Q5: Chương 59 + 60
Chương 59: Chương nhạc thứ tư
---
Amon đeo kính độc nhãn, trong hình tượng "Người thắng cuộc" Enjuni giống như không phải một kẻ đột nhập, tập kích, mà là một người đến thăm, nói ra sự chuẩn bị từ trước của mình với vẻ đầy dục vọng, cũng đề cập đến lai lịch của "Ma kính" Arrodes.
Hắn còn chưa dứt lời, thì đột nhiên khựng lại, chỉ thấy Dwayne Dantes bỗng biến thành một con chuột màu xám có bộ lông bẩn thỉu.
Con chuột kia giơ chân trước, ấn lên hốc mắt mình.
Cùng lúc đó, trong vườn hoa của số 160 phố Boklund, Gehrman Sparrow có gương mặt gầy gò góc cạnh, tóc đen mắt nâu xuất hiện ở giữa một bụi hoa hồng.
Vừa rồi Amon một bên nói ra một chủ đề rất hấp dẫn, một bên âm thầm chia ra một con "Trùng thời gian", định xâm nhập vào cơ thể Klein, muốn tiến hành "Ký sinh", nhưng Klein vẫn luôn đề phòng cao độ, thông qua sự thay đổi của "Dây linh thể" phát hiện ra chuyện này, vào thời khắc mấu chốt, hắn đã để mình đổi vị trí với một con rối được tạo ra nhanh chóng!
Amon trong dáng vẻ của thanh niên người lai, lại im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Klein.
Phía sau hắn, một con sâu nhỏ trong suốt có mười hai đốt từ tầng ba rơi xuống, chui vào trong cơ thể hắn.
Trong chớp mắt ấy, giun trong bùn đất của vườn hoa, côn trùng trong cây cối thực vật, chuột trong góc tối, tất cả đều chui ra, hoặc là vây lấy chỗ Gehrman Sparrow và Amon đang giằng co, hoặc là rời xa khu vực này.
Sở dĩ vừa rồi Klein kiên nhẫn nghe Amon nói chuyện, một phần lớn nguyên nhân là vì hắn đang tranh thủ thời gian để chế tạo con rối!
Đối với một vị "Quỷ pháp sư" mà nói, có con rối mới tính là hoàn chỉnh!
Amon vẫn không hề vội vã ra tay, đẩy chiếc mắt kính độc nhãn kẹp trong hốc mắt sâu sâu, nhìn thoáng qua xung quanh, khóe miệng hàm chứa ý cười, nói:
"Hành vi của người thường sẽ làm bại lộ vấn đề của ngươi, đối với một bậc thầy trong lĩnh vực lừa gạt mà nói, những gì ngươi vừa làm đã khiến ta bắt được trọn vẹn nhược điểm của ngươi.
"Trong tình cảnh nguy hiểm, căng thẳng như vậy, ngươi lại chỉ cho chuột, sâu, chim chóc, giun bọ chuyển hóa thành con rối của mình, chứ không hề suy xét đến quản gia, hầu nam hầu như trong nhà, làm thế chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ngươi có tiêu chuẩn đạo đức ưu tú, hơn nữa vẫn coi mình là nhân loại, không muốn tổn thương bọn họ.
"Nắm được điểm này, cho dù phân thân của ta có cấp bậc không bằng ngươi, cũng vẫn có thể khiến người sụp đổ, muốn chết cũng không được.
"À đúng rồi, ngươi có thể dừng việc thử âm thầm thao túng 'Dây linh thể' của ta, bởi vì ngươi đang thao túng 'Dây linh thể' ta trộm được, chúng thuộc về quản gia của ngươi, hầu gái của ngươi, phu xe của ngươi, nếu tiếp tục làm thế, ta sợ ngươi sẽ phải tự trách mình rất nhiều đấy."
Ngay cả "Dây linh thể" cũng trộm được? Không, nó giống một kiểu gán tội hơn... Sắc mặt Klein chợt nghiêm trọng, ngừng việc thao túng "Dây linh thể" của Amon.
Hắn vẫn kiên nhẫn, mặc kệ đối phương nói nhảm, cũng là vì có ý tưởng âm thầm biến phân thân Amon thành con rối của mình.
Đối với một vị "Quỷ pháp sư" mà nói, cách kéo dài thời gian của nhau thế này, sẽ che khuất cuộc chiến gây ảnh hưởng, đây vốn là loại hình hắn am hiểu nhất cũng như thích nhất, đáng tiếc, hắn gặp phải "Kẻ báng bổ thần linh" Amon ở đỉnh cấp con đường "Kẻ trộm", cho dù chỉ là một phân thân cũng khiến hắn có phần bó tay.
Klein thật ra hơi nghi ngờ lời Amon vừa nói là để lừa gạt mình, nhưng hắn không thể nào xác nhận, không dám đánh cược.
Thời điểm này, cần "Khán giả" đến phối hợp!
"Ngươi nói nhiều như vậy? Chắc hẳn không chỉ là đang nghĩ cách 'Ký sinh' ta đúng không? Ngươi chắc cũng rõ, trước khi đánh trọng thương ta, thì ngươi rất khó để ký sinh một vị 'Quỷ pháp sư' có thể nhìn thấy 'Dây linh thể'." Klein trong dáng vẻ Gehrman Sparrow nhìn Amon, đột nhiên bình tĩnh lên tiếng.
Amon nhất thời bật cười ha hả:
"Rốt cuộc ngươi đã phát hiện ra rồi."
"Ngươi đang đánh cắp vận mệnh của ta?" Klein lại một lần đổi vị trí cho con rối, để bản thể không ngừng thấp thoáng trong các góc của vườn hoa.
"Không" Amon lắc đầu, hai tay đút túi quần, thản nhiên cười nói, "'Ma kính' Arrodes bằng lòng nghe theo lệnh của ngươi, cố tình lấy lòng người, vậy thì chứng tỏ ngươi không hề đơn giản như ta dự đoán, ta lại không phải là người phi phàm con đường 'Bạo quân', chắc chắn sẽ không lỗ mãng cứ thế đánh cắp vận mệnh của ngươi được, ha ha, đột nhiên ta có linh cảm, trực tiếp thế thân ngươi sẽ xảy ra một số chuyện mà ta không muốn nhìn thấy."
"Sao ngươi biết Arrodes đang lấy lòng ta? Trong vận mệnh của Flora Jacques hẳn là không có việc này." Klein trong dáng vẻ Gehrman Sparrow bỗng xuất hiện ở trên cây.
Hắn tiếp tục thay đổi vị trí của các con rối khác nhau.
Amon rút một tay ra, miết cằm mình:
"Không phải ta vừa nói sao? Ta mất một khoảng thời gian để xác nhận và tìm kiếm ngọn nguồn, ừm, ta đến Giáo hội Hơi Nước, hàn huyên với Arrodes, nó không thẳng thắn lắm, thà chịu sự tra tấn của ta, cũng không để lộ ra lai lịch của ngươi, đáng tiếc, vì lúc đó đang ở trong Giáo hội Hơi Nước, nếu không ta sẽ trực tiếp 'Ký sinh' lên nó, thì sẽ biết được tất cả."
Ngay cả vật phong ấn còn sống cũng có thể "Ký sinh"? Nếu Arrodes tuân thủ quy tắc một cách nghiêm ngặt, thì câu trả lời trong quá khứ của nó cho thấy, nó cũng không rõ tình huống thật sự của mình lắm, chỉ có suy đoán nhất định mà thôi... Đồng tử Klein hơi phóng to, đang định lên tiếng, chợt thấy Amon bật cười, nói:
"Ngươi thật sự không hề lo lắng, rốt cuộc ngươi đang chờ đợi cái gì?
"Chẳng lẽ ngươi không rõ danh sách 2 đối ứng với con đường của ta có tên là 'Ngựa gỗ vận mệnh' sao? Tuy hiện giờ ta chỉ là một phân thân bình thường, nhưng cũng có chút năng lực, vẫn có thể bước đầu sử dụng, ví dụ như động tay chân vào vận mệnh của ngươi, khiến nó xuất hiện một sai lầm nào đó trong thời gian nhất định, tựa như hiện giờ, bất kể ngươi kêu cứu thế nào, cũng không có ai phát hiện ra.
"Ha ha, nói cách khác, cho dù ngươi kích hoạt tấm huy chương Đêm Tối trong tay kia, cũng chỉ mượn được sự ảnh hưởng của Bí Ẩn, chứ không thể truyền suy nghĩ cầu cứu đến đó, bất kể các ngươi đã ước hẹn thế nào. Với cả, cho dù ngươi kêu 'cứu mạng', hoặc là tạo ra vụ nổ, thì người đi ngang qua đây và đám người hầu trong phòng cũng không thể nghe được.
"Đây là nguyên nhân vừa rồi ta nói nhiều như thế, đối với một phân thân bình thường mà nói, thao tác này cần phải có đủ thời gian.
"Được rồi, đến phiên ngươi trả lời câu hỏi của ta."
Klein không trực tiếp trả lời, không ngừng trao đổi vị trí giữa các con rối, nhưng vẫn giữ nguyên một con rối đứng đối diện Amon, dùng nó để "nói chuyện" với đối phương.
Lúc này, hắn để cho con rối kia hỏi:
"Nếu ngươi đã hoàn thành hành động thao túng trong lĩnh vực vận mệnh, vậy thì vì sao còn chưa ra tay chứ?
"Dường như ngươi cũng đang chờ đợi..."
Gehrman Sparrow bị kéo giãn thành một "người giấy" mỏng manh còn chưa dứt lời, từ xa đã truyền đến một tiếng gió dữ dội.
Leonard mặc áo gió màu đen được một cây gậy chống bằng kim loại khảm bạc trắng kéo đi, bay với tốc độ cao đến phố Boklund!
Klein đã thoáng hiện lên bên cạnh Amon, lập tức lên tiếng:
"Đây chính là người mà ta đang đợi!"
Hắn vừa nói, vừa cầm kích hoạt huy hiệu Đêm Tối đang nắm chặt trong tay.
Cùng lúc đó, tay trái hắn búng tay đánh "tách" một cái, đốt cháy cái cây cao nhất trong vườn hoa, khiến ngọn lửa đỏ thẫm vọt lên giữa không trung.
Đây là một ngọn lửa khổng lồ sáng rỡ, người ở khắp khu phố chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy bất thường, nhưng bất kể là cô hầu gái đang lau cửa sổ tầng một, ngay người đi bộ dưới tán cây ngô đồng Intis ở ven đường, đều không phát hiện ra, ngay cả Leonard Mitchell ở giữa không trung cũng không thấy cảnh đó, định cấp tốc áp sát đến số 39 phố Boklund.
Đúng lúc này, trong đầu vị "Găng tay đỏ" vang lên giọng nói hơi già nua của Pallez Zoroaster:
"Chuyển hướng, đến số 160."
... Leonard tuy nghi hoặc, nhưng anh ta có kinh nghiệm phong phú ở các sự kiện siêu phàm, không hỏi vì sao, lập tức cầm gậy ba toong "Hải chi ngôn", đổi hướng.
Trong vườn hoa số 160 phố Boklund, Amon ngẩng đầu lên, vừa dùng tay phải ấn mắt kính độc nhãn bằng thủy tinh, vừa bật cười nói:
"Đây cũng là người mà ta đang đợi."
Hắn phới lờ Gehrman Sparrow, nụ cười trên mặt dần rõ ràng, tiếp tục nói với vẻ mừng rỡ khó nén:
"Không ngờ có thể phát hiện ra sự bất thường của vận mệnh ở khu vực này...
"Là ông ta, Pallez!"
Trong lúc nói chuyện, vị "Kẻ báng bổ thần linh" này thay đổi động tác ấn, chỉnh lại chiếc kính độc nhãn kia.
Lúc này, khắp khu phố được bao phủ bởi một không gian u ám, giống như cách ly với hiện thực, trở thành một nơi bí mật.
Hazel trong căn nhà số 39 phố Boklund nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm với vẻ nghi hoặc:
"Sắp mưa à?"
Đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, cô ta lập tức thu lại tầm mắt, vươn tay về phía chiếc khay ba tầng của buổi trà chiều.
Sau đó, cô ta thấy cha mình, nghị viên Macht xòe tay phải ra một cách kỳ lạ.
Từng điểm ánh sáng chợt ngưng tụ lại, háo thành một chiếc mắt kính độc nhãn bằng thủy tinh trong lòng bàn tay.
Nghị viên Macht lập tức đeo chiếc mắt kính này lên mắt phải.
Việc này... Hazel đã nhận ra điều bất thường, kinh hoàng nhìn những người khác trong phòng.
Mẹ của cô ta, phu nhân Riana, tháo thứ đồ trang sức trên mũi xuống, đeo lên một chiếc kính độc nhãn không biết lấy từ đâu, các hầu nam hầu nữ đang đứng bên cạnh cô ta cũng đều lấy một chiếc kính độc nhãn hình thức giống hệt nhau ra, đồng thời đeo lên mắt phải.
Rầm rầm!
Hazel theo bản năng đứng lên, liên tục lùi về sau, khiến chiếc ghế dựa đồ kềnh xuống đất.
Âm thanh này kinh động đến mọi người trong phòng, nghị viên Macht, phu nhân Riana, đám người hầu nam hầu nữ đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía Hazel.
Khóe miệng họ dần để lộ ra ý cười.
"A!"
Hazel bỗng ngồi sụp xuống, kêu lên một tiếng thê lương.
Tiếng thét chói tai này xuyên qua căn nhà, xuyên qua vườn hoa, khiến người đi đường chú ý thấy, còn Amon bỏ tay phải khỏi chiếc kính độc nhãn, nhìn bóng người giữa không trung, cười một tiếng rồi nói:
"Pallez, bản lĩnh dựa vào việc phân thân tụ tập mới có thể nâng cao cấp bậc từ năm 1350 kỷ thứ năm này đã sớm hết hạn sử dụng rồi."
Klein ở phía sau hắn không hề nói nhảm, vừa cho tay vào ngực, giống như móc súng, vừa để "Đói khát ngọ nguậy" trở nên trong suốt, trước người ngưng tụ ra một quyển sách trong suốt.
Mà Amon chỉ khẽ nâng tay lên, chiếc găng tay da người kia đã biến mất.
Nhưng thứ biến mất cùng chiếc găng tay da người kia còn có bóng hình của Gehrman Sparrow.
Bup!
Thứ rơi vào tay Amon kia không phải là găng tay, mà là một con chuột, một con chuột vì bị con rối hóa mà chết đi.
Ở một bên khác của Amon, Klein không đội mũ dạ, mặc áo sơ mi và khoác gilê hiện ra, ném thứ vừa móc ở trong ngực về phía mục tiêu.
Đó là một con hạc giấy.
___________
Chương 60: Chương nhạc hồi kết
---
Đó là một con hạc giấy bình thường, vừa bay ra đã dấy lên ngọn lửa đỏ thẫm, rơi xuống chút tro tàn.
Amon đang nhìn lên giữa không trung đột nhiên nghiêng đầu đi, nhìn về phía con hạc giấy đang phải chịu những tia lửa nóng chảy, lại giơ tay lên.
Con ngươi bên dưới mắt kính độc nhãn kia đã sớm lóe lên tia sáng lạnh lùng.
Đột nhiên, ngọn lửa bên ngoài con hạc giấy biến mất, năng lực trao đổi vị trí với con rối của Klein biến mất, năng lực "Thao túng" biến mất, năng lực "Lửa nhảy nhót" biến mất, năng lực "Pháo không khí" biến mất!
Khoảnh khắc này, hắn bị đánh cắp mất khoảng sáu loại năng lực phi phàm, gồm cả bốn loại khá quan trọng!
Nếu Amon còn thực hiện vài lần đánh cắp nữa, thì chưa biết chừng Klein sẽ trực tiếp biến thành người bình thường.
Đây là "Trộm cắp" cấp bậc Thiên sứ!
Trong ánh lửa tối dần, con hạc giấy thong thả rơi xuống.
...
Trong chiếc xe đẩy trẻ em ở nhà bác sĩ Alan, Backlund.
Will Onsetin được bọc trong tơ lụa màu bạc lau miệng, quẹt mắt, lầu bầu:
"Cuộc sống thật là quá gian nan..."
Còn chưa dứt lời, không biết hắn lấy đâu ra một vật phẩm có hình dáng giống đầu gậy chống, được khảm đá quý trong suốt.
Ánh sáng trong trẻo thuần khiết theo đó sáng lên, khiến quyển lịch trong phòng trở nên vô cùng rõ ràng.
Hôm nay là thứ ba. (*)
(*Chú thích của tác giả: Để cho tình tiết liền mạch, nhảy qua một lần tụ hội Tarot, hơn nữa vì Amon có thể chui vào lỗ hổng vận mệnh nên lời tiên đoán của Will đã xảy ra sự sai khác nhất định.)
...
Trong vườn hoa nhà Dwayne Dantes, số 160 phố Boklund.
Con hạc giấy đã cháy đen thui không còn hình dáng nguyên vẹn đột nhiên lơ lửng giữa không trung, từng ký hiệu phức tạp màu bạc lần lượt nhảy ra khỏi nó, chớp mắt đã nối liền thành một con rắn không vảy hư ảo khổng lồ.
Bên ngoài con rắn trắng bạc này, các ký hiệu và hoa văn chẳng chịt tạo thành từng chiếc bánh răng xoay tròn nối liền với nhau, xung quanh mỗi chiếc bánh răng lại được đánh dấu khác nhau.
Đôi mắt đỏ tươi lạnh lùng đảo qua, con rắn khổng lồ bay lên không trung phía trên phố Boklund, cong người lại, cắn lấy cái đuôi của mình.
Bóng của nó che phủ khắp con phố, giống như một chiếc bánh xe vừa khoa trương vừa thần bí.
Bỗng nhiên, nghị viên Macht, phu nhân Riana và tất cả hầu nam hầu nữ trong căn nhà số 39 phố Boklund thu lại ý cười, đồng thời giơ tay, tháo chiếc kính độc nhãn đang đeo trên mặt xuống, cũng để nó vào lòng bàn tay mình, lần lượt biến chúng thành từng luồng ánh sáng.
Ngay sau đó, họ một lần nữa hoặc là đeo cặp kính trang sức, hoặc là day hốc mắt, hoặc thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trở lại trạng thái trước đó.
Hazel ngã ngồi dưới đất, vừa nhìn toàn bộ cảnh tượng đó, vừa sụp đổ lắc đầu, dùng hai tay chống đỡ cơ thể, liên tục lùi lại.
Amon đang trong lốt "Người thắng cuộc" Enjuni, vẻ lạnh lẽo trong con ngươi biến mất, chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh bị lệch đi một chút, không còn cảm giác đang nhìn xuống Klein nữa.
Ngoài ra, trong cơ thể hắn có thứ gì đó đang bị từ từ rút đi, trên đỉnh đầu hình thành một con "Trùng thời gian" rõ rệt to lớn nhưng trong suốt thần bí.
Mà con "Trùng thời gian" này ở bên trong "Bí Ẩn" nhanh chóng hóa thành một bóng dáng có gương mặt gầy gò, trán cao rộng, tóc đen mắt đen.
Đây không phải là do thời gian ở phố Boklund đang quay ngược lại, bởi vì đám người Klein và Leonard đều không bị ảnh hưởng, chỉ là trạng thái của bản thân Amon đang quay về mấy phút trước!
"Rắn vận mệnh", "Khởi động lại"!
Tuy vận mệnh trong lời tiên đoán của Will Oncetine nhấp nhô lên xuống, xuất hiện vấn đề nhỏ, chậm hơn một chút so với thực tế, nhưng hắn từ hư không giáng trần đã mang đến ảnh hưởng kịp thời.
Để đổi lấy lần ra tay này của "Rắn vận mệnh", Klein không những phải đút cho hắn năm viên kem có mùi vị khác nhau, còn phải đồng ý trả thêm thù lao ngoài khoản chính, kết quả sơ bộ sau khi họ thương lượng là, Klein sẽ tự nghĩ ra cách tạo ra vật phẩm có thể khiến Will Oncetine khôi phục một phần thực lực nhất định trong thời gian ngắn, ít nhất là hai món!
Khi Amon gặp phải tập kích bất ngờ, Klein cũng không hề do dự, rút ngay súng ngắn "Chuông tang" ra, gạt chốt an toàn, khẽ xoay ổ đạn, nhắm ngay vào kẻ địch.
Pằng!
Hắn vững vàng quyết đoán bóp cò súng ngắn "Chuông tang", bắn ra "Viên đạn khống chế linh hồn" đã chuẩn bị từ trước.
Một luồng ánh sáng màu đen bạc lóe lên, chuẩn xác bắn trúng ảo ảnh Amon đang mặc áo dài đen cổ điển, đội mũ mềm chóp nhọn, bắn trúng con "Trùng thời gian" kia, con "Trùng thời gian" này to lớn rõ ràng hơn tất cả những con Klein từng gặp trước đó!
Ánh sáng lờ mờ tỏa ra, ảo ảnh Amon giữa không trung xuất hiện sự dao động, cứng đờ tại chỗ, không thể làm ra vẻ mặt gì.
Mà lúc này, Leonard đã sớm bay đến phía trên, dựa theo lệnh của ông lão, giẫm lên gậy chống "Hải chi ngôn" trôi nổi giữa không trung, thoáng dạng hai tay ra, thả lỏng linh thể của mình.
Trong đôi mắt màu xanh lục của anh ta, nhất thời phản chiếu ra con "Trùng thời gian" nhợt nhạt, có mười hai đốt bán trong suốt.
Đầu đuôi của con "Trùng thời gian" này nối liền nhau, tạo thành một hình vòng tròn.
Vòng tròn từ từ chuyển động, sau lưng Leonard chiếu ra một ảo ảnh khổng lồ loang lổ xa xưa.
Ảo ảnh này giống như một mặt đồng hồ treo tường được điêu khắc bằng đá, tổng cộng chia làm mười hai ô, mỗi ô hoặc là màu xám trắng, hoặc là màu xanh đen, đan xen với nhau, có giới hạn rõ ràng, nắm giữ các ký hiệu khác nhau, Klein chỉ nhìn thoáng ra, đã có cảm giác sinh mạng mình đang trôi đi một cách nhanh chóng.
Coong!
Một tiếng chuông giống như xuyên qua lịch sử ngân tới đây, văng vẳng trong thế giới bí ẩn "mênh mông".
Mọi thứ nhìn thấy trước mặt Klein đều trở nên chậm chạp, gồm cả ảo ảnh Amon trên đỉnh đầu "Người thắng cuộc" Enjuni.
Một dòng nước lũ vô hình khó mà miêu tả được theo đó chợt xuất hiện, cuốn lấy ảo ảnh của Amon, xô mạnh về phía chiếc đồng hồ treo tường bằng đá hư ảo kia.
Thực tế là "Trùng thời gian", phân thân của Amon đeo kính độc nhãn bỗng duỗi tay xuống dưới, dùng lòng bàn tay nhắm ngay và Gehrman Sparrow.
Ngay lập tức Klein nhìn thấy làn da trên mu bàn tay mình dần khô quắt lại, trở nên nhăn nheo, cũng mọc ra các vết đồi mồi không rõ lắm của người già.
Tốc độ Amon bị hấp thụ chậm lại một chút, nhưng vẫn không hề gián đoạn tiến trình, cuối cùng thu về dáng vẻ một con sâu nhỏ có đốt, quăng về phía sau Leonard, chui vào trong chiếc đồng hồ treo đường bằng đá xa xưa hư ảo nọ.
Coong!
Lại một tiếng chuông nữa vang lên, trên mặt đồng hồ đan xen giữa xám trắng và xanh đen có thêm một chiếc kim đồng hồ loang lổ.
Chiếc kim đồng hồ này nhảy liên tiếp mấy ô bên dưới, khiến tiếng chuông vang vọng càng thêm dồn dập.
Trong số nhà 39 và số nhà 160 phố Boklund, đều có nhiều luồng hào quang lấp lánh bay ra, lần lượt dung hòa vào chiếc đồng hồ treo tường bằng đá xa xưa hư ảo kia hệ như bị lôi kéo và hấp thụ.
Định luật đặc tính phi phàm tập hợp!
Định luật đặc tính phi phàm tập hợp lợi dụng đặc điểm giữa các phân thân có sự liên hệ và cấp bậc càng cao thì lực hấp dẫn càng mạnh!
Coong!
Các nơi khác nhau trong thành phố Backlund cũng có nhiều luồng ánh sáng bay lại đây.
Đợi đến khi mọi thứ trở lại bình thường, trong đầu Klein tự dưng chiếu ra hình dáng hiện giờ của mình:
Một quý ngài có tóc bạc nhiều hơn tóc đen, khóe mắt, khóe miệng hiện lên nếp nhăn rõ ràng, da trên hai má hơi xệ xuống, ẩn giấu một vài đốm đồi mồi của người già, vừa nhìn là biết đã có tuổi, có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, tiếng chuông coong coong lại một lần nữa vang lên.
Trên chiếc đồng hồ treo tường bằng đá xa xưa hư ảo kia, kim đồng hồ xám trắng loang lổ bắt đầu chuyển động đảo chiều!
Một ô, hai ô, ba ô, Klein thấy làn da trên mu bàn tay mình nhanh chóng căng trở lại, những vết đồi mồi cũng nhạt dần rồi biến mất.
Chỉ trong thời gian vài giây, hắn đã lấy lại dáng vẻ ban đầu, sinh mệnh dường như chưa bao giờ trôi đi.
Sức mạnh cấp bậc Thiên sứ thật sự gần giống như thần linh... Mình chỉ bị liên lụy đến mà thiểu chút nữa già cả chết đi... Không biết làm thế còn có thể sống lại không... Klein nhìn kỹ trạng thái của mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nói với Leonard Mitchell ở giữa không trung:
"Những người từng bị Amon ký sinh nên cứu thế nào?"
Lúc này, chiếc đồng hồ treo tường xa xưa hư ảo sau lưng Leonard nhanh chóng nhạt dần, biến thành một mảng ánh sáng rồi chui vào cơ thể anh ta.
Leonard hơi nghiêng đầu, giống như muốn nghe gì đó, lát sau mới nói:
"Phần lớn đặc tính phi phàm của 'Trùng thời gian' trong cơ thể họ đã bị rút ra, phần nhỏ còn để lại sẽ không tạo thành sự ảnh hưởng quá lớn, à, ông lão nói không quá lớn có lẽ là chỉ không quá lớn với Thiên sứ mà thôi, tóm lại, có thể bảo họ khẩn cầu các thần linh trong tín ngưỡng của mình, xem có thể tịnh hóa hoàn toàn không, nhưng, họ không thể nói rõ chuyện đã xảy ra, thần linh chưa chắc đã đáp lại, nếu anh lo lắng có di chứng, thì có thể cân nhắc đến việc dẫn đường cho họ, ừm, khẩn cầu vị kia, tất cả những gì phân tách ra đều thuộc về anh."
Có lẽ tự mình "trải qua" trận chiến cấp bậc Thiên sứ, nhìn thấy được ảo ảnh của "Rắn vận mệnh", sự kích động và run rẩy của Leonard trong thời gian ngắn khó có thể dịu đi được.
Dân cư của khu phố này cơ bản đều là tín đồ của nữ thần, sao có thể bảo họ khẩn cầu "Kẻ Khờ" được? Mình cũng không muốn lại bị đưa đến trấn nhỏ sương mù kia... Ừm, nữ thần rất rõ chuyện này, để họ cầu khẩn nữ thần, có khả năng lớn là sẽ nhận được lời đáp lại nhất định, sau đó, lại nhờ điện hạ Ariana lấy "Trùng thời gian" họ nhả ra đưa cho mình... À, có thể chia cho ngài ấy một chút... Klein nghĩ vậy, cũng âm thầm thở phào.
Hắn thuận miệng hỏi một câu:
"Sau khi hoàn toàn tịnh hóa, còn có di chứng gì không?"
Tuy hắn từng có kinh nghiệm ở chỗ "Mặt Trời" nhỏ, nhưng thiếu niên của thành Bạch Ngân này cũng không phải là người bình thường.
Leonard lại lắng nghe một hồi mới nói:
"Một chút ít, bởi vì 'Ký sinh' ở mức độ sâu, người thường cho dù 'khỏi hẳn' cũng vẫn để lại ảnh hưởng nhất định ở phương diện nào đó, ví dụ như thích đeo kính độc nhãn."
"... Được rồi, anh về trước đi, việc còn lại để tôi xử lý." Klein gật đầu, cảm thấy vô cùng may mắn khi mấy phương trong trận chiến lần này đều không thuộc loại có lực phá hoại đặc biệt rõ ràng, nếu không, đừng nói là phố Boklund, ngay cả khu Bắc cũng chưa chắc đã được nguyên vẹn.
...
Cảng Pritz, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính độc nhãn, gương mặt gầy gò, tóc đen mắt đen đang đi một chiếc xe đạp, lắc la lắc lư nhàn nhã về đến cửa nhà mình.
Hắn mang theo nụ cười rõ ràng, mở hộp thư báo, lấy báo chí và thư từ ở bên trong ra.
Sau khi đi vào nhà, người đàn ông trẻ tuổi này đẩy chiếc mắt kính độc nhãn trên mắt phải lên, vừa đi vừa mở thư xem nội dung, đến khi phát hiện một bức thư không ký tên:
"Nếu chúng ta mất đi toàn bộ liên hệ với Backlund, thì chứng tỏ Pallez Zoroaster rất có khả năng đang trốn xung quanh phố Boklund khu Bắc.
"Đừng hỏi vì sao chúng ta muốn mạo hiểm, cuộc sống luôn cần chút kích thích, hứng thú và chờ mong."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro