Q5: Chương 25 + 26

Chương 25: Khắc chế
———
Trên đài ngắm cảnh của tàu chở khách, một tiếng kèn vang dội chói tai rít lên một hồi, xuyên qua tấm màn mưa gió đan xen, đánh thức toàn bộ hành khách.

Họ không kịp mặc quần áo, hoặc chỉ khoác áo ngoài, hoặc vẫn đang mặc áo ngủ, hoặc chân trần, chạy vội ra cạnh cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.

Một nửa trong số họ nhanh chóng nhìn thấy một chiếc thuyền buồm ba cột khổng lồ khác hẳn bình thường, nhìn thấy vải bạt che ba mặt đen sì, nhìn thấy những mảng mờ nhạt đang lắc lư trong hoàn cảnh tối tăm.

Kết hợp với tiếng gió rít gào, tiếng mưa rơi tầm tã, bầu trời đêm đầy sao và trăng đỏ không thể nhìn rõ, rất nhiều hành khách chỉ cảm thấy đối phương như lái ra từ địa ngục, mang theo sự uy nghiêm và khủng khiếp không thể tả bằng lời.

Tàu "Hắc hoàng đế"!

Sau một khoảng thời gian bối rối và bàng hoàng ngắn ngủi, trong đầu họ hiện ra một danh từ như thế.

Hễ là người từng sống một thời gian trên biển hoặc là các thành phố cảng thuộc địa, thì hoặc ít hoặc nhiều đều biết đến sự tồn tại về con thuyền hải tặc này!

"Ôi, Bão táp cùng tồn tại với chúng ta."

"Cầu xin nữ thần phù hộ!"

"Hơi nước trên cao!"
...

Từng tiếng cầu nguyện vang lên theo bản năng, tràn ngập cảm giác lo sợ và bất lực.

Những hành khách này rất rõ rằng, chủ nhân của "Hắc hoàng đế" chính là vị có tiền thưởng cao nhất trên ngũ hải, là vua hải tặc trên ý nghĩa nào đó, là nhân vật lợi hại bị hạm đội của các quốc gia bao vây tiêu trừ mà vẫn có thể sống đến tận giờ, không một đại bác và thuyền viên của tàu chở khách nào có đủ sức để chống lại.

Việc này có nghĩa là họ sắp rơi vào tay hải tặc!

Khá nhiều phụ nữ đã không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng bị hải tặc ức hiếp, bị bán tới nơi xa xôi hẻo lánh, có người run rẩy, có người hai đầu gối mềm nhũn, ngã bệt xuống sau cửa sổ, quỳ dưới đất, có người cuống quýt đi tìm dao găm và súng ngắn, không biết là muốn phản kháng hay là không muốn đối mặt với kết cục thê thảm nhất, có người không tìm thấy vũ khí thì trực tiếp chuyển giá quần áo đến bên cạnh.

Biểu hiện của đám đàn ông cũng chẳng tốt được đến đâu, ngoại trừ một phần nhỏ lấy vũ khí ra, định tổ chức cuộc phản kháng, thì phần còn lại hoặc sững sờ, hoặc tìm nơi trống hoặc mắng chửi tàu chở khách và "Vua ngũ hải" chết tiệt.

Rốt cuộc, giọng của thuyền trưởng dùng thiết bị hoặc cách thức khuếch đại âm thanh nào đó truyền vào trong tai mỗi người:

"Bình tĩnh! Không cần sợ hãi!

"Chủ nhân tàu 'Hắc hoàng đế' có pháp lệnh đặt ra cho riêng mình, không giống các hải tặc khác, hắn và thuộc hạ chỉ cướp bóc của cải, không làm những việc khác!"

Câu nói này lặp đi lặp lại mấy lần, các hành khách đang hoảng loạn rốt cuộc mới bình tĩnh lại, không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.

So với những gì họ vừa tưởng tượng ra mình sẽ gặp phải, thì có có thể sống sót, không bị ức hiếp, đã là kết quả cực kỳ tốt rồi.

Qua mấy chục giây, một bộ phận hành khách nghĩ rằng mình vất vả phấn đấu nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tích góp được chút ít, giờ lại sắp bị mất sạch rồi, thật sự không mà chịu nổi, cảm xúc đau khổ trào lên, khóc ra thành tiếng.

Trong đó có vài vị là vay tiền kinh doanh, lần này nếu không mang tiền về trả, có lẽ người nhà phải lưu lạc đầu đường xó chợ, dựa vào viện tế bần mà sống qua ngày.

Nghĩ đến đây, họ mau chóng làm ra hành động, giấu hết tiền tài vào những nơi có thể giấu được, hi vọng có thể giữ lại được chút nào hay chút đó, làm xong mọi việc, họ đều nắm chặt vũ khí của bản thân, chuẩn bị thời khắc mấu chốt sẽ liều chết với hải tặc.

Dã thú rơi vào đường cùng còn cắn trả, huống hồ là con người?

Lúc này, rất nhiều hải tặc trên tàu "Hắc hoàng đế" đã nghe theo lệnh, đợi ở ngoài mạn thuyền, chuẩn bị vào thời điểm khoảng cách hai tàu sát lại gần, sẽ nhảy lên "con mồi" kia.

Phó lái của họ, "Tử tước sợ hãi" Bode Mustang đang giơ kính viễn vọng một ống lên, quan sát tàu chở khách đối diện với vẻ thờ ơ, trong lòng đang tính nhẩm hai bên còn bao lâu nữa thì sát lại gần.

Vị đại hải tặc tiền thưởng đã sớm vượt qua 10.000 bảng này mặc một chiếc áo sơ mi kiểu Entis có hoa văn rườm rà ở tay áo và cổ áo, khoác áo thuyền trưởng màu đỏ thẫm, dường như đang đợi buổi tiệc bắt đầu, chứ không phải là đến cướp bóc.

Đột nhiên, mắt hắn hoa lên, không còn nhìn rõ hình dáng của chiếc tàu chở khách kia nữa!

Bode Mustang vội vàng di chuyển kính viễn vọng để tìm kiếm, nhưng ở phương hướng này, ngoại trừ sóng biển đang cuộn lên vì cuồng phong và một con đại bàng biển đầu đỏ thích săn cá trong màn mưa xối xả, thì không còn gì cả.

Một con tàu chở khách động lực hỗn hợp giữa hơi nước và cánh buồn lớn như vậy cứ thể biến mất!

"..." Ánh mắt Bode Mustang hơi lập lòe, nhưng không thể nào đưa ra được phán đoán chính xác.

"Thuyền đâu?

"Một con thuyền lớn như vậy đâu rồi?

"Vừa rồi còn ở đây mà?"
...

Đám hải tặc trên boong tàu cũng nhận ra điều bất thường, kinh ngạc thốt ra tiếng.

Thuyền u linh? Không, nào có thuyền u linh có tạo hình này, đây là tàu động lực hỗn hợp giữa hơi nước và cánh buồm mới lưu hành mấy chục năm nay... Ảo thuật? Có người dùng phép ảo thuật cỡ lớn giấu con tàu chở khách kia đi? Ảo thuật ở cấp bậc này, đương nhiên phải là Bán Thần... Suy nghĩ Bode Mustang vừa thay đổi, hắn lập tức cất kính viễn vọng, đi về phía khoang thuyền.

Trong toàn bộ quá trình này, tiêu chuẩn đo đạc khoảng cách dường như xuất hiện sự hỗn loạn, khoảng cách không ngắn mà Bode Mustang chỉ mất bảy tám bước là đi hết, xuống phía dưới nơi tương ứng với phòng thuyền trưởng, cung kính cúi người nói:

"Bá tước, cuộc săn bắn xảy ra điều bất thường."

Trên tàu "Hắc hoàng đế", "Vua ngũ hải" Nast luôn tự xưng là Bá tước, đây là sắc phong đến từ Đại đế Russell.

Đương nhiên ông ta cũng công khai tuyên bố, sớm muộn gì cũng sẽ thành lập quốc gia thuộc về hải tặc, trở thành đại công thần, thân vương, thậm chí là hoàng đế.

Sau một lát yên lặng, một giọng nói thâm trầm và uy nghiêm từ trong phòng thuyền trưởng truyền ra:

"Vòng qua."

"Xin tuân theo ý chí của ngài!" Bode Mustang không hỏi vì sao, trực tiếp đáp lời.

Đương nhiên, hắn có thể tưởng tượng ra nguyên nhân:

Bất kể có phải là ảo thuật hay không, có thể khiến một con tàu chở khách động lực hỗn hợp giữa hơi nước và cánh buồm lớn như vậy biến mất trong cái nhìn chăm chú của mấy trăm hải tặc, thì cũng không phải là việc mà người danh sách thấp có thể làm được, trên chiếc tàu kia tất nhiên tồn tại một vị cường giả cấp Bán Thần hoặc là sở hữu một vật phong ấn cấp Bán Thần!

Mà đi xung đột với một vị Bán Thân không rõ chỉ vì một con tàu chở khách bình thường lại là hành động không lý trí, cho dù Nast là "Vua ngũ hải" cũng sẽ không tùy tiện làm ra chuyện như thế, trừ khi hai bên có đủ lợi ích trực tiếp hoặc là đứng ở hai phe đối lập.

Xuất phát từ góc độ này, Bán Thần đối diện chỉ đang che giấu tàu chở khách, chứ không hề làm ra hành động đánh trả, cũng chứng tỏ người này không muốn phát sinh xung đột dữ dội với tàu "Hắc hoàng đế" và "Vua ngũ hải", cho nên chỉ bày ra sự tồn tại như để uy hiếp.

Lúc này Bode Mustang cho đám thủy thủ rời khỏi mạn thuyền, điều khiển tàu "Hắc hoàng đế" đổi hướng.

Đúng lúc này, một con đại bàng biển đầu đỏ vừa lớn vừa nặng đột nhiên rời khỏi đàn, bay về phía tàu "Hắc hoàng đế", lượn mấy vòng trên không trung của chiếc thuyền u linh này.

Trong lúc đám hải tặc còn đang mờ mịt, con đại bàng biển đầu đỏ này nhìn xuống boong tàu, dùng giọng của con người trầm thấp nói:

"Tôi muốn chào hỏi Bá tước."

Bode Mustang ngây ra một giây, lập tức chuyển ánh mắt đến vị trí khoang thuyền.

Giọng nói đầy uy nghiêm của "Vua ngũ hải" Nast lại vang lên, không trực tiếp trả lời con đại bàng biển đầu đỏ kia, mà lệnh cho cấp dưới của mình:

"Cho người đó vào."

Bode Mustang đang định làm theo mệnh lệnh, thì con đại bàng biển đầu đỏ kia đã lao mình xuống trong cơn mưa gió mịt mù, cơ thể dần dần biến đổi, vặn vẹo uốn éo thành hình người.

Đến khi nó hạ xuống boong tàu, đã không còn hình dáng của đại bàng biển đầu đỏ nữa, mà là một người đàn ông đội mũ dạ cao, trang phục dạ hội, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ lông chim.

Đồng tử Bode Mustang thoáng phóng to, hắn dường như muốn nhìn đối phương rõ ràng hơn chút.

Nhưng bất kể hắn quan sát thế nào, từ chính diện cũng không thể phát hiện ra được sự bất thường nào từ người đàn ông lòe loẹt này, giống như vừa rồi chưa từng xuất hiện một con đại bàng biển đầu đỏ.

Vài giây sau, đồng tử Bode Mustang phóng càng to hơn, bởi vì người đàn ông đeo mặt nạ lông chim kia đi ngang qua trước mặt hắn, để hắn thấy sườn người.

Thân hình người đàn ông giống như được mời tham gia tiệc tối này rất mỏng, chỉ dày bằng hai ngón tay chập lại!

Có một nháy mắt, Bode Mustang dường như nhìn thấy người giấy đang đi lại, nhưng đối phương lại dày hơn người giấy một chút!

Quái vật... hắn khó khăn nuốt nước bọt, nhìn theo vị Bán Thần đáng sợ này đi về phía khoang thuyền.

Đám hải tặc trên boong tàu đồng loạt lùi lại mấy bước, dựa vào mép thuyền, dường như người vừa đi qua là một cơn ác mộng.

Với họ mà nói, người đàn ông có tỉ lệ vô cùng kỳ quặc này quả thực là hiếm có trong cuộc đời, khiến người ta cảm thấy kinh sợ hơn rất nhiều con quái vật từng được chứng kiến.

Bên ngoài phòng thuyền trưởng ở khoang tầng ba.

Klein nắm lấy tay nắm cửa, xoay tròn nó, mở cửa ra.

Hắn để hình tượng của mình kỳ dị như thế là hành động nửa bị động nửa chủ động, bị động là vì hình thể con đại bàng biển đầu đỏ không đủ lớn, sau khi chia một phần ra để chế tạo quần áo và mặt nạ, cho dù không cần nội tạng, cũng không thể đủ để tạo ra hình thể của con người bình thường, chủ động ở chỗ hắn bắt đầu lần mò và thử nghiệm đóng vai "Quỷ pháp sư", đã hơi có chú ý tưởng:

Pháp sư không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là dùng cách của pháp sư để thể hiện ra từ "Quỷ"!

Một tiếng "kẹt" rất nhỏ vang lên, cửa phòng đen kịt mở ra, để lộ cảnh tượng trong phòng thuyền trưởng:

Từng cây nến từ trên cao rủ ngược xuống, bên trái bốn mươi mốt cây, bên phải bốn mươi cây, số lượng không đồng đều, ở cuối hai hàng nến là một cái bục đen sì được dựng lên, vây quanh một chiếc ghế sắt màu đen.

Hình thể của "Vua ngũ hải" Nast lúc này khá bình thường, cao một mét chín, không giống hình tượng Cự nhân mà Klein gặp trước đó.

Trên đầu ông ta vẫn đội một chiếc vương miện hình tháp nhọn được thu nhỏ lại, trên người khoác áo choàng dài đen viền bạc, đường nét trên gương mặt cứng cáp, nếp nhăn trên trán hơi rõ, dưới cằm để một chòm râu màu đen không dài lắm, trong đôi mắt đen kịt lóe lên tia sáng đỏ thẫm, khiến người ta không tự giác được muốn cúi thấp đầu.

"Ta chưa từng gặp anh." Nast trầm giọng nói "Ngài 'Quỷ pháp sư'."

Klein tháo mũ xuống, cúi chào:

"Giờ thì quen rồi"

Giọng nói khiến linh thể phải run rẩy của Nast vang vọng trong phòng thuyền trưởng:

"Nói đi, vì sao anh muốn gặp ta?"

"Bá tước, tôi muốn biết ấn tượng của ngài về Đại đế Russell, mọi người đều biết ngài và cha ngài từng gặp đại đế không chỉ một lần." Klein không hề bị ảnh hưởng, đáp lại.

Nast quét mắt nhìn Bán Thần như người giấy trước mặt, tia sáng đỏ thẫm trong mắt hơi sáng lên một chút:

"Ngồi xuống trước đi."

Ông ta còn chưa dứt lời, Klein đã cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ, thân bất do kỷ mà muốn nghe theo mệnh lệnh, ngồi xuống ghê bên cạnh.

Có điều, đây là chỉ con rối hắn đưa đến, "Dây linh thể" bị búng một cái, bóng người mỏng như quyển sách nhanh chóng đứng vững lại.
__________

Chương 26: Hồi ức của Nast
———
Đợi đến khi áp lực được cởi bỏ, Klein mới tùy ý kéo chiếc ghế dựa lại gần, đặt ở cửa, ngồi đối diện cách một đại sảnh với "Vua ngũ hải" Nast.

Tuy vị Vua Hải Tặc kia có chiều cao hơn 1m90, ngồi trên bục màu đen khá cao, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống, nhưng Klein cũng không hề yếu thế, trở tay đội lại chiếc mũ dạ cao cao.

Sau một quãng im lặng ngắn ngủi, Nast có phong hào Bá tước Bạch Phong chính thống cất giọng uy nghiêm nói:

"Cho ta câu trả lời về lý do anh muốn đặt câu hỏi."

Thân thể hơi mảnh khảnh của Klein nhàn nhã dựa về sau:

"Lý do chính là, thời điểm ngài cần giao dịch với tôi trong tương lai, không cần phải nghe thấy các yêu cầu cùng loại."

Trong đôi mắt đen của Nast lóe lên tia sáng đỏ sẫm, ông ta nói:

"Trên thế giới này vẫn còn thánh giả sống sót, về cơ bản ta đều quen biết, nhưng không bao gồm anh."

Klein vuốt nhẹ mặt nạ lông chim đang che trên mặt, chỉ cười không đáp, mà hỏi ngược lại:

"Ngài từng gặp Zaratul rồi sao?"

"Ta từng gặp ngài ấy hai lần trong cung điện của Đại đế Russell, cũng tiếp xúc với khá nhiều thành viên của hội Mật Tu." "Vua ngũ hải" Nast dùng giọng điệu trần thuật đều đều nhưng cực kỳ có uy nghiêm để đáp lại.

Khá nhiều thành viên hội Mật Tu... Có rảnh thì giới thiệu cho mọi người làm quen... Klein không nhịn được thầm than thở hai cậu.

Hắn lập tức mỉm cười nói:

"Tôi cũng từng gặp Zaratul."

Nast giơ tay vuốt ve chòm râu màu đen không dài lắm, bóng dáng vốn cao lớn dường như cũng to lên một chút, khiến bầu không khí trong phòng thuyền trưởng thêm phần tù túng, u ám không ánh sáng.

Qua mấy giây, ông ta dùng tư thái từ trên cao trông xuống nhìn chằm chằm Klein nói:

"Ấn tượng của ta đối với Đại đế Russell rất đơn giản.

"Không có người nào thích hợp trở thành 'Hắc hoàng đế' hơn ngài ấy."

Ông ta không giải thích hàm nghĩa và phương hướng cụ thể của "Hắc hoàng đế", cũng không quan tâm vị Bán Thần đối diện có nghe hiểu hay không.

Vậy à... Nhìn từ lời nói cua "Vua ngũ hải", tuy trong nhật kí đại đế thể hiện ra là đến những năm cuối mới hạ quyết tâm chuyển sang con đường "Hắc hoàng đế", cũng làm các chuẩn bị tương ứng, nhưng trên thực tế, từ sớm ngài ấy đã có những nhận thức và khuynh hướng nhất định, bất tri bất giác thể hiện ra, cũng sắp xếp khá nhiều bố cục từ sớm... Klein nghĩ như có điều hiểu ra.

Hắn tin rằng nhận thức của "Vua ngũ hải" Nast đối với Đại đế Russell cũng chừng như thế, dù sao chỉ từng gặp hai lần, thế là hắn chuyển sang hỏi:

"Lúc tuổi già, đại đế có lệnh cho ngài hoặc cha của ngài làm việc bí mật gì không?"

Vương miện hình tháp nhọn trên đỉnh đầu Nast hơi lắc lư, ông ta trầm giọng nói:

"Từng có người hỏi ta câu hỏi tương tự."

Klein bật cười một tiếng, to gan suy đoán:

"Bernadet?"

"Đúng vậy." Nast vịn hai tay lên hai bên cạnh ngai vua, nói, "Thời điểm đó, cô ấy còn rất trẻ, chưa đủ trưởng thành, vậy mà lại hỏi ra một câu như vậy, với cấp bậc và địa vị của Đại đế Russell lúc tuổi già, có giao cho ta và cha ta làm việc bí mật nào không? Ta và cha ta đi làm còn có thể giữ bí mật hơn so với việc Thần tự mình mưu tính, âm thầm hành động?"

Ý là mình cũng chưa đủ trưởng thành như Bernadet lúc trước... Klein thở dài, cười nói:

"Đối với người quan tâm đến việc này mà nói, cho dù chỉ có một chút hi vọng, cũng không muốn từ bỏ."

Đây cũng là nguyên nhân sau khi dùng ảo thuật trốn trên tàu chở khách, hắn vẫn muốn tới gặp "Vua ngũ hải".

Hắn muốn tìm kiếm manh mối về cánh cửa ánh sáng phía trên sương mù xám kia trong thế giới hiện thực, ngoài việc nghĩ cách xác nhận người xuyên không thứ ba là ai, còn phải điều tra sâu về những chuyện của Đại để Russell, đây là lựa chọn tất nhiên!

Tia sáng đỏ sẫm trong đôi mắt "Vua ngũ hải" Nast co lại rồi phình ra một chút:

"Ngươi và Đại đế Russell có quan hệ gì?"

Klein ngẫm nghĩ, thở dài nói:

"Xem như là bạn cũ đi."

Dù sao phía trên cánh cửa ánh sáng thần bí kia, kén tằm tương ứng với hai người cũng được coi là hai "chiếc giường" liền nhau, chỉ cách nhau một vật cản, treo cùng chỗ hàng trăm ngàn năm.

Đây là quan hệ ở mặt hiện thực, còn về mặt tâm lý, Klein đọc nhiều nhật kí của đại đế như vậy, đã sớm bất tri bất giác coi đối phương là đồng hương chân chính, có nơi quy tụ tình cảm giống nhau và thân phận tương tự.

Nast nhìn chăm chú vào Bán Thần mỏng như quyển sách đang ngồi ở cửa hồi lâu, sau đó thu ánh mắt lại, thấp giọng nói:

"Còn vấn đề gì nữa không?"

Klein đã sớm có chuẩn bị, hỏi với tốc độ không nhanh không chậm:

"Trong lòng ngài, Đại đế Russell lúc tuổi già có chỗ nào khác thường không?"

Nast với cái trán hơi có nếp nhăn lặng lẽ hồi lâu rồi đáp:

"Ta không hiểu nhiều về ngài ấy lắm, không phát hiện ra chỗ nào khác thường.

"Điểm duy nhất khiến ta cảm thấy khó hiểu là, có vài lần ta và cha ta gặp ngài, ngài đều đứng trước cánh cửa sổ sát đất ở phía tây, nhìn về phương xa, việc này có lúc xảy ra vào sáng sớm, có lúc xảy ra vào giữa trưa, có lúc xảy ra vào chạng vạng, mà căn phòng kia cũng không phải chỉ có một dãy cửa sổ sát đất."

"Phía tây... phương xa... biển Sương Mù sao?" Klein lên tiếng lẩm bẩm giống như tìm sự xác nhận.

Hắn nhớ trong nhật ký của đại đế đã từng đề cập đến hòn đảo nguyên thủy thần bí kia, ghi chép rằng nó ẩn náu đâu đó trong biển Sương Mù.

"Vua ngũ hải" Nast khẽ gật đầu, đáp:

"Đây cũng là suy đoán của ta."

Phù... Klein lặng lẽ thở hắt ra, cân nhắc một chút rồi đứng lên nói:

"Vấn đề của tôi đã hỏi xong, xin hãy tha thứ cho sự thăm hỏi mạo muội của tôi.

"Bá tước, không biết tôi có thể giúp đỡ trên giao dịch ở phương diện nào?"

Hắn đang thực hiện lời hứa hẹn vừa rồi.

"Vua ngũ hải" Nast im lặng hai giây rồi đáp:

"Tìm giúp ta 'Lá bài khinh nhờn' tương ứng với 'Hắc hoàng đế'."

Trong một chớp mắt, Klein đã nghi ngờ Vua Hải Tặc đối diện đang thử mình, nhưng chợt cảm thấy một Bán Thần không biết lại lịch và người nắm giữ lá bài "Hắc hoàng đế" rất khó để liên hệ với nhau, bèn cười đáp:

"Tôi sẽ cố hết sức.

"Nhưng, câu hỏi vừa rồi cũng không đáng giá đến một tấm 'Lá bài khinh nhờn', nếu tôi có thể lấy được, tôi sẽ dùng các hạng mục nội dung bên trong để giao dịch với ngài, đương nhiên, có lẽ tôi chỉ có thể cung cấp manh mối về lá bài."

Nast vuốt ve tay vịn của ngai vua màu đen, đáp lại không chút cảm xúc:

"Cứ thế đi."

Klein lại tháo mũ xuống, cúi chào, sau đó mở cửa rời đi, quay về boong tàu.

Trong cái nhìn chăm chú của đám người "Tử tước sợ hãi" Bode Mustang, hắn giơ tay hai lên.

Cơ thể hắn nhanh chóng co rút lại, mặt nạ lông chim trên mặt cũng theo đó mở ra, chỉ hai ba giây sau, cả người hắn biến thành một con đại bàng biển đầu đỏ bình thường.

Con đại bàng biển đầu đỏ này vỗ cánh, bay vút vào trong đêm mưa gió tối tăm, biến mất khỏi tầm mắt của các vị hải tặc trên tàu "Hắc hoàng đế".

Đây là Bán Thần... Bode Mustang nhìn lên giữa không trung, không khỏi thổn thức.

Tuy đến danh sách 5, tiến thêm một bước, thì khuynh hướng phát điên và mất khống chế sẽ càng nghiêm trọng hơn, khiến người phi phàm có khả năng tấn thăng thất bại cao hơn, nhưng danh xưng nửa thần nửa người này vẫn hấp dẫn người ta, bởi vì chỉ cần thành công bước qua bước đó, thì có thể nhận được thần tính, khiến bản chất sinh mệnh xuất hiện sự thay đổi, bất kể là tuổi thọ hay sinh mệnh, đều hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù nhân loại, ngồi ở vị trí trên cao.

Trong tàu chở khách động lực hỗn hợp giữa cánh buồm và hơi nước, Klein không thao túng đại bàng biển đầu đỏ nữa, để nó rơi xuống một chỗ nào đó không ai nhìn thấy dưới đại dương bao la, làm mồi cho cá.

Giờ phút này, tinh thần của các hành khách trên tàu chở khách đều căng thẳng cao độ, bởi vì tàu "Hắc hoàng đế" sắp lại gần.

Tình huống kỳ dị như vậy duy trì một lúc, rốt cuộc cũng kết thúc, hai thuyền chỉ còn cách nhau mấy chục mét.

Tàu "Hắc hoàng đế" lướt qua bên cạnh tàu chở khách, lái vào trong bóng đêm mưa gió bão bùng, một đi không quay lại.

Hành khách, nhóm thuyền viên đều kinh ngạc nhìn theo, cách mấy phút sau mới nhận ra một sự thực:

Tàu "Hắc hoàng đế" đi rồi! Nó không định cướp bóc!

Một phần hành khách vỗ tay reo hò, một phần thì khóc òa lên, một phần lại kiệt sức ngồi bệt xuống đất, thả lỏng bản thân, chỉ có một số ít vẫn giữ sự tỉnh táo, cảm thấy vô cùng nghi hoặc về những gì vừa xảy ra, nhưng không thể đưa ra đáp án phù hợp với toàn bộ tình huống, chỉ có thể nói như tự an úi:

"Tàu 'Hắc hoàng đế' hẳn là đã hoàn thành một cuộc cướp bóc, hơn nữa đây là tàu chở khách, không phải tàu chở hàng, cho nên đối phương không xem trọng!"

So với "Vua ngũ hải" Nast mới gặp Russell vài lần, thì còn một vị khác quen thuộc với vị đại đế này hơn:

"Nữ vương thần bí" Bernadet!

Cô gái cũng là Vua Hải Tặc như Nast gần đây thường xuyên lui tới Backlund!

"Đợi quay về Backlund, bảo 'Thượng tướng ánh sao' liên lạc với 'Nữ vương thần bí', mau chóng gặp cô ấy một lần.." Klein thu hồi tầm mắt, kéo rèm vào, trở về giường ngủ.
...

Hải vực quần đảo Rorsted, trên "Tàu Tương Lai".

"Thượng tướng ánh sao" Cattleya rốt cuộc nhận được hồi âm của "Nữ vương thần bí" Bernadet.

Cô hoàn toàn không biết người đưa tin nhìn không thấy kia rốt cuộc đến đây từ bao giờ, nhưng việc này không trở ngại cô xuất hiện cảm xúc vui sướng.

Sau khi bóc phong bì, mở giấy viết thư ra, Cattleya vội vàng đọc nội dung hàng chữ đầu tiên bên dưới tên người nhận:

"Người kia quả thực là hậu duệ của Charles..."

"Thợ thủ công" kia thật sự là hậu duệ trực hệ Russel đại đế a... Không thể lại mặc kệ hắn cùng tín đồ "Mặt Trăng Nguyên Thuỷ" ở chung, phải đem hắn lên trên "Tàu Tương Lai"... Cattleya vừa suy nghĩ vừa thoáng gật đầu không thể nhìn thấy.

Cô làm ra quyết định sau, liền nghĩ tới "Thợ thủ công" Scharf kia khiến người nhức đầu tính cách cùng phẩm đức, cảm thấy mình có nghĩa vụ quản giáo và trách nhiệm.

Châm chước một chút, cô đi đến phòng thuyền trưởng trước cửa sổ, đưa ánh mắt về phía bên ngoài.

Sau một phen tìm kiếm, tầm mắt của cô rơi xuống Frank Lee ngồi tựa vào mạn thuyền bên cạnh, nhai nuốt nấm trên thân.

"Frank." Cattleya ngữ khí như thường gọi.

Frank xắn tay áo lập tức từ trong trầm tư hoàn hồn:

"Thuyền trưởng, có chuyện gì không?"

Cattleya trịnh trọng nói:

"Sau này tôi sẽ cho anh một trợ thủ thí nghiệm."

Frank đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra nụ cười thuần túy:

"Tốt!".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro