Q6: Chương 53 + 54
Chương 53: Thu hoạch
---
Trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.
Từng luồng hào quang đỏ thẫm lóe lên, tạo thành vài bóng người.
"Ngôi Sao" Leonard tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt đột nhiên ngưng lại ở chỗ "hộp trang sức" màu đen bạc đặt trên bàn dài loang lổ kia.
Nếu anh ta không nhớ nhầm, đây chính là "Chiếc hộp của ngày xưa", vật phong ấn cấp "0" mà "Thế Giới" Klein Moretti cố ý nhấn mạnh trong buổi tụ hội riêng lúc trước.
"Thánh giả bí mật" Botis thực sự nắm giữ vật phong ấn cấp "0" này? Hơn nữa còn lấy ra sử dụng? cô gái "Ẩn Sĩ" và tiểu thư "Chính Nghĩa" cuối cùng vẫn thành công? Đồng tử Leonard thoáng phóng to, suýt nữa không tin được vào hai mắt mình.
Là một người phi phàm chính phủ chính thống, đội trưởng "Găng tay đỏ" Giáo hội Đêm Tối, anh ta có khái niệm rất rõ ràng về vật phong ấn cấp "0", biết mấy thứ này có thể dễ dàng hủy diệt một thành phố, khiến người ta chết bất đắc kỳ tử khó mà phản kháng, đối diện với chúng, không chỉ không được tiếp xúc, ngay cả việc tìm hiểu cũng phải cố gắng tránh.
Leonard vốn cho rằng sau khi thực sự gặp phải vật phong ấn cấp "0", cô gái "Ẩn Sĩ" và tiểu thư "Chính Nghĩa" sẽ thoát khỏi hiện trường theo dự định, mặt khác còn phải nghĩ cách cứu tiểu thư "Ảo Thuật Gia" ra, nào ngờ các cô lại thành công, hơn nữa còn cướp được cả vật phong ấn cấp "0" "Chiếc hộp của ngày xưa" này về!
"Năng lực 'Thần bí tái hiện' của cô gái 'Ẩn Sĩ' đã mạnh đến mức này? 'Bữa tiệc phản bội' mà cô ấy nói thực sự khiến vật phong ấn làm phản? Hoặc nên nói, ngài 'Kẻ Khờ' đã cung cấp sự trợ giúp nhất định?" Leonard thầm lẩm bẩm, liếc nhìn "Thế Giới" Klein Moretti cuối bàn dài đồng xanh một cái, phát hiện vị đồng nghiệp cũ này khá bình tĩnh.
Klein nhìn quanh một vòng, cất giọng khàn khàn cười nói:
"Chúc mừng các vị, cuộc săn bắn lần này rất thành công.
"Toàn bộ chiến lợi phẩm đều ở trong này."
Hắn vừa nói, vừa giơ tay phải lên, ngưng tụ rất nhiều tri thức thần bí học thành một cụm ánh sáng màu trắng nhạt, cũng bỏ thêm vào một vài truyền thuyết bắt nguồn từ phương đông như "Chốn đào nguyên", "Ván cờ Lạn Kha", muốn bảo cô gái "Ẩn Sĩ" thử xem chúng có thuộc về thần bí, có nguồn gốc chân thực hay không.
"Cô gái, đây là thù lao của cô." "Thế Giới" Klein để cụm ánh sáng trắng nhạt kia bay về phía "Ẩn Sĩ" Cattleya, sau đó chỉ "Chiếc hộp của ngày xưa" đặt trên mặt bàn cùng đặc tính phi phàm "Bí pháp sư", "Hành trang lữ giả", con mắt Botis, chín con "Tinh chi trùng", một lượng lớn đá quý và tài liệu, nói: "Ngoài ra, cô được ưu tiên lựa chọn trước."
Thông qua cuộc săn bắn "Thánh giả bí mật" Botis cấp bậc Bán Thần này, "Ẩn Sĩ" thực sự Cattleya có được tự tin và khí chất của thánh giả, cô nhận lấy cụm ánh sáng kia, nhắm mắt tiêu hóa tri thức thần bí học bên trong.
"Ở kỷ thứ hai, các cổ thần tin rằng vị Đấng Sáng Tạo ban đầu kia có để lại một thứ, có lẽ một một phần thân thể ngài ấy đã diễn hóa thành 'quốc gia', cũng có thể là ngài ấy sáng tạo ra thứ gì đó...
"Thứ này ẩn chứa nguyên chất, tổng cộng có chín thứ, chia ra là 'Biển Hỗn Độn', 'Nguyên Bảo', 'Dòng Sông Vĩnh Ám', 'Đồng Hoang Tri Thức', 'Thế Giới Bóng Đen', 'Mẫu Sào', 'Quốc Gia Trật Tự', 'Thành Phố Tai Họa', 'Chìa Khóa Ánh Sáng'...
"Thần Viễn Cổ Thái Dương đến từ một nơi có tên là Chernobyl...
"Danh sách 0 con đường 'Kẻ trộm' tên là 'Sai lầm'...
"Những câu chuyện cổ tích của Đại đế Russell có lẽ bắt nguồn từ những chuyện đã xảy ra...
"..."
Những tri thức thần bí học này quanh quẩn trong đầu khiến "Ẩn Sĩ" Cattleya không nhịn được mở to mắt, nhìn về phía "Thế Giới" Gehrman Sparrow.
Trong này có quá nhiều thứ khiến cô khiếp sợ, đảo lộn nhận thức của cô, giúp cô mở ra cánh mở của thế giới mới!
Lúc trước mình hoàn toàn không nghĩ ra lai lịch của ngài "Kẻ Khờ", hiện giờ đã có thể lờ mờ nắm được một điểm... Trong đầu Cattleya chợt lóe lên suy nghĩ, bước đầu có suy đoán.
Cô lập tức khống chế bản thân, không muốn nghĩ sâu xa thêm, cũng không dám.
Cô sợ mình sẽ rút ra được một đáp án đáng sợ, đủ để khiến bản thân tiếp cận với mất khống chế:
Nơi này là một trong chín nguyên chất lớn, mục đích của ngài "Kẻ Khờ" là thu thập toàn bộ nguyên chất, thử hồi phục...
"Ẩn Sĩ" Cattleya giơ tay phải đẩy chiếc kính dày nặng trên sống mũi lên, ép mình chuyển sự chú ý đến những "câu chuyện kể" kia, quyết định khi quay về thế giới hiện thực, hoàn toàn tiêu hóa ma dược, sẽ thử sáng tạo ra phép thuật từ chúng, sử dụng "Thần bí tái hiện" hấp thụ sức mạnh.
Đương nhiên, cô cũng tin rằng không thể thành công hết được, tin rằng bên trong những câu chuyện kia chắc chắn có một phần là chuyện hư cấu thuần túy, dù sao cũng chỉ là món quà tặng thêm của ngài "Thế Giới", không đảm bảo nhất định sẽ có hiệu quả, hơn nữa, lúc trước Đại đế Russell kể cho "Nữ vương thần bí" nhiều câu chuyện cổ tích và truyền thuyết viễn cổ như thế, nhưng thực sự có thể diễn hóa thành phép thuật cũng chỉ là một phần rất nhỏ.
Mất vài giây để lấy lại bình tĩnh, Cattleya chuyển ánh mắt về phía giữa bàn dài loang lổ, định lựa chọn chiến lợi phẩm cho mình.
Không cần nghi ngờ, thứ thu hút ánh mắt của người ta nhất chính là "Chiếc hộp của ngày xưa" được đánh số "0-61" kia, chiếc "hộp trang sức" màu đen bạc khảm nhiều đá quý hoàn toàn che khuất ánh hào quang của những vật phẩm khác.
Cattleya không xa lạ gì vật phong ấn cấp "0", bởi vì chỗ "Nữ vương thần bí" Bernadet cũng có, không chỉ một món. Mà cũng bởi vậy vị nữ vương sáng lập ra "Yếu Tố Bình Minh" này mới có thể chống lại tổ chức "Hội khổ tu Morse" xa xưa sinh ra đầu kỷ thứ tư được.
Sự chênh lệch giữa Thiên sứ và thánh giả không phải chỉ dựa vào phép thuật mạnh mẽ đến từ truyện cổ tích mộng ảo là có thể bù đắp được.
Nếu muốn trở thành nhân vật lớn thực sự, tất nhiên phải có một trong hai hoặc là tấn thăng danh sách 2 hoặc là có vật phong ấn cấp "0", Cattleya không phải không khao khát "Chiếc hộp của ngày xưa" lắm, nhưng nghĩ rằng "Thế Giới" Gehrman Sparrow nhận được nhắc nhở từ chỗ ngài "Kẻ Khờ", lại nhớ đến hiệu quả xấu đáng sợ, tầng thứ ba cực kỳ nguy hiểm cùng phần lớn năng lực phi phàm không thể nào khống chế của nó, cô lại sợ hãi.
Tuy cô có "May mắn ngắn ngủi", nhưng cho tới giờ, vẫn thiếu năng lực phong ấn "Chiếc hộp của ngày xưa".
Qua một phen đấu tranh tư tưởng dữ dội, "Ẩn Sĩ" Cattleya chỉ vào một miếng tinh thạch mộng ảo, nói:
"Tôi muốn lấy đặc tính phi phàm 'Bí pháp sư'."
Nếu có thể tìm được "Thợ thủ công" thích hợp, danh sách cao, có thể biến thứ này thành vật phong ấn khá tốt, hiệu quả xấu có thể gắng gượng chấp nhận, mà "Nữ vương thần bí" Bernadet còn có tài nguyên, chỉ là chưa chắc đã nhờ vả được.
Sản phẩm cuối cùng cho dù chỉ có "Truyền tổng", cũng đủ rồi, nhưng rất rõ ràng, "Bí pháp sư" không chỉ nắm giữ mỗi "Truyền tống"... Cho dù hiệu quả xấu không thể chịu nổi, cũng có thể nhờ nữ vương đập nát, thử lại nhiều lần, hoặc bán cho tiểu thư "Ảo Thuật Gia"... Ừm, cô ấy từng nói thầy cô ấy sẽ chuẩn bị tài liệu cho mình... Cattleya lập tức gật đầu với "Thế Giới" Gehrman Sparrow, tỏ vẻ mình xác nhận lại lựa chọn vừa rồi.
Chọn đặc tính phi phàm của "Bí pháp sư"? Nghe câu trả lời của cô gái "Ẩn Sĩ", không hiểu sao trong đầu Klein lại hiện ra một cảnh tượng:
Cô gái mặc áo choàng đen hoa văn tím, đội mũ trùm tối màu dựa vào "Thoáng hiện", để lại một đống "phân thân", sau đó các cô cùng đốt một que diêm.
... Cô bé bán diêm biến thành vô số vụ nữ bán diêm... Đây quả là một câu chuyện cổ tích khủng bố... "Thế Giới" Klein ngăn lại khỏe miệng hơi co quắp, "ừm" một tiếng, nói:
"Được, đây là quyền lợi của cô."
Hắn chuyển ánh mắt về phía tiểu thư "Ảo Thuật Gia":
"Đến lượt cô lựa chọn."
"Tôi, tôi không làm gì cả.." "Ảo Thuật Gia" Fors hơi chột dạ nói.
Klein "à" một tiếng, nói:
"Cô đã hoàn thành nhiệm vị làm mồi nhử."
"..." Fors không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đáp lại, nhưng loáng thoáng nghe thấy nụ cười của ngài "Ngôi Sao".
Cô thong thả hít sâu một hơi, cô chuyển ánh mắt về đổng chiến lợi phẩm trên chiếc bàn dài đồng xanh.
Thẳng thắn mà nói, cô phần muốn chọn "Chiếc hộp của ngày xưa", bởi vì đây là vật phẩm bị cướp đi từ gia tộc của thầy cô.
Cô không muốn để bản thân mình dùng mà định trả lại thầy.
Nhưng cân nhắc đến việc mình chỉ là mồi nhử, Fors cảm thấy mình không có tư cách để lấy vật phẩm ở cấp bậc này.
Vật phong ấn cấp "0" hiếm có, quý giá và nguy hiểm thế nào chứ, cô đã khắc sâu ấn tượng từ lời giới thiệu của ngài "Ngôi Sao", biết giá trị của "Chiếc hộp của ngày xưa" ngay cả đặc tính phi phàm của thánh giả cũng không bằng.
Nghĩ mình phải lựa chọn dưới cái nhìn chằm chằm của "Thế Giới" Gehrman Sparrow, "Ảo Thuật Gia" Fors cuối cùng bỏ qua mong muốn, chỉ vào đôi mắt:
"Vậy lấy chúng đi."
Cô muốn lấy đôi mắt này để đưa đến trước mặt thầy của mình, nói với ông ấy rằng Botis đã chết, toàn bộ thù hận đã được báo rồi.
Mà ngoài giá trị về mặt này, con mắt Botis có thể chế tác thành vật nguyền rủa mạnh mẽ hoặc là làm chất trung gian để nguyền rủa, cũng coi như là vật phẩm không tệ.
Klein khẽ gật đầu, không khuyên nhủ gì, chỉ vào đá quý, tài liệu và "Tinh chi trùng", bình tĩnh nói:
"Cô còn bỏ ra 'Người giấy mặt trăng', có thể chọn thêm những thứ này để đền bù."
"Được." Fors đồng ý ngay như phản xạ có điều kiện.
Bởi vì con đường "Học viện" cần rất nhiều đá quý để làm bùa chú và nghi thức, mà mấy thứ này bình thường còn có thể ngắm nghía, Fors cầm lấy một ít đá quý trong đó, đợi sau khi tụ hội xong sẽ thông qua nghi thức ban cho để nhận lại.
Klein tiếp tục di chuyển tầm mắt, nói với "Thẩm Phán":
"Tới lượt cô."
"Thẩm Phán" Xio cũng biết mình không làm ra được cống hiến quá lớn, cũng rõ mình không có đủ năng lực chống đỡ hiệu quả xấu của "Chiếc hộp của ngày xưa", không thèm liếc nhìn "0- 61" cái nào, chỉ vào túi tiền màu đen nói:
"Tôi chọn 'Hành trang lữ giả'."
Lấy thứ này, cô có thể mang theo vũ khí hạng nặng bên mình, thời khắc mấu chốt chưa biết chừng còn có thể kéo ra một quả đại bác.
Về phần cách một thời gian phải đến gia cố, cô cũng đã suy xét đến, dù sao từ lần trước đến giờ vẫn còn có thể dùng khoảng một năm nữa, sau đó có thể thuê vật phong ấn ở chỗ cô gái "Ẩn Sĩ" để duy trì, hơn nữa, đến thời điểm đó, chưa biết chừng Fors đã trở thành "Bí pháp sư" rồi.
"Thế Giới" Klein gật đầu, lại nhìn sang "Ngôi Sao" Leonard:
"Đến lượt anh."
Leonard không khách sáo, nhìn lướt qua rồi chỉ mấy cái:
"Ba 'Tinh chi trùng', hai mươi viên đá quý, một phần tài liệu kia."
Điều này khiến mình có cảm giác đang nộp "phí bảo kê" cho thế lực chính phủ... Klein thầm lẩm bẩm một câu về người bạn học thi sĩ, rồi chuyển sang nói với tiểu thư "Chính Nghĩa":
"Nhiệm vụ rất thành công, tôi rất hài lòng, tuy cô đã lấy đủ thù lao, nhưng vẫn có thể lựa chọn thêm một ít."
"Chính Nghĩa" Audrey có thể suy luận ra thành ý từ những lời này của ngài "Thế Giới", cô không từ chối, chọn một "Tinh chi trùng" cùng một phần ba tài liệu linh tính.
Đến đây, là người ủy thác nhiệm vụ, "Thế Giới" Gehrman Sparrow thu được năm "Tinh chi trùng", "Chiếc hộp của ngày xưa" vật phong ấn cấp "0", một phần ba tài liệu linh tính và gần ba mươi viên đá quý phẩm chất cao.
Hắn mỉm cười, nhìn về phía "Ảo Thuật Gia" Fors nói:
"Nhớ kể chuyện này cho thầy cô biết, cũng nói đây là thiện ý của tôi. Mà tôi, muốn làm một cuộc giao dịch với ông ấy."
_______________
Chương 54: Bất kể sống chết
---
Đối với yêu cầu mà ngài "Thế Giới" vừa đưa ra, "Ảo Thuật Gia" Fors cũng không bất ngờ, chỉ hơi căng thẳng đáp lại:
"Được, được. Cụ thể là giao dịch như thế nào?"
Trong thời gian này cô đã trao đổi thư từ với thầy mình Dorian Gray Abraham vài lần, làm khá nhiều bước đệm theo sự chỉ dẫn của tiểu thư "Chính Nghĩa".
"Thế Giới" Klein cười khà khàn nói:
"Tạm thời cô không cần nói với ông ấy tôi muốn thứ gì, cứ đưa ra lợi thế của tôi, xem ông ấy có cảm thấy hứng thú không."
"Lợi thế của anh chính là lời hứa giải trừ nguyền rủa cho gia tộc Abraham?" "Ảo Thuật Gia" Fors cẩn thận tìm kiếm lời xác nhận.
Klein gật đầu, chỉ vào "0-61" trên bàn dài loang lổ, nói:
"Cũng có thể là 'Chiếc hộp của ngày xưa' này."
Thứ cần dùng vật phong ấn cấp "0" để đổi chắc chắn không đơn giản... Bất kể là "Chính Nghĩa" Audrey hay là "Ẩn Sĩ" Cattleya đều lập tức nhận thức được điều này.
"Ảo Thuật Gia" Fors thì coi trọng lời hứa giải trừ nguyền rủa kia hơn, bởi vì bản thân cô đã từng trải nghiệm rồi, biết gia tộc của thầy bi thảm đến mức nào.
Cô không do dự, nghiêm túc đáp lại: "Được."
...
Trong tầng hầm của một tòa nhà, khu Tây, Backlund.
"Thánh giả u ám" Cosma núp trong bóng đen đột nhiên trồi ra từ đêm tối.
Hắn nghiêng đầu, giống như lắng tai nghe gì đó, cơ thịt hai má dần co rúm lại, không phải từng mảng, mà là từng chút ít một, chúng không những không thể liền lại với nhau, mà còn quấy nhiễu nhau, trông cực kỳ quái dị.
Chỉ mất vài giây, Cosma để lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, làn da rách ra từng tấc một, máu thịt sôi trào lúc nhúc, lẫn lộn một màu đen thâm trầm.
Hắn ngã phịch xuống đất, phủ phục dưới tế đàn, nôn ra một lượng lớn nội tạng và những đốm sáng lập lòe.
Vị "Thánh giả u ám" dán sát đầu xuống mặt đất, không ngừng lẩm bẩm như điên:
"Botis chết rồi...
"Một 'Bí pháp sư' mang theo vật phong ấn cấp '0' cứ thế chết đi...
"Hiện trường còn có lá bài Tarot, 'Ẩn Sĩ'...
"Hai kẻ địch ra tay đều là thánh giả, một người là 'Học giả thần bí', một người là 'Bậc thầy thao túng'...
"Tổ chức dùng bài Tarot làm danh hiệu, tín ngưỡng 'Kẻ Khờ'...
"Gehrman Sparrow... Azik Eggers...
"..."
Sau khi lẩm bẩm mất khống chế, "Thánh giả u ám" Cosma vừa đau khổ vừa xót xa chảy nước mắt:
"Tôi sám hối, tôi sám hối, tôi sám hối..."
...
Mấy ngày sau, trong một căn phòng của một tòa nhà trọ ở cảng Pritz.
Dorian Gray Abraham đã cải trang đang lật qua lật lại bức thư mà học sinh Fors gửi đến.
Ông cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề gì, không có dấu vết bất thường, mới cầm lấy dao rọc giấy rọc phong bì, lấy thư bên trong ra.
Mở đầu bức thư vẫn là lời hỏi han ân cần theo thường lệ, tiếp theo Fors trực tiếp hỏi:
"... Chúng em đã giết chết 'Thánh giả bí mật' Botis, nhận được vật phẩm từ người ông ta..."
... Dorian vốn định đọc qua một lần trước đột nhiên bị câu này làm cho khựng lại, đọc đi đọc lại vài lần, quên cả đọc tiếp phần sau.
Botis mạnh đến nhường nào, Dorian sao mà không biết, hơn nữa cũng rất rõ một vị "Bí pháp sư" đáng sợ như thế nào.
Nhưng hiện giờ, học sinh ông mới dạy được hơn một năm lại dùng giọng điệu vô cùng bình thản nói cho ông biết, đã giải quyết xong Botis rồi.
Nhất thời trong đầu Dorian quẩn quanh những suy nghĩ "không thể nào", "nói dối", "có âm mưu", nghi ngờ có phải Fors đã bị Botis, bị hội Cực Quang khống chế rồi không.
Trong bất cứ thế lực lớn nào, người phi phàm danh sách 4 chắc chắn đều có địa vị cao, là thành viên cực kỳ quan trọng, sao có thể dễ dàng bị người ta giết chết như thế?
Yết hầu Dorian trượt lên xuống, ông cố gắng kìm nén sự phân tâm, tiếp tục đọc nội dung của bức thư:
"... Chúng em đã lấy được 'Chiếc hộp của ngày xưa', em nghĩ thầy không xa lạ gì về nó..."
Nhìn hàng chữ này, mí mắt Dorian chợt giật lên, chỉ cảm thấy tờ giấy viết thư trong tay nặng trịch như một tảng đá.
Đương nhiên là ông không xa lạ gì với "Chiếc hộp của ngày xưa", đây là vật phong ấn cấp "0" của gia tộc Abraham, là minh chứng cho sự huy hoàng mà gia tộc họ từng có.
"... Botis bị giết khi đang cầm 'Chiếc hộp của ngày xưa'..." Dorian vừa kinh ngạc, cảm thấy chuyện vượt xa khỏi tưởng tượng của mình, vừa không hiểu sao lại cho rằng chuyện này không phải không có khả năng, chưa biết chừng thứ thực sự giết chết Botis chính là "Chiếc hộp của ngày xưa".
Vật phong ấn cấp "0" đó nguy hiểm đến mức nào, ông cực kỳ rõ ràng!
Hơn nữa, ông rốt cuộc đã chú ý tới một từ:
"Chúng em."
Đây là lần đầu tiên Fors cho thấy mình có bạn, có người hợp tác.
Đương nhiên, Dorian đã sớm có suy đoán, chỉ là ngầm hiểu không vạch trần mà thôi.
Quả nhiên... Dorian thở dài, nhanh chóng đọc nội dung còn lại:
"... Hành động nhắm vào Botis lần này, em có một người bạn muốn thể hiện sự thiện chí với thầy, anh ấy nói anh ấy đồng ý dùng 'Chiếc hộp của ngày xưa' hoặc là lời đảm bảo giải trừ lời nguyền của gia tộc Abraham để giao dịch một chuyện với thầy. Không biết thầy có cảm thấy hứng thú không? Anh ấy không biết thầy đang ở đâu, em cũng không nói cho anh ấy biết, thầy hoàn toàn có thể từ chối..."
Lời đảm bảo giải trừ nguyền rủa? Dorian lướt qua "Chiếc hộp của ngày xưa", nhẩm lại một câu nói cực kỳ quan trọng đối với ông.
Qua vài lần trao đổi thư từ lúc trước, ông đã biết rõ lời nguyền của gia tộc thực chất là cái gì, vừa đau buồn vừa bất đắc dĩ, ấp ủ một tia hi vọng trong nỗi thống khổ.
Lúc trước, ai có thể ngờ điều khiển hậu duệ huyết mạch của gia tộc Abraham bị mất khống chế đời nọ qua đời kia lại là tiếng cầu cứu từ thủy tổ của họ?
Nó giống hệt như một trò đùa ác nghiệt của vận mệnh.
Dorian không biết liệu ngài "Cửa" có biết về hậu quả mà mình gây ra không, cũng không biết nên miêu tả cảm xúc phức tạp của mình như thế nào, nhưng không nhịn được bắt đầu tìm cách để ngài "Cửa" trở về, biện pháp giải trừ hoàn toàn lời nguyền của gia tộc.
Đây là một hi vọng cực kỳ xa vời, nhưng đối với gia tộc Abraham mà nói thì cũng đủ rồi, bởi vì trong bóng đêm rốt cuộc đã xuất hiện một tia sáng.
Không biết qua bao lâu, Dorian gấp giấy viết thư lại, cười khổ lẩm bẩm:
"Thiện chí... Sự thiện chí này thật sự khiến người ta sợ hãi..."
Tự nói xong, ông lại rơi vào trầm tư, vẻ mặt lúc thì u ám lúc lại tươi sáng, trong lòng dường như đang đấu tranh dữ dội.
Coong!
Đồng hồ vang lên một tiếng báo giờ, Dorian như bừng tỉnh.
Vẻ mặt ông dần nghiêm túc lại, rốt cuộc đưa ra quyết định.
Sau khi hạ quyết tâm, cả người Dorian đều nhẹ nhõm hơn nhiều, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười.
Đầu tiên ông ta thiêu hủy thư của Fors, tiếp đó thu dọn qua loa hành lý, trực tiếp ra ngoài, đi tới trạm xe lửa hơi nước cảng Pritz.
Ông muốn tới quận Nam xứ Wales, nhưng không phải để trốn mà là chuẩn bị trước một chút.
Ông định giao toàn bộ vật phẩm và phối phương ma dược của gia tộc do mình bảo quản cho một thành viên của gia tộc đang định cư ở đó, sau đó quay về cảng Pritz, dùng thân phận Dorian Gray tới Backlund gặp học sinh Fors của mình, gặp bị cường giả bày tỏ thiện chí kia.
Đến lúc đó, ông sẽ uống một loại thuốc trước, để mình chịu đựng lời nguyền rủa mãnh liệt ăn sâu bén rễ trong linh thể, phải đúng giờ uống một loại thuốc khác mới có thể duy trì sinh mệnh. Như vậy cho dù ông bị khống chế, không thể tự sát cũng có thể nhanh chóng chết đi khi không có cơ hội uống thêm thuốc khác, linh thể cũng theo đó tiêu tan, không đến mức tiết lộ ra tin tức mấu chốt.
Chuyến "hành trình" này đối với Dorian mà nói, sống chết không còn đặt trong lòng nữa.
Vì một tia hi vọng như có như không kia, ông bằng lòng trả giá bằng sinh mạng của mình.
...
Trong lòng đất Giáo đường St. Samuel, khu Bắc, Backlund.
Leonard vừa mở một buổi thảo luận về vụ án với các thành viên của "Kẻ Trừng Phạt", "Trái Tim Máy Móc" MI9 xong, quay về văn phòng, ngồi xuống.
Lúc này, giọng nói hơi già nua của Pallez Zoroaster văng vẳng trong đầu anh ta:
"Rốt cuộc họ đã tìm được vị trí cụ thể của kho báu gia tộc Jacques rồi."
"Hả?" Leonard nhất thời hơi ngạc nhiên, không phản ứng kịp.
Trong buổi tụ hội của các "Ẩn sĩ vận mệnh" lần trước, anh ta có bán tin tức về kho báu Jacques ra ngoài, vì không ai biết trong đó có gì, nên không ai bằng lòng trả giá cao, mục đích chủ yếu của Leonard cũng không phải là giao dịch, cho nên chỉ đổi lấy một ít linh hồn hiếm có.
Anh ta chợt thấp giọng nói:
"Ông lão, sao ông biết?"
"Ha, tôi đương nhiên đã phái phân thân đi theo dõi nơi đó." Pallez Zoroaster giận dữ đáp: "Có phải cậu quá coi thường một Thiên sứ con đường 'Kẻ trộm' rồi không?"
Leonard cười gượng hai tiếng:
"Ông lão, ông hồi phục khá tốt đấy, còn có cả phân thân để dành."
"Tôi có cấp bậc danh sách 2 đó." Pallez Zoroaster cười khẩy một tiếng, nói: "Tiếp theo, cậu đừng ra ngoài, cứ ở trong giáo đường, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc."
"Ông lo kho báu kia sẽ có cạm bẫy?" Leonard đăm chiêu hỏi.
"Kho báu của một Thiên sứ con đường 'Kẻ trộm' để lại sao lại không có bẫy được chứ?" Pallez Zoroaster cười nhạo nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể đoán trước được, nhưng trong lòng đất của giáo đường chắc chắn là an toàn."
Leonard gật đầu, đè thấp tiếng nói:
"Hi vọng tất cả đều thuận lợi, ông lão, ông từng đồng ý với tôi nếu có thể thành công lấy được đặc tính phi phàm danh sách 2 thì sẽ trộm một món vật phong ấn cấp '1' từ những vật phẩm họ lấy được cho tôi."
Không phải là anh ta để ý xem mình có thu hoạch hay không, chủ yếu là dùng cách nào để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng
"Không phải cậu bài xích cách nói 'trộm' này sao?" Pallez cười nhạo một câu rồi rơi vào im lặng, dường như đang chuyên chú theo dõi tình huống bên kho báu Jacques.
Sau khoảng hơn một giờ, ông ta thở một hơi thật dài trong đầu Leonard:
"Mặc dù có rất nhiều cạm bẫy và những điều bất trắc, nhưng cuối cùng vẫn là đạt được mục đích. Ha ha, tôi chỉ cần một phần đặc tính và một vật phong ấn, còn lại coi như thù lao của bọn họ.
"Đừng vội rời khỏi nơi này, đợi tôi hấp thụ xong phần đặc tính kia rồi đi, đến lúc đó sẽ không còn vấn đề gì nữa."
Leonard nhất thời buông lỏng, dựa về sau, vắt hai chân lên, nhàn nhã đọc báo.
Đến lúc chạng vạng, Pallez lại lên tiếng:
"Xong rồi."
Trong giọng nói ẩn chứa khá nhiều cảm xúc, nhưng vì quá phức tạp nên Leonard không phân biệt được.
Thấy không còn chuyện gì nữa, mà ông lão có lẽ còn phải tiêu hóa, Leonard đứng dậy, day thái dương, rời khỏi Giáo đường St. Samuel, quay về số 7 phố Pinster.
Vừa đi qua cửa hiên, anh ta đột nhiên thấy chỗ sô pha có một người đang ngồi.
Người nọ mặc áo choàng dài cổ điển, đội mũ mềm chóp nhọn, chân phải vắt lên chân trái, đang nhàn nhã đọc báo.
Dường như nhận ra Leonard tiến vào, người nọ ngẩng đầu lên, chỉnh lại chiếc kính độc nhãn, lộ ra nụ cười trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro