Câu chuyện thứ 19: Hồi kết
Từ sau cái ngày con chó đá bị đập nát đầu ở vườn của bà, những chuyện kì dị quanh khu nhà tôi cũng nhiều phần giảm hẳn. Chẳng còn tiếng hú ban đêm ngoài bờ sông hay những tiếng gọi từ phía vườn sau nhà cậu Dũng.
Ngày hôm đấy, cậu tôi mang cái xác chó đá và 2 tròng mắt dính máu nhét vào bị và ném xuống sông. Dòng nước đỏ quạnh nuốt chửng cái bao tải, sùi bọt trắng xoá rồi chìm nghỉm.
Cách đây hơn 1 năm, người ta bắt đầu làm dự án thành phố ven sông Hồng. Lúc này, cái bãi gần bờ sông nhà tôi cũng đã mất gần hết, chỉ còn một chút bờ be bé thoải ra ngoài.
Sông vào sát làng, lở luôn cả bụi tre và bãi đất năm nào, cuốn đi hết những cái xác người chết trôi vùi ở đấy. Những cái xác lại trôi xuống đáy sông và có lẽ chẳng bao giờ nổi lên được nữa.
Ngày đổ cái kè đá, cả làng nhộn nhịp hẳn. Dân làng bảo đợi dự án làm xong, giá đất lên tha hồ mà hưởng lợi. Người người nô nức ra ngắm từng đoàn thợ kéo về. Tiếng xe cẩu, xe ben chạy ì ì, đổ đá um ủm suốt cả ngày.
Chỗ bãi tre ngày xưa, giờ được thay bằng cái kè toàn đá tảng, chạy dài tít tắp, trắng phớ hai bên bờ. Thợ dựng lán ở cạnh sông cho tiện làm.
Người làng tôi bảo cái kè đá cướp đất của những u linh ngoài bãi và cả của loài ma nam.
Hàng đêm vẫn có tiếng nhảy ùm ùm ngoài sông, và cả những tiếng cười đùa í ới. Làng tôi ai cũng biết, cũng chẳng dám ra ngóng. Chỉ thấy ít lâu sau, thợ chẳng còn làm đêm, tiếng máy ủi, xe ben cũng bặt tích.
Mọi chuyện cứ bình lặng trôi đi, chẳng còn hồn ma bóng quế và cũng chẳng còn những việc làm người nhà tôi hoang mang.
Đêm đấy bà tôi ốm.
Cái chân bà tôi lại trở chứng, đau hết hai bên đầu gối, mỗi lần đi ra đi vào lại gặp khó khăn. Thế nhưng bà tôi cũng vui vẻ hơn và không còn cáu kỉnh như đợt trước nữa.
Người nhà tôi có thói quen đi ngủ muộn. Buổi tối thường tụ tập chè nước ở sân nhà cậu Dũng, đến quá 11 giờ mới ai về nhà nấy ngủ. Đêm đấy cũng vậy, gió sông thổi vào hiu hiu, lành lạnh, không khí thoáng đãng làm câu chuyện trở nên vui vẻ hơn.
Đến 10 giờ rưỡi, bà tôi đau chân bỏ về phòng. Mọi người vẫn ngồi lại uống nước. Từ nhà cậu Dũng xuống đến nhà bà khoảng 20 mét. Bà tôi vừa bước vào phòng, chưa kịp bật điện thì đứng sững lại mà ú ớ không nói được câu nào.
Người nhà tôi thấy thế liền vội chạy xuống. Bà tôi đứng yên trước thềm, run run chỉ vào cái khe cửa. Cửa mở hờ, đằng sau bóng tối chỗ cái khe cửa không khít đấy, 2 con mắt đỏ lòm trừng trừng nhìn ra ngoài.
Cậu Dũng đạp cửa xông thẳng vào, thấy chỗ đấy có cái bóng đen lù lù nhảy qua cửa sổ, rồi biến mất chỗ bờ sông. Cậu tôi toan đuổi theo thì bà giữ lại. Mặt bà tôi trắng bệch, thở dốc mà bảo con cháu:
- Vong này ở nhà mình lâu rồi!
Thế rồi bà chẳng nói gì nữa, mắt buồn mang mác nhìn ra sông.
Cả nhà có gặng hỏi gì thì tuyệt nhiên bà cũng chẳng trả lời.
Phía bờ sông, nước vẫn cuộn đục ngầu, sóng va vào cái bờ kè, ì oạp, ì oạp...
END
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro