Chương 15
[Căn cứ hải quân hoàng gia ở đảo Cây Sồi, cảng Pritz.
Khi Audrey khoác tay cha mình đi xuống xe ngựa, cô nàng lập tức khiếp sợ bởi một con quái vật lớn ở trước mặt.
Trong cảng quân đội cách đó không xa, một chiếc chiến hạm nguy nga toàn thân loé ra ánh sáng kim loại đang neo đậu nơi đó. Nó không có buồm, chỉ còn lại đài quan sát và hai ống khói cao, thêm hai chiếc bệ pháo lộ thiên ở đầu và đuôi tàu.
Nó hùng vĩ như thế, khổng lồ như thế, khiến cho những con tàu chiến cánh buồm đậu gần đó hệt như một đám người lùn mới sinh đang vây quanh một người khổng lồ.
"Bão Táp trên cao..."
"Ôi chúa tể của tôi ơi!"
"Tàu chiếc bọc thép!"
...
Đây là một vật thể to lớn bay lượn giữa không trung với đường cong rất duyên dáng và đẹp đẽ, toàn thân được sơn màu xanh đậm. Khung kim loại chắc chắn và nhẹ nhàng chống đỡ những lớp vải bông có chứa túi khí nhẹ. Bên dưới có treo nòng súng hữu cơ, miệng thả bom, phần che miệng pháo bắn ngang. Tiếng ù ù to lớn do đốt máy hơi nước và âm thanh tạo ra do phần cánh mái chèo ở đuôi đang quay vù vù cấu tạo nên khúc nhạc chấn động lòng người.
Vua và người nhà đi thuyền bay đến đây, mang theo vẻ uy nghiêm nhìn xuống tất cả.
Một chiếc huy hiệu dựng thẳng với phần chuỗi là "Thanh kiếm thẩm phán" vương miện hồng ngọc ở hai bên mái che phản xạ ánh mặt trời. Đây là biểu tượng lưu truyền đã lâu của gia tộc Augustus, có thể truy ngược tới tận kỷ trước đó.]
Roselle mỉm cười cảm thán.
"Ít nhất, thế giới vẫn tồn tại một số dấu ấn của thế giới chúng ta."
Đôi mắt trẻ con của Adam hiếm khi dao động. Hắn gật đầu thật nhẹ không thể nhận ra.
Amanises im lặng đồng ý với Roselle.
"Anh đã làm rất tốt."
Klein vỗ vai người đồng hương, an ủi. Tiện thể đưa cho hắn một chai coca-cola và một hộp bắp rang bơ.
"Ô ô ô, cảm ơn đồng hương, chỉ có cậu hiểu tôi cần gì."
Roselle nước mắt dàn dụa, định tiến lên ôm chầm lấy Klein, nhưng bị hắn ghê tởm đạp một cú suýt thì lăn xuống ghế.
"Cút..."
Bernadette nhìn cảnh tượng này lẩm bẩm không thành tiếng.
"Bên cạnh ngài Kẻ Khờ, bố hình như vui vẻ và thoải mới hơn..."
Những người khác dưới thiên sứ thấy cảnh tượng này đều không khỏi muốn lấy tay vỗ trán.
'Họ như vậy trông không giống thần linh chút nào...'
[Chu Minh Thuy, nay đã tự nhận mình là Klein, nghỉ ngơi nửa giờ mới chậm rãi hồi phục lại. Trong lúc đó hắn phát hiện mu bàn tay phải của mình có thêm bốn chấm đen, vừa đủ tạo nên một hình vuông nhỏ.
Bốn chấm đen này từ đậm chuyển nhạt, sau đó nhanh chóng biến mất. Nhưng Klein biết rõ là chúng nó vẫn núp trong cơ thể mình chờ đánh thức.
Klein trầm ngâm nhìn, mày nhíu chặt lại, hắn khẽ lẩm bẩm.
"Thiên Tôn..."]
"Thưa ngài Kẻ Khờ, "Thiên Tôn" là ai?"
Edwina ham học hỏi đã không chịu được sự tò mò của mình, lên tiếng hỏi.
""Thiên Tôn" chính là "Chúa Tể Quỷ Bí", là ngọn hải đăng của vận mệnh, là hiện thân của "Lâu Đài Khởi Nguyên", chính là màn sương xám mà các ngươi vừa thấy, cũng là người thống trị linh giới, Hắn là kẻ nắm giữ ba con đường "Thầy Bói", "Kẻ Trộm" và "Người Học Việc"..."
Klein dừng một chút rồi nói thêm.
"Hắn cũng là người đã nhốt chúng ta vào "kén tằm", sắp xếp thời gian để mỗi "kén tằm" vỡ ra trong những mốc thời gian khác nhau, như vậy hắn sẽ có cơ hội thức tỉnh trong chúng ta. Ở lần thức tỉnh trước, "Thiên Tôn" đã gần như thức tỉnh trong ta, nhưng không thành công."
Mọi người đều sửng sốt. Hội Tarot biết lý do ngài Kẻ Khờ rơi vào giấc ngủ là một trận chiến vượt trên danh sách cũng là vì chuẩn bị cho ngày tận thế. Nhưng đây là lần đầu tiên họ biết đối thủ của ngài, một tồn tại vượt trên danh sách, lớn hơn cả chân thần.
Nhiều người đồng thời nhớ lại giọng nói mệt mỏi của ngài Kẻ Khờ khi vừa xuất hiện, trạng thái mất kiểm soát đầu bộ phim, và xuyên suốt quá trình chiếu phim, ngài thi thoảng lại thở dài.
'Đây là hậu quả do trận chiến với "Chú Tể Quỷ Bí" gây ra sao?"
Hội Tarot một lần nữa cảm nhận được sự bất lực của mình
"Quả nhiên..."
Palez lẩm bẩm trong đầu Leonard, rồi thở dài.
Leonard nhớ lại lời lão già đã nói sau buổi học Tarot lâm thời.
["Ngài ấy lựa chọn ngủ say quả
thật là có liên quan đến trận
thần chiến và việc Amon lẻn
vào lúc trước, nhưng không
phải là bị thương, mà là bị ô
nhiễm."]
Vậy ra Klein bị "Chúa Tể Quỷ Bí" trước ô nhiễm!
Hắn khẽ nắm chặt nấm đấm nhưng rồi lại thả ra, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Tự trách bản thân quá yếu đuối.
'Giống như trước đây vậy...'
Azik nhìn Klein với vẻ mặt cực kì lo lắng. Là bình chứa phục sinh của Tử Thần, ngài hiểu rõ hơn ai hết cảm giác đau khổ và bất lực khi bị sắp đặt số phận. Nếu không phải có Nữ Thần Đêm Tối và Klein giúp đỡ, có lẽ hắn đã đánh mất chính mình. Nhưng ai có thể giúp Klein, không ai cả, chỉ có chính bản thân hắn phải tự mình đối mặt với tất cả.
Azik lắc đầu, bất lực thở dài.
[Ánh nắng hừng hực chiếu ngoài cửa sổ, trải một tầng "bụi vàng" lên bàn học.Hắn khẽ thả lỏng đôi chút, lập tức cảm thấy mỏi mệt ùa tới như thuỷ triều.
Tối hôm qua không ngủ, ban nãy lại tiêu hao khiến mí mắt hắn nặng như đeo ngàn cân, không ngăn được mà rũ xuống.
Klein lắc đầu, giơ tay chống bàn, mặc kệ việc thu dọn bánh mì mạch đen ở bốn góc mà thất thểu đi tới trước giường tầng.
Hắn vừa nằm xuống, vừa chạm vào gối thì đã ngủ mê mệt.
Ùng ục! ùng ục!
Bị cơn đói đánh thức, Klein mở mắt, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
"Đầu vẫn còn đau."
Hắn day day thái dương, vùng người ngồi dậy, cảm thấy lúc này mình có thể ăn hết một con trâu.
Hắn vừa vuốt vuốt những nếp uốn trên quần áo, vừa quay trở lại chỗ bàn học, cầm chiếc đồng hồ bỏ túi màu trắng bạc có hoa văn hình dây kia.
Tạch!
Nắp bật ra, kim giây tí tách di chuyển.
"Mười hai giờ rưỡi, mình ngủ hơn ba tiếng đồng hồ..."
Klein nuốt nước miếng, bỏ đồng hồ vào trong túi của chiếc áo sợi đay.
Hắn xoa xoa cái bụng trống rỗng.
"Lâu rồi không được ăn đồ ăn bình thường."
Ở lục địa Bắc, mỗi một ngày cũng chia làm hai mươi tư giờ, mỗi giờ sáu mươi phút, mỗi phút sáu mươi giây. Còn việc độ dài của mỗi giây liệu có bằng với giây ở Trái Đất không thì Klein không biết.
Với hắn mà nói, lúc này ngay cả những từ như thần bí học, nghi thức hay thế giới đều không thể tiến vào trong não, chuyện quan trọng nhất lúc này là ăn, là ăn
'Chỉ khi nào ăn no rồi mới có thể nghĩ cách! Mới làm việc được!'
...]
Khán giả nhìn cảnh Klein ăn uống ngon lành trên màn hình, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực, họ cầm lấy những món ăn còn lại trên bàn, cũng bắt đầu ăn uống ngon lành.
Họ nghe ngài Kẻ Khờ đọc nhật ký và bắt đầu nhận xét về cuộc sống của Klein mà cảm thán.
'Đây chính là cuộc sống của người bình thường.'
["Ngày 19 tháng 6, tôi nhìn thấy cuốn bút ký kia. Trải qua việc so sánh về kết cấu và từ gốc, phát hiện nó là một biến chủng của ngôn ngữ Feysac cổ. Chính xác hơn thì là trong lịch sử hơn một nghìn năm, tiếng Feysac cổ vẫn luôn diễn biến một cách khá nhỏ bé."
"Ngày 20 tháng 6, chúng tôi đọc hiểu được nội dung của tờ đầu tiên, tác giả là một thành viên của gia tộc có tên là "Antigonus"."
"Antigonus..." Klein lẩm bẩm, nhíu mày thật sâu.
"Có lẽ cái chết của Klein liên quan đến cuốn bút ký này. Theo như những gì "Người Treo Ngược" đã nói thì có lẽ tác giả của cuốn bút ký này là một người phi phàm và còn là người phi phàm khá mạnh."
"Ngày 21 tháng 6, ông ta nhắc tới "Hắc hoàng đế". Điều này với những nội dung suy luận ra về thời đại đó là hoàn toàn mâu thuẫn, chẳng lẽ cái nhìn của thầy sai rồi. "Hắc hoàng đế" thực ra chính là danh hiệu chung dành cho mỗi một vị hoàng đế của đế quốc Solomon?"
"Ngày 22 tháng 6, gia tộc tên là "Antigonus" này dường như có địa vị khá hiển hách ở đế quốc Solomon, chủ nhân bút ký có nói tới việc ông ta tiến hành một giao dịch bí mật với người tên là Tudor. Tudor? Vương triều Tudor?"
"Ngày 23 tháng 6, tôi ép cho bản thân không được nghĩ tới
cuốn bút ký kia và không tới
chỗ Welch nữa. Tôi sắp phỏng
vấn rồi! Đây là chuyện vô cùng
quan trọng!"
"Ngày 24 tháng 6, Naya nói cho
tôi rằng bọn họ có thu hoạch
mới, tôi nghĩ tôi nên đi xem thế
nào."
"Ngày 25 tháng 6, qua nội dung mới đọc hiểu được thì chủ nhân bút ký nhận một nhiệm vụ là đi tới đỉnh núi cao nhất của dãy "Hornacis", tới thăm "Quốc Gia Đêm Tối". Nữ thần của tôi ơi, đỉnh cao nhất của dãy Hornacis phải tới hơn sáu nghìn mét, lấy đâu ra quốc gia nào tồn tại? Bọn họ dựa vào gì mà sống chứ!"
"Ngày 26 tháng 6, những thứ kỳ quái đó đều có thật sao?"
Đến đây, bút ký kết thúc. Rạng sáng ngày 28 tháng 6 linh hồn Chu Minh Thụy chiếm lấy cơ thể của Klein.
"Nói cách khác, thật ra bút ký ngày 27 tháng 6 là có, chính là câu... "Tất cả mọi người rồi sẽ chết, kể cả tôi"..."
Klein giở tới trang giấy mở sẵn
lúc đầu mà phán đoán như vây.
...
Cốc!
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa mạnh mẽ bỗng dồn dập truyền tới từ cửa. Klein ngồi thẳng người dậy, vểnh tai lắng nghe.
Cốc!
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang vọng khắp hành lang nhỏ bé trong tầng hai trống trải im ắng này.
"Ai vậy?"
Klein đang nghĩ tới việc sự kiện tự sát thần bí của nguyên chủ liệu có khả năng gặp phải nguy hiểm không rõ gì không vì dù sao hiện tại hắn cũng là người bình thường, nghe được tiếng gõ cửa bất thình lình thì theo bản năng kéo ngăn kéo, lấy khẩu súng ổ xoay ra, cũng hỏi đầy cảnh giác.
Bên ngoài yên lặng chừng hai giây, sau đó một giọng nói dùng khẩu âm Awwa vang lên rất chói tai:
"Tôi, Mountbatten, Bitsch Mountbatten đây."
Giọng nói kia dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm:
"Cảnh sát."]
Leonard nghe thấy tiếng gõ cửa, biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, bất giác ngồi thẳng người dậy.
Khi thấy Klein cầm khẩu súng lên liền trợn tròn mắt, hắn không bao giờ nghĩ tới cả đám suýt thì bị Klein cho ăn đạn.
Rồi lại nhìn cảnh Klein thành thạo "lừa dối" họ, cơ mặt co giật lợi hại.
'Phải nói, ngươi không hổ là Klein.'
["Mời vào, không biết là có chuyện gì?"
Người dẫn đầu ba vị sĩ quan cảnh sát là một người đàn ông trung niên có đôi mắt sâu sắc như có thể nhìn thấu tâm linh, khiến người ta nhịn không được mà sợ hãi. Ông ta có nếp nhăn rất rõ nơi khoé mắt, mái tóc nâu nhạt lộ ra bên dưới mép mũ, vừa cứ thế quan sát căn phòng vừa trầm giọng hỏi.]
"Đội trưởng..." Leonard đau buồn xoa xoa đôi mắt đang hơi ửng đỏ.
'Đội trưởng...' Klein cũng lẩm bẩm trong lòng, mí mắt cụp xuống.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Leonard liền giới thiệu.
"Đây là đội trưởng của chúng tôi, Dunn Smith. Anh ấy và Klein đã hi sinh trong trận chiến ngăn chặn con của tà thần được sinh ra. Họ là anh hùng."
Melissa ngỡ ngàng, cô và Benson cùng lúc nhìn về phía Klein
Klein không nói gì, chỉ gật đầu.
Hốc mắt họ dần đỏ lên, ở nơi họ không biết Klein đã luôn phải chiến đấu với những nguy hiểm và sự tồn tại kinh khủng như vậy.
Một nỗi cay đắng và đau xót dâng lên trong lòng.
"Vậy ra... Đó là lý do anh không quay về sao?"
Melissa giọng run run hỏi.
Klein hơi sững sờ một chút, rồi nhắm mặt lai, im lặng.
Amanises nhìn Klein rồi nhìn hai anh em nhà Moretti, thay hắn nói.
"Vì bị ảnh hưởng bởi "Lâu Đài Khởi Nguyên", và cũng vì Thiên Tôn đã động tay chân vào vận mệnh của hắn, khiến hắn thường xuyên phải đụng độ những nguy hiểm vượt trên danh sách của mình. Ép buộc hắn phải không ngừng tiến lên. Đó là lý do vì sao, rời xa hai người chính là lựa chọn tốt nhất."
Melissa nước mắt chảy dài trên gương mặt, che miệng khóc nức nở. Cô nhìn chằm chằm vào Klein, mong muốn từ anh nhận được lời phủ định.
Không phải cô không tin Nữ Thần, cô chỉ đơn giản là không thể tin vào sự thật.
Nhưng Klein vẫn im lặng, nhìn cô bằng ánh mắt tội lỗi và lo lắng.
Benson không nói gì, chỉ vỗ vai em gái, an ủi cô.
Leonard nhớ lại những lời Klein đã nói khi hắn trở thành thiên sứ.
["Nhưng cái này không phải vinh quang hay sức mạnh, mà là đau đớn, nguyền rủa và trách nhiệm."]
["Chúng ta là người bảo vệ, cũng là kẻ đáng thương luôn phải đối mặt với hiểm nguy và điên cuồng."]
'Klein, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì?'
Leonard lẩm bẩm trong lòng, hắn không nhịn được mà ngước mặt lên, ngăn cản nước mắt chảy xuống.
Azik cay đắng nhìn Klein. Hắn nhớ lại lần đó, chỉ vì mình đến trễ 10 phút, chỉ 10 phút, mà Klein đã phải chết. Thậm chí sau này, Klein đã giúp đỡ hắn rất nhiều nhưng hắn dường như chẳng thể làm gì cả. Kể cả trong những bức thư, hắn cũng chỉ toàn nói chuyện vui.
Bầu không khí dần chùng xuống, như thường lệ, quyển sách không dừng lại mà tiếp tục chiếu phim.
["Cậu có biết Welch McGovern không?"
"Cậu ấy làm sao à?" Klein lòng run lên, bật thốt ra.
"Là tôi đang hỏi cậu." Vị sĩ quan cảnh sát trung niên đầy uy nghiêm nhìn qua với ánh mắt lành lạnh.
Vị sĩ quan cảnh sát cũng đeo quân hàm ba sao bên cạnh ông ta thì cười ôn hoà với Klein, nói:
"Không phải căng thẳng làm gì, chúng tôi chỉ hỏi theo thông lệ thôi."
Vị sĩ quan cảnh sát này chừng ba mươi tuổi, mũi cao, con ngươi màu xám tạo cho người ta cái cảm giác sâu sắc khó tả, tựa như một hồ nước cổ xưa trong rừng rậm mà ít người lui tới.
Klein thầm hít vào một hơi, tổ chức từ ngữ rồi nói:
"Nếu người mà các anh nói là Welch McGovern đến từ Constant, tốt nghiệp đại học Khoy thì đúng là tôi có quen biết. Chúng tôi là bạn học, cùng đi theo một người thầy, phó giáo sư Quentin Cohen."
...
Nói tới đây, Klein nhìn ánh mắt của vị sĩ quan cảnh sát trung niên, suy tính một giây rồi nói.
"Nói thực ra mối quan hệ giữa chúng tôi coi như không tệ. Trong khoảng thời gian này tôi và cậu ấy, và cả Naya nữa, thường hay gặp nhau, cùng đọc và thảo luận về tài liệu lịch sử của 'Kỷ thứ tư, một cuốn bút ký mà cậu ấy mới lấy được. Sĩ quan cảnh sát, cậu ấy xảy ra chuyện gì à?"
Vị sĩ quan cảnh sát trung niên không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn đồng nghiệp mắt xám. Vị sĩ quan cảnh sát mắt xám có khuôn mặt bình thường, đội mũ mềm có gắn huy hiệu trả lời đầy tao nhã:
"Rất xin lỗi, Welch đã qua đời rồi."
'Quả nhiên...' Klein lẩm bẩm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì sợ hãi.
"Sao lại như vậy được?"
"Vậy Naya thì sao?" Klein cuống
quít hỏi.
"Cô Naya cũng đã qua đời rồi."
Sĩ quan cảnh sát mắt xám bình
tĩnh nói: "Hai người bọn họ đều
chết ở nơi ở của Welch."
"Bị giết à?" Klein suy đoán. "Có
lẽ là tự sát..."
Sĩ quan cảnh sát mắt xám lắc
đâu:
"Không. Từ dấu vết ở hiện trường cho thấy bọn họ tự sát. Cậu Welch dùng đầu đụng vào tường, đụng rất nhiều lần, khiến cả bức tường toàn máu là máu. Cô Naya thì dìm chết mình trong một chậu nước, ừm, chính là loại chậu dùng để rửa mặt ấy."
"Không thể nào..." Klein giả vờ sợ hãi, nhưng trong thì đang tưởng tượng ra được cảnh tượng kỳ dị kia.
Hình ảnh theo đó cũng thay đổi.
Trong căn phòng đầy máu, một cô gái quỳ gối trên ghế, vùi mặt vào một chậu rửa mặt đã đổ đầy nước, mái tóc xù mềm mại bay phất phơ theo gió, toàn thân không hề động đậy; Welch ngã lăn dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trán đã hoàn toàn nát bấy, đầy máu tươi. Mà dấu vết đụng đầu ở khắp các bức tường, đầm đìa máu...]
Khán giả nhìn cảnh tượng này, đồng loạt hít một hơi khí lạnh.
Benson vỗ vài cái trước ngực.
'Cũng may, Klein tự sát bằng súng...'
Alger ánh mắt sáng lên, tràn ngập sùng bái.
'Ngài Kẻ Khờ gần như đã đoán được tất cả chỉ bằng vài manh mối vụng vặt trong cuốn nhật ký? Không hổ là ngài Kẻ Khờ.'
————
P/s: Vl, 3200 từ :)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro