Câu chuyện thứ 2: Thần hộ mệnh

Tôi kể qua một chút về bên ngoại. Đất bên ngoại tôi rất rộng. Năm ông mất, gia đình chia ra cho mỗi người con một ít để cất nhà ở. Trừ mẹ tôi đang ở ngoài Hà Nội, cậu Dũng, cậu Chiến đều ở riêng, bà tôi cũng cất một căn nhà cấp 4 ở đoạn sân sau nhà cậu Chiến để ở và nhang khói cho tổ tiên.

Năm 2005, dì Tâm về xây nhà, thành ra cả gia đình chúng tôi được quây quần bên nhau. Có một điều rất kì quái ở khu đất nhà tôi, đó là ngoài mẹ tôi và dì Tâm sinh con ở Hà Nội được toàn con trai, thì những người nhà tôi ở khu đó đều sinh con gái, 100% là con gái. Cậu Dũng có 2 cô con gái; cậu Chiến hiếm muộn, về sau cũng sinh 2 cô con gái.

Năm 2006, gia đình em vợ cậu Chiến, và chị chồng của dì Tâm chuyển về, cũng sinh thêm 4 người con gái nữa. Cạnh nhà bà tôi là nhà người chị ruột của bà, trừ bác cả sinh anh họ tôi trong Thanh Hoá, còn lại đều là 3 cô con gái. Mới đây cái Linh lấy chồng, mang thai tháng thứ 2, cả nhà phán chắc chắn là con gái, quả nhiên chính xác. Người ta bảo sinh con phụ thuộc vào khí của đất, và con gái mang phần Âm.

Năm 2002, khi tôi học lớp 10, trong một lần về quê, ra mộ tổ thắp hương, tình cờ thấy một ngôi mộ với bài vị được viết bằng tiếng Trung Quốc, băn khoăn, tôi hỏi mẹ. Đấy cũng là một bí mật của gia đình tôi. Chuyện xảy ra năm mẹ tôi 12 tuổi. Khi ông ngoại tôi còn làm công nhân ở nhà máy bút bi Hồng Hà. Ông thường làm ca muộn, lắm khi đến 1 - 2 giờ đêm, ông mới về.

Nhà cũ bên ngoại của tôi thuộc dạng cổ, có một gian, bên phải là cái phản - nơi 5 mẹ con vẫn thường ôm nhau nằm ngủ. Đêm đấy trời lâm thâm mưa, bà với mẹ tôi đang nằm nói chuyện trong lúc đợi ông về, thì bỗng nghe thấy tiếng rục rịch từ ngoài vườn. Tiếng động càng lúc càng rõ hơn, rậm rịch, rậm rịch, nghe như tiếng vó ngựa. Bà tôi nhỏm dậy, định thắp nến lên xem có chuyện gì mà có người đi ngựa vào sân nhà. Bỗng ùm một cái, cái thanh chốt ngang cửa gỗ bên trong tự nhiên rơi ra, hai cánh cửa gỗ mở toang, gió từ ngoài thổi vào ù ù. Cậu Dũng, cậu Chiến của tôi lúc này tầm 8 - 9 tuổi choàng dậy ôm áo bà ngoại.

Nước mưa hắt vào lạnh ngắt. Tiếng vó ngựa vọng to từ nền gạch ngoài sân, rồi một bóng người cưỡi ngựa phi thẳng vào giữa phòng. Mẹ tôi ré lên, đấy là một ông tướng tay cầm đao, nhưng cụt đầu. Con ngựa hí vang rợn cả tóc gáy. Đúng lúc này thì ông tôi về. Nghe tiếng lạch cạch mở chốt cổng, ông tướng quay đầu phi ngựa ra sông.

Vào đến nhà, nghe vợ con kể lại, ông tôi điên tiết xắn quần lên, tay cầm đôi dép và con dao rựa chạy đuổi theo. Bà tôi gào lên cản nhưng không được. Đêm đấy ông tôi không về. Sáng hôm sau, ông trở về, trên tay chỉ còn một cái dép. Ông chẳng kể chuyện gì xảy ra đêm đấy cả. Ai hỏi cũng không nói, cho đến khi ông mất. Những chuyện xảy ra đêm đấy, mãi mãi không có ai biết.

Quay lại thời điểm đấy, đợi ông về, tắm rửa ăn cơm xong, bà tôi tất tả đi mời thầy cúng và cả sư trong chùa về nhờ tìm tà. Họ đi ra đến bờ tre gần bãi sông thì dừng lại, bảo đào sâu xuống khoảng 1 mét rưỡi. Nhà tôi đào theo, tìm được 1 xác ngựa và 1 xác người không đầu, mặc chiến phục. Bà tôi nhờ người làm phép và làm gì đó nữa.

Từ đấy trở đi, nhà tôi thờ ông tướng ấy như một vị thần hộ mệnh. Sau này, có những lúc trắc trở nhưng tự nhiên được hoá giải. Nhắc đến bà ngoại tôi là nhắc đến một giai thoại sống, một con người kì lạ và cực dị. Tôi xin phép sẽ kể sau.

Bonus:

Mẹ tôi sinh năm 1958, đẻ ở làng Bắc Biên. Sau đó đến năm 1983, mẹ lấy bố tôi.

Còn một chi tiết nữa mà tôi quên chưa kể. Ngày xưa có trận gì đó ở đây, quân ta truy đuổi quân Tàu, đâm chém, chết vô số quân ở mạn này. Quê tôi có 2 mùa nước lên và nước rút. Mỗi năm nước lên, mang theo đủ thứ bồi đắp, đôi khi tràn cả vào làng, mang theo cả xác người. Xác ông tướng đấy là tướng Trung Quốc. Chuyện nhà tôi đem ra chôn và thờ ông ấy, tôi đâu thể tuỳ tiện nói khoác được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #horror