Q6: Chương 43 + 44

Chương 43: Hướng đông
---
"Thiên sứ bóng tối" Saslier rất có thể là nhân cách tiêu cực được tách ra từ thần Viễn Cổ Thái Dương... Ngài "Cửa" từng là Vua Thiên Sứ mạnh nhất... Gia tộc Abraham còn nắm giữ ít nhất hai món vật phong ấn cấp "0", tương ứng với đặc tính phi phàm cấp bậc Thiên sứ con đường "Học viện"... Quy tắc tầng lớp thấp nhất trong thế giới này chính là hỗn loạn và điên cuồng... Từng phần tri thức thần bí học quanh quẩn trong đầu "Ẩn Sĩ" Cattleya, khiến cô vừa khiếp sợ vừa cảm nhận được sức nặng to lớn.

Nếu không phải có hội Tarot, không phải có ngài "Kẻ Khờ" phù hộ, không phải có "Thế Giới" Gehrman Sparrow cung cấp, cô chắc chắn không thể dễ dàng biết được những tri thức này, nhất định phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, không cẩn thận là dẫn đến cái nhìn của một sự tồn tại cấp cao nào đó, hoặc là bị điên cuồng và đau đớn quấn lấy.

"Cảm ơn anh đã trả trước, thứ này có thể giúp tôi tiêu hóa rất nhiều ma dược." Cattleya mở mắt, thành khẩn nói lời cảm ơn.

Dựa theo kế hoạch của cô, sau khi gặp "Nữ vương thần bí", hẳn là có thể thu được một số tri thức thần bí học, cộng thêm khoản trả trước của Gehrman Sparrow, ma dược "Học giả thần bí" có khả năng cao sẽ hoàn toàn tiêu hóa hết. Đáng tiếc, cô đã đến Backlund vài ngày nhưng "Nữ vương thần bí" Bernadet lại đuổi theo một manh mối mà rời khỏi thành phố này rồi, khiến Cattleya rất hụt hẫng.

Nghe cô gái "Ẩn Sĩ" nói, Klein đóng giả "Thế Giới" khàn giọng cười nói:

"Món quà này có giá cả."

Trong lúc giọng nói vang lên, hắn gật đầu nhẹ với hai vị tiểu thư "Chính Nghĩa" và "Ảo Thuật Gia", tỏ vẻ câu này là nói với hai người họ.

Đợi đến khi buổi tụ hội riêng kết thúc, từng thành viên lần lượt rời khỏi "Nguyên Bảo", Klein đứng lên, từ vị trí cuối cùng bàn dài loang lổ đi lên trên, ngồi xuống chiếc ghế thuộc về "Kẻ Khờ".

Hắn dựa vào lưng ghế, chống khuỷu tay lên tay ghế, hư không bên cạnh chợt gợn sóng, ngưng tụ ra từng vòng ánh sáng.

Đây là điểm sáng cầu nguyện, đến từ con rối mà hình ảnh lịch sử Klein triệu hồi ra đang khống chế, trước buổi tụ hội đã ở đây, nhưng các khu vực tương ứng bị Klein che chắn, không ai phát hiện ra, cho tới giờ mới trở lại bình thường.

Klein chuyển ánh mắt về phía vòng ánh sáng, coi nó là trung tâm, mở rộng tầm nhìn ra phía xa:

Trong thế giới hiện thực có một ngọn núi đen kịt đang đứng sừng sững, ở giữa sườn núi có một cửa hang, nối dài vào trong lòng đất.

Nơi này đã từng có rất nhiều nhân loại may mắn còn sống trong đại biến cố trốn vào đây, sau đó bị ma sói u ám Cotard biến thành con rối của hắn.

Trong không khoảng thời gian này Klein đã dựa vào đủ loại dấu vết, không ngừng đi ngược quá khứ, tìm ra được ba nơi mà ma sói u ám từng trốn, nhưng thu hoạch không nhiều lắm.

Lý do rất đơn giản, giống như bây giờ vậy, cửa hang chèn một tảng đá, bên trên có một người đàn ông trẻ tuổi gương mặt gầy gò, trán rộng, đội mũ mềm chóp nhọn, mặc áo choàng đen cổ điển.

Amon.

Vị "Thiên sứ thời gian" này dường như đã nhận ra được sự theo dõi đến từ "Nguyên Bảo", ngẩng đầu lên, chỉnh lại chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, hơi nhếch khóe miệng.

"..." Klein thu lại tầm mắt, "cơ thịt" trên mặt hơi co giật, lẩm bẩm một câu: "Đúng là âm hồn không tan... Tên này cũng không phải không biết quá khứ của ma sói u ám, có nhất thiết phải phá hỏng manh mối mình cần không? Hơn nữa lần nào cũng chỉ đến sớm hơn một chút..."

Nếu không phải đánh không lại, thì hiện giờ hắn đã tẩn cho Amon một trận rồi.

Phù... Klein thở hắt ra, quay trở về thế giới hiện thực.

Hắn đội mũ dạ đen, xách theo đèn bão lờ mờ, giải trừ sự duy trì với hình chiếu từ lỗ hổng lịch sử, rời khỏi ngọn núi kia, đầu cũng không ngoảnh lại, đi sâu vào trong cánh đồng bát ngát tĩnh mịch.

Bước chân của Klein không hề chậm, bởi vì hắn đã nhận được tin tức chi tiết về ma sói u ám Cotard từ chỗ "Nữ Thần Đêm Tối", cũng đã có hiểu biết về tác phong, thói quen cũng như tính cách của vị "Thần của nguyện vọng" này.

Sở dĩ hắn vẫn truy tìm quá khứ của ma sói u ám, chủ yếu là vì muốn kiểm chứng một lần, dù sao Đông đại lục cũng đã trở thành Vùng đất bị thần bỏ rơi hai ba nghìn năm, ma sói u ám thoát khỏi sự chú ý của "Nữ Thần Đêm Tối" cũng rất lâu rồi, khả năng cao là tính cách, tác phong có sự biến đổi. Nếu hắn hoàn toàn nghe theo tin tức mà "Nữ Thần Đêm Tối" cung cấp để suy tính hành động, sẽ có xác suất lớn phạm phải sai lầm cầm bản đồ quá hạn để oanh tạc mục tiêu.

"Dưới áp lực lớn từ 'Chúa Sáng Thế Chân Thực' và Amon, khả năng ma sói u ám xuất hiện sự lột xác là không thấp... Chưa biết chừng còn thay đổi trạng thái, áp lực tinh thần quá lớn dẫn đến nửa phát điên rồi..." Klein không nhịn được thầm lẩm bẩm hai câu.

"Ma sói u ám" trong lời hắn có thể hoàn toàn chuyển đổi thành "Klein Moretti", thành "Chu Minh Thụy", chỉ cần đổi câu này thành thì tương lai.

Klein kiên trì truy tìm quá khứ của ma sói u ám, còn có một nguyên nhân là để che mắt Amon, khiến hắn khó mà biết được mình đã nắm giữ được tin tức mấu chốt.

Đương nhiên, làm thế chưa chắc đã qua mắt được vị "Thần lừa gạt" kia, mục đích chủ yếu của Klein là chiếm được thắng lợi về mặt tinh thần, dùng nó để điều tiết trạng thái áp lực tâm lý quá lớn, không cần phải thường xuyên đi tìm tiểu thư "Chính Nghĩa" trị liệu.

Ừm, trước mắt xem ra, ma sói u ám quả thực vẫn còn giữ được tỉnh táo và lý trí trừ từ cuối kỷ thứ hai, không hề khát máu, nóng nảy, điên cuồng giống lúc vừa mới dung hợp đặc tính phi phàm khác... Đặc trưng tính cách quan trọng nhất của hắn nhìn có vẻ cũng không thay đổi, vẫn đa nghi như trước, ngay cả con rối của mình cũng không tin tưởng, một khi quyết định di chuyển thì sẽ để lại toàn bộ con rối có được trước đó và xóa sạch liên hệ... Hơn nữa, ma sói u ám dường như từ phía đông di chuyển đến đây... Nghĩ đến đây, Klein đột nhiên ngừng lại, trong bóng đêm không có sao, cũng không có trăng đỏ, hắn dựa vào trực giác linh tính, chuyển ánh mắt đến một nơi.

Vẻ mặt hắn dần nghiêm túc, giơ tay phải lên giữ lấy mũ dạ tơ lụa hơi cao.

Sau đó, Klein điều chỉnh phương hướng, đi từng bước về nơi ánh mắt đang nhìn.

Đó là hướng đông.

Trong bóng đêm vô tận, chiếc đèn bão trong tay hắn kéo thành một cái bóng cô liêu, áo gió dài đến đầu gối của hắn gần như hòa làm một màu với đêm khuya, bước chân của hắn cũng nhanh hơn ban nãy khá nhiều.
...

Trong biệt thự xa hoa nhà Hall, khu Queen, Backlund.

Audrey ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để thả "mồi nhử" ra trông có vẻ hợp lý.

Trong quá trình này cô đột nhiên nghĩ tới một việc.

Đó chính là nếu mình muốn tới gần buổi tụ hội của người phi phàm để "nghe lén" tiếng lòng của người tham dự, thì không nghĩ ra được cách nào vừa nhanh vừa tiện.

Là một Bán Thần danh sách 4, cô vừa không thể bay, cũng không thể "Truyền tống", càng không thể dùng lửa, "nhảy ra" một cách bí mật được. Nếu là đêm khuya thì còn may ra, cô có thể dùng cảnh trong mơ để làm cầu nối "xuyên qua", nhưng ban ngày hay chạng vạng thì chỉ có thể dựa vào đôi chân.

"Ồ... Thật ra tốc độ của mình cũng không chậm, nhưng nếu chạy còn nhanh hơn cả xe lửa hơi nước thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý... Backlund nhiều cường giả như vậy, không thiếu sự tồn tại có thể nhìn thấu 'Ẩn thân tâm lý học' của mình... Mà trong trạng thái cự long hóa cũng vậy, mình có thể bay nhưng hình tượng này thực sự quá bắt mắt... Trước mắt mình chỉ có thể để ý thức và linh thể tiến vào biển lớn tiềm thức tập thể, không thể mang cả cơ thể vào theo..." Audrey nghĩ một lúc, chỉ có thể một bên suy xét đến chuyện mua vật phong ấn hoặc vật phẩm thần kỳ có năng lực "Lữ hành", một bên quyết định những nơi có giấc mơ thì đi xuyên qua giấc mơ, không có thì đi bộ, ngồi xe ngựa, ngồi tàu điện ngầm.

Quả là một Bán Thần mộc mạc... Ừm, chẳng trách toàn gọi là nửa thần nửa người, những năng lực phi phàm đáng sợ này là mặt thần, những thứ còn lại là mặt người... Audrey cười tự giễu, đưa suy nghĩ quay về quỹ đạo.
...

Khu Hilston, Backlund.

Fors ngồi bên cạnh lò sưởi tường, mở một quyển sách đặt trên đùi để kê giấy viết thư.

Cô cầm bút máy, nhìn chằm chằm vào từng dòng kẻ trong giấy và những lá bài Tarot rơi tán loạn dưới đất, rất lâu cũng không thể đặt bút xuống.

"Làm sao vậy? Không muốn lừa thầy cậu à? Không, những gì cậu viết đều là thật... Không muốn gài thầy cậu?" Xio đi tới, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Fors.

Fors lắc đầu:

"Không, không phải vấn đề đó.

"Chỉ là tớ hơi áy náy, nhưng tớ biết đây là chuyện tốt đối với gia tộc Abraham, đối với ông ấy.

"Tớ chỉ đang do dự, cứ cảm thấy sau khi viết bức thư này xong, vận mệnh của chúng ta sẽ thay đổi."

"Hả?" Xio nghe vậy thì ngơ ngác, không rõ ý bạn thân lắm.

Fors chậm rãi thở hắt ra:

"Chiến tranh lúc trước và hiện giờ, đối với chúng ta mà nói, thực ra không nguy hiểm lắm, chúng ta có đủ năng lực để né tránh, lấy được vật tư tương ứng, tiếp tục cuộc sống yên bình. Cho nên, tớ không cảm nhận sâu sắc lắm về nó.

"Chúng ta giống như người đứng bên cạnh dòng lũ cuốn, vốn có thể an toàn khoanh tay xem tất cả, nhưng sau khi viết phong thư này xong, có lẽ sẽ bị sóng triều dâng lên cuốn vào trong nước lũ."

Xio yên lặng nghe xong, mở miệng ra rồi hơi mím lại, lát sau mới nói:

"Nếu không có chuyện này, cậu cảm thấy chúng ta có thể tránh được dòng nước lũ như vận mệnh này sao?"

Lúc nói chuyện, cô nhặt một lát bài Tarot từ dưới đất lên.

Trên lá bài vẽ một vị Thiên sứ đang thổi kèn và nhiều người chết.

Lá bài "Thẩm Phán".

Fors nhìn lá bài Tarot này một hồi, nhắm mắt lại, vuốt gọn tóc, nở nụ cười nói:

"Tớ rõ rồi.

"Đây là vận mệnh mà chúng ta không thể né tránh."

Sau khi khẩn cầu ngài "Kẻ Khờ", lấy được bài "Ảo Thuật Gia", cô đã được định sẵn một vận mệnh không thể trốn tránh.

Rốt cuộc chiếc bút máy trong tay Fors cũng đặt xuống, bắt đầu viết lên tờ giấy viết thư.
...

Cảng Pritz.

Dorian Gray Abraham đã sớm rời khỏi hiệp hội ngư dân, thay đổi thân phận khác, mở bức thư mà học sinh gửi tới ra.

Sau khi xem xong với tốc độ rất nhanh, vẻ mặt ông từ khiếp sợ, vui sướng, nghi hoặc dần chuyển sang kinh hoàng.

Rầm!

Dorian ném lá thư trong tay đi, đụng đổ cái bàn trước mặt, bức thư nọ dường như mang theo lời nguyền rủa, ẩn chứa một con quái vật.

Ông liên tục lùi về sau, đi sang một phía khác, kéo ngăn kéo, lấy ra một thứ, sau đó xông ra khỏi cửa, định rời khỏi nơi này.

Nhưng khi bàn tay phải đặt lên tay nắm cửa bằng đồng thau, động tác Dorian bỗng dừng lại, cuối cùng đứng ngây ra.

Ông chậm rãi quay người lại, chuyển ánh mắt về lá thư dưới mặt đất, ánh mắt có chút phức tạp.

Qua vài giây, Dorian Gray Abraham bước thong thả về phía bức thư, đi rất chậm, rất do dự, rất đấu tranh, nhưng không ngừng lại, giống như bị ma quỷ mê hoặc.
______________

Chương 44: Sư tử vồ thỏ
---
Cuối cùng, Dorian đứng ở bên cạnh lá thư.

Ông cúi người, giơ tay phải, ngón tay hơi run cầm lấy mép tờ giấy, nhặt nó lên.

Lần này, Dorian cực kỳ cẩn thận, đọc lại từng từ từng chữ một, lúc thì như hiểu ra, lúc lại mê man, khi thì nghi hoặc, khi thì đau đớn.

Bức thư Fors gửi cũng không tính là dài, ông chỉ cần ba phút là đọc được hai lần, sau đó rơi vào sự im lặng nặng nề.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, rải nắng lên chiếc bàn đang đổ nghiêng.

Môi Dorian Gray Abraham bỗng mấp máy, nhưng cuối cùng không phát ra âm thanh.

Ông dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải chà lên tờ giấy với tốc độ nhanh, khiến lá thư dấy lên ngọn lửa đỏ thẫm.

Làm xong việc này, Dorian thu dọn đồ đạc, ngụy trang, rời khỏi căn nhà đang thuê, dùng thân phận đã chuẩn bị từ trước để đi đến một nơi khác.

Đợi đến khi sắp xếp xong, ông ngồi xuống cạnh bàn, nhìn vật trang trí bằng đồng thau, không biết suy nghĩ gì.

Khi ánh mặt trời ngày càng nhạt đi, ngày càng lưa thưa, mí mắt Dorian giật giật, chậm rãi thở dài.

Ông mở giấy viết thư, cầm bút máy, vừa suy tư vừa viết:

"... Thầy rất vui thi thấy em có thể tiêu hóa hết ma được 'Quan ghi chép' chỉ trong mấy tháng, điều này có nghĩa rằng em thực sự có khả năng trở thành Bán Thần...

"... Đây là những điểm quan trọng trong việc đóng vai 'Nhà lữ hành' mà thầy biết, nhưng em phải nhớ kỹ, tính cách mỗi người là khác nhau, đóng vai trong thực tiễn đương nhiên cũng sẽ có chỗ khác biệt, không thể nào hoàn toàn rập khuôn... Điều này không chứng tỏ rằng điểm quan trọng trong việc đóng vai của người khác có sai sót, mà là chúng có lẽ sẽ khiến trong lòng em xuất hiện sự xung đột rất lớn, ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của em... Đôi khi, làm một vài điều chỉnh thích hợp có lẽ sẽ giảm chậm tốc độ tiêu hóa ma dược, nhưng lại có lợi cho bản thân em hơn. Em phải nhớ kỹ, đóng vai chỉ là một công cụ, không phải là yếu tố chủ đạo...

"Thầy rất mong đến ngày em tiêu hóa hoàn toàn ma dược 'Nhà lữ hành', thầy sẽ chuẩn bị cho em tài liệu tương ứng và một phần quà tặng.

"... Thầy rất hứng thú với quý ngài đã nhắc tới chuyện gia tộc Abraham bị nguyền rủa... Thầy cảm thấy em đã sớm phát hiện ra, thầy có nghiên cứu nhất định về phương diện này, nếu không thì em cũng sẽ không hỏi thầy về những chuyện liên quan...

"Thầy hi vọng em có thể tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu..."

Viết xong thư hồi âm, Dorian Gray Abraham nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng gấp tờ giấy.
...

Tháng 1 năm 1351, năm mới ở Backlund vắng lặng hơn năm cũ rất nhiều.

Trong tầng hầm của một căn nhà ở khu Tây, mấy ngọn nến chợp chờn ánh lửa hơi vàng, chiếu sáng tế đàn bàn ghế đặt xung quanh.

Ở mép của vầng sáng, nơi cực kỳ u ám, có một bóng người như có như không, khi thì lay động, khi thì kéo dài, chỉ là một lớp mỏng manh, không có độ dày, hệt như một cái bóng đang sống.

Đột nhiên bóng người này trầm thấp lên tiếng:

"Ông đến sớm hơn tưởng tượng của tôi đấy."

Bên cạnh ngọn nến, nơi được ánh sáng chiếu nhiều nhất, một bóng người nhanh chóng phác họa ra.

Đây là một người đàn ông mặc áo choàng dài rất có cảm giác thần bí, mái tóc nâu hơi xoăn, từng sợi cứng cáp, đôi mắt sâu thẳm, dường như cất giấu vô số thứ.

Ông ta chính là một trong năm thánh giả lớn của hội Cực Quang, "Thánh giả bí mật" Botis.

Botis cười nói:

"Với tôi mà nói, khoảng cách không phải là vấn đề."

Ông ta kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nói với bóng đen dài mảnh kia:

"Việc đã điều tra xong hết chưa? Có phát hiện điều gì bất thường không?"

Bóng đen gần như hòa vào bóng tối kia trầm thấp đáp lại:

"Không có vấn đề gì."

"Thật sao?" Botis hơi nghi ngờ theo bản năng về đáp án này: "Cosma, đây không phải là cái bẫy đấy chứ?"

"Thánh giả u ám" Cosma của hội Cực Quang thong thả lắc đầu:

"Mục tiêu cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không phải là cố ý để lộ ra.

"Nếu không phải cô ta cần mua vật nguyền rủa của oán linh cổ đại, thì chúng ta căn bản không thể nhận ra cô ta có khả năng liên hệ với gia tộc Abraham."

"Thánh giả bí mật" Botis như suy tư, nói:

"Vật nguyền rủa của oán linh xa xưa, đây là một trong những tài liệu chính của 'Quan ghi chép', tôi nhớ gia tộc Abraham quả thật thừa nhiều não của Asman... À, không muốn trực tiếp cung cấp đặc tính phi phàm của 'Quan ghi chép', mong muốn làm một vài thử thách, quả thật là phong cách của đám Abraham, đơn giản mà nói chính là không đủ tín nhiệm."

"Thánh giả u ám" Cosma không phụ họa lời của Botis, lên tiếng như tự nói:

"Cho dù cô ta mua được tài liệu chính của ma dược 'Quan ghi chép', chúng ta vốn cũng không phát hiện ra vấn đề gì. Dù sao cũng không phải mỗi tín đồ đều biết về tri thức thần bí học tương ứng, nhưng cô ta còn đề cập đến một vài vấn đề liên quan đến 'Học viện' và Abraham.

"Trên phương diện này cô ta rất cẩn thận, giới người phi phàm mua tài liệu và giới người phi phàm có vấn đề không phải là một, chuyện khác nhau sẽ xử lý trong giới khác nhau. Hơn nữa, đôi khi cô ta sẽ thuê những người tham dự buổi tụ hội khác đề xuất yêu cầu giúp mình trước.

"Nếu không phải trong mấy giới đó có người của chúng ta, cuối cùng tập hợp tin tức lại thì chúng ta cũng sẽ không chú ý tới cô ta."

"Thánh giả bí mật" Botis khẽ gật đầu, lại hỏi:

"Vì sao không trực tiếp ra tay còn muốn gọi tôi đến đây?"

Bóng đen kia chuyển động trong bóng tối, đáp lại bằng giọng trầm thấp:

"Thế cục ở Backlund ngày càng căng thẳng, tiểu đội 'Kẻ Gác Đêm', 'Kẻ Trừng Phạt', 'Trái Tim Máy Móc' dọn dẹp hết vòng nọ đến vòng kia, chúng tôi thực sự bị theo dõi rất sát sao.

"Nếu để tôi xử lý chuyện này, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn may, một khi xảy ra, tôi lại không chăn thả một vị 'Bí pháp sư', chưa chắc đã kịp trốn thoát.

"Hơn nữa, người hứng thú với gia tộc Abraham nhất không phải là ông sao?"

Botis bật cười nói:

"Tôi chẳng hề hứng thú với bọn họ, tôi chỉ muốn bọn họ chết hết mà thôi.

"Muốn đảm bảo an toàn của bản thân, việc quan trọng nhất chính là bóp chết những tên muốn báo thù từ trong nôi, đây là lý luận triết học về cách làm việc của tôi."

Vừa nói chuyện, vị "Thánh giả bí mật" này vừa lấy ra một quả cầu thủy tinh từ trong túi áo choàng đen.

Quả cầu thủy tinh này không trong suốt, cũng không sáng, giống như bị rót một mảng đêm tối vào trong.

Theo bàn tay Botis vuốt nhẹ, môi mấp máy, quả cầu thủy tinh kỳ dị này lóe lên những đốm ánh sáng lấp lánh.

Chúng giống như những ngôi sao nhỏ xíu, chậm rãi xoay trong, hình thành lên một hình ảnh phức tạp.

"Còn có thể tiếp nhận..." Botis nhìn quả cầu thủy tinh đang được bàn tay phải nâng lên, khẽ gật đầu nói.

Sau đó ông ta nhìn sang "bóng ma" kia:

"Nói cho tôi biết tin tức cụ thể hơn đi."

Đến khi nắm được đêm nay sẽ có một buổi tụ hội của người phi phàm trong giới nào đó, mục tiêu có khả năng xuất hiện, "Thánh giả bí mật" Botis đứng dậy, nói với "Thánh giả u ám" Cosma:

"Tôi phải chuẩn bị một chút trước."

Vừa dứt lời, ông ta xòe bàn tay ra khẽ nâng lên, sao đó năm ngón tay khép lại.

Khu vực ông ta đang đứng bỗng vặn vẹo rồi biến mất.

Nơi vốn đặt nến, ánh lửa, bàn tròn và ghế dựa cũng biến mất, chỉ còn lại nền gạch và trần nhà.

Qua một hồi, bóng đen ở trong đó chuyển động, tất cả quay về như cũ.

"Thánh giả bí mật" Botis so với vừa rồi thì không có gì khác nhau, nhưng bóng dáng của "Thánh giả u ám" Cosma lại bất tri bất giác từ bóng đêm phân tách ra.

Hắn nhìn về phía Botis, trầm giọng nói:

"Độ thận trọng của ông còn vượt qua cả giới hạn cần thiết."

"Nhưng đây không phải là chuyện xấu, tôi hi vọng có thể giải quyết xong việc này trước khi bị người khác phát hiện ra." Botis min cười đáp lại: "Anh cũng đi theo đi, trốn trong bóng đêm để viện trợ cho tôi, không trực tiếp ra mặt, một khi phát hiện bất thường thì lập tức rời đi."

"... Được." "Thánh giả u ám" Cosma chậm rãi ra khỏi bóng đen.

Hắn nhìn có vẻ còn rất trẻ, ngũ quan rất xuất sắc, nhưng trên mặt lại giống như bị bao phủ bởi một lớp màn u ám như có như không.

Sau khi tới gần Botis, bên tai Cosma mơ hồ vang lên tiếng nhai nuốt hư ảo không biết bắt nguồn từ đâu, tiếng cắn gặm, tiếng tiêu hóa, cảm nhận được sự ác ý và đói khát không hề che giấu.

Điều này khiến cho một Bán Thần như hắn cũng phải rùng mình một cái.

Ánh mắt của vị "Thánh giả u ám" này ngưng lại một giây, vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt nhìn về phía gương mặt của Botis.

Botis cong khóe miệng, để lộ ra một nụ cười khá tàn nhẫn.

Vài giây sau, họ đã dùng tro, hòa vào bóng đêm, lần lượt rời khỏi căn nhà này.
...

Trong một nơi giáp ranh giữa khu cầu Backlund và khu Đông, trong một nhà trọ lâu năm không được tu sửa, trong mấy căn phòng thông nhau dưới tầng một của một khách sạn giá rẻ.

Botis từ linh giới đi ra, buổi tụ hội của người phi phàm kia phải hai ba tiếng đồng hồ nữa mới tiến hành, vẫn chưa có ai đến đây.

Ông ta nhìn quanh một vòng, nhìn những chiếc bàn dài và ghế dựa được kê lộn xộn trong phòng.

Sau khi quan sát xong hoàn cảnh, Botis đi vào góc, tay phải dường như kéo rèm che lên một chút.

Khu vực này lập tức bị bóng đen bao phủ, xuất hiện vặn vẹo, tiếp đó biến mất tăm hơi.

Bởi vì vốn không có bất cứ thứ gì, không tồn tại ký hiệu phân biệt về mặt khách quan, cho nên không ai phát hiện ra nơi này đã mất đi một mảng không gian, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa bức tường và bản thân dường như gần hơn chút, nhưng nhìn kỹ thì thấy tất cả đều bình thường.

Đây là "Che giấu không gian" của "Bí pháp sư"!

Họ có thể sử dụng năng lực này, khiến một nơi phân tách thành hai nơi, che giấu đi một phần trong đó, phải thông qua "cánh cửa" riêng mới có thể tiến vào.

Lúc này, trong khu vực bị chia tách ra và che giấu, có căn phòng bình thường, nền gạch, trần nhà, một con gián hốt hoảng bò qua.

Con gián này chạy tới đường phân cách, lập tức bị bóng tối không nhìn thấy tận cùng chặn lại.

"Thánh giả bí mật" Botis nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại một cơn lốc xoáy trong suốt giữa không trung.

Đây là "cánh cửa".

Tất cả không gian đều bị che giấu, đều sẽ có một "cánh cửa".

Botis ngẫm nghĩ, đưa tay vào trong túi của áo choàng đen, lấy ra một chiếc gương, khảm nó lên vị trí "cánh cửa".

Mặt gương hơi vặn vẹo một chút, nhanh chóng chiếu ra cảnh tượng bên ngoài:

Bàn dài và ghế dựa bày lộn xộn, không có bóng người nào.

Cứ thế, Botis thông qua mặt gương này theo dõi chỗ những người phi phàm tụ hội.

Trong đó có một người đội mũ trùm theo thói quen lựa chọn góc gần cửa sổ, lấy ra một quyển bút ký bằng bàn tay có vỏ ngoài màu xanh đồng, tùy ý lật vài tờ, dường như đang ôn lại những vấn đề trọng tâm mà lát nữa sẽ hỏi, hoặc là kiểm tra xem sự chuẩn bị của mình đã đủ chưa.

Phía sau cô có một chiếc gương bình thường khảm trên tường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro