Chương 3: Đường của Kẻ Trộm.

Mồ hôi nhễ nhại thấm ướt lưng áo, nhưng trong đôi mắt Hùng Quang lóe lên một tia sáng lạnh lùng, tựa như lưỡi dao sắc bén trong bóng tối. Thanh đoản kiếm mới nhận trong tay khiến hắn cảm nhận rõ rệt một sức mạnh đang ẩn mình bên trong – sức mạnh không thuộc về nô lệ bình thường.

Hùng Quang ngồi thẳng dậy, bàn tay vuốt nhẹ chuôi kiếm, cảm giác lạnh lẽo truyền vào từng đầu ngón khiến tim vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Mỗi đường rãnh, mỗi cạnh sắc đều như lời nhắc nhở: hắn không còn là kẻ yếu đuối bị người khác chà đạp. Nhưng đồng thời, ý thức về nguy hiểm cũng khiến hắn thận trọng: một sai lầm nhỏ thôi, mạng sống có thể chấm dứt, hoặc tệ hơn, hệ thống sẽ trừng phạt hắn nghiêm khắc.

Hít một hơi sâu, hắn nhấn mắt vào bóng tối ngoài lều. Trong đầu vẫn vang vọng lời nhắc nhở như ma chú: giữ bí mật. Thành công lần này chỉ là bước đầu, và doanh trại chứa đầy những con mắt tinh ranh, từng tiếng động, từng cử chỉ đều có thể bại lộ.

Nhưng sâu thẳm trong hắn, một linh giác khác lạ bắt đầu trỗi dậy – Linh thị. Chưa ai ngoài hắn có thể nhìn thế giới này dưới sắc màu của năng lực phi phàm, nhưng hắn vẫn chưa dám bật nó. Chỉ khi thực sự cần thiết, bàn tay Kẻ Trộm và giác quan phi phàm mới phát huy tối đa.

Hắn đặt túi nguyên thạch và thuốc xuống, hít thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Mọi giác quan căng hết mức: mùi khói củi, hơi mồ hôi của đồng nô lệ gần đó, tiếng gió lùa qua các khe tường tre rách nát. Hùng Quang nhắm mắt, tưởng tượng kế hoạch cho đêm hôm sau.

"Phải... tận dụng tối đa mọi thứ," hắn thầm nghĩ. "Bóng tối, sương, mùi hương, cả thói quen của bọn quản giáo. Mọi thứ đều phải tính toán."

---

Ban ngày, hắn bắt đầu quan sát kỹ hơn: từng bước chân của quản giáo, ánh mắt dò xét của đồng nô lệ. Mỗi người đều có nhịp điệu riêng, và Hùng Quang học cách hòa vào đó. Một sai lầm nhỏ thôi – lướt nhanh quá, chạm vào đuốc, hay hít thở mạnh – cũng đủ khiến mọi kế hoạch sụp đổ.

Khi hắn vừa bước ra ngoài, tai chợt đập vào tiếng gầm rú của tên quản giáo hôm qua bị mất túi. Hắn lục soát khắp nơi, tuyệt vọng không tìm thấy túi, chỉ còn cách gào thét. Hùng Quang liếc tên đó, khinh bỉ:

"Hừ… đáng đời. Không biết tình trạng sức khỏe của tên này ra sao nhỉ?"

Hắn bật Linh thị, thế giới xung quanh lập tức trở nên rực rỡ sặc sỡ: đỏ, xanh, tím – những dấu hiệu sinh mệnh của từng người. Quản giáo vừa bị trộm thuộc loại cơ thể rắn chắc, sức khỏe ổn định, gần như không điểm yếu. Hùng Quang ghi nhớ, sau này khi lập kế hoạch phải tinh vi hơn.

---

Hoàn tất công việc, hắn tìm một nơi kín đáo luyện đoản kiếm. Tay trái nắm chuôi, tay phải lướt theo lưỡi kiếm, cảm nhận trọng lượng và độ sắc bén. Thanh đoản nhẹ, nhanh nhưng từng chuyển động đều tiềm ẩn sát thương khủng khiếp. Một nô lệ bình thường không thể kiểm soát nổi, nhưng Hùng Quang nhờ ma dược Kẻ Trộm mà linh hoạt vô cùng.

Mồ hôi rịn trên trán, nhưng trong lòng hắn trào dâng cảm giác lạnh lùng, sắc bén như chính lưỡi kiếm. Đây không còn là trò chơi; đây là sinh tồn, là con đường tu hành hắn phải đi từng bước.

---

Đêm đến, Nam Cương chìm trong màn sương mỏng. Ánh đuốc le lói qua các lều tồi tàn, tiếng chó sủa xa xa, tiếng gió hú trên mái lều, thỉnh thoảng tiếng côn trùng rên rỉ. Mọi thứ đều u ám, tĩnh lặng, hoàn hảo cho những bước đi khẽ như mèo của Hùng Quang.

Hắn mở túi, nhìn ba khối nguyên thạch và hai lọ thuốc xanh lục. Chúng có giá trị đối với nô lệ, nhưng với Hùng Quang, điều quan trọng là cách sử dụng chúng để sống sót và phát triển sức mạnh phi phàm. Thanh đoản kiếm và vật phẩm này là công cụ mở cơ hội, nhưng đồng thời nhắc nhở: mỗi lựa chọn đều có rủi ro chết người.

Hắn rón rén đứng dậy, lắng nghe từng tiếng động xung quanh. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở đều cân nhắc kỹ lưỡng. Năng lực Kẻ Trộm giúp hắn nhạy bén hơn, cảm nhận rung động đất dưới chân, hơi thở và nhịp tim của người khác, nhưng ngần ấy vẫn chưa đủ để sinh tồn hoàn toàn trong thế giới này.

Đi ngang qua lều một quản giáo khác, hắn nhận ra túi đồ của tên này còn to hơn hôm qua. Muốn trộm, nhưng tâm trí căng như dây cung. Chỉ cần tiếng động khác thường, quản giáo lập tức tỉnh dậy, và hắn chỉ còn cách chịu chết. Hùng Quang nhắm mắt, hít sâu, bật Linh thị kiểm tra tình trạng sức khỏe: ổn định, không điểm yếu, không dấu hiệu mất tập trung.

Mọi giác quan căng hết mức. Ngón tay hắn chạm dây túi, nhịp tim dồn dập. Thanh đoản kiếm gọn gàng trên lưng, như một phần cơ thể. Chỉ cần một cử chỉ sai, tất cả có thể thành thảm họa hoặc chiến thắng.

"Bây giờ… hay chưa?" Hắn tự hỏi, tay run run nhưng ánh mắt sắc bén.

Trong khoảnh khắc ấy, một đồng nô lệ đi qua. Hùng Quang áp sát bóng tối, nhịn thở, mồ hôi lạnh rịn lưng. Thanh đoản kiếm sẵn sàng nếu tình huống trở nên nguy cấp.

Khi bóng người qua đi, hắn kẹp dây túi bằng ngón tay, động tác nhanh như tia chớp. Chiếc túi đã nằm gọn trong tay hắn, tim gần như vỡ tung. Hùng Quang rút lui từ từ, hòa vào bóng tối, không để lại dấu vết.

Về lều, hắn thở hắt ra, mồ hôi đẫm lưng áo, tay vẫn nắm chặt túi trộm được. Niềm hưng phấn xen căng thẳng khiến hắn gần như không ngủ được. Đây là lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa một nô lệ vô danh và Kẻ Trộm phi phàm.

Hắn đặt túi xuống, ngồi, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối. Thanh đoản kiếm trong tay, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên lưỡi bạc mảnh. Chuôi kiếm lạnh lẽo nhắc nhở về sức mạnh và rủi ro.

"Ta đã bước một bước… nhưng còn nhiều bước phía trước," hắn thầm thì. "Trong bóng tối này, ta không còn là con chó bị chà đạp. Ta là Kẻ Trộm, và con đường phi phàm vừa mở ra. Mặc dù bây giờ ta vẫn yếu hơn cổ sư."

Hắn mở túi đồ, cất đoản kiếm. Túi hệ thống cực vi diệu: 3000 ô, mỗi ô chứa được 300 thứ giống nhau, thời gian bên trong chậm gấp 30 lần. Sắp xếp xong, hắn mệt lả nằm xuống.

Trong yên lặng của doanh trại, Nam Cương mùa hè dày đặc sương đêm, tiếng gió lùa qua khe trướng, ánh đuốc lung linh. Hùng Quang nhắm mắt, trí não chạy hết công suất: ngày mai sẽ là quan sát, luyện tập, chuẩn bị bước tiến tiếp theo trên con đường tu hành.

Một nô lệ vô danh, trong đêm u ám và oi bức, vừa nắm trong tay quyền lực mới – tinh tế, nguy hiểm, sắc bén và lạnh lùng – bước thêm một bước trên con đường của bản thân hắn. Mỗi bước đi phải cân nhắc, mỗi hơi thở là thử thách, mỗi quyết định có thể dẫn tới sống còn.

Bầu trời Nam Cương chìm trong đêm đặc quánh, gió mùa hè mang mùi bụi đất và mồ hôi. Hùng Quang ôm đoản kiếm, mắt lóe sáng khi ánh trăng mờ chiếu qua kẽ lá. Thanh kiếm không chỉ là vũ khí; là công cụ để khai phá con đường phi phàm.

Hắn luyện tập, tay trái nắm chuôi, tay phải lướt theo lưỡi kiếm. Một sai sót thôi cũng đủ rạch tay, nhưng Hùng Quang không dừng lại. Mỗi lần vung, mắt dán không gian trước mặt, tưởng tượng bóng quản giáo và nguy cơ xung quanh.

Nhắm mắt, bật Linh thị, thế giới bỗng rực rỡ theo cách phi thường: đỏ báo sinh lực, xanh lục sức khỏe ổn định, tím đậm mệt mỏi, vàng lợt đau đớn. Hắn nhìn cơ thể mình, các đồ vật xung quanh, tập trung vào chi tiết mắt thường không thấy được.

Cười khẽ, vừa lạnh lùng vừa thích thú, Hùng Quang cảm nhận thanh kiếm trở nên linh hoạt hơn: cú vung chính xác khoảng cách, trọng lượng, điểm yếu tiềm ẩn, dù đối tượng là người hay vật vô tri.

Mỗi nhát kiếm, mỗi động tác luyện đi luyện lại. Ban đầu lóng ngóng, chỉ rít qua không khí. Dần dần, nhờ ma dược Kẻ Trộm, các cú vung uyển chuyển, chuẩn xác, có thể xuyên thủng gió mà không để dấu vết.

Hùng Quang nhận ra: sức mạnh phi phàm còn ẩn chứa yếu tố kiểm soát tâm lý. Giúp tránh rủi ro, tăng khả năng phản ứng tức thời – điều mà nô lệ bình thường không có.

Đêm càng sâu, mồ hôi rịn khắp cơ thể, nhưng Hùng Quang không ngừng. Cảm giác u ám, nguy hiểm làm tim đập nhanh, nhưng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Mỗi nhát kiếm, tưởng tượng những ánh mắt đầy nghi kỵ, âm mưu và bẫy rình rập.

Cuối cùng, trời nhạt sáng, Hùng Quang thở dốc, tay ôm đoản kiếm. Chỉ cần vài đêm nữa, hắn có thể điều khiển thanh kiếm với linh hoạt tuyệt đối.

Nhìn ra ngoài lều, sương mờ phủ mặt đất, mùi ẩm ướt, tiếng gió, nhịp tim đồng loại đều rõ nhờ Kẻ Trộm. Một ý nghĩ lóe lên: mọi nguy hiểm, mọi kẻ thù, chỉ là thử thách nếu biết quan sát và tính toán.

Hắn mỉm cười lạnh, mắt sắc bén: "Ngày mai… sẽ là ngày thực hành. Ta đã có kiếm, Linh thị, ma dược. Thử thách tiếp theo, sẽ lớn hơn."

Trong bóng tối Nam Cương mùa hè, một nô lệ vô danh không còn vô danh nữa. Hắn bước vào con đường tu hành – u ám, tinh tế, nguy hiểm, nhưng đầy quyền lực. Mỗi bước đi phải trả giá, nhưng cũng mang cơ hội – cơ hội trộm đi những gì thuộc về vận mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hethong