166 + 167
166 - Trưa và tối
Hộc! Phù!
Âm thanh thở dốc lớn tiếng vừa chậm rãi vừa có nhịp điệu truyền vào lỗ tai Klein khiến sống lưng hắn lạnh toát, còn trong lòng thì không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Song hắn chẳng hề dự cảm được chút nguy hiểm nào.
Không chỉ hắn, 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya, 'Chuyên Gia Độc Tố' Frank Lee và những hải tặc khác cũng nghe thấy tiếng thở dốc ấy. Bọn họ đều quay đầu hoặc nhìn ra ngoài, người giữ chặt vũ khí, kẻ đề cao cảnh giác, thể hiện rằng bản thân kinh nghiệm đầy mình.
Sau khi phân biệt nguồn gốc âm thanh, Klein nhận ra tiếng thở dốc mãnh liệt kia vọng tới từ bãi phế tích trước mặt. Nó bắt nguồn từ một địa điểm nằm giữa đống đá tảng và cột đá.
Đúng lúc ấy, 'Kẻ Không Máu' Heath Doyle trồi lên từ bóng tối, ôm đầu bằng cả hai tay rồi đau đớn rên rỉ:
"Có xác chết...
Có xác chết ở đó!"
Xác chết? Xác chết mà phát ra tiếng thở dốc lớn sao? Khi Klein còn đang suy nghĩ như bay, Cattleya đã vô thức bỏ cặp kính dày nặng nề xuống, nhìn về phía bãi phế tích. Sắc mặt đột ngột trầm xuống, cô quay sang hô lên với đám hải tặc trong nhà ăn:
"Nhanh lên!
Mau vòng khỏi nơi ấy, đừng lại gần đó!"
Giọng nói mang theo sức hút của cô lập tức cảnh tỉnh tất cả mọi người. Các thủy thủ tức thì vọt ra khỏi nhà ăn và chạy vội đến các chỗ cần hỗ trợ. Dưới sự chỉ huy của hoa tiêu Ottolov và thủy thủ trưởng Nina, họ bẻ lái và đổi hướng thuyền, đi vòng qua bãi phế tích kia ở một khoảng cách khá xa.
Chỉ đến khi đống cột đá và đá tảng chất cao như núi nọ biến mất giữa đường chân trời, 'Kẻ Không Máu' Heath Doyle mới buông hai tay xuống, vẻ mặt cũng không còn khổ sở như trước.
Thấy cảnh này, Klein nheo mắt. Hắn cảm thấy vị "Giám Mục Tường Vi" kiêm phó nhì của Tàu Tương Lai sẽ biến thành một mầm họa lớn trong cuộc hành trình này.
Đây không phải do hắn kỳ thị con đường 'Người Cầu Nguyện Bí Ẩn' mà là phán đoán dựa trên mô tả của 'Thượng Tướng Ánh Sao' kết hợp biểu hiện ban nãy của Heath Doyle:
Vừa rồi mọi người chỉ nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển, mỗi Heath Doyle bị đau đớn, còn tin theo trực giác mà cho rằng có xác chết bị chôn vùi trong bãi phế tích nọ. Và phản ứng kế đó của Cattleya đã gián tiếp chứng minh lời nói của anh ta.
Nói cách khác, dù Heath Doyle không chủ động lắng nghe tiếng của Chúa Sáng Thế Chân Thực, mà chỉ bằng việc sở hữu năng lực phi phàm của "Thính Giả" thì trong hoàn cảnh thông thường, anh ta cũng đã nghe thấy nhiều thứ hơn hẳn so với người thường cũng như hầu hết Người Phi Phàm Danh sách trung và thấp. Vì thế, vừa nghe thấy tiếng thở dốc, vừa ở khoảng cách đủ gần, anh ta sẽ càng chịu tác động lớn hơn, nhận phải nhiều tin tức nguy hiểm hơn.
Ở đây, cũng không phải có thể tránh khỏi phế tích tương tự là đồng nghĩa với giải quyết được vấn đề tương đương. Vì dựa trên lời 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya, vùng biển này tràn ngập âm thanh không nên nghe và có thể khiến Bán Thần mất khống chế. Nếu một ngày nào đó trạng thái của Heath Doyle không đủ tốt hoặc quá tốt, có khi sẽ nghe thấy tiếng thì thầm chí mạng kia mất.
Tương tự, kể cả một Danh sách 6 "Giám Mục Tường Vi" không chuyên về lắng nghe thì khoảng cách với Bán Thần cũng chẳng bao xa. Dựa trên lý thuyết Xúc Xắc Xác Suất, chưa nói vào 1 điểm, chỉ cần rơi trúng 2 điểm cũng đủ để khiến Heath Doyle nghe thấy âm thanh không nên nghe rồi lên cơn điên hoặc mất khống chế... Mình phải cảnh báo quý cô 'Ẩn Sĩ' một câu, dù cho cô ta đã lường trước và chuẩn bị tương ứng rồi... Klein dời mắt đi, nghe thấy tiếng bụng sôi nho nhỏ của mình.
Hắn vẫn chưa kịp dùng bữa sáng.
Lúc này, bia không cồn văng đầy đất, bơ nhoe nhoét khắp nơi, đủ loại đồ ăn như cá nướng, bánh mì nướng, bánh mì trắng nằm dưới đất hoặc treo trên tường đều đã dính chút bẩn.
Bỏ lớp ngoài đi thì chắc vẫn ăn được nhỉ... Klein nhìn mẩu bánh mì dựa vào chân bàn, do dự không biết có nên bắt tay vào làm luôn không.
Điều này mâu thuẫn với nhân cách của Gehrman Sparrow!
Khi hắn quyết định sẽ chờ đến bữa trưa, 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya đã điều động đầu bếp:
"Chuẩn bị bữa sáng một lần nữa cho những người còn lại.
Để chỗ này cho Frank, c-có thể anh ấy sẽ dùng được vào việc gì đó."
Để bồi dưỡng "quái vật" chứ gì? Klein thầm khịa trong đầu.
Chốc lát sau, cuối cùng hắn cũng được thưởng thức một bữa điểm tâm phong phú như trước: một miếng xúc xích xông khói và hai miếng bánh mì nướng giòn, cùng một cốc bia không cồn nhẹ như nước lọc mà không chứa thuốc an thần.
Vì du hành qua vùng hải phận vô cùng nguy hiểm có thể xuất hiện tai nạn bất cứ lúc nào, Klein đã biểu diễn kỹ năng ăn từ hồi còn ăn ở căng tin đại học. Chỉ dùng một đến hai phút, hắn đã quét sạch bữa sáng.
Rời khỏi nhà hàng hải tặc, hắn bước lên boong tàu, định vừa đi dạo sau ăn, vừa quan sát toàn cảnh.
Bấy giờ, hải dương vẫn hiển hiện như được ánh dương ban ngày chiếu sáng, nhuộm một màu vàng kim mờ nhòe.
Klein dừng bước, dõi tầm mắt ra xa và trông thấy một điểm sáng đang ngày càng mở rộng ở phía trước.
Dưới sự chiếu rọi của ánh dương, điểm sáng ấy dần lấp lánh và khúc xạ thành vô số sắc màu, hệt như một viên đá quý khổng lồ trong suốt.
Nương theo Tàu Tương Lai tiếp tục tiến về trước, điểm sáng ngày một hiện ra rõ nét hơn.
Nó thoạt tách rời ra rồi trở nên sắc nét, chính là bốn chiếc cột khổng lồ được chạm khắc nên từ kim cương tinh khiết.
Chúng tựa như những trụ tháp khổng lồ chống đỡ cả hải dương trong truyền thuyết, hướng mãi xuống dưới, đứng thẳng và vững chãi, nâng đỡ một hòn đảo trôi nổi mang kích thước cực lớn.
Phía trên hòn đảo trôi nổi, bùn đất cháy đen, không có dấu hiệu gì của màu xanh. Tại nơi sâu thẳm trong nó, ánh sáng chói lòa đến bất thường, lộng lẫy hơn cả bầu trời ban trưa.
Đột nhiên, một tiếng hí dài phát ra từ hòn đảo.
Âm thanh này vang lên một cách tùy ý, song lại không hề mang tới cảm giác nguy hiểm khiến người khác dựng hết tóc gáy.
Chẳng bao lâu sau, Klein nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, trông thấy hai con tuấn mã như được đúc bởi vàng xông ra từ hòn đảo trôi nổi. Đằng sau chúng là một cỗ chiến xa hoa lệ cũng được làm từ vàng.
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng thét phóng đại và gấp gáp của 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya lập tức vang vọng khắp ngóc ngách Tàu Tương Lai:
"Cúi xuống!
Đừng nhìn vào!"
Klein chưa bao giờ là kẻ cậy mạnh. Chỉ nghe vậy là hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống đôi ủng da của mình.
Hắn nhận ra ánh dương hắt xuống boong tàu ngày càng rực sáng, sau đó ảm đạm, nhanh chóng trở lại như cũ.
"Giờ thì ổn rồi." Giọng nói của Cattleya lại vang lên khắp con tàu, không lộ ra tia chập chùng nào trong cảm xúc.
Chỉ đến khi ngẩng đầu lên, Klein mới nhận ra hai con tuấn mã cùng cỗ chiến xa hoa lệ làm từ vàng do chúng kéo đã biến mất. Mấy trụ kim cương khổng lồ lóng lánh vẫn lẳng lặng nâng đỡ hòn đảo trôi nổi và tỏa ra ánh sáng rạng ngời.
Kim cương lớn thật... Đúng là một hòn đảo trôi nổi kỳ quái. Chẳng biết nếu vừa rồi không cúi đầu mà cứ nhìn chiếc chiến xa vàng kia lao tới, thì sẽ có chuyện gì nhỉ? Klein nhìn quanh, chợt nhíu mày.
Một hải tặc đứng cách hắn khoảng bảy tám mét đã biến mất. Nơi ban đầu gã đứng chỉ còn lại đúng hai dấu chân đen kịt.
Quan sát mớ tro tàn lơ lửng giữa không trung, Klein mơ hồ nhận ra kết cục của việc không cúi xuống vừa rồi.
May mà 'Thượng Tướng Ánh Sao' đã từng qua đây mấy lần, biết nên tránh cái gì, cúi đầu trước thứ gì. Đổi lại mà mình thuê ngài 'Người Treo Ngược', kể cả anh ta có sở hữu tàu ma thì giờ cũng chết cả đoàn rồi... Không, nếu không phải Tàu Tương Lai chưa gì đã tới nơi, không cho mình thời gian giảm xóc, mình đã đi thỉnh giáo vấn đề tương tự với "Rắn Thủy Ngân" Will Auceptin rồi. "Ảo Thuật Gia" sẽ không bao giờ biểu diễn khi chưa chuẩn bị... Klein thầm thở dài rồi khôi phục vẻ bình thản.
Hắn không đề nghị lên hòn đảo trôi nổi thăm dò, mặc cho Tàu Tương Lai từ từ lướt qua, hướng thẳng về trước.
Suốt khoảng thời gian còn lại, vùng biển này giống như thế giới bên ngoài, chỉ còn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, trống trải, tĩnh lặng, vô biên giới.
Thỉnh thoảng, Klein bỗng nhìn thấy những đốm lửa nổi lên trên mặt nước, song chẳng tìm được bất cứ dấu hiệu nào của sinh vật biển, bao gồm cả loài mỹ nhân ngư.
Thời gian dần trôi, bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay khi định rời boong tàu để đến phòng ăn, Klein chợt nhận ra tứ phía quanh mình trở tối!
Bầu trời đang trong trạng thái ban trưa không còn hiện hữu chút ánh dương nào mà bị che phủ hoàn toàn bởi bóng đêm dày đặc.
Sự thay đổi ấy đột ngột và nhanh chóng đến mức phản ứng đầu tiên của Klein là tự hỏi, ai vừa tắt đèn!
Trong im lặng, Tàu Tương Lai bị bao phủ bởi một lớp ánh sao lóng lánh chiếu sáng khắp muôn ngả.
Giọng nói truyền cảm của 'Ẩn Sĩ' Cattleya một lần nữa phóng thanh và vang lên bên tai mọi người:
"Quay lại phòng mình hoặc tìm tạm một chỗ nào đó để ngủ.
Rồi chờ tới khi tự nhiên tỉnh lại."
'Chuyên Gia Độc Tố' Frank Lee bối rối hỏi lại:
"Nếu không ngủ thì sao?"
Giờ khắc này, giọng nói của anh ta ồm ồm như tiếng gấu.
Cattleya đứng sau cửa sổ phòng thuyền trưởng, đáp:
"Chờ đến lúc chúng ta tỉnh lại, sẽ phát hiện ra anh đã mất tích, không bao giờ tìm thấy đâu nữa."
Ban đêm ở đây đáng sợ vậy ư? Dù tò mò đến mấy, Klein cũng không nghĩ đến chuyện thức qua đêm.
Về đến phòng, nhờ vào ánh sao bao phủ quanh Tàu Tương Lai chưa tắt, hắn nhanh chóng xòe hạc giấy, cầm bút chì thoăn thoắt viết:
[Cần lưu ý những điều gì khi đi vào vùng hải phận nguy hiểm tại viễn đông Biển Sonia?
Có thể tìm thấy mỹ nhân ngư ở đâu?]
Đặt bút chì xuống, gấp hạc giấy lại, Klein không cởi áo khoác ra mà nằm thẳng xuống giường. Dưới sự trợ giúp của suy tưởng, hắn nhanh chóng ngủ say.
Bên trong thế giới tối tăm mờ mịt, hắn bất chợt tỉnh táo, nhận ra mình đang nằm mơ một cách rõ ràng.
Không bị ai xâm nhập nhỉ... Klein nhìn quanh một vòng, phát hiện ra bản thân đang đứng trên đỉnh núi, sau lưng và bên trái mình là một tòa nhà màu đen giống như tu viện. Đằng trước hắn là một gốc cây khô héo cùng một khối đá nhô lên.
Trên đỉnh khối đá, 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya đang ngồi một mình. Hai tay cô ôm lấy đầu gối, người đổ về trước, đôi mắt nhìn chăm chăm vào ngọn núi trước mặt.
Cô vẫn mặc bộ áo choàng dài cổ điển màu đen mang theo bầu không khí thần bí kia, song biểu cảm có vẻ ngờ vực không thể nói rõ.
Hiện giờ, cô không nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, tựa như đã biến thành một pho tượng đá.
Sao cô ta lại ở trong giấc mơ của mình? Klein tiến tới vài bước, nhảy lên khối đá.
Trước khi Klein kịp hỏi gì, một khung cảnh hoành tráng đã choán kín tầm mắt hắn. Cảm giác như cả thể xác lẫn tinh thần đều bị rung chuyển.
Đằng trước khối đá là một vách đá sâu không thấy đáy, còn bên kia vách đá là một ngọn núi phủ kín hằng hà sa số cung điện, cột tháp và tường thành hùng vĩ.
Những kiến trúc ấy to lớn, khoáng đạt, hoa lệ và được xây chồng lên nhau thành vòng. Chỉ một vòng đã khổng lồ đến dị thường, không hề giống nơi ở của nhân loại. Tổng hợp lại, chúng mang tới cảm giác sử thi, cảm giác kỳ tích và cảm giác thần thoại khó miêu tả thành lời.
Mặt trời treo ở nơi xa xăm tít tắp, rải sắc đỏ của hoàng hôn xuống toàn bộ thành phố, ánh sáng như thể đã đông cứng.
"Đây là một giấc mơ chung của tất cả chúng ta..." Vẫn ôm đầu gối, Cattleya cất lên tiếng nói như nói mê.
167 - Tu viện đen
Một giấc mơ chung của tất cả chúng ta? Thầm nhẩm lại lời nói của 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya một lần nữa, Klein lờ mờ hiểu ra tình hình hiện giờ:
Vùng hải phận nguy hiểm này kết nối giấc mơ của tất cả các sinh vật sống lại với nhau vào ban đêm!
Nếu một sinh vật nào đó không chìm vào giấc ngủ, thể tinh thần sẽ không ở trong giấc mơ này. Vì vậy, họ không nhận được sự bảo vệ thiết yếu, đồng thời phải chịu đòn tấn công không thể xác định.
Về việc tại sao loại tấn công này dẫn tới mất tích chứ không phải chết ngay, vì chưa từng trải nghiệm chuyện tương tự, Klein không tài nào suy đoán ra.
Giữa mạch suy nghĩ xoay như chong chóng, Klein chuyển tầm mắt từ Cattleya sang thành phố hùng vĩ khoáng đạt đối diện vách đá. Hắn tò mò nghĩ:
Nếu thế giới này quả thật được hình thành từ sự kết nối giấc mơ của tất cả các sinh vật sống, thì ai đã mơ thấy thành phố vượt ngoài sức tưởng tượng kia?
Hắn quan sát thêm hồi lâu rồi hỏi:
"Tên của nó là gì?"
Thành phố chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết và thần thoại này tên là gì?
'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya kinh ngạc nhìn chằm chặp về trước, mê man nói:
"Chẳng biết nữa... Mỗi lần nằm mơ ở đây là đều có cơ hội trông thấy nó, nhưng mãi mãi không lại gần được.
Người nói rằng, nơi này có điểm giống với Đại Điện Hoàng Hôn của Feysac.
Hẳn Người đã có suy đoán của riêng mình, nhưng chưa bao giờ nói cho tôi biết cả."
Người? Vị 'Nữ Vương Thần Bí' kia sao? Đại Điện Hoàng Hôn là nơi đặt ngai Giáo hoàng của Giáo hội Chiến Thần sao... Klein nhìn quanh, cân nhắc lên tiếng:
"Tôi tính quan sát một vòng."
Hắn tin Tàu Tương Lai không thể rời khỏi vùng biển này chỉ trong ngày một ngày hai được. Bản thân hắn chắc chắn sẽ còn đụng độ nhiều buổi đêm, phải bước vào giấc mơ này nhiều lần. Vì vậy, để dự phòng trước bất cứ tai nạn nào và thu thập thêm thông tin, thăm dò chính là điều kiện cần.
Mà thăm dò thì chắc chắn cần có bạn đồng hành.
Cattleya ngồi ôm đầu gối, khẽ khàng đáp:
"Không hứng thú."
...Đây không phải lời mà một tướng quân hải tặc trưởng thành nên nói đâu, có thể dùng từ khéo léo hơn mà. Quý cô 'Ẩn Sĩ' à, giờ cô cứ như một thiếu nữ bốc đồng ấy... Klein ngẩn ra, suýt tưởng mình nghe nhầm. Điều này quá mâu thuẫn với hình tượng 'Thượng Tướng Ánh Sao' trong đầu hắn.
Nghĩ đến việc Gehrman Sparrow cũng có khía cạnh làm tình nguyện viên không ngại bẩn thỉu khổ sở, hắn bỗng nhận ra, nhanh chóng suy đoán:
'Ẩn Sĩ' Cattleya cũng không hoàn toàn tỉnh táo ở trong mơ. Cô ta biết mình ở trong cảnh mơ, nhưng lại không thể khống chế một cách hữu hiệu!
Nói cách khác, cô ta cũng sẽ vô thức bày tỏ phần nội tâm, tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng và phần tính cách thường cố tình kìm nén.
Bảo sao cô ta nói mãi mãi không thể lại gần thành phố như kỳ tích phía đối diện. Vì cô ta vốn chưa bao giờ có ý định thăm dò... Klein ngẫm nghĩ đôi điều, cố tình hỏi:
"Chúng ta có thể phát hiện ra điều gì ở đó đấy."
"Không đi đâu." Cattleya đáp trả thẳng thừng, nhưng chưa từng lắc đầu, "Tôi muốn chờ ở đây cơ, chờ cơ!"
Đúng thật nửa mê nửa tỉnh rồi... Klein phán đoán từ phản ứng và tông giọng đối phương.
Hắn không lãng phí thời gian nữa, quay người nhảy khỏi khối đá.
Bịch!
Hai chân Klein đáp đất, hắn vô thức quay đầu nhìn lại:
'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya vẫn ôm đầu gối ngồi nguyên tại chỗ. Không có bất kỳ ai xung quanh, chỉ có sắc đỏ hoàng hôn từ thành phố trước mặt hắt lên người cô, kéo chiếc bóng của cô ra thật dài và hòa lẫn nó với bóng của cây cối khô héo xung quanh làm một.
Gió núi thổi man mác, bóng đen động đậy. Cattleya không nhúc nhích một li, cứ cố chấp chờ đợi điều gì.
Những lúc thế này, hẳn là cần một vị "Bác Sĩ Tâm Lý" đến giải đọc tâm trạng của mộng cảnh. Chứ gợi ý từ xem bói cũng chẳng liên quan gì... Klein bĩu môi quan sát toàn cảnh, tìm phương hướng bắt đầu thăm dò.
Hắn nhận ra bất kể có đi về hướng đông tây nam hay bắc, mình cũng chỉ xuất hiện trước một dãy kiến trúc đen hợp thành tu viện. Tường vây cao ngất ngưởng ngăn cách nó khỏi vách đá, nên nếu muốn tránh khỏi tu viện thì chỉ còn cách nhảy xuống vực núi.
Vì không còn lựa chọn nào khác, Klein đi thẳng tới trước cánh cửa đen kịt của tu viện.
Cánh cửa này cao gần mười mét, chẳng hề giống như được chuẩn bị cho nhân loại sử dụng. Klein dò xét vài giây, hít một hơi sâu rồi mới thò tay đẩy cánh cửa ra.
Âm thanh ken két vang lên. Cánh cửa nặng hơn Klein tưởng nhiều. Dẫu cơ bắp đã căng cứng còn khuôn mặt thì đỏ bừng, hắn vẫn chỉ có thể khẽ xê dịch nó một xíu chứ chẳng thể đẩy hẳn ra.
May mà đây chỉ là mơ, chỉ cần có cơ sở để tin tưởng là sẽ tăng cường sức mạnh lên, không cần thực sự kích hoạt Đói Khát Ngọ Nguậy... Klein thở dài, khiến găng tay nhuộm màu tái nhợt.
Giữa sắc xanh sẫm lập lòe, hắn nhận được sức mạnh của "Xác Sống". Cánh tay hắn trở nên to hơn, hai chân cũng nở ra.
Kít!
Tiếng ma sát chói tai vang lên, cánh cửa từ từ hé mở, để lộ khung cảnh bên trong.
Hai ngọn tháp nhọn u tối và những tòa kiến trúc đen được nối với nhau bởi các cây cầu, vây quanh một quảng trường rộng lớn màu xám đá.
Giữa quảng trường hiện vô vàn cái lỗ, trong ấy cắm các mũi tên khổng lồ. Những đống lửa dàn trải khắp chung quanh như thể nơi đây từng xảy ra một cuộc tấn công.
Klein đi xuyên qua cánh cổng mái vòm tiến vào quảng trường. Ngạc nhiên thay, hắn trông thấy Frank Lee, Nina và Ottolov ở đấy.
Đây là giấc mơ của họ sao? Chẳng giống gì cả... Hay nên nói là giấc mơ của mỗi người chỉ bị giới hạn bởi chính họ thôi, sau đó sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó trong thế giới này? Klein phỏng đoán mà không quá chắc chắn.
Frank Lee đứng gần hắn nhất, đang cầm xẻng xúc đá vụn. Bên cạnh anh ta là mấy món đồ ăn bánh mì trắng, bánh mì nướng, thịt cá tươi ngon bị rơi xuống đất khi nãy.
Hắn định dùng chúng làm phân bón để nuôi trồng cái gì à? Ngay cả nằm mơ mà cũng trồng trọt... Klein lại gần, tùy tiện hỏi:
"Anh đang làm gì?"
Frank vẫn không ngừng tay, cười tươi roi rói:
"Tôi bồi dưỡng cho bọn nó ít đồ ấy mà. Chúng nó cần ngủ yên trong đất một thời gian mới có thể sinh trưởng và sinh sôi được."
"Chúng có tác dụng gì?" Klein hỏi, vừa tò mò vừa lo lắng.
Frank cười rạng rỡ:
"Bọn nó là một loại nấm được lai giống, có thể làm trâu đực tiết ra sữa. Thế này thì chúng ta có thể thu hoạch được nhiều sữa tươi hơn, giúp nhiều người uống được sữa tươi thơm ngon hơn."
Ngươi tha cho đám trâu đực đi ... Da mặt Klein giật giật khi hắn hỏi lại:
"Liệu có thành công không?"
"Hiệu quả thì không thành vấn đề, có điều là tôi lo về khả năng sinh sản của bọn nó." Frank nhíu mày đáp.
Nguyện Tử Thần vĩnh viễn giúp đỡ chúng... Klein thầm cầu nguyện rồi vượt qua Frank Lee, hướng thẳng đến cửa vào tòa nhà đen đối diện với quảng trường.
Dọc đường, hắn lướt qua Nina nốc từng ngụm rượu lớn bên cạnh một cột đá sụp đổ và hoa tiêu Ottolov.
"Cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện khi đủ tuổi rồi sẽ rời đoàn hải tặc, tìm một người đàn ông để kết hôn, tìm một nơi đủ tốt để định cư chưa? Tôi nghĩ chẳng ai lênh đênh trên biển cả đời được đâu." Ottolov bỏ chiếc mũ mềm chóp nhọn ra, để lộ mái tóc hoa râm.
Ánh mắt và tông giọng của ông ta đang nói cho Klein biết, ý mình là: Nếu muốn, sao cô không cân nhắc tôi nhỉ?
Ngài hoa tiêu ơi, ông cũng đáng tuổi bố Nina rồi đấy, ông nên cân nhắc tới sức khỏe mình đi thì hơn... Nghe thấy cuộc hội thoại khi đi ngang qua, Klein không chịu được phải châm chọc một câu.
Nina uống rượu ừng ực, nhìn xa xăm về một phương nào đó, đáp:
"Không, đây chính là cuộc sống mà tôi hướng tới.
Trước khi gia nhập với mọi người, tôi đã thử định cư ở bờ biển phía đông Feysac và ngừng làm hải tặc rồi, nhưng cuối cùng lại chả chịu được nỗi tẻ nhạt ấy. Hằng ngày tôi phải khiêng gỗ, khuân đồ, rồi tối chỉ có ở nhà, không được đến quán bar hay săn thú hoang. Có vẻ cuộc đời như vậy rất bất biến, chẳng bao giờ thay đổi hết! Vả lại, tôi đã chịu đựng đủ loại chỉ trích, đã khoan dung đám người khó ưa kia lắm rồi. Tôi còn luôn phải lo nghĩ về đám cớm dù tôi muốn đấm bỏ mẹ chúng!
Đi tàu vẫn tốt hơn hẳn. Tuy hầu hết thời gian rất chán, song chúng ta có thể thường xuyên đến những nơi khác lạ, đụng độ các sự kiện mới mẻ. Hê hê, kể cả lúc buồn chán nhất thì vẫn được uýnh cho đám kia một trận, đào tạo chúng thành hải tặc tàm tạm. Tôi cũng có thể nói với chúng, mỗi tháng tên nào biểu hiện tốt nhất sẽ được ở cùng tôi một đêm. Rồi á, tôi sẽ ngắm nhìn chúng hưởng thụ sự tra tấn. Được ở cùng một đêm và làm tình đương nhiên là hai việc khác nhau rồi. Phụ thuộc vào tâm trạng tôi."
Quả là một nữ hải tặc thực thụ... Ai cũng có ước mơ gì đó khác biệt... Klein khách quan bình phẩm, cũng chẳng hề cảm thấy ý nghĩ của Nina có gì sai.
Mình không phản đối lựa chọn của cô ta, nhưng nếu cô ta thường xuyên giết người, cố tình phóng hỏa hay cướp bóc, mình cũng chẳng ngại lấy đầu cô ta để đổi tiền thưởng vào lần gặp mặt sau đâu... Klein thu hồi ánh mắt, đi đến trước vị trí trông như cửa vào của dãy kiến trúc và tháp đen.
Trong vô thức, hắn quay đầu lại, nhận ra bóng tối trong góc có vẻ bình thường, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó bất thường.
'Kẻ Không Máu' Heath Doyle? Kể cả trong mơ tên này cũng trốn vào bóng tối à? Dựa trên hiểu biết hạn chế về tâm lý học của mình, đây là kết quả của sự thiếu an toàn đến cực đoan... Klein đẩy một cánh cửa khác gần giống với cái cao gần mười mét.
Giữa tiếng gió rít, ánh mắt hắn đột ngột đông cứng.
Đằng sau cánh cửa là một đại sảnh bao la được chống bởi hai hàng cột đá.
Đại sảnh tối đến lạ thường, không hề có một ánh nến nào. Khi cánh cửa chính được mở ra, ánh sáng từ ngoài rọi vào, khiến bên trong bừng sáng.
Klein trông thấy những bức bích họa chứa vô số sắc màu với màu vàng là chủ đạo trên mái vòm. Chúng kết nối với nhau mà không có khe hở và mang đến cho hắn một cảm giác nguy nga và thần thánh.
Khực! Khực! Khực!
Một bóng lưng xuất hiện trước mặt Klein đang dùng cây rìu trong tay chặt mạnh vào gốc cây to lớn nọ, không rõ có mục đích gì.
Bóng người ấy mặc một chiếc sơ mi trắng cùng gile đen, trông chẳng giống một hải tặc nào trên thuyền.
Ở vùng nước này vẫn còn người khác sao? Có khi nào là đôi mắt thần bí đã quan sát boong tàu và mình không? Trái tim Klein trĩu xuống khi bước chân hắn chậm lại. Hắn thận trọng tiếp cận và tiến sát bên cạnh để nhìn rõ toàn bộ ngoại hình kẻ nọ.
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi sở hữu mái tóc vàng ngắn chia bảy-ba. Đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo của anh đang nhìn chăm chú và nghiêm cẩn.
"Ngươi đang làm gì? Đây là đâu?" Klein cẩn thận hỏi.
Trực giác mách bảo hắn, đối phương không phải chủ nhân của đôi mắt thần bí kia.
Người đàn ông trẻ giơ tay lên chạm vào vành tai mình, đáp mà không quay đầu lại:
"Anh hỏi tôi câu ấy làm gì? Thuyền tôi chìm rồi, tôi đang bận làm thuyền độc mộc, không rảnh nói chuyện với anh đâu."
"..."
Klein ngẫm nghĩ đôi chút, lại hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Tôi là ai ấy hả? Tôi là Anderson xui xẻo. Từ lúc nhìn vào bức bích họa kia tôi đã bị vận xui ám quẻ." Người đàn ông trẻ chỉ tay về một hướng.
Men theo hướng chỉ của anh, Klein trông thấy một bức bích họa.
Nó diễn tả một biển lửa bị chia làm đôi, tách thành một lối đi.
Trên lối đi là hàng người dài dằng dặc. Các thành viên hoặc cúi đầu đầy thành kính, hoặc quỳ rạp xuống đất. Điểm đến của họ chính là sâu trong hải dương.
Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông cao gầy với mái tóc dài màu bạc, vẻ mặt hiền từ, đôi mắt nhắm nghiền cùng tầng tầng lớp lớp đôi cánh chim sau lưng.
Đây... Đồng tử Klein đột nhiên co rụt. Hắn nhận ra người dẫn đầu trong bức bích họa kia!
Đó là Thiên Sứ Vận Mệnh mà nhóc 'Mặt Trời' từng mô tả!
"Kẻ Nuốt Đuôi" Ouroboros!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro