Câu chuyện thứ 13: Ở nhờ

Từ hồi ông tôi mất, bà tôi cất một căn phòng nhỏ lợp ngói ở cái sân đằng sau nhà cậu Chiến. Từ cổng đi vào khu nhà tôi thì nhà cậu Chiến là nhà đầu tiên nằm bên tay trái.

Cậu Chiến từ nhỏ đã là người thông minh, học hành giỏi giang nhất trong 4 chị em.

Năm 18 tuổi, cậu đùng đùng nghỉ học, bỏ đi buôn biệt xứ. Thời gian đấy, cậu tìm đường sang Liên Xô buôn bán. Cái hồi mà cả nước chỉ dùng đồ Liên Xô, gia đình nào có cái bàn là Liên Xô hay mấy cái xô nhôm đã là thuộc hàng "có của ăn của để".

Cậu tôi sang đó được 1 năm thì làm ăn bắt đầu thuận lợi. Chẳng nhớ cậu tôi buôn gì, nhưng thấy gửi tiền về cho chị tôi đều đều, lại kèm theo mấy cái bàn là, nồi cơm nữa.

Ông tôi, phần cho con cái, phần đem bán. Cuộc sống nhờ thế mà được cải thiện dần dần.

Làm được 3 năm thì cậu Chiến nghỉ, lại về nước. Lúc này cậu tôi để dành được một cơ số tiền và vàng. Cậu theo bạn bè lên biên giới đánh hàng về bán.

Trời chẳng được lòng người, chuyến hàng đầu tiên của cậu Chiến bị cướp sạch. Bọn nó chặn đường trên đèo, trấn lột sạch sẽ cả đoàn, bao nhiêu tiền bạc cậu đem theo đều mất trắng.

Không bỏ ý định, cậu Chiến lại xoay sang buôn thuốc lá. Được dăm ba chuyến, cậu lại bị lột sạch trên đèo Hải Vân. Của nả cứ thế bay đi hết.

Cậu lại đi vay mượn, gom góp, mở hàng quần áo trên chợ Đồng Xuân. Buôn bán đắp đổi, có phần cũng kiếm chác được.

Năm 1994, chợ Đồng Xuân cháy!

Tài sản cuối cùng của cậu tôi cũng theo thế mà bay luôn.

Chán nản, cậu nằm nhà 1 năm rồi lấy vợ. Hồi bé anh tôi của tôi sợ cậu Chiến lắm. Lúc nào nhìn thấy bọn trẻ con, cậu cũng trừng mắt, hoặc lườm lườm không nói câu nào.

Năm tôi 16 tuổi thì cậu Chiến ly dị. Bà thì thầm với mẹ:

- Mợ Vân vô sinh.

Thời gian sau, cậu tôi xin được chân lái xe cho một công ty nước ngoài. Cậu lại chúi mũi vào công việc. Một năm sau, cậu Chiến đi bước nữa. Vợ cậu kém cậu gần 20 tuổi, rất xinh đẹp và giỏi kiếm tiền. Mợ sinh được 2 đứa con gái. Gia cảnh cứ thế khấm khá dần.

Đến khi ông ngoại tôi mất, chia đất cho các con xây nhà, cậu mợ tôi dựng được một căn biệt thự nằm ngay đầu ngõ. Ngày tân gia, trời đang quang đột nhiên có cơn gió mạnh, bụi mù mịt thổi vào từ đầu đường rồi cuốn thẳng ra sông.

Mùa hè cách đây 4 năm, tôi hay sang nhà kèm thằng Thế Anh – con dì Tâm – ôn thi Đại học. Hai anh tôi trạc tuổi nhau, lại hợp tính nên có phần thân thiết hơn cả.

Tối nằm ngủ với nhau, tự nhiên nó quay sang tôi, bảo:

- Nhà bác Chiến dạo này hay có người đến lúc nửa đêm.

Từ xưa đến nay, cậu Chiến là người nguyên tắc, về nhà là đóng cửa, cực ít khi tiếp khách sau giờ làm việc. Nhà cậu cứ 9 giờ là tắt đèn lên gác chuẩn bị đi ngủ. Tôi chẳng tin nó, coi là nó nói linh tinh, quay lưng ngủ tiếp.

Cơ mà thằng Thế Anh nói thật.

Buổi đêm tôi hay thức khuya, lúc đọc báo, lúc xem phim, hoặc có lúc chỉ để ngồi hóng mát. Đêm đấy khó ngủ, lay mãi tôi mới rủ rê được thằng Thế Anh ra sân ngồi tán phét.

Vừa đặt chân ra bậc thềm, tôi chợt nghe tiếng "loẹt xoẹt", "loẹt xoẹt" giống như tiếng dép chà lên mặt đường bên sân của nhà cậu Chiến. Con chó nhà cậu hằng ngày hay gầm gừ, đêm nay tự dưng im bặt. Bà tôi và nhà của 2 cậu đã tắt đèn đi ngủ từ lâu.

Tôi thì thầm với thằng Thế Anh:

- Có trộm!

Ngó ra sân, tôi chết sững, bóng một người đàn bà mặc áo rộng thùng thình, tóc bù xù, dài rủ kín vai vừa bước vào cửa nhà cậu tôi. Chỗ cái cửa phụ vốn chẳng mở bao giờ.

Thằng Thế Anh Bảo:

- Khách của nhà cậu Chiến em thấy đến nhà khoảng 2 lần vào tầm này nhưng không dám hỏi.

Sáng hôm sau, tôi đem chuyện đó nói với bà. Bà tôi nghĩ lung lắm, rồi quay lưng bỏ vào buồng. Cậu Chiến một mực khẳng định là chẳng có ai điên mà đến chơi vào tầm đấy, và chắc chắn tôi bị hoa mắt.

Thằng Thế Anh cũng im lặng hồi lâu rồi đi lên gác.

Bẵng đi một thời gian, tôi lại mò sang chơi. Hôm đấy nhà dì đi vắng, cậu Chiến bảo tôi sang phòng trống trên tầng 3 mà ngủ, tiện trông hộ cậu con Bích đang ốm.

Vì nằm giường lạ, tôi bị khó ngủ. Con bé phòng bên ốm, thỉnh thoảng lại cựa mình làm cái giường kêu cọt kẹt. Một lúc lâu sau, phần vì mệt, phần cũng dần quen quen, tôi thiếp đi.

Cơn buồn ngủ đến bất chợt mà cũng tan nhanh. Cái cửa gỗ khép hờ, bị bật ra, gió ngoài sông thổi xộc vào phòng. Tôi nửa tỉnh nửa mê, co tay kéo cái chăn ngang bụng, bỗng bất chợt một bàn tay từ phía cuối giường tóm chặt lấy tay tôi, lạnh toát.

Tôi sợ quá mở choàng mắt ra, ú ớ không nói được câu nào. Căn phòng trống trơn!

Người tôi cảm giác như có cái gì đó đang chèn qua, nhưng đầu óc tôi thì lại trở nên mụ mị. Lúc này tôi mới thấy ở giữa phòng lù lù một đống đen sì, to bằng cái bao tải, bất động. Ở góc nhà, có cái gì đó cứ đùn đùn lên như tổ mối, rột roạt, rột roạt.

Cái đống đấy đứng im một lúc, rồi lao nhanh về phía tôi. Lúc đấy tôi không biết gì nữa, mở mắt ra thấy trời sáng, tôi lủi luôn về nhà. Năm đấy là năm 2008.

Sau cái đêm ngủ nhờ nhà cậu Chiến, tôi chẳng dám về quê nữa và cũng chẳng dám kể với ai. Mọi người thấy thế đâm ra trách tôi nhiều lắm.

Ba tháng sau, nhà ngoại tôi có giỗ. Buổi tối hôm đấy, đã quá 10 giờ rưỡi, dọn dẹp xong ai cũng đều mệt lử. Nhà cậu Dũng đóng cửa đi ngủ sớm, chỉ còn lại mấy anh em của tôi, dì Tâm với 2 bà mợ ngồi ngoài sân nói chuyện, cậu Chiến lên nhà chơi với con khướu.

Con khướu của cậu Chiến rất khôn, nhưng chẳng hiểu dạy dỗ thế nào mà nuôi gần 2 năm vẫn không biết nói. Chỉ kêu kêu mấy tiếng rồi thôi. Thế nhưng cậu tôi vẫn thích nó lắm. Tối nào cũng ra ngó nghiêng nó một chút rồi mới đi ngủ. Cái lồng con khướu treo ở hiên trước cửa nhà.

Hội nhà tôi đang ngồi nói chuyện râm ran, bỗng nhiên con khướu giãy giụa, vỗ cánh phành phạch và kêu ầm ĩ. Nó đạp cửa chuồng, lông xù lên, vỗ cánh điên loạn.

Cậu Chiến rối cả lên, chẳng biết làm thế nào. Cả nhà tôi cũng chạy xuống xem. Lúc này, tự nhiên con khướu cất tiếng nói, lạ hoắc, nhưng rất rõ ràng:

- Mửa mật mày ra!

Ai cũng không tin vào tai mình.

- Mửa mật mày raaa...!

Con khướu nhìn thẳng vào mặt tôi mà rít lên re ré. Tim tôi đứng im, chết cứng. Dì Tâm sợ quá, gào toáng lên. Con khướu lại vỗ cánh điên loạn, mỏ nó banh rộng ra, ngửa cổ lên trời.

- Mửa cái mật mày raaaaaa...!

Tôi sợ quá, không nói được câu nào, nhưng người con khướu chĩa vào không phải tôi, mà là mợ Hồng, vợ cậu Chiến, đứng sau lưng tôi. Mợ Hồng đột nhiên vùng chạy vào trong nhà, dì Tâm với tay ra kéo nhưng không kịp.

Mợ vừa chạy lên tầng vừa gào:

- Con ơi Con!

Lúc này mọi người mới nhận ra con Bích đang ở trên gác một mình.

Mợ Hồng lao lên trước, cậu Chiến, tôi và thằng Thế Anh cũng lao theo. Chạy đến tầng 3, cái cửa sổ hướng ra sông bỗng bật tung, một cái bóng lù lù như bao tải nhảy vọt ra. Mợ Hồng lao vào ôm con Bích, con bé tròn mắt không hiểu gì, khóc oà lên.

Lúc này dì Tâm gào lên thất thanh dưới nhà:

- Anh Chiến ơi, ôi giời ơi anh Chiến ơi

Ba cậu cháu lại lao xuống tầng 1. Dưới nhà, chẳng hiểu ai đã thả hay con khướu đạp được cửa lồng, bay toán loạn khắp phòng. Nó rít lên sởn gai ốc:

- Thắt cổổổ...! Mửa mật mày raaa...!

Rồi nó bay theo hướng cái bóng vọt ra sông.

Cả nhà tôi náo loạn, tiếng khóc, tiếng la hét như đang hoà lẫn vào nhau. Thế nhưng cửa phòng bà tôi vẫn đóng im ỉm, chỉ nghe thấy tiếng tụng kinh đều đều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #horror