[allKlein] Ngọn hải đăng vĩ đại của vận mệnh (5)
Ngày thứ mười một sau tận thế
Hôm qua, khi gặp Medici, trực giác tâm linh của Klein đã điên cuồng cảnh báo, bảo anh tuyệt đối không để Medici tiếp tục ở lại. Thế là anh lập tức quyết định, làm cho thần ấy mê muội, cho thêm nước sông Vĩnh Hằng rồi mang về, một loạt động tác liền mạch.
Anh nghĩ hôm nay có lẽ không ra ngoài được, liền triệu hồi sứ giả xương trắng, thông báo với Ngài Azik rằng anh sẽ đến thăm vào ngày khác.
Sứ giả xương trắng run rẩy trong khí trường hợp nhất của Cựu Nhật, chân thần và thiên sứ, điên cuồng gật đầu tỏ ý hiểu, mặc dù nó dự đoán rằng chủ nhân có lẽ sẽ không vui lắm.
Sắp xếp xong việc này, Klein bắt đầu xử lý vấn đề của Medici, có lẽ do hồi tưởng lại quá khứ mà bị kích thích? Thần ấy có biết chuyện bị Bạch tạo dùng làm lễ hiến tế không? Chuyện này lão Bạch làm cũng thật là... Thiên sứ của chính mình, dù sao cũng nên lo lắng sống chết chứ?!
Cuối cùng, sau nhiều lần tiên đoán, Klein quyết định để thần ấy ngủ một giấc.
Ngủ một giấc có lẽ sẽ tốt hơn... Giấc ngủ là liều thuốc giải quyết vấn đề tốt.
Còn một điều kỳ lạ, khi anh ôm Antigonus và kéo Medici về nhà, ngôi nhà lại trống không, chỉ còn lại một con quạ, mà Klein nghi rằng đó không phải con trước đây... Tại sao trước đây không thấy thần ấy di chuyển, mình vừa ra ngoài là tất cả đều chạy hết?
Lần này, Ouboros là người đến trước. Khi Klein tỉnh dậy sáng nay, ngoài Antigonus bên cạnh thì còn có con rắn bạc quấn trên tay anh. Anh lo lắng không để ý sẽ lại làm Antigonus chạy đi đâu, nên quyết định ôm cả hai ngủ chung.
Ôm hai con vật xuống tầng, anh thấy Will đang ăn sáng ở bàn ăn. Thần cũng nhận thấy Ouboros nhưng không có ý định quấn lên cổ tay còn lại của Klein, thay vào đó là buông một câu trêu chọc: "Anh không thấy nó dính anh quá à?"
Klein: "Cả anh cũng..."
Will ngắt lời anh: "Thôi được rồi, tôi biết anh muốn nói gì, nhưng chuyện này khác. Nó dính anh mỗi ngày, thậm chí con quạ kia cũng không đứng trên người anh mỗi ngày. Quy luật hội tụ các đặc tính phi phàm không mạnh đến vậy, hơn nữa nó không cùng con đường với anh."
Klein cúi xuống nhìn con rắn bạc quấn trên cổ tay mình, có vẻ như thần ấy vẫn chưa tỉnh, mắt vẫn nhắm, hoặc có thể đã tỉnh nhưng lười biếng không muốn động đậy. Klein suy nghĩ vài giây, rồi quyết định không suy nghĩ nữa. Một thiên sứ ngoan ngoãn, thích vẽ tranh, yên tĩnh không gây rắc rối và còn mang lại Buff may mắn thế này làm sao có vấn đề gì được?! Hơn nữa quấn trên cổ tay cũng rất nhẹ, không ảnh hưởng đến việc di chuyển, đôi khi Klein còn quên mất thần ấy, tóm lại là không có vấn đề gì cả!
Ánh mắt anh chuyển sang que kem trước mặt Will: "Sáng ăn cái này không tốt đâu."
Will: "…… Tôi đã là người hơn mười tuổi rồi."
Klein: "Nhưng ở độ tuổi nào cũng không tốt cả."
Will: "Tôi là thiên sứ, không phải con người."
Chủ đề được khép lại như vậy.
(Điều đáng nói là, khi Klein bỏ qua thần ấy, điều đó có nghĩa là linh tính của anh cũng đã chấp nhận thần , điều này xuất phát từ sự tin tưởng và yêu mến đủ lớn)
Hôm nay vẫn còn nhiều thời gian, nhưng Klein phải để mắt đến tình trạng của Medici, không thể ra ngoài, nên anh đi loanh quanh trong nhà mình, sử dụng năng lực của Nhà Ảo Thuật để làm đẹp nội thất.
Khi anh lơ đãng đến phòng của Ouboros, thần cuối cùng cũng mở mắt.
Klein: "Ừm... cậu có phiền không nếu tôi xem tranh của cậu?"
Con rắn bạc dường như vừa tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới từ từ gật đầu.
Klein lại xoa đầu nó, lần này thần ấy không nhắm mắt nữa, vậy là một người một rắn cùng nhau khám phá căn phòng này.
Quả nhiên, anh tìm thấy... một đống tranh.
Một số bức tranh trừu tượng, anh không có nhiều khả năng thưởng thức nghệ thuật, nhưng có thể chắc chắn là đẹp hơn nhiều so với một số họa sĩ câm của Utopia.
Một số bức tranh là về những chuyện xảy ra trong vài ngày gần đây, nhìn một cái là nhận ra ngay.
Cuối cùng là một bức tranh tường, được phủ bởi một lớp vải nhung. Klein xin ý kiến của Ouboros trước, và sau khi nhận được sự đồng ý, anh gỡ lớp vải đó ra.
Đây là một bức tranh được tạo nên bởi các sắc độ đen, trắng và xám, nội dung bức tranh khiến Klein có chút bất ngờ.
Là Sương Mù Xám vĩnh cửu, chiếc ghế quen thuộc, trên đó ngồi một con mèo đen, mặc dù kỳ lạ nhưng anh vẫn nhận ra đó là chính mình.
Dưới ghế quấn quanh một con rắn khổng lồ, vòng quanh chiếc ghế vài vòng, có lẽ là... hình dạng thần thoại của Ouboros?
Klein: "...... cậu muốn đổi bên và trở thành thiên sứ dưới trướng của tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro