2. Anh Có Thích Nước Mỹ Không _ Tân Di Ổ
" Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô"
" Cô là một hạt đậu đồng leng keng hấp không chín, luộc không nổi, đập không vỡ, nhai không nát "
" Rõ ràng anh là người rất đúng hẹn, duy chỉ với cô anh lại để mất khái niệm thời gian. Có thể anh tin tưởng rằng, nhất định cô sẽ ở đó đợi anh nên anh yên tâm giải quyết xong việc của mình mới nhớ đến cô, vì cô luôn luôn ở đó "
" Cuộc đời anh là một tòa nhà chỉ được xây một lần, anh bắt buộc phải để nó chính xác tuyệt đối, không được sai một xăng-ti-mét nào. "
~ Trần Hiếu Chính ~
" Bất cứ một công trình kiến trúc nào đều có thể tồn tại một sai số trong phạm vi cho phép, xăng-ti-mét này của em không đáng để tòa nhà của anh phải sập đổ "
~ Trịnh Vi ~
" Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt, cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim. "
~ Nguyễn Nguyễn ~
" Quá khứ dù đẹp đến đâu, nói mãi rồi cũng sẽ chán "
" Niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm "
" Tình cảm giống như mì chính, chỉ có thể làm gia vị chứ không thể ăn no "
" Hiện thực chính là những điều tàn nhẫn như vậy, nó luôn luôn hủy diệt niềm tin của bạn trong lúc bạn không hề hay biết, hủy diệt những lời hứa mà bạn tưởng rằng bạn có thể thực hiện được "
" Vi Vi , đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng."
~ Trần Hiếu Chính ~
" Trái đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó "
" Hóa ra sự xa cách của con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu "
" Sự hi sinh của con người trong tình yêu không tỉ lệ thuận với hạnh phúc mà họ dành được. Người càng muốn yêu lại càng không được yêu "
" Anh không phải gió, em không phải cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời "
" Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng sẽ lành. "
" Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữ chỉ là một áng mây để tô điểm, thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó, cũng bảy tỏ sự lưu luyến vói nó, nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la."
" Cô đã để mất báu vật quan trọng nhất của mình, quay đầu lại định đi tìm, mới phát hiện ra mình không hề biết nó đã bỏ mình đi từ lúc nào. Báu vật này có tên ' sự can đảm ' "
~ Trịnh Vi ~
" Anh chỉ có một cốc nước lọc, vốn tuỏng rằng đã rất đủ, thế nhưng nó lại từng một thời cho anh cảm nhận được vị ngọt mà mình chưa từng mơ tưởng đến. Để rồi giờ đây mới ngộ nhận ra, sau này vị của nó lại lạc đến như thế. Nửa đời người sau, có lẽ anh không thể tìm lại mùi vị đó nữa, không sao , nước vẫn là nước, anh đã mất đi vị giác."
~ Trần Hiếu Chính ~
" Em đợi anh ấy cả đời, nhưng em biết mình là một phần của anh ấy, còn với kẻ bất lực mà nói, em đợi anh ta 3 năm rồi lại đợi tiếp 3 năm nữa, vĩnh viễn chỉ là sai số có thể sửa chữa trên bản vẽ kế hoạch của anh ta. "
~ Trịnh Vi ~
( Mình phải công nhận bất cứ một tác phẩm nào của Tân Di Ổ đều mang nhiều triết lý. )
# Thiên Thiên #
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro