Chương II : Quốc sư viện

Quốc sư , chính là tên gọi tắt của Hộ quốc pháp sư, tại đương kim vương triều thậm chí địa vị còn cao hơn cả Hoàng đế.

Bởi vì bọn họ được xưng tụng như thần như thánh, có chức trách bảo hộ quốc thổ, không cho yêu ma quỷ quái xâm nhập.

Giang sơn có thể đổi chủ, nhưng địa vị Quốc sư sẽ vĩnh viễn không di dời.

Quốc sư mười năm đổi một lần, mỗi lần đều tuyển ra ba người không cùng chức trách làm quốc sư.

Những người bị thay thế sẽ trở thành sư phụ của Quốc sư viện, tiếp tục huấn luyện một thế hệ quốc sư tiếp theo.

Mà Quốc sư viện mười năm cũng mới tuyển một lần, mỗi lần chỉ tuyển đúng hai mươi mốt người.

Mười tuổi bắt đầu vào học trong Quốc sư viện, hai mươi tuổi phải trải qua các cuộc khảo nghiệm tài năng, sau mới quyết định có năng lực tranh cử chức quốc sư hay không.

Cho nên sau khi nghe Tiểu Uyển năn nỉ ỉ ôi, phụ thân cùng mẫu thân nàng đành phải dựa vào nghĩa phụ– Quý tiểu Hầu gia, nhờ người quen mới xin được vào Quốc sư viện. Thế là năm Tiểu Uyển mười hai tuổi, phụ mẫu luyến tiếc từ biệt đưa nàng vào Quốc sư viện.

Tất nhiên, mười hai tuổi đã được vào Quốc sư viện, tất cả mọi người đều biết, đây nhất định là dựa vào quan hệ hoàng thân quốc thích.

Cho nên Tiểu Uyển cảm thấy người đáng hận nhất trên thế gian chính là nam hài đã chỉ vào mũi của nàng mắng lúc nàng đang cao hứng phấn khích vào Quốc sư viện ngày đầu tiên "Người trong Quốc sư viện ghét nhất là đứa nào dự tuyển vào bằng cửa sau! Ngươi vào đây bằng cửa sau thì chờ bị khi dễ đi!"

Đương nhiên, trước tiên cũng không thể bỏ qua cuộc sống của Tiểu Uyển giai đoạn từ mười tuổi đến mười hai tuổi.

Từ sinh nhật mười tuổi, nàng đã đặt ra mục tiêu là sau này nhất định phải trở thành một nữ quốc sư vĩ đại.

Tiểu Uyển rất thích đi dạo phố.  Mẫu thân nàng nói, thích đi dạo phố chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ mình chính là một nữ nhân chân chính.

Đáng tiếc Tiểu Uyển không giống mẫu thân, bởi vì mỗi lần nàng dạo phố về đều mua một đống sách.

Cứ ru rú trong nhà, vùi đầu đọc liên tiếp mấy ngày mấy đêm.

Khổ nhất là vị ca ca song sinh mang chứng cuồng sạch sẽ của nàng, cứ nhìn thấy muội muội là hắn lại không tài nào nhịn nổi!

Vì thế rốt cuộc có một ngày Mặc Lâm thật sự chịu hết nổi, đá văng cửa phòng của Tiểu Uyển ra.

Lúc ấy Tiểu Uyển đi chân trần, mặt mũi chưa rửa, răng chưa đánh, đầu tóc chưa chải, áo quần xộc xệch, thậm chí lộ ra nửa cái yếm.

Sau lưng, chăn không gấp lại, gối thì vương vãi tán loạn, một đống quần áo bẩn nhồi nhét dưới chân giường, tất vứt đầy trên mặt đất.

Vì phụ thân cùng mẫu thân đi du lịch không ở nhà, Mặc Lâm thấy bộ dáng không ai quản lý của Tiểu Uyển, mới hiểu được lý do thật sự của việc muội muội không gả ra ngoài nổi.

"Ít nhất cũng phải gấp chăn lại chứ."

"Làm sao mà phải gấp, chút nữa nằm đọc sách, không phải là sẽ xổ ra tiếp hay sao, để vậy cũng tốt , ca nhìn xem, ánh nắng chiếu lên chăn nè, thật ấm áp nha..."

"Không, không, ta chả thấy gì cả."

Mặc Lâm lui ra từng bước, vô cùng hối hận vì đã bước vào cái phòng này. Đối với người mỗi ngày ít nhất tắm hai lần như hắn, đây quả thật là một cơn ác mộng.

" Ca ca, đừng đi vội, ngươi xem, ưm lại mua thật nhiều sách về Quốc sư viện nè. Ca ca biết không, ba quốc sư đều có các tuyệt kỹ khác nhau nha, người có thể ngự thú, người có thể đấu võ, lại còn có người biết pháp thuật. Ta tham khảo qua thật nhiều sách rồi, cảm thấy ngự thú là tuyệt nhất, nên đã mua cuốn này!"

Nói xong quơ quơ cuốn sách bìa cứng trong tay.

Mặc Lâm nghi hoặc nhận lấy, thấy tựa "Ngự thú chỉ nam – sách tham khảo tốt nhất để trở thành quốc sư."

Mở trang thứ nhất, thấy viết "Ngự thú sư, xưa nay thần linh thông hành, có thể lấy linh khí của bản thân ra triệu hồi thần thú siêu cấp cường đại bảo vệ quốc gia và lãnh thổ, bậc sơ cấp, hãy theo từng bước sau đây mà làm, yếu lĩnh quan trọng nhất..."

Mặc Lâm ngừng lại, nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Uyển "muội đã học được những thứ gì?"

"Ca, ta chỉ kể với ngươi thôi nha! Ta thật đã học xong rồi!"

Tiểu Uyển nói xong hưng phấn tạo một cái dấu tay, mồm niệm chú ngữ, sau đó trong chớp mắt chộp một cái trong không trung, đưa đến trước mũi Mặc Lâm nói "Đến đây xem đi, trong sách nói sơ cấp, nói trắng ra là nếu muốn triệu hồi thần thú thì trước tiên phải bắt đầu từ những vật nhỏ nhất bên cạnh chúng ta, ca nói xem ta có lợi hại không?"

Nàng mở lòng bàn tay ra, đập vào mắt chính là một con ruồi màu đen cực kỳ bự đang ong ong vẫy cánh từ lòng bàn tay Tiểu Uyển kinh hoàng cuống cuồng chạy thoát thân.

Mặc Lâm hét lên một tiếng thảm thiết, tung người chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro