Q6: Chương 65 + 66
Chương 65: Thời gian chưa tới
---
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn."
Thời điểm nghe rõ âm thanh này từ sâu trong sương mù xám trắng, Klein khẽ run lên, gáy chớp mắt tê dại.
Cảm giác này nhanh chóng khuếch tán lên đỉnh đầu và lan ra toàn bộ cơ thể, khiến ngoài da hắn nổi lên những lớp da gà li ti.
Đây là lần thứ hai hắn nghe được cái tên "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn" từ miệng người khác ở thế giới hiện thực, mà lần đầu tiên là do Amon đánh cắp suy nghĩ của hắn mà nói ra, trên thực tế cũng không rõ hàm nghĩa cụ thể, cũng không thực sự nắm giữ câu "chú văn" này.
Bên rìa "Tây đại lục" trong truyền thuyết kia, bên ngoài quê hương đã biến mất không thấy, lần đầu tiên Klein nghe thấy chú văn khiến mình "xuyên không" ở thế giới hiện thực, nghe thấy một trong những bí mật quan trọng nhất mình giấu tận đáy lòng, nghe thấy được tôn danh kiểu phương đông không biết rốt cuộc chỉ về hướng sự tồn tại nào.
Hắn đứng đó, trong đầu óc gần như trống rỗng, bên tai quanh quẩn tiếng tụng niệm, tiếng hò hét lúc mơ hồ lúc rõ ràng:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn...
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn...
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn..."
Đợi đến khi âm thanh này ngày càng nhỏ, gần như biến mất, Klein rốt cuộc tìm lại được suy nghĩ của mình.
Là một thần giả từng làm khá nhiều "chuyện trái lương tâm", phản ứng đầu tiên của hắn là:
"Mình đổi 'Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn' thành 'Vị vua hoàng hắc nắm giữ vận may', sẽ không bị trời phạt chứ?"
Lúc trước hắn đặt ra tôn danh kiểu ba đoạn cho "Kẻ Khờ", đoạn thứ nhất là miêu tả trạng thái bản thân tự mình trả qua, lúc đó cho rằng mình đã xuyên không, sợ bị lộ ra vấn đề, nên đổi "'Kẻ Khờ' đến từ thế giới khác" thành "'Kẻ Khờ' không thuộc về thời đại này", kết quả lại nói ra được bản chất, đoạn thứ hai thì buộc chặt "Nguyên Bảo" và sương mù xám vào mình, để chỉ dẫn chính xác hơn.
Mà để giới hạn hoàn toàn, không sinh ra nghĩa khác, Klein đã trực tiếp dịch nghĩa của chú văn thành câu cuối cùng trong tôn danh đoạn thứ ba, cũng chính là "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn".
Hắn vốn cho rằng việc này không có gì, sau đó lại nghi ngờ mình "xuyên không", chủ nhân trước của cánh cửa ánh sáng kỳ dị trong "Nguyên Bảo" chính là "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn", hoặc nên nói là một sự tồn tại nào đó có vỏ bọc phương đông, đương nhiên, cũng có khả năng "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn" mới là bản thể, sau đó khoác lên người một vỏ bọc phù hợp với thế giới hiện giờ, về phần là vỏ bọc thế nào, thì hiện giờ Klein chưa đoán ra.
Bởi vì chưa bao giờ nghe được tôn danh "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn" ở thế giới hiện thực ngoài bản thân nói ra, cho nên Klein nghi ngờ thì nghi ngờ, kiêng kị thì kiêng kị, sợ hãi thì sợ hãi, trên thực tế lại không để ý chuyện này lắm, dường như đã quen rồi.
Nhưng giờ phút này, từng tiếng "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn" hệt như từng viên đại bác, không ngừng oanh tạc lòng hắn, oanh tạc đầu hắn, khiến lo lắng và sợ hãi tích góp trong tiềm thức của hắn đột nhiên bùng lên.
Lấy lại bình tĩnh, Klein bắt đầu ép mình dùng lý trí để suy xét đến tình huống trước mặt:
"Tiếng tụng niệm này được cất chứa trong sương mù xám trắng, hay là đến từ 'Tây đại lục' đã biến mất
"Mình đã nói, màu sắc và trạng thái của mảng sương mù xám này đều rất giống với phía dưới 'Nguyên Bảo'... Sức mạnh của nó cũng đến từ 'lịch sử'? Phải có sức mạnh chính xác của lĩnh vực ánh sáng mới có thể mở ra?
"'Nữ vương thiên tai' Gorshinum từng nói, khi tận thế đến, Tây đại lục chắc chắn sẽ tái hiện... Nói cách khác, chỉ khi nào đẩy nhanh thời gian đến thời điểm đó, thì mảng sương mù xám trắng này mới có thể sống lại, mới có khả năng dựa vào chú văn tương ứng để mở ra?
"Khiến Tây đại lục biến mất, hoặc là phong ấn nó, hoặc là làm cách ly mang tính bảo hộ, là vị 'Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn' đó, nghi ngờ là chủ nhân trước của 'Nguyên Bảo'?"
"Dựa theo cách nói của các phương diện, chín sự vật như 'Nguyên Bảo' lúc đầu là do vị Đấng Sáng Tạo kia lưu lại, là những bộ phận khác nhau của ngài ấy hoặc là thứ mà ngài ấy tự mình chế tạo ra... 'Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn' tương đương với chủ nhân trước của 'Nguyên Bảo', tương đương với vị Đấng Sáng Tạo ban đầu kia? Nhưng sau khi vị Đấng Sáng Tạo ban đầu kia phân tách ra mới có 'Nguyên Bảo', hơn nữa, chú văn 'Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn' này chỉ có thể chỉ dẫn đến 'Nguyên Bảo', không thể nào ảnh hưởng đến các nơi như 'Biển Hỗn Độn'...
"Còn có, Tây đại lục biến mất chắc chắn là chuyện trước kỷ thứ hai, thân là cổ thân Vua Tinh linh Suniathrym cũng không có cách nào quay về quê hương...
"Nói cách khác, trong kỷ thứ nhất hỗn loạn điên cuồng, thậm chí là trước cả kỷ thứ nhất, sau khi Đấng Sáng Tạo ban đầu phân tách ra các sự vật như 'Biển Hỗn Độn', 'Nguyên Bảo', trước khi cổ thần sinh ra, còn có một chuyện gì đó đã phát sinh? Việc này đã khiến cho Tây đại lục biến mất, chủ nhân trước của 'Nguyên Bảo' cũng không thấy đâu?
"Lời tiên đoán của thần Viễn Cổ Thái Dương, Đấng Sáng Tạo thành Bạch Ngân cũng rất có ý nghĩa, nói là trong mảng sương mù xám trắng này sẽ có người đi ra, cho nên phải người trú đóng của thành Mặt Trăng, canh giữa chỗ này. Mà nói một cách nghiêm khắc, mình thực ra chính là người từ trong mảng sương mù xám trắng, từ Tây đại lục đi ra, chẳng qua là mình rời khỏi Tây đại lục, tiến vào 'Nguyên Bảo' là rất rất lâu trước khi thần Viễn Cổ Thái Dương đưa ra lời tiên đoán. Còn mình rời khỏi sương mù xám lại vào năm 1349, ở Ruen...
"Ừm, đi đi lại lại, mình lại đến nơi này, đụng phải người của thành Mặt Trăng... Lời tiên đoán của thần Viễn Cổ Thái Dương đã trở thành sự thật, chỉ là quá trình có chút quanh co, cách thức thực hiện khiến người ta không tưởng tượng được..."
Lúc Klein suy nghĩ, tâm trạng dần tốt lên, bởi vì tình hình hiện giờ và trực giác linh tính đều nói cho hắn biết, Tây đại lục bị sương mù xám trắng ngăn cách còn có văn minh, còn rất nhiều người sống.
"Phương thức khiển Tây đại lục biến mất khiến mình nghĩ đến nghi thức của 'Bậc thầy kỳ tích', cũng gồm cả sức mạnh thời không, chúng chủ yếu nằm ở con đường 'Học viện' và 'Kẻ trộm'... Cho nên, chủ nhân trước của 'Nguyên Bảo', đối ứng với 'Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn' thực sự là ba con đường gần này?" Klein thu lại suy nghĩ đang phát tán trong đầu, đi về phía trước hai bước.
Hắn chợt xoay người, nói với đám người Đại Tế Ti Nimes thành Mặt Trăng:
"Tôi đã nghe rõ âm thanh này rồi."
"... Chúng đang nói gì?" Đôi mắt xám trắng của Nimes chợt trợn to, trên gương mặt giăng kín khe rãnh để lộ ra sự kích động không thể kiềm chế.
Đám người Adar, Sheen và Rus cũng có phản ứng tương tự, thậm chí còn mạnh hơn.
Ngay cả thân thể của họ cũng xuất hiện sự run rẩy rõ dàng.
Đây là một vấn đề đã làm khó cư dân thành Mặt Trăng hơn một nghìn năm, trong lòng họ cởi bỏ nghi vấn này đã trở thành sự biểu trưng cho việc thoát khỏi tình cảnh hiện giờ!
Klein lặng yên hít vào một hơi, dùng giọng điệu buôn thần bán thánh:
"Họ đang cầu nguyện chúa của tôi."
Đây cũng không phải là một câu nói dối tuyệt đối, dù sao "Kẻ Khờ" Klein cũng đã bước đầu nắm giữ "Nguyên Bảo", câu cuối cùng trong tôn danh "Vị vừa hoàng hắc nắm giữ vận may" cũng tương đương với "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn".
Đám người Nimes chợt im lặng, khi nhìn về phía Klein, ánh mắt rõ ràng thêm phần tôn kính và sợ hãi.
Kết hợp với "phép lạ" mà đối phương bày ra, họ dần coi vị ngài "Kẻ Khờ" kia là chúa cứu thế.
Klein nhìn quanh một vòng, bình thản nói:
"Các người lùi ra sau ít nhất một trăm mét."
"Vâng thưa ngài Sparrow." Đại Tế Ti Nimes không do dự lập tức đồng ý ngay.
Đợi đến khi nhóm người phi phàm thành Mặt Trăng tránh ra đủ khoảnh cách, Klein giơ tay phải vào hư không, nhanh chóng kéo ra một bản thân khác, còn bản thể thì biến mất.
Ngay sau đó, hình ảnh từ lỗ hồng lịch sử của Klein này đi tới phía trước mảng sương mù xám trắng đang ngưng đọng, giơ tay phải bắt vào.
Nơi đó dường như có một vách tường vô hình, mang theo chút lạnh lẽo, ngăn cách tất cả.
Ngóng nhìn hai giây, Klein há miệng ra, đè thấp giọng, dùng tiếng Trung tụng niệm:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn."
Trong âm thanh quanh quẩn, sương mù xám trắng trước mặt hắn không hề có phản ứng, vẫn lặng yên, đọng lại như trước.
Hắn đợi gần một phút đồng hồ, ngẫm nghĩ, lại hít sâu một hơi, tụng niệm:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn;
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Quân;
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng Đế;
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn."
Đây là chú văn đầy đủ của nghi thức đổi vận kia.
Đến khi chữ cuối cùng thoát ra, bàn tay đang đặt trên bức tường vô hình của Klein chợt cảm thấy sự dao động rõ ràng.
Sương mù xám chợt lung lay, giống như một hồ nước bị ném một tảng đá lớn vào trong.
Những gợn sóng nhanh chóng lan ra, trùng lặp lên nhau, lờ mờ phác thảo ra một "cánh cửa" trước mặt Klein.
Trên trời có một tia sét xẹt qua, chiếu sáng mặt bức họa này, đám người phi phàm thành Mặt Trăng đứng cách đó không xa, đồng tử đều phóng to, nhìn không rời mắt.
Những người đời sau chưa từng chứng kiến cảnh tượng này lại càng thêm rúng động, khó mà kiềm chế.
Trong mắt họ, đây là phép lạ không cần nghi ngờ!
Klein ngừng hô hấp, đợi "cánh cửa" kia thành hình, nhưng những gợn sóng này cuối cùng lại trở về như cũ, chỉ kém một bước nữa là thành công.
... Sau khi im lặng một lúc, Klein lại tụng niệm chú văn thêm vài lần, liên tục, gợn sóng mặc dù không biến mất trong sương mù xám trắng, nhưng cũng không thể thực sự phác họa ra "cánh cửa" kia.
Có một chớp mắt, hắn muốn sử dụng quy trình đầy đủ của nghi thức để thử, nói cách khác, đặt bốn loại đồ ăn, đi nghịch bốn bước, tụng niệm chú văn, nhưng hắn nhanh chóng bật cười vì ý nghĩ ngớ ngẩn này.
Bởi vì nếu làm vậy thì hắn sẽ tiến vào "Nguyên Bảo", chứ không phải là mở ra vách tường vô hình ở đây.
Hít một hơi, Klein bắt lấy một đồng vàng từ hư không, dùng cách "bói toán" để xác nhận hiệu quả của nghi thức đầy đủ giống với mình nghĩ.
Thật sự là chưa đến giờ, tận thế vẫn chưa giáng xuống? Klein nhìn chằm chằm mảng sương mù xám trắng trước mặt, mấy phút không có động tĩnh.
Khi một tia chớp khác lóe lên trên bầu trời, chiếu sáng gương mặt hắn, hắn mới xoay người lại, xách theo chiếc đèn bão, đi đến trước mặt Đại Tế Ti Nimes thành Mặt Trăng, nói bằng giọng đều đều:
"Còn chưa đến thời gian chính xác có thể mở nó ra ở trong thần dụ, còn mười mấy năm nữa."
Không đợi đám người Nimes, Adar đáp lại, Klein dùng tay phải chỉ vào bóng tối gần đó:
"Tôi sẽ ở nơi này khổ tu một thời gian, nếu các người muốn cảm nhận ánh hào quang của chúa, nghe ngài dạy bảo, thì vào lúc tia chớp lóe lên thường xuyên, có thể đến đây bất cứ lúc nào.
"Mỗi ngày tôi sẽ làm một lần tịnh hóa và trị liệu, vào thời điểm tia chớp nhiều nhất."
Hắn không định để cư dân thành Mặt Trăng đổi tín ngưỡng, cũng không định trực tiếp đi vào thành bang này để hỏi tin tức cụ thể, cho họ một chút thời gian để tiếp nhận mọi thứ.
Đại Tế Ti Nimes thành Mặt Trăng lặng lẽ thở ra, đáp lại càng thêm tôn kính:
"Tôi sẽ chuyển lời của ngài đến với mọi người."
____________
Chương 66: Kiên nhẫn cuối cùng cũng có hồi đáp
---
Trong phòng thủ tịch, trên đỉnh của tháp tròn, thành Bạch Ngân.
Colin Iliad tóc hoa râm, trên mặt có vết sẹo cũ kỹ nhìn bóng tối âm trầm ngoài cửa sổ, mãi đến khi một tia chớp trắng bạc đột nhiên lúc lên phía xa xa, mang đến vài giây ánh sáng, mới thu hồi tầm mắt, khẽ gật đầu nói:
"Hilmon tấn thăng thành công..."
Tầm mắt của ông dừng ở người thiếu niên chỉ cao hai mét đang đứng thẳng giữa căn phòng:
"Derrick, cậu có biết vì sao lần đầu thăm dò 'Vương đình Cự Nhân', tôi đã trở thành 'Kỵ sĩ bạc' danh sách 3 mà vẫn lần lữa không thực hiện kế hoạch tiếp theo không?"
Derrick ngẫm nghĩ nói:
"Ngài thủ tịch, một mặt là ngài muốn xem có thể đi theo đường khác vòng đến bờ biển hay không, mặt khác là đang đợi các trưởng lão khác trong 'Nghị sự đoàn sáu người' có ai có thể tấn thăng danh sách 3 nữa không?"
Mà hiện giờ, cả hai phương diện này đều đã hoàn thành:
Gần năm tháng trước, một tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân đã phát hiện ra một con đường bí mật, từ nơi đó vòng qua ngọn núi chỗ "Vương đình Cự Nhân", đến bờ biển. Nhưng vùng biển kia là hư ảo, không có cách nào đi qua, nếu xuống nước thì sẽ khiến thân thể dần tan rã;
Nay, một vị Bán Thần khác của "Nghị sự đoàn sáu người", Vert Hilmon, rốt cuộc đã tấn thăng, trở thành "Kỵ sĩ bạc" danh sách 3, có thể có được tôn danh của mình, hồi đáp được những lời cầu nguyện của các cư dân còn lại của thành Bạch Ngân trong phạm vi nhất định.
Colin Iliad thở dài nói:
"Tốt lắm, biết rất rõ ràng và toàn diện về chuyện này.
"Nếu không phải thực sự không còn cách nào, tôi quả thực không muốn mang theo các cậu tiến vào 'Vương đình Cự Nhân', thử mở ra cung điện mà 'Thiên sứ bóng tối' đang ngủ say..."
Nói tới đây, "Kẻ săn ma" Colin ngừng một chút mới nói tiếp:
"Tôi không biết cuộc thăm dò như vậy sẽ mang đến bao nhiêu nguy hiểm, chỉ có thể chuẩn bị đầy đủ trước. Hiện giờ, Hilmon rốt cuộc cũng thành công, cho dù sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, chúng tôi cũng không thể quay về, ông ta và những trưởng lão khác cũng có thể chống đỡ cho thành Bạch Ngân, để mọi thứ tiếp tục duy trì, đợi đến cơ hội lần sau."
Ông đánh giá Derrick vài giây, gật đầu tán đồng:
"Sự trưởng thành của cậu còn tốt hơn cả dự đoán của tôi, nếu không phải việc 'Vương đình Cự Nhân' do cậu bày ra, tôi thật sự muốn để cậu ở lại thành Bạch Ngân, với danh nghĩa trưởng lão dự bị của 'Nghị sự đoàn sáu người'."
Nghe đến đó, Derrick Berg không chút do dự trả lời:
"Cho dù ngài muốn tôi ở lại thành Bạch Ngân, tôi cũng sẽ xin được đi theo."
Đây là ánh mình minh mà cậu ta nhìn thấy, là cơ hội có thể cứu vớt được thành Bạch Ngân trong tâm tưởng của cậu ta, vì thế Derrick nguyện trả bằng mọi thứ.
Colin Iliad nở nụ cười hiếm thấy:
"Cậu vẫn còn rất trẻ, đợi đến khi cậu trải qua nhiều chuyện như ta, sẽ rõ so với việc rút kiếm ra, tràn ngập nhiệt huyết mà hi sinh, thì chịu được khuất nhục và bất đắc dĩ, canh giữ vững vàng trong bóng đêm mới là việc khiến người ta khổ sở, đau đớn hơn nhiều.
"Nếu cậu không tin, có thể đến hỏi Hilmon, hỏi ông ấy đồng ý dẫn tiểu đội thăm dò tới 'Vương đình Cự Nhân' hay là ở lại thành Bạch Ngân."
Derrick rơi vào im lặng, miệng mở ra nhưng không nói được thành lời.
Colin Iliad không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi:
"Ma dược 'Linh mục ánh sáng' của cậu đã tiêu hóa hết chưa?"
"Tuần trước đã tiêu hóa hết rồi." Derrick thản nhiên đáp.
Colin Iliad gật đầu nói:
"Tài liệu phụ trợ đã thu thập đủ chưa?"
Derrick "ừm" một tiếng:
"Đã thu thập đủ rồi, chỉ thiếu nghi thức chưa chuẩn bị xong."
Nghi thức cậu ta cần là vứt bỏ tình cảm mạnh mẽ nhất, không muốn từ bỏ nhất, sau khi ăn ma dược xong sẽ thu hồi lại.
Qua vài lần thảo luận trong hội Tarot, và thử nghiệm riêng với tiểu thư "Chính Nghĩa", trước mắt đã có phương án thuần thục:
Mượn sự khống chế đối với lĩnh vực tâm linh của "Bậc thầy thao túng" danh sách 4, dùng "Cái ôm của Thiên sứ" của ngài "Kẻ Khờ" làm căn cứ để hoàn thành.
"Kẻ săn ma" Colin không thúc giục, bình tĩnh nói:
"Đừng gấp gáp, cuộc thăm dò thứ hai đối với 'Vương đình Cự Nhân' phải đợi thêm một thời gian nữa."
"Đợi tôi trở thành 'Kẻ vô ám'?" Derrick chủ động hỏi.
Colin Iliad không phủ nhận, khẽ gật đầu nói:
"Cũng đang đợi Lovia trở thành 'Kỵ sĩ đen', tài liệu và nghi thức của bà ấy đều đã chuẩn bị xong rồi."
Nghe thấy câu này, Derrick nhất thời có áp lực.
...
Trên đỉnh của gác chuông thuộc giáo đường Sóng Biển, "Thành Khẳng Khái" Bayam, thủ phủ quần đảo Rorsted.
Hồng y giáo chủ giáo hội Bão Táp, chấp sự cao cấp của "Kẻ trừng phạt", "Hải vương" Yann Kottman đứng sau lan can, ngắm nhìn mặt biển không còn xanh thẫm nữa, cùng những hài cốt của tàu thuyền đang bốc cháy, trôi nổi bên trên.
"Hừ, ở lãnh hải của ta, cho dù là 'Giám mục chiến tranh', cũng phải cúi đầu.." Vị Bán Thần có cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt kiên cường, đường nét khắc sâu này thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm một câu.
Hắn có một mái tóc lam thẫm thô to như những con sâu nhỏ, đôi mắt cũng màu lam thẫm, nắm trong tay đại dương và thời tiết xung quanh quần đảo Rorsted.
Alger Wilson đứng bên cạnh vị "Hải vương này" không hề tỏ ra bực bội, kiên nhẫn đợi Yann Kottman chuyển sự chú ý sang mình.
Người phi phàm con đường "Thủy thủ", ngoại trừ phần lớn khá là nóng nảy, còn có một phần thường run rẩy phục tùng khi đứng trước người có địa vị cao cùng con đường, đây là đặc tính đến từ "Bạo quân".
Sau khi lẩm bẩm, "Hải vương" Yann Kottman rốt cuộc chuyển ánh mắt về phía Alger, người lãnh đạo một hạm đội "hải tặc", nói với vẻ lạnh lùng:
"Lần này biểu hiện không tồi, trong cuộc họp trọng yếu đã thông qua việc xét duyệt anh, quyết định để tôi chủ trì nghi thức tấn thăng cho anh."
Sau khi nhận được di vật của "Nữ vương thiên tai" Gorshinum, Alger tìm cơ hội, báo cáo chuyện này cho "Hải vương" Yann Kottman.
Hắn bắt đầu nói từ việc tìm kiếm di tích Tinh linh trong rừng rậm nguyên thủy đảo Sunya, từ đầu đến cuối để khai báo mình đã gặp phải điều gì, chỉ sửa lại hai chi tiết:
Một là đem chuyện chủ động tới di tích Tinh linh chuyển thành mai phục quân đội của Fusak, cố tình tìm kiếm nơi thích hợp, việc này có rất nhiều thủy thủ có mặt ở đấy làm chứng;
Hai là giảm tính chủ động trong hành động sau đó, chỉ nói đang thăm dò di tích Tinh linh thì buổi đêm mơ thấy một vị Tinh linh nữ giới, uống một chén rượu của cô ta, sau đó không phát ra chuyện bất thường nào nên không để ý lắm, đến khi đến quần đảo Roth, đêm này ngủ say tỉnh dậy cũng đột nhiên phát hiện mình tiến vào một cung điện tráng lệ dưới đáy biển, cầm lấy một cây san hô tỏa ra ánh chớp.
Mặc dù có nhiều nhân chứng và vật chứng chứng tỏ Alger miêu tả là thật, nhưng "Hải vương" Yann Kottman cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, đuổi hắn về đảo Passo, bị giáo hoàng Gard II thẩm tra.
Mượn dùng "Cái ôm của Thiên sứ", trông Alger có vẻ run rẩy trước khí thế của vị "Bạo quân" kia, sau khi khai sạch toàn bộ sự việc gặp Tinh linh nữ giới kia trong mơ, đã sinh ra dã tâm nhất định, vì thế chủ động đến quần đảo Rorsted, hi vọng có thể nhận được di sản, nhưng trên thực tế là đang che giấu bí mật trung tâm nhất, vấn đề nghiêm trọng nhất.
Hắn dùng cách bộc lộ thẳng thắn "dã tâm" của mình, thông qua lần thẩm tra này, về phần Tinh linh nữ giới địa vị cao kia, do cô ta thấy được chút huyết mạch Tinh linh từ hắn, cho hắn một cơ hội, thật ra vẫn là cất giấu một vài mục đích, hắn tỏ ra không rõ lắm, hi vọng ngài giáo hoàng có thể điều tra ra đáp án, để mình an tâm.
Alger bày ra vẻ sợ hãi đối với những chuyện chưa biết, khiến các Hồng y giáo chủ tin rằng đây là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn báo cáo về cuộc gặp gỡ kỳ lạ kia.
Phương án này do Alger tự mình bày ra, nhưng nhận được đề nghị của tiểu thư "Chính Nghĩa", để mỗi một phân đoạn phù hợp với nhân tính hơn.
Đương nhiên, cũng giống với sự phát triển trong dự liệu, sau đó, thứ đợi Alger không phải là nghi thức tấn thăng, mà là tiến vào một cuộc khảo sát.
Vị giáo hoàng của giáo hội Bão Táp, Thiên sứ dưới đất kia đã gia cố thêm phong ấn trong cơ thể Alger, khiến đặc tính "Chủ tế tai nạn" không thể thẩm thấu ra ngoài trong hai năm, làm ảnh hưởng đến hắn.
Trong nửa năm này, Alger dẫn theo hạm đội hải tặc được phân phối cho mình, cố gắng quấy rối thuyền của Fusak và Finnebot, thậm chí trực tiếp tham gia hải chiến, sau khi mạo hiểm nhiều lần đã lập được công lao lớn, bày tỏ đầy đủ sự thành kính của mình đối với Chúa Tể Bão Táp, sự tuân theo đối với mệnh lệnh của giáo hội.
Rốt cuộc, sau trận hải chiến Rorsted gần đây, thế cục càng thêm khó khăn, hắn đợi được sự tán thành từ cuộc họp then chốt.
Alger hít sâu một hơi rất rõ ràng, sau đó nắm tay lại đặt lên ngực trái, cao giọng hô:
"Bão Táp trên cao!"
Sự kích động của hắn một nửa là diễn, một nửa là phát ra từ đáy lòng, bởi vì trong nửa năm nay, hắn thực sự phải nhận áp lực rất lớn:
Cô gái "Ẩn Sĩ" đã tiêu hóa xong ma dược "Học giả thần bí", đang chuẩn bị tấn thăng danh sách 3 "Bậc thầy tiên đoán";
Tiểu thư "Chính Nghĩa" tuy còn chưa tiêu hóa hết ma dược "Bậc thầy thao túng", nhưng lại có tiến triển rất lớn, hơn nữa khi cô mới gia nhập hội Tarot rõ ràng là một người mới, vậy mà giờ đã trở thành sự tồn tại nửa thần nửa người, cao hơn Alger không chỉ một danh sách, mà là một cấp bậc;
Chưa bao lâu, "Mặt Trời" đã có thể tấn thăng danh sách 4 "Kẻ vô ám", đạt được thần tính;
"Ngôi Sao" cũng đã tiêu hóa hết danh sách 5, tích góp khá nhiều công trạng, đợi cơ hội tấn thăng;
Tiểu thư "Ảo Thuật Gia" trải qua nhiều lần lữ hành, cách thời điểm tiêu hóa hết ma dược không còn xa, mà thầy của cô cũng đã chuẩn bị xong tài liệu ma dược "Bí pháp sư" danh sách 4 tương ứng;
"Thế Giới" Gehrman Sparrow thì không cần phải nói, cho dù anh ta đột nhiên thông báo mình đã trở thành Thiên sứ thì Alger cũng không ngạc nhiên;
Tiểu thư "Thẩm Phán" trước mắt là "Kỵ sĩ trừng phạt" danh sách 5, đang tiêu hóa ma dược, cố gắng đuổi theo tiến độ của mọi người;
"Mặt Trăng" bản chất không thích giao tranh cũng vì vậy mà sinh ra sự lo âu nhất định, đang tìm cách trở thành Bá tước Huyết tộc.
Đối diện với tình huống này, là một trong những thành viên có thâm niên của hội Tarot, Alger đương nhiên không muốn bị bỏ rơi ở phía sau, hắn bức thiết, khao khát tấn thăng danh sách 4, trở thành Bán Thần.
Qua nhiều ngày như vậy, hắn vẫn luôn áp chế cảm xúc nôn nóng trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi, hai lần xuất hiện dấu hiệu mất khống chế, không thể không mời tiểu thư "Chính Nghĩa" đến điều trị.
Mà hiện giờ, hắn rốt cuộc đã đợi được câu trả lời hắn mong mỏi nhất kia:
Thông qua thử thách, chuẩn bị nghi thức!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro