời gian ở nhà một mình mà tự kỉ. Cái Linh nghe lời bố mẹ tôi, xách cặp đi học, và đi ôn thi "lớp 13".
Hè năm đấy, nhà tôi đi Hạ Long, mẹ tôi rủ con Linh đi cùng cho vui. Ở biển cũng hay, thoáng đãng và mát mẻ, tinh thần cũng dần trở nên phấn chấn. Thế nhưng, bố tôi chẳng hiểu đi đứng thế nào mà bị ngã dập lưng, phải bó thuốc. Cả nhà đành phải về sớm mà thuốc thang cho bố.
Đợt đấy, mẹ tôi vẫn đi làm, hai anh em tôi đi học, thế nên ở nhà chẳng có ai trông bố cả. Con Linh xin sang ở nhà tôi, để thuốc men cho bác, và cũng để đổi gió. Nó cũng chẳng biết có chuyện gì đang đợi nó tiếp theo.
Con Linh sang nhà tôi thì có một thú vui rất hay, đấy là cứ đến tối lại lên tum hóng mát. Ngày đấy, khu nhà tôi toàn nhà tập thể 2 tầng, thỉnh thoảng nhú lên một căn 3 – 4 tầng, thế nên đứng trên mái tầng 3 nhà tôi ngó sang hai bên nhìn rất rộng rãi.
Lên một mình chán, nó rủ tôi lên cùng nói chuyện cho vui. Từ đấy tôi cũng hay tranh thủ thu xếp bài vở, tối lên tum hóng chuyện cùng nó.
Con Linh hình như rất thích để gió thổi vào mặt. Nó cứ hít hà cái hơi gió thổi qua, rồi lại cười, bảo:
- Con gái ở sông anh ạ!
Lúc này nó chẳng còn quái quái như cái hôm mà tôi trông nó ở quê, nó cư xử bình thường như mọi đứa con gái khác, cũng nói cười phe phé như ai. Nó cũng chẳng còn lảm nhảm kể chuyện nọ chuyện kia nữa, cho đến buổi tối hôm đấy.
Như lệ thường, ăn cơm xong, con Linh tranh phần việc rửa bát rồi ngồi xem ti vi. Đến tầm 9 giờ, nó lại gọi tôi lên tum, tắt đèn ngồi hóng gió. Đêm đấy oi, trời chẳng có gió, cũng chẳng có trăng sao gì cả. Mải nói chuyện, mãi sau tôi mới để ý đồng hồ đã hơn 10 giờ rưỡi. Cả phố đã đi ngủ, chỉ còn một nhà ở gần nhà tôi chong đèn. Bỗng con Linh quay sang tôi bảo nhỏ:
- Chẳng hiểu sao con gái con nứa tự nhiên mặc váy vào cái trời này anh nhỉ?
Thấy nó nói một câu vô nghĩa, tôi nghĩ bụng:
- Có biến!
Con Linh cứ nhìn về phía nhà kia, rồi lại quay sang tôi, bảo:
- Cái con đấy chắc là hâm, đứng lên tum mặc váy đi qua đi lại. Mà sao nó cứ nhìn em?
Theo hướng nó hất hàm, tôi nhìn quanh, chỉ còn duy nhất nhà tôi là sáng đèn và có tum, nhưng không có một bóng người. Cả phố chìm trong màn đêm im lặng, tĩnh mịch. Còn tum cái nhà kia tuyệt nhiên không có ai qua lại.
- Anh Đức! Sao con hâm kia nó cứ nhìn em?
Tôi biết rồi! Thật sự là đến lúc này, tôi biết có chuyện gì rồi. Tôi bảo:
- Ờ, anh cũng thấy nó nhìn mày, nhưng mà không nhìn rõ nó mặc váy áo như nào.
- Nó mặc cái váy xanh liền thân với lại buộc tóc 2 bên, có đoạn ngắn tí mà cũng không nhìn rõ.
Mồ hôi tôi đổ ra lạnh toát cả sống lưng. Tôi kéo nó xuống, bắt nó vào phòng tôi. Lúc này, tôi mới dám nói thật.
Năm cấp 2, tôi có chơi thân với một đứa con gái. Tuy học khác lớp nhưng vì nhà gần, đi học toàn gọi nhau đi cùng. Chơi với nhau 3 – 4 năm. Đến năm lớp 9, đang ở quê chơi với bà thì bố tôi gọi về, bảo:
- Con Linh chết rồi, bị tai nạn tối qua, giờ mày có đi viếng thì tao qua đón.
Con bé đấy tên là Linh, trùng cả họ cả tên với con Linh – em họ của tôi.
Tối trung thu năm tôi học lớp 9, nó đạp xe lên Bưởi mua pháo, đi qua bùng binh, mà bây giờ là Ngã Tư Cầu Giấy thì bị một chiếc xe công nông chở gạch đâm chết. Chân tay nó gãy nát, rời ra, nhưng vẫn còn thoi thóp, đến khi được đưa vào Bệnh viện Giao Thông thì tắt thở. Lúc chết, nó mặc bộ váy áo màu xanh liền thân, và có thói quen để tóc 2 bên.
Con Linh nghe xong, mặt cắt không còn giọt máu, sáng hôm sau nằng nặc đòi về quê.
Tối hôm đấy nó lại mất ngủ. Cái cửa sổ vẫn kín, chốt chặt từ hôm cậu Dũng đóng đinh cố định. Nó bắt con Liên lên ngủ cùng.
Muốn lên tầng 2, nơi nó ngủ, phải đi qua một hành lang nhỏ, qua chuồng chó, theo các bậc thang ốp đá và một hành lang nữa mới đến được phòng của nó. Hai chị em dò dẫm dắt tay nhau đi lên, mở cửa phòng ra, con Linh hét toáng lên rồi ngất lịm. Con Liên hoảng quá, kêu ầm mĩ, cậu mợ tôi thấy có động, liền phi vội lên tầng.
Bóp huyệt nhân trung một lúc thì con Linh tỉnh lại, nhưng mặt nó trắng nhợt, chui tọt vào góc nhà khóc rú lên. Nó chỉ vào cuối giường, cạnh chỗ con Liên ngồi, run rẩy nói với cậu Dũng:
- Con bé ở nhà anh Đức, chân tay nó, nó ngồi cạnh con Liên!
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro