Q5: Chương 133 + 134
Chương 133: Người làm vườn siêng năng
---
Phía trên sương mù xám, Klein ngồi ở vị trí của "Kẻ Khờ" vẫy tay gọi "Chữ thập vô ám" đến.
Giá chữ thập màu xanh đồng này đang bị buộc cùng một chỗ với một chiếc cúc áo nhìn có vẻ rất bình thường, mà bên ngoài chiếc cúc áo này đã phân tách ra một lớp những viên tròn trong suốt long lanh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nặng nề uy nghiêm.
Đây là chiếc cúc áo của "Ẩn Sĩ" Cattleya, "Thẩm Phán" Xio đã đặt trước nó với giá 3.500 bảng, cho nên "Thượng tướng ánh sao" đã hiến tế nó cho ngài "Kẻ Khờ" trước, xin sự tồn tại vĩ đại này sai Thiên sứ thuộc hạ đập vỡ nó.
Mà trong hội Tarot thứ hai, "Thẩm Phán" Xio còn ra giá 2.000 bảng để đặt trước phối phương ma được "Thẩm Phán".
Dựa theo giao hẹn trước đó, tất cả những gì thu hoạch được trong cuộc thăm dò "Grossel du ký", ngoại trừ tri thức, "Chính Nghĩa" Audrey đều không được chia phần, vì chuyện giết Hevin Rambis lúc trước mà cô phải cung cấp sự trợ giúp miễn phí. Còn về phần "Ngôi Sao" Leonard, có quyền buôn bán phối phương ma dược và tri thức lịch sử, nhưng rất hiển nhiên "Thẩm Phán" Xio tín nhiệm "Thế Giới" Gehrman Sparrow hơn.
"Phân tách ra cũng gần đủ rồi, vậy thì có thể yên tâm trao đổi 'Chữ thập vô ám' cho 'Mặt Trời' nhỏ... Sau này nếu còn có nhu cầu tương tự thì họ chắc chắn sẽ bằng lòng đến giao dịch với 'Mặt Trời' nhỏ hơn, chứ không phải là nhờ ngài 'Kẻ Khờ' hỗ trợ. Chẳng ai dám thường xuyên quấy rầy một sự tồn tại bí ẩn cả, trừ phi thực sự không còn cách nào...
"Đợi đến khi 'Mặt Trời' nhỏ có cơ hội trở thành Bán Thần, đem 'Chữ thập vô ám' biến thành đặc tính phi phàm, mình cũng có thể đến danh sách 3, có thể điều động nhiều sức mạnh từ không gian thần bí phía trên sương mù xám hơn, trực tiếp đập vỡ vật phẩm...
"Được sương mù xám 'khử độc', Adam hẳn là không thể dựa vào 'Chữ thập vô ám' để tìm ra vị trí của 'Mặt Trời'. Nhưng cho dù có thật sự dựa vào thứ này mà tìm ra cậu ta, thì cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng. Anh em Amon đã sớm biết "Mặt Trời" nhỏ có liên hệ với ngài 'Kẻ Khờ'...
"Ừm, Amon dường như có thể tự do ra vào 'Vùng đất bị thần vứt bỏ', không biết Adam có làm được không.." Klein vừa tách "Chữ thập vô ám" và chiếc cúc áo "Ca ngợi mặt trời" ra, xem đặc tính phi phàm phân tách ra ngưng tụ lại, vừa đợi "Mặt Trời" nhỏ tiến hành nghi thức hiến tế và ban cho.
...
Trong tháp tròn của thành Bạch Ngân.
Derrick Berg đã bố trí xong nghi thức, nhìn một con rối được tụ thành bằng bùn đất màu đen đang cầm một chiếc gậy chống màu gỗ không có gì đặc biệt tới gần, rồi đặt nó lên tế đàn.
Qua cầu nguyện và bận rộn một phen, cánh cửa hiến tế và ban tặng hư ảo hiện ra, nhận lấy "Cây gậy chống sinh mệnh", để lại một giá chữ thập màu xanh đồng giăng kín mũi nhọn.
Cùng lúc đó, trong đầu Derrick đột nhiên hiện ra tên của giá chữ thập cùng phương pháp sử dụng và hiệu quả xấu của nó.
Cậu ta kìm nén tâm trạng kích động, cảm ơn ngài "Kẻ Khờ" trước, sau đó mới kết thúc nghi thức, đi tới trước tế đàn, cầm lấy "Chữ thập vô ám", nhớ lại chi tiết cụ thể.
Dọn dẹp xong, Dereck rời khỏi nơi này, đi đến đối diện, gõ cửa phòng thủ tịch.
"Vào đi." Giọng nói trầm của Colin Iliad truyền ra.
Derelrick vặn nắm cửa, đẩy cửa phòng ra, đi vào, thản nhiên đưa giá chữ thập màu xanh đồng kia ra:
"Ngài thủ tịch, đây là vật do Đấng Sáng Tạo để lại mà tôi đã đề cập lúc trước, nó có tên là 'Chữ thập vô ám', cách thức sử dụng là khiến những chiếc gai bên trên nó dính máu người nắm giữ."
Lần này cậu ta cố tình đổi di vật thành vật để lại.
Khi Derrick lấy ra giá chữ thập kia, Colin có mái tóc hoa râm đã chuyển ánh mắt sang, nghe giới thiệu xong, bèn nhấc bước chân có phần nặng nề kia tới gần, nhận lấy giá chữ thập, lật qua lật lại ngắm nghía.
Cuối cùng Colin Iliad để ngón cái đâm vào mũi nhọn kia, một vệt máu đỏ tươi theo đó chảy xuống.
Lớp vỏ màu xanh đồng loang lổ bắt đầu bị lột ra, "Chữ thập vô ám" bày ra thực thể được tạo thành từ ánh hào quang thuần khiết, chiếu sáng từng ngóc ngách của căn phòng.
Sau khi cảm giác thần thánh khó mà diễn tả được bằng lời tràn ra khu vực xung quanh nó, Colin bỏ ngón tay ra, thở dài nói:
"Thứ này đúng là vật của Đấng Sáng Tạo..."
Tuy lúc ông ta sinh ra cách thời điểm thành Bạch Ngân bị "vứt bỏ" đã hơn hai nghìn năm, không thể nào cảm nhận được hơi thở của thần linh, nhưng trong tòa thành này vẫn còn lưu giữ khá nhiều thứ dùng để hiến tế cho vị Đấng Sáng Tạo kia. Mỗi lần đến mùa thu hoạch Hắc Diện Thảo, chúng đều được mời ra, gia nhập vào nghi thức. Thông qua việc so sánh chúng với giá chữ thập này, Colin Iliad gần như có thể xác định được lai lịch của nó.
Derrick vốn định đáp lại như thế, nhưng quá nhiều điều ẩn chứa trong lời nói vừa rồi của thủ tịch đã bất ngờ đè nén xuống đáy lòng cậu ta, khiến cậu ta không thể mở miệng.
Colin Iliad cũng không nói thêm gì, chỉ cầm "Chữ thập vô ám" đứng lặng lẽ ở một chỗ.
Qua mười mấy giây, vị thủ tịch thành Bạch Ngân này mới phá vỡ sự im lặng, cất giọng khàn khàn nói:
"Vật của Đấng Sáng Tạo trở về là một điềm báo trước, điềm báo chúng ta sắp đón ánh rạng đông.
"'Chữ thập vô ám' cứ để ở cho tôi nửa hôm, tôi muốn triệu tập toàn bộ trưởng lão nghị sự hiện nay đang ở trong thành, để cho họ xem vật phẩm này.
"Ha ha, cho dù là tôi, cũng không thể tùy ý xử trí một vật phong ấn cấp thánh, nếu đã làm mấy 'Cây gậy chống sinh mệnh' thì cũng phải có lời giải thích cho các trưởng lão khác, tự xin khiển trách. Cậu phải nhớ kỹ, là một thủ tịch, không những phải có sự quyết đoán vào thời điểm mấu chốt, mà còn có dũng khí gánh vác trách nhiệm trên lưng, không thể cho rằng bản thân đã tốt với thành Bạch Ngân thì có quyền nghĩ cách trốn xử phạt. Có lẽ lần này cậu đúng, nhưng cậu không thể cam đoan lần nào cũng đúng hết.
"Yên tâm, 'Chữ thập vô ám' này cuối cùng cũng trở về tay cậu."
Thủ tịch nói thật thâm sâu... Buổi tụ hội Tarot lần sau sẽ xin ngài "Người Treo Ngược" giảng giải một chút... Derrick theo bản năng muốn giơ tay phải lên gãi gáy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói hiệu quả xấu của "Chữ thập vô ám" cho Colin Iliad biết.
...
Số 160 phố Boklund, khu Bắc, Backlund.
Klein hiến tế "Người thắng cuộc" Enjuni lên phía trên sương mù xám, dùng làm "Con rối giữ tươi", tiện thể để sau này tiếp tục sử dụng. Hắn định để "Bá tước đọa lạc" Ciunas Kolg đeo nhẫn "Hoa máu", cầm giữ "Cây gậy chống sinh mệnh", trong cuộc sống hàng ngày thỉnh thoảng sẽ tạo ra một chút cảm giác kinh dị quỷ quái, giúp mình nhanh chóng tiêu hóa ma dược. Làm thế thì Enjuni sẽ không thể mượn nhẫn "Hoa máu" để trốn vào trong dạ dày Ciunas được, phải trốn vào cái khác. Mà việc này thì khá phiền toái, chẳng bằng ném hắn lên phía trên sương mù xám, dù sao nếu là con rối bình thường thì Klein muốn tạo ra lúc nào cũng được.
Hành động cho con rối vào "tủ giữ tươi" này, sao lại có cảm giác là lạ... Mình cũng đâu phải đang đóng phim kinh dị. Nhưng, việc này khá phù hợp với cái tên "Quỷ pháp sư", ừm, Zaratul và vị Thiên sứ gia tộc Antigonus kia đều treo con rối lên để "hong khô", mình so với họ còn tốt hơn nhiều! Klein vuốt cằm, nhét cây gậy chống màu gỗ thô trông hết sức bình thường kia vào một cây gậy chống đặc chế mà hắn mua được thông qua tiểu thư "Thẩm Phán".
Cây gậy chống đặc chế kia bên trong trống rỗng, có thể giấu một thanh kiếm dài không to lắm, Klein vừa vặn có thể dùng nó để giấu "Cây gậy chống sinh mệnh".
Làm xong việc này, hắn để người hầu nam bên cạnh có bề ngoài là Enjuni nhưng trên thực tế là Ciunas cầm cây gậy chống, quay về căn phòng cách vách, còn mình thì rửa mặt lên giường, chui vào trong chăn.
Trong giấc ngủ thoải mái yên ả, linh cảm của Klein chợt có dao động, bất chợt ngồi bật dậy, chuyển ánh mắt về phía ban công phụ.
Tấm rèm cửa chỗ đó không kéo hết, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Ngoài cửa sổ chỉ một màu xanh đen, cây leo giăng kín, hoa nở dày đặc, tầng tầng lớp lớp, khiến Klein nghi ngờ mình bị "Truyền tống" đến rừng rậm.
"Cái này..." Khóe miệng Klein giật giật, lờ mờ đoán ra được đây là chuyện gì.
Hắn xoay người xuống giường, bước nhanh đến ban công, kéo "soạt" tấm rèm ra.
Đập vào mắt hắn không phải là vườn hoa trong phủ Dwayne Dantes, mà là một cánh "rừng rậm" xanh um tươi tốt.
"Đây là hiệu quả khiến cho khu vực xung quanh tràn ngập sức sống, bất kể là động vật hay thực vật đều sinh trưởng mãnh liệt, sinh sôi nảy nở nhanh chóng? Có phải nhanh quá rồi không?" Nét mặt Klein nhất thời dại ra.
Lúc trước, khi hắn có bói toán để xác nhận năng lực tương ứng của "Cây gậy chống sinh mệnh" và ảnh hưởng xấu của nó, có "nhìn thấy" hình ảnh tương tự, nhưng gợi ý nhận được là không gây nguy hại gì đến xung quanh. Vì thế, hắn cho rằng sinh trưởng và phát triển là một chu kỳ khá dài, có cách khống chế hiệu quả, phải thả ra thật lâu mới xuất hiện cảnh tượng trước mắt này.
Klein chợt nảy ra ý tưởng, quan sát toàn bộ "Dây linh thể" ở khu vực xung quanh, phát hiện nhân loại không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ có chuột và gián là nhiều lên rõ ràng.
Kết quả này khiến hắn khẽ thở phào, nhìn cánh "rừng rậm" ngoài cửa sổ, thầm cảm thán:
"Quả thật là không nguy hại gì, chỉ là hơi khoa trương chút... Phần lớn thời gian vẫn phải để ở phía trên sương mù xám thôi..."
Mười giây sau, trong cánh "rừng rậm" kia xuất hiện nhiều bóng người, họ hoặc là rất mỏng, hoặc là khá dày, đều "mặc" áo gió màu đen, trên mặt phẳng lì, không có mắt mũi miệng.
Những bóng người này hoặc đứng hoặc ngồi, trong bóng đêm tĩnh lặng, bận bịu đốt cháy cỏ dại, chặt cây, bỏ đi những đóa hoa dư thừa.
Sáng sớm hôm sau, quản gia Walter vẫn dậy sớm như bình thường, mở cửa sổ ra.
Vườn hoa bên ngoài được tắm sương sớm, có vài giọt đọng lại trên lá, tản ra một mùi hương tươi mát dị thường.
"Đẹp hơn ngày hôm qua..." Walter khẽ gật đầu, khen hai người làm vườn một câu.
Hình ảnh sức sống bừng bừng thế này khiến lòng ông ta hơi xao động, không hiểu sao lại nhớ đến người vợ, thế là rời khỏi phòng, đi tuần tra một vòng, sắp xếp công việc, cuối cùng đợi ở cửa phòng ăn.
Không lâu sau, chủ nhân Dwayne Dantes của ông ta dẫn theo người hầu nam Enjuni xuống khỏi tầng ba.
Walter tiến lên đón, nói về lịch trình hôm nay, sau đó chủ động nói:
"Thưa ngài, tôi muốn dùng ngày nghỉ của tháng này vào hôm nay."
Lúc nói chuyện, ông ta bỗng nhiên thấy lớp da trên cổ người hầu nam con lai đứng bên cạnh chủ nhân chợt nứt ra, để lộ một con mắt màu đen.
Walter sợ hết hồn, suýt thì lùi lại, nhưng chỉ chớp mắt, ông ta lại phát hiện trên cổ Enjuni hoàn toàn không có con mắt kỳ quặc nào.
Chắc do đêm qua ngủ không ngon, mơ vài giấc mộng kỳ quái nên hơi mất tập trung sinh ra ảo giác... Walter vội vàng thu lại suy nghĩ, thoáng cúi đầu xuống.
Klein thầm xin lỗi một câu trong lòng, khẽ gật đầu nói:
"Không thành vấn đề, hưởng thụ một ngày tuyệt vời cùng người nhà của ông đi."
_____________
Chương 134: Suy nghĩ về đóng vai
---
Sau khi nhìn theo quản gia Walter rời khỏi tầng hai, Klein đi vào phòng ăn, nhìn quanh một vòng, phát hiện các hầu nam hầu nữ đều có tinh thần hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác nôn nóng.
"Quả nhiên, 'Cây gậy chống sinh mệnh' cũng sẽ ảnh hưởng đến nhân loại, chỉ là không rõ rệt quá thôi, nằm ở phạm trù khá bình thường, có thể chấp nhận được... Dựa theo logic này, khả năng sinh sản của các người hầu cũng sẽ tăng lên, chỉ có điều họ không có vợ chồng, không thể nào thể hiện ra được...
"Ừm... Hôm nay quản gia về nhà, liệu chín tháng mười ngày nữa có thêm một đứa bé không vậy... Vợ ông ấy cũng gần bốn mươi rồi, tuổi này mà còn sinh nở thì hơi nguy hiểm. À, đương nhiên, ngoài việc làm sinh sôi nảy nở, ảnh hưởng mà 'Cây gậy chống sinh mệnh' mang đến sẽ khuếch tán đi, hẳn là không có vấn đề gì...
"Hầy, không biết ảnh hưởng tiềm tàng có dẫn đến việc dễ dàng có con hay không, nếu sau khi Dwayne Dantes đến ở, tỉ lệ sinh nở ở phố Boklund tăng cao một cách rõ rệt, thì lời đồn về mình sẽ không cứu vãn nổi..." Klein để cho suy nghĩ tản mát không giới hạn, cuối cùng thầm tổng kết ra hai câu:
"Cây gậy chống sinh mệnh" quả là tà ma!
Về sau mỗi ngày chỉ đưa đến thế giới hiện thực một thời gian, cố gắng không để nó ảnh hưởng đến nhân loại xung quanh!
Dùng bữa sáng xong, Klein dẫn theo người hầu nam Enjuni đi xuống tầng một, định ra ngoài tản bộ.
Lúc này, hai hầu gái bậc hai đang làm vệ sinh đại sảnh.
"Chào buổi sáng thưa ngài." Thấy Dwayne Dantes tới gần, hai cô hầu gái này đều lập tức đứng dậy nhường đường, tiện thể chào hỏi.
Đương nhiên, nếu các cô ở góc khá khuất thì sẽ cố gắng không phát ra tiếng động, tránh quấy rầy đến chủ nhân, việc này đã được quản gia Walter dạy bảo.
Klein khẽ gật đầu, đáp lại đơn giản, chậm rãi đi ra cửa chính.
Lúc này hai cô hầu gái đột nhiên thấy đầu Enjuni mọc lên một cây lúa mạch đang nặng trĩu những hạt vàng mập tròn, óng ả.
Hai người còn chưa kịp quan sát kỹ thì người hầu nam kia dường như đã nhận ra bất thường, giơ tay phải lên, hơi dùng sức nhổ cây lúa mạch kia ra.
Hai cô hầu gái liếc nhìn nhau một cái, vừa kinh ngạc, vừa buồn cười.
Các cô nghĩ hẳn là Enjuni đi theo ngài Dantes đến trang viên Bài Ca Hoa Hồng, không cẩn thận để một ít lúa mạch dính vào người, mang thẳng về số 160 phố Boklund, rồi lại khiến chúng rơi trong phòng mình, ở những chỗ không dễ dọn dẹp lắm, ví dụ như dưới gối đầu, tối hôm qua khi đi ngủ, vì nằm mơ mà đẩy gối ra khiến một cây lúa mạch dính vào tóc, mà sáng nay rửa mặt lại không phát hiện ra.
Quá trình này tuy phức tạp, không dễ thực hiện, nhưng ít ra là có xác suất nhất định.
"Dù sao cũng không thể có khả năng Enjuni tự mình mọc ra một cây lúa mạch được.." Hai cô hầu gái nói thầm một câu, tiếp tục làm việc của mình.
Ra khỏi số 160 phố Boklund, Klein và Enjuni một trước một sau chậm rãi đi dưới tàng cây ngô đồng Intis đã bắt đầu vàng lá, hít thở bầu không khí mùa thu khá là trong lành sáng khoái.
Một số hàng xóm cũng đã đi tản bộ buổi sáng giống hắn.
Đương nhiên, đây cũng không phải là thói quen của giới thượng lưu Backlund. Năm ngoái, khi khói mù còn rất nghiêm trọng, không khí khá là gay mũi, chẳng ai muốn phơi gió lạnh và chịu cảm giác ướt sũng, tiêu tốn thời gian ở trên đường.
Là hàng xóm, nếu gặp gỡ thì đương nhiên phải chào hỏi lẫn nhau, khi đi ngang qua một vị luật sư, anh ta dùng khóe mắt liếc người hầu nam đi bên cạnh Dwayne Dantes đang giơ tay che mũi miệng giống như ngáp một cái.
Đợi đến khi người thanh niên con lai này bỏ tay phải xuống, vị luật sư kia bỗng nhiên phát hiện có chỗ không bình thường lắm:
"Mũi anh ta hình như cao hơn...
"Ha ha, chắc là bình thường mình nghĩ quá nhiều về phương diện này, cho nên mới sinh ra ảo giác...
"Mũi của mình cao lên chút thì tốt rồi..."
Vị luật sự kia vừa nghĩ vừa giơ tay day mũi, cùng lúc đó, anh ta thấy phía trước có hai con chó hoang đuổi nhau, đang thử giao phối ở bên đường.
...
Đi tản bộ xong, Klein quay về tầng ba, để "Cây gậy chống sinh mệnh" lên phía trên sương mù xám.
"Quả thật là có hiệu quả nhất định, trọng điểm để tiêu hóa 'Quỷ pháp sư' lại tạo ra cảnh tượng dọa người và dùng thủ pháp kỳ dị khiến người ta chết khiếp... Thứ này có chút giống 'Đạo diễn', nhưng mà là đạo diễn phim kinh dị..
"Ừm, không nhất định phải thật sự hù dọa... Trong cuộc sống yên bình hàng ngày ẩn chứa nhiều cảnh tượng đáng sợ, mà người xung quanh lại hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ là tình cờ liên tưởng đến, khi thâm nhập vào suy nghĩ sẽ bị một loại khả năng nào đó tạo thành nỗi sợ hãi, nên không dám tắt đèn, mơ ác mộng, cũng là một loại của phim kinh dị..." Klein xem xét trạng thái bản thân, tổng kết lại kinh nghiệm mấy tháng trước, cuối cùng cô đọng lại thành từ mấu chốt "Đạo diễn phim kinh dị".
Mà sau khi rõ ràng điểm ấy, hắn nhanh chóng nảy ra nhiều ý tưởng cho việc làm thế nào tăng tốc độ tiêu hóa ma dược về sau này.
Việc này yêu cầu hắn không những phải giải quyết kẻ địch, còn phải cho kẻ địch nhận được sự đãi ngộ là nhân vật chính hoặc là bạn diễn quan trọng trong phim kinh dị!
"Việc này rất phiền toái, đối với mục tiêu cấp Bán Thần, mình chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó, nào còn tâm tư vẽ hươu vẽ vượn... Ừm, không cần thiết phải tìm mục tiêu Bán Thần, đóng vai không hạn chế, hoàn toàn có thể 'Truyền tống' ra biển, tìm mấy hải tặc may mắn 'tham gia diễn xuất', tạo vài câu chuyện kinh dị...
"Đúng vậy, nếu đã là đạo diễn, thì phải khiến 'tác phẩm' của mình được lưu truyền! Xem ra mỗi lần vẫn phải để cho một phần 'diễn viên' chạy thoát thành công, lan truyền cơn ác mộng đã trải qua ra ngoài, đắp nặn ra truyền thuyết đại dương tương ứng, không thể đút hết cho 'Đói khát ngọ nguậy' được..." Klein vừa vạch ra kế hoạch, vừa đột nhiên nghĩ ra một vấn đề:
Những truyền thuyết kinh dị có một lượng quần chúng nhất định trên Bắc đại lục và đại dương, liệu có bao nhiêu là do "Quỷ pháp sư" cố ý tạo ra?
"Chắc chắn là có một ít... Ôi, nếu Amon mà đóng vai 'Quỷ pháp sư', có lẽ không đến một tháng đã tiêu hóa xong ma dược, hắn có tài năng bẩm sinh ở phương diện này, không cần phải suy xét quá nhiều đến hậu quả... Thật ra, ngoài việc tìm hải tặc 'quay phim kinh dị' thì đồng thời cũng có thể tìm cơ hội hù dọa các Bán Thần khác, không nhất định là phải chiến đấu một mất một còn với bọn họ, đạt được mục đích là có thể rời đi.." Klein chợt nảy ra ý tưởng, đã có phương án phụ trợ cho đóng vai.
Thế là hắn nghiêm túc suy xét đến mục tiêu:
"Thiên sứ trở lên thì chắc chắn không tìm được rồi, người không quen thuộc sẽ khiến mình trở thành nhân vật chính trong phim kinh dị và chết ngay lập tức, mà người quen thuộc lại càng rõ mình là 'Quỷ pháp sư', không thể nào dọa được...
"Trong các thánh giả, có rất nhiều người mình cũng không rõ hành tung, dọa các tổng giám mục lại dễ dẫn đến các phản ứng liên tục không cần thiết, khiến cục diện của thế giới càng thêm căng thẳng, chiến tranh càng bùng nổ sớm hơn...
"Ơ, làm phép loại trừ như vậy thì mục tiêu thích hợp nhất lại là Bán Thần Patrick Braine tín đồ cuồng đạo của thái Tử thần nhân tạo trong Linh Giáo Đoàn kia, các nghị viên hội nghị vận mệnh Will Oncetine, với cả..."
Nghĩ xong danh sách, Klein quyết định hai hôm nay sẽ dành chút thời gian rảnh đến gặp bác sĩ Eren Chris, đút cho đứa trẻ nào đó chút kem, hỏi xem đám "Nghị viên" gần đây đang ở đâu.
Muốn hù dọa cấp dưới thì cũng phải được sếp người ta cho phép đã chứ!
Sau khi sắp xếp xong suy nghĩ, tâm trạng Klein trở nên khá tốt, hắn lại ra ngoài, đến Giáo đường St. Samuel cầu nguyện và quyền tiền, sau đó tới "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" đến tận trưa.
Buổi chiều, hắn lần lượt gặp vài vị thương nhân tìm kiếm đầu tư, luật sư chuyên nghiệp, kế toán viên cao cấp, tỏ ra mình là một phú ông bình thường.
Đợi đến khi lấp đầy bụng, quay lại căn phòng nửa mở có ban công lớn, Klein đang suy nghĩ xem ngài trực tiếp đến nhà bác sĩ Eren Chris hay là mời họ đến nhà hàng Sorenzo có món kem rất ngon để dùng bữa tối, thì linh cảm chợt dao động.
Hắn nghiêng đầu nhìn, không hề bất ngờ khi thấy tiểu thư đưa tin xách theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ từ hư không bước ra.
Một cái đầu trong đó ngậm một bức thư.
"Ai gửi?" Klein hỏi, đã có chút quen thuộc và chờ mong.
Bởi vì hắn còn chưa nhận thư, nên Reinnet Tinecol chỉ có thể dùng ba cái đầu còn lại trả lời:
"Vua..." "Ngu..." "Ngốc..."
Patrick Braine? Biệt hiệu còn có tiến hóa nữa? Klein đưa tay nhận lấy bức thư, mở ra xem, phát hiện quả nhiên đến từ vị Bán Thần tín đồ cuồng đạo của phái Tử thần nhân tạo trong Linh Giáo Đoàn kia.
Trên thư ông ta viết:
"... Tôi đã chuẩn bị xong nghi thức đặc thù để giúp thầy của tôi - Hatel hồi phục thêm một bước, ngài quyến giả, nếu được ngài cho phép, rạng sáng ngày mai tôi sẽ cử hành..."
Nghi thức nhắm vào vị Thiên sứ Hatel? Không thể tránh được sự thăm dò của phái Tử thần nhân tạo của Linh Giáo Đoàn đối với Patrick rồi... Có thể dùng "Thiên sứ người giấy" để quấy nhiễu nghi thức này... Vừa vặn... Klein rung cổ tay, đốt rụi lá thư.
Tiếp đó hắn rút một tờ giấy, viết câu trả lời:
"Được, nhất định phải cẩn thận."
...
Trong đêm yên tĩnh, thời điểm gần sáng, trong một nhà xưởng không người của một xưởng may khu St. George.
Nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, trống trơn, có mười người thần bí mặc áo dài đen, đầu đội mũ trùm.
Ở giữa họ là một cỗ quan tài màu đen kịt, trông có vẻ nặng nề, mà xung quanh quan tài bày khá nhiều vật phẩm trang sức bằng vang dính đầy vết bùn đất, những ngọn nến có ánh lửa nhợt nhạt lập lòe, và rất nhiều đầu lâu.
Những chiếc đầu lâu màu trắng dữ tợn này có của nhân loại, động vật, cũng có những chiếc cực kỳ quái dị, khiến người ta không thể tưởng tượng ra được hình dạng ban đầu của nó.
Đứng phía trước đống đầu lâu nhiều nhất là Patrick Braine.
Ông ta cũng đã thay áo dài màu đen, nhưng không kéo kín mũ trùm, để lộ ra gương mặt dài khá gầy, tóc đen mắt nâu, đường nét góc cạnh.
Vị Bán Thần này còn chưa làm gì, mà xung quanh đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, giống như có một bầy sinh vật đông đúc đếm không xuể, nhìn không rõ đang cuồng hoan.
Khi Patrick Braine giơ tay phải lên, đám tín đồ đội mũ trùm đều hơi co giật, tạo ra một loại vũ đạo hơi điên cuồng như cực kỳ có cảm giác tiết tấu.
Đây là "Vũ điệu linh hồn", là phương thức cử hành nghi thức mà Tử Thần thích nhất, linh tính của người nhảy múa càng mạnh thì hiệu quả càng tốt.
Sau khi vũ đạo trở nên dữ dội, một luồng gió rét lạnh vô hình từ trong cỗ tài ùa ra, Patrick Braine cúi thấp đầu, dùng ngôn ngữ giống như xuất phát từ Minh giới tụng niệm:
"Vị vua của địa ngục sâu thẳm;
"Thiên sứ tấu vang khúc nhạc tử vong;
"Chúa tể phía trên sông Minh giới."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro