Năm tháng vội vã
Con đường trưởng thànhsẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôntin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lai. Thật rathế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lầnxa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đềuphải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.
Hồi đó cô không biếtrằng, tất cả các chàng trai khi cất tiếng thề đều thực sự cảm thấy rằng chắcchắn mình sẽ không phản bội lời hứa và đến khi nuốt lời cũng thực sự cảm thấymình không thể làm được. Chính vì vậy lời thề không phải là thứ có thể đánh giálòng kiên trinh, cũng không thể phán đoán đúng sai, nó chỉ có thể chứng minhđược rằng, trong khoảnh khắc cất tiếng thề, cả hai đều đã từng chân thành vớinhau
Hồi trẻ chúng ta luônluôn coi nhẹ phần mở đầu, đến khi kết thúc lại đau đớn tê tái. Còn khi đãtrưởng thành, chín chắn, chúng ta có thể né tránh sự tổn thương ấu trĩ, nhưngcũng đã để mất đi dũng khí thuở ban đầu
Aicũng có tuổi trẻ và những câu chuyện về tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câuchuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơiđáy trái tim.
Bạn bè có cãi nhau mới là bạn bè tốt.
Giận nhau nhưng vẫn không đánh mất đi tình bạnđó mới chính là bạn bè thực sự.
Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành làcó thể mãi mãi được đồng hành với nhau, và thế là cố gắng trưởng thành, bấtchấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổitrẻ, mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng em phải xanhau...
Cậu biết đau lòng là cảm giác gì không ?
Đau lòng chính là nhìn thấy vòng tay người đã từng ôm mình lại đi nắm tay ngườikhác.
Đau lòng chính là đêm nào mình cũng mơ thấy cậu, khi tỉnh lại thì chỉ là bóngđêm vô tận.
Khi đó chỉ một từ "thích" thôi, cũng thật khónói.Khi đã xác định rõ tình cảm của mình,lại phải tìm mọi cách để có thể nói ramột cách dễ dàng.Nhưng,chỉ một câu thích đơn giản kia,lại thể hiện tình cảm mìnhthích cậu rất mãnh liệt.Bởi vì,đã không thể có người nào,hay bất cứ ngôn từnào,có thể mang lại rung động chân thật nhất,thuần khiết nhất như vậy nữa.
Lúc đó chúng tôi còn chưa hiểu từ 'mãi mãi'.Mãi sau này tôi mới biết, mãi mãi không phải là trước đó, cũng không phải saunày. Quãng thời gian mà chúng tôi bên nhau, chính là mãi mãi.Mới bắt đầu, cậu chính là bí mật của mình. Mìnhsợ cậu biết được, cũng sợ cậu sẽ mãi không biết được. Lại sợ cậu biết rồi nhưnggiả vờ như chưa biết gì cả. Mình không nói ra, cậu không nói ra, càng xa lạicàng gần.
Thì ra câu chuyện của chúng tôi đã lâu đến vậy. Trước tất cả nhữnghồi ức vụn vỡ, tôi có thể nhớ lại được gì?Là những bóng râm um tùm toả nắng trên sân trường hay đám cỏ nonthơm ngát dưới ánh mặt trời; là tiếng huýt sáo và tiếng cười vang trong giờ thểdục hay là giọt nước đọng trên ghế đá sau trận mưa rào khắc sâu trong tâm trítôi; là mùi mực mới của học kì tiếp theo; là hình ảnh các bạn chạy bộ trongsân. Tôi không thể nhớ, cô gái khoác trên người bộ váy trắng ấy, đã xuất hiệnnhư thế nào. Chỉ có thể rõ ràng nhớ lại, khuôn mặt ấy trên sân thể dục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro