Q5: Chương 1 + 2

Chương 1: Khám bệnh
———
Khu đông Backlund, trong một căn nhà hai phòng.

Mấy vị cảnh sát mặc đồng mục màu trắng đen đang theo chủ nhà mở cửa đi vào, sau đó đồng loạt lấy tay che miệng!

Bên trong nồng nặc mùi máu tươi!

"Ngài cảnh sát, tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, là khách thuê trọ nói phòng này hình như đã chảy ra rất nhiều máu, họ ở cách vách mà cũng có thể ngửi thấy." Chủ trọ đội mũ dạ tơ lụa nhìn xung quanh căn phòng với vẻ khiếp đảm, không muốn ở thêm một giây nào trong này.

Vị cảnh sát tóc đen mắt lam quân hàm đô đốc xua tay nói:

"Ông ra ngoài đợi ở cửa trước đi, còn có việc muốn hỏi ông "

Vừa nói anh ta vừa vội vàng đeo găng tay trắng, chuyển ánh mắt về phía cánh cửa gỗ phòng ngủ.

Nhưng anh ta không vội đi vào, mà thong thả quan sát một vòng, để thu thập mọi hình quan sát một vòng, để thu thập mọi hình cảnh vào đáy mắt:

Một đống than đá, tủ bát cất bát đĩa và nguyên liệu nấu ăn, bếp lò loại nhỏ, nồi sắt được cọ rửa sạch sẽ xếp ngăn nắp, một cái bàn hơi dính dầu mỡ, hai chiếc ghế tròn đổ dưới đất, hai chiếc ghế bành kê lệch, vài bình thủy tinh đựng thứ bột phấn không biết tên và một chồng bài Tarot vương vãi.

"Một người thích thần bí học có điều kiện kinh tế bình thường?" Viên đô đốc tóc đen mắt lam kia khẽ gật đầu, đưa ra phán đoán, sau đó ra hiệu cho một cấp dưới mở cửa phòng ngủ.

Cửa kẹt một tiếng mở ra, mùi máu tươi theo đó xộc thẳng vào mũi.

Cảnh sát mở cửa nhìn thoáng qua trong phòng, sau đó khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, lùi lại mấy bước liền.

Viên đô đốc đứng đầu kia hơi nhíu mày, giữa lại bả vai tay cảnh sát đang lùi về phía, lướt qua cậu ta đi vào trong phòng.

Ánh mắt anh ta vừa nhìn vào, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên giường gỗ trong phòng ngủ có một người đàn ông đang nằm đó, hai tay bị trói vào thanh đầu giường.

Nạn nhân không mặc quần áo, trên người có từng vết rạch sâu, máu chảy ra đã khô từ lâu, nhuộm ga giường và tấm chăn ở bên cạnh thành màu đỏ thẫm.

Nhìn lướt qua, nạn nhân giống như bị một thanh sắt quấn chặt lấy, cứa rách da và máu thịt, kẹp chặt cả vào trong xương cốt.

Hình ảnh như vậy đối với cảnh sát thường xuyên đối mặt với nhiều vụ án mưu sát mà nói vẫn vô cùng chấn động thị giác, hơn nữa còn mang theo cảm giác nghi thức tà ma nào đó.

Ngay lúc viên đô đốc đứng đầu định mở miệng nói gì đó, thì đột nhiên có hai người lao vào phòng, một người định chụp ảnh, một người khác thì hỏi liên tiếp mấy câu:

"Lại là án mưu sát sao?"

"Gần đây có phải khu Đông đã xảy ra quá nhiều án mưu sát không?"

"Cảnh sát, anh có cho rằng đây là vụ án giết người liên hoàn không?"

Viên đô đốc tóc đen mắt lam nhíu chặt mày, xua tay nói:

"Đừng phá hỏng hiện trường, nếu không tôi sẽ khép các anh vào tội đồng lõa đấy."

Sau đó anh ta quay sang tay cảnh sát cấp dưới:

"Khaliz, mời hai vị phóng viên này ra ngoài, nói với họ có vấn đề gì thì tìm ban tin tức khu Silveras Yard."

Đợi các phóng viên được mời ra khỏi hiện trường vụ ám sát, viên đô đốc này mới thở dài nói:

"Lại định đăng báo, chết tiệt!"
...

Trong biệt thư xạ hoa của nhà bá tước Hall, khu Hoàng Hậu.

"Khu Đông lại xảy ra án mưu sát, nghi rằng khi còn sống nạn nhân đã bị làm nhục..." Audrey dùng xong bữa tối, ngồi trong phòng sinh hoạt chung tùy tiện lật xem "Báo chiều Backlund".

Nghe con gái nhỏ giọng tự nói, bá tước Hall lắc đầu thở dài:

"Ở khu Đông thì đây cũng chẳng phải tin tức gì mới, theo số liệu được thống kê, nơi đó ngày nào cũng có người chết, đâu phải một hai vụ."

Audrey không để ý lắm đến chuyện này, sau khi nói chuyện phiếm với bố mẹ và anh trai xong, bèn dẫn theo con chó lông vàng Susie quay về phòng.

Một người một chó vô cùng ăn ý, không cần dùng ngôn ngữ trao đổi, người sau đã canh giữ ở cửa, nhận nhiệm vụ lính gác, còn Audrey thì khóa trái cửa phòng, ngồi trên giường đọc thầm tên của Ngài "Kẻ Khờ".

Đợt vài phút, một vầng hào quang màu đỏ sẫm tỏa ra trước mặt cô, bao trùm mọi thứ.

Audrey bước lên phía trên sương mù xám, đi vào trong cung điện rộng lớn phong cách cổ xưa kia.

Cô lập tức thấy ở bên cạnh có thêm một căn phòng ngủ, cánh cửa loang lổ khép hờ, không đóng chặt.

"So với lần trị liệu trước thì phòng sám hối cổ xưa này đã tốt lên rất nhiều... Nhưng điều này không phù hợp lắm với tính cách của ngài 'Thế Giới' tình trạng tinh thần ngài ấy xuất hiện dị thường?" Audrey như có điều suy nghĩ tiến vào căn phòng kia, đóng cảnh cửa loang lổ lại.

Lúc trước cô đã tái khám cho "Thế Giới" Gehrman Sparrow, kết luận rằng đối phương đã khỏi hẳn, nào ngờ hôm nay lại nhận được tin đối phương mời có đến điều trị thêm lần nữa.

Điều này khiến cô khá kinh ngạc, cũng có thêm chút tò mò.

Trong căn phòng tối tăm cũng coi như rộng rãi, Audrey đến gần bức tường rõ ràng đang có người ở phía sau, từ từ hạ thân người xuống, hai chân hơi quỳ nghiêng.

Trong bầu không khí yên ả, cô điều chỉnh trạng thái của mình, khẽ khàng mở miệng:

"Chào buổi tối, ngài 'Thế Giới'."

Còn chưa dứt lời, trực giác linh tính của Audrey đã cảm nhận được tình huống tầng ngoài của tâm trí đối phương, cũng chính là cảm xúc trên ý nghĩa thông dụng, hoặc nên nói là tâm trạng.

U ám, suy sụp, mê man, hậm hực, không có hứng thú với điều gì... Vấn đề lần này của ngài "Thế Giới" không giống lần trước chút nào... Anh ta lại gặp phải điều gì rồi? Audrey khẽ cắn môi, bình tĩnh đưa ra phán đoán, đúng lúc sử dụng một lần "Trấn an".

Đây là một trong những năng lực hữu dụng của nhất của "Bác sĩ tâm lý", ở thời cổ đại có tên là "Phân tích tinh thần".

"Mây đen" đang che phủ đằng sau vách tường tan đi kha khá, Gehrman Sparrow rốt cuộc khàn khàn lên tiếng:

"Chào buổi tối, tiểu thư 'Chính Nghĩa'."

Audrey dựa vào vách tường ngẫm nghĩ, hủy bỏ phương án đã chuẩn bị trước, vẫn duy trì giọng điệu nhẹ nhàng:

"Tôi rất hiếu kỳ không biết gần đây anh trải qua việc gì, dường như đã gặp phải rất nhiều điều.

"Không cần nghĩ những chuyện khác, chúng ta trò chuyện một chút giống như những người bạn trước nhé."

Gehrman Sparrow ở bên vách tường còn lại im lặng, không đáp mà hỏi ngược lại:

"Cô có kỳ vọng gì vào tương lai?"

Ánh mắt Audrey hơi đổi khác, trả lời rất nghiêm túc:

"Thăng cấp bản thân, cố gắng trở thành Bán Thần, để bảo vệ cha mẹ và các anh trai tôi tốt hơn.

"Ồ, trong thời gian này tôi có đi cùng với nhân viên làm việc ở trong quỹ dò hỏi một vài người xin học quỹ khuyến học, tình trạng cuộc sống của họ thật sự vượt quá tưởng tượng của tôi, tuy tôi đã xem qua một vài tin tức, cũng như đã chuẩn bị tâm lý cho việc đó, nhưng khi thực sự đối mặt thì vẫn vô cùng chấn động, có mấy cô gái chỉ nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng vừa gầy vừa lùn, ngày ngày đều không được ăn no, chỉ có hai bộ váy nát bươm, lúc em ấy nói muốn đi học, ánh mắt ấy cực kỳ trong trẻo, đầy sự cầu xin, đến tận giờ tôi vẫn không thể quên được..."

Cùng lúc nói chuyện, Audrey cảm nhận được trạng thái tâm lý của Gehrman Sparrow có sự thay đổi, không giống hồ nước yên ả như lúc trước mà đã bắt đầu có chút gợn sóng nhấp nhô.

Đắn đo một lát, vị "Bác sĩ tâm lý" này tỏ ra không hề phát hiện thấy điều gì, vẫn lên tiếng như tự nói:

"Tôi từng chờ mong một cuộc hôn nhân tốt đẹp, hi vọng 'hoàng tử' của tôi sẽ giống như miêu tả trong các cuốn tiểu thuyết thịnh hành, có điều, sau khi trở thành 'Khán giả', tôi phát hiện có lẽ mình rất khó để hoàn thành mơ ước này, tôi luôn đọc ra được suy nghĩ chân thực của những người đàn ông đó, vạch trần lời nói dối của họ, xác nhận rất nhiều người không được tốt đẹp như tôi tưởng tượng, điều này khiến tôi có chút thất vọng, ôi, đợi mấy năm nữa, có lẽ tôi sẽ học được cách chấp nhận khuyết điểm của người khác, nhưng giờ thì thật sự rất khó mà làm được..."

Thấy Gehrman Sparrow đang chỉ cách một bức tường, lưng tựa lưng với mình rốt cuộc cũng có chút cảm xúc muốn cười, Audrey kịp thời phóng ra thêm một lượt "Trấn an" nữa, sau đó, cô nghe thấy đối phương lên tiếng hỏi:

"Cô từng nhận được tư liệu của các Cự Long từ chỗ 'Mặt Trời', hẳn là có hiểu biết nhất định về 'Rồng Không tưởng'."

"Nếu, tôi nói là nếu, cô phát hiện ra cha mẹ và các anh trai cô đều là những người do Vua Thiên Sứ con đường 'Khán giả' tưởng tượng ra, không tồn tại trong thực tế, cô sẽ có phản ứng gì?"

Chắc chắn là sẽ sụp đổ ngay lập tức, thậm chí là mất khống chế... Ngài "Thế Giới" đã phát hiện ra sự kỳ vọng chính hoặc là mục tiêu cuối cùng của mình vĩnh viễn không thể thực hiện được, cho nên mới nảy sinh vấn đề tâm lý? Audrey đầu tiên là bị câu hỏi của Gehrman Sparrow dọa sợ một cách khó hiểu, tiếp đó phát hiện ra bản chất vấn đề nằm ở đâu.

Cô không trả lời, mà hỏi theo hướng dẫn dắt:

"Dường như anh đã chứng kiến việc hi vọng bị sụp đổ."

"Ha." Gehrman Sparrow tựa lưng vào vách tường, để lộ ra tiếng cười như tự giễu:

"Quả thật, tôi từng cho rằng tôi còn có người nhà, sau đó lại phát hiện ra rằng đó chỉ là hi vọng xa vời của mình."

"Sao lại nói như vậy?" Audrey hỏi như đang nói chuyện phiếm.

Gehrman Sparrow lặng lẽ vài giây, đáp:

"Cô đã từng nghe đến những câu chuyện cổ tích vỡ lòng của Đại đế Russell dùng để dạy dỗ con cái rồi chứ?"

"Đó là ký ức tuổi thơ của tôi." Audrey "ừm" một tiếng, trả lời.

Cùng lúc đó, cô phát hiện Ngài "Thế Giới" ở vách tường bên kia dường như đang dao động cảm xúc, nỗi đau đớn do áp lực gây ra bùng lên.

Lần này, Audrey không dùng "Trấn an", trực giác linh tính và tri thức nghề nghiệp của cô nói với cô rằng, đối phương nhất định phải trút hết ra.

"Vậy cô hẳn là biết về câu chuyện công chúa ngủ trong rừng và hoàng tử." Gehrman Sparrow nói bằng giọng khàn khàn, "Có một người, cũng rơi vào giấc ngủ say, cho đến một ngày đột nhiên tình lại... Anh ta nghĩ người nhà của mình vẫn còn sống, anh ta cố gắng nâng cao bản thân, hi vọng có một ngày sẽ tìm được họ, việc đó trở thành ý nghĩa chính trong cuộc đời anh ta, cuối cùng anh ta phát hiện ra, trước kia mình đã ngủ ít nhất ba trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, hoặc là lâu hơn nữa, mọi thứ anh vốn nắm giữ cũng không thể tìm về được nữa..."

Nỗi đau đớn và mờ mịt mãnh liệt trong cảm ứng của Audrey lại sáng rõ đến thế, khiến cô bất chợt hiểu ra:

Ngài "Thế Giới" âm trầm, kiềm nén, từng trải, tàn nhẫn cũng có ý nghĩa tồn tại và theo đuổi mục tiêu của riêng mình!

Điều đó đồng nhất với nội tâm dịu dàng của anh ta... Thật là đáng thương... Tuy vừa rồi anh ta chỉ ví dụ bằng một câu chuyện cổ tích, nhưng phản ứng cảm xúc mỗi khi nói ra từng từ từng ngữ lại vô cùng chân thật... Khi anh ta đề cập đến "ngủ say", "người nhà", "ba trăm năm", "hơn một ngàn năm", "lâu hơn", "không thể tìm về được nữa", nỗi đau đớn rõ ràng nhiều lên trong lòng anh ta... Điều này chứng tỏ anh ta là một người cổ đại, vì gặp phải một chuyện gì đó mà sống đến bay giờ? Việc này ăn khớp với chuyện Ngài "Kẻ Khờ" là cổ thần sống lại, chẳng trách anh ta có thể trở thành quyến giả... Audrey nhanh chóng nắm được mấu chốt của vấn đề.

Cô hơi mím môi, trầm ngâm một lát rồi nói:

"Người nhà của anh ta có để lại lời nói gì không? Có hi vọng sau khi anh ta tỉnh lại sẽ làm gì không?"
___

Chương 2: Ý nghĩa của tồn tại
———
Theo Audrey thấy, trạng thái hiện giờ của Ngài "Thế Giới" còn chưa đến mức mắc bệnh tinh thần, vẫn sẽ không dẫn đến việc mất khống chế, chỉ là vì mục tiêu của cuộc đời và ý nghĩa tồn tại xuất hiện sự sụp đổ, sinh ra chướng ngại tâm lý nhất định, chỉ cần khai thông tốt, giúp anh ta thành lập được mục tiêu ngắn hạn, từng bước tìm lại ý nghĩa cuộc đời mình, thì vấn đề sẽ dần dần được giải quyết.

Trong sự yên lặng phủ bóng tối và an bình, Audrey nghe thấy Gehrman Sparrow ở bên kia vách tường trầm thấp đáp lại:

"Không có."

Quả nhiên không có... Audrey cũng không bất ngờ, thuận thế hỏi:

"Vậy anh từng đi tìm di ngôn của người nhà chưa? Có tìm kiếm phần mộ của họ không? Có thử làm rõ nguyên nhân ngủ say không?"

Phía sau vách tường, linh thể giống như biến mất vài giây, không có động tĩnh nào phát ra, qua một hồi, giọng nói khàn khàn kia mới thong thả đáp:

"Không có, tạm thời không có."

Tạm thời không có... Nói cách khác tương lai sẽ có sao? Trong lòng Audrey bỗng nhẹ nhõm, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái cảm xúc của Gehrman Sparrow không còn u ám tụt dốc, dường như mất hết hứng thú với mọi chuyện nữa, anh ta đã có được động lực nhất định, sinh ra một chút cấp thiết, chỉ là còn khá mờ mịt.

Nắm lấy cơ hội, Audrey lại dùng thêm một lần "Trấn an", hiệu quả lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, ít nhất cô cho rằng ngài "Thế Giới" đã mượn việc này để thoát khỏi vực sâu uất ức mà bản thân đang không ngừng chìm xuống, trở về trạng thái suy sụp của người bình thường.

Tiếp đó, Audrey không thảo luận về việc làm sao tìm ra dấu vết, điều tra nguyên nhân bằng cách nào nữa, bởi vì nó rất có khả năng sẽ gây ra mâu thuẫn, cô gật đầu một cách tự nhiên trong phòng sám hối tối om:

"Ừm, còn có rất nhiều việc có thể làm, còn có rất nhiều vấn đề cần phải bổ sung! Biết đâu vẫn còn có cơ hội gặp được người cùng huyết mạch thì sao? Có lẽ người nhà và anh ta vẫn chưa già nua và qua đời, dựa vào nguyên nhân nào đó mà sống đến hiện tại thì sao? Cuộc đời sở dĩ có ý nghĩa, là vì nó có vô hạn khả năng

"Trong quá trình tìm kiếm, cũng không thể phớt lờ phong cảnh xung quanh, cuộc đời không chỉ có một con đường, còn có rất nhiều đường nhánh và ngõ nhỏ, nếu chỉ tồn tại một con đường thì quả là đơn độc biết bao nhiêu, phải biết cách đi để tiếp xúc, đi để mở mang kiến thức, đi để phát hiện..."

Audrey cố gắng nhớ lại những lời nói thích hợp ở trên tất cả sách vở, bỗng nghĩ đến một việc, giọng nói êm dịu hơn chút:

"Với cả, đừng đeo chiếc mặt nạ quá dày."

Chiếc mặt nạ mỏng và trong suốt thì không có vấn đề gì, bởi vì trong quan hệ giữa người và người, không có ai là không đeo mặt nạ, không ai thích phơi bày những chỗ khá bí mật, khá xấu xa của bản thân ra ngoài, đây cũng là một sự bảo vệ dành cho mình, và sự tôn trọng dành cho người khác... Đợi ngài "Thế Giới" có bạn bè nhất định, cuộc đời tự nhiên sẽ lại tạo ra nhiều ý nghĩa mới... Audrey yên lặng bổ sung vài câu trong lòng, nhưng cuối cùng không nói ra miệng, bởi vì cô cho rằng như thế thì thẳng thắn quá, chưa biết chừng sẽ sinh ra hiệu quả không tốt.

Không ngoài dự kiến của cô, Gehrman Sparrow lại im lặng, vẫn còn khá mê man.

Qua vài giây, giọng nói không còn khàn nữa truyền tới:

"Cảm ơn lời khuyên và trị liệu của cô."

"Không, đây đều là sức mạnh xuất phát từ trong lòng anh." Audrey nghiêm túc đáp lại.

Cô lại dùng thêm một lần "Trấn an" cuối cùng, đảm bảo trạng thái tinh thần của ngài "Thế Giới" gần với bình thường, không xuất hiện sự thất thường nữa.

Cô lập tức nghe thấy Gehrman Sparrow nói:

"Hôm nay kết thúc ở đây được chứ?"

Audrey lại điều chỉnh giọng điệu, nhẹ nhàng trả lời:

"Đương nhiên là được, đây cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì, cuối tuần lúc nào anh rảnh, có thể tái khám lần nữa.

"Hơn nữa, nếu có thể thì điều chế một ít thuốc để ổn định trạng thái tinh thần, dùng liên tục trong bảy ngày, tài liệu là bột phấn dương cam cúc 10g, bột phấn mê điệt hương 5g, dịch chiết xuất hương phong thảo 10 ml... Trong khoảng thời gian này, đừng kìm nén sở thích ăn đồ ngọt, thả lỏng bản thân một cách phù hợp..."

Trong phòng sám hối yên tĩnh, tối tăm, cô giơ tay chống lên tường, thong thả đứng dậy.

Lúc này, giọng nói của Gehrman Sparrow xuyên qua vách tường nói:

"Phí khám bệnh là gì?"

Audrey một tay bám tường, hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ:

"Đợi đến khi tôi lấy được phối phương ma được danh sách 5 con đường 'Khán giả' rồi tính, đến lúc đó có lẽ phải nhờ anh thu thập tài liệu giúp tôi.

"Nếu Hội Tâm lý luyện kim ngay cả tài liệu cũng cung cấp đủ, a..."

Khóe miệng cô hơi cong lên:

"Thời điểm anh từ Nam đại lục quay về Backlund, nhớ mang cho tôi chút quà tặng đặc sản của địa phương."

Quan tài chuyên dùng để xuất hành vô cùng xa hoa tám người khiêng? Klein ở bên kia vách tường không hiểu sao có bốc đồng lẩm bẩm, tiếp đó thuận theo vách tường đứng dậy, tiễn tiểu thư "Chính Nghĩa" về thế giới hiện thực.

Phất tay để phòng sám hối biến mất, hắn trở lại phía trên cùng bàn dài đồng xanh, ngồi xuống vị trí thuộc về "Kẻ Khờ" kia.

Trên mặt bàn phía trước hắn, bên phải là ba Lá bài khinh nhờn "Hắc hoàng đế", "Bạo quân" và "Hồng tế ti", bên trái là "Đói khát ngọ nguậy" mà Leonard Mitchell vừa thông qua tiểu thư đưa tin Reinnet Tinecol gửi về.

"Lại nợ tiểu thư đưa tin 10.000 đồng vàng rồi..." Klein thu lại tầm mắt, giơ tay phải lên day thái dương.

Để ngăn cản Ince Zangwill bỏ chạy thông qua linh giới, trước khi hắn bày ra cuộc mưu sát lần này, đã liên lạc với Reinnet Tinecol, để cô phụ trách đuổi các sinh vật linh giới ở khu vực xung quanh quảng trường Phục Sinh, giá vẫn như trước là mười nghìn đồng vàng.

Việc duy nhất bất ngờ là "0-08" còn khủng bố hơn cả dự đoán của hắn, trong tình huống Ince Zangwill bị "Nguyền rủa của thần", bản thân lại bị Vua Thiên Sứ Adam làm tiêu hao, lần đầu thử vẫn có thể "dẫn tới" một sinh vật không biết đủ để xông qua khu vực phong tỏa của Reinnet Tinecol, nếu không có Daly Simone mạnh mẽ thông linh, ký kết khế ước, thì Ince Zangwill rất có khả năng cứ thế chạy thoát.

Đương nhiên, trong tình huống đang mang "Nguyền rủa của thần", cho dù Ince Zangwill có chạy trốn thành công, thì sau đó cũng có xác suất rất lớn gặp phải tai nạn khác, ví dụ như, bị một sinh vật không rõ ném đến nơi nguy hiểm hơn, hoặc là trực tiếp làm hại, nhưng những việc đó không nằm trong khống chế của Klein.

Nghĩ đến khoản nợ mười nghìn đồng vàng đang gánh trên lưng, Klein lại thấy đau đầu, nhưng trạng thái tinh thần lại tốt hơn khá nhiều.

Sau khi men theo cầu thang ánh sáng đi lên đám mây bụi, nhìn thấy "Cửa ánh sáng" và những "Kén tằm" kia, tinh thần hắn đã bị chấn động hệt như hồng thủy phá đê, chỉ cảm thấy toàn bộ sự mong đợi đều bị phá nát, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan vốn đã thành thục cũng theo đó sụp đổ, cả người trở nên trì trệ, hệt như một xác sống.

May mắn là hắn còn có bản năng tìm đường sống, kịp thời mời bác sĩ tâm lý riêng, tiểu thư "Chính Nghĩa" Audrey trị liệu cho mình.

Phù... Klein thở hắt ra, ép suy nghĩ của mình phải quay về "Kén tằm" này, mà khi hắn nhìn thấy hình ảnh đó, thì phản ứng của trực giác là:

Một sự tồn tại có cấp bậc cực kỳ cao nào đó, hoặc là một vật phong ấn nào đó, trong một lúc, dựa vào các cách thức khác nhau, tóm lấy một lượng lớn người ở trên Trái Đất, trong những người đó, có người sử dụng nghi thức đổi vận, có người mua bán mề đay bạc kỳ dị, có người điện thoại di động bị trúng virus quái lạ...

Sau đó, hồn thể của những người xuyên không này bị nhốt vào trong "Kén tằm", treo trên "Cửa ánh sáng", đợi cơ hội nhất định để xuất hiện, rồi đưa vào thế giới hiện thực.

Căn cứ vào quan sát của Klein, hiện nay "Cửa ánh sáng" không có trí tuệ, chỉ vận hành dựa theo bản năng, nói cách khác, chỉ cần thỏa mãn điều kiện, nó sẽ thúc giục một "Kén tắm", đưa hồn thể bên trong vào cơ thể của mục tiêu đã định.

Nhìn từ hiện tại, Klein suy đoán điều kiện cần thỏa mãn đại khái có hai loại:

Đầu tiên, trước đó không có người xuyên không nào khác, hoặc là vị người xuyên không kia đã được phán định là thất bại hoặc tử vong; thứ hai là có người "kêu gọi" một sự kiện, một vật phẩm hoặc một nghi thức nào đó, giống như Klein Moretti dựa vào bút ký của gia tộc Antigonus để làm bói toán đen kia.

"Về phần còn có điều kiện nào khác không, thì không biết được, trừ khi tìm được nội dung tương ứng trong nhật kí của Đại đế Russell... Kết hợp các tình huống trên các phương diện lại, phỏng đoản của mình chắc là đã rất gần chân tướng rồi, cứ thế có thể dễ dàng giải thích được vì sao mình và đại đế đều ở cùng một thời gian, hơn kém nhau không quá một năm, nhưng khi xuyên không đến đây lại cách hơn hai trăm năm... Bởi vì, mình và ông ấy xuyên không cùng một lúc, chỉ là khác nhau ở niên đại được 'đưa lên', trước khi tiến vào thế giới hiện thực, mình và đại đế đều đã ngủ say không biết bao nhiêu năm... Là anh em cạnh giường?" Klein dựa vào lưng ghế sau, ánh mắt hơi lóe lên sau đó quay về vẻ u ám.

Đây là hắn căn cứ vào trạng thái của "Cửa ánh sáng", tình huống của bản thân và nhật ký của đại đế để đưa ra phán đoán giản lược.

Đương nhiên, việc đó không chứng tỏ rằng không có khả năng khác, chỉ là trước mắt, Klein không tìm thấy căn cứ khác để dựa vào, ví dụ như một cái "Kén tằm" có lẽ đại diện cho một mạng của người xuyên không, nhưng như thế thì sẽ mâu thuẫn với việc Klein càng ngày càng khó khôi phục, và linh thể của hắn chưa từng xảy ra thay đổi mâu thuẫn.

Mà nếu sự phỏng đoán của hắn không kém sự thật là bao, thì chứng tỏ hắn rời khỏi Trái Đất, xuyên không tới đây, ít nhất đã hai trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm, cho dù tìm được con đường và cách thức quay về Trái Đất, thì cũng không quay về được ngôi nhà trong lòng kia nữa.

So với khoảng cách không gian, thì cách trở về thời gian càng khiến người ta tuyệt vọng.

Đây chính là nguyên nhân khiến trạng thái tinh thần của Klein bỗng chốc sụp đổ, "về nhà" chính là mục đích cuối cùng của hắn từ trước đến nay.

"Tiểu thư 'Chính Nghĩa' nói đúng, bây giờ còn rất nhiều vấn đề phải giải quyết và thăm dò... 'Cửa ánh sáng' treo nhiều người xuyên không như thế có ý nghĩa gì? Có mục đích gì? Lúc trước ai đã sắp xếp tất cả, kéo nhiều người tới đây như vậy? Giờ đã đi đâu rồi? Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn?" Klein cố gắng để mình rơi vào trạng thái suy tư, dùng nó để một lần nữa tìm ra mục tiêu tương lai.

Đáng tiếc, trước mắt hắn chỉ mới tiếp cận được "Cửa ánh sáng", không thể sờ vào, không thể nắm giữ, thậm chí còn không nhìn rõ được, tạm thời không có năng lực để nghiên cứu gì cả, khó mà lấy được tin tức trực tiếp nhất.

"Cân nhắc đến việc tìm kiếm manh mối từ thế giới hiện thực... Với cả, nếu đến danh sách 4, đã có thể đi lên mảng mây bụi kia, nhìn thấy 'Cửa ánh sáng', vậy thì đến danh sách 2, lại một lần nữa thay đổi về chất, thì có phải sẽ nắm trong tay 'Cửa ánh sáng' ở một mức độ nhất định, và biết rõ nguyên nhân?

"Ha ha, bị thái độ của bảy ánh sáng, Nữ Thần và Arrodes lây nhiễm, trước đó mình thiếu chút nữa cho rằng mình thực sự là chủ nhân của sương mù xám, thực sự là Chúa tể vĩ đại phía trên linh giới gì đó, giờ xem ra, mình chỉ là một 'Vật thí nghiệm' được chọn ngẫu nhiên và đưa lên, một khi thất bại, sẽ có người xuyên không kế tiếp xuất hiện..." Klein lặng lẽ tự nói, ngón tay khẽ gõ lên mép bàn dài đồng xanh.

Hắn còn thắc mắc một điều nữa là:

Ba chiếc "Kén tằm" bị phá rách, một chiếc đại diện cho mình, một chiếc đại diện cho đại đế, vậy một cái nữa đại diện cho ai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro