Chương 18
[Sau khi cảm thấy đã đến lúc, Klein cầm lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn thoáng qua, thế mới phát hiện lúc này đã là hai giờ đêm. Vì vậy hắn xuống giường, đến gặp Dunn Smith.
Hắn mở cửa phòng, đi qua hành lang tối om, dựa theo ánh trăng yếu ớt mà rón rén đi tới phòng tắm chung.
Đột nhiên hắn thấy một bóng người đứng trước cửa sổ ở cuối hành lang. Bóng người kia mặc áo khoác gió màu đen, ngắn hơn áo khoác dài, và dài hơn áo vest một chút. Bóng người kia như nửa hoà tan vào trong bóng tối, tắm trong ánh trăng đỏ rực trong trẻo mà lạnh lẽo kia.
Bóng người chậm rãi quay người lại, nhìn sang, đôi mắt sâu, u ám và lạnh lùng.
Dunn Smith!
Bóng người kia bỏ chiếc mũ dạ màu đen xuống, khẽ cúi chào với biên độ rất nhỏ, mỉm cười và trầm giọng nói:
"Xin giới thiệu lại lần nữa, Kẻ Gác Đêm, Dunn Smith."
'Kẻ Gác Đêm? Danh hiệu của đội ngũ người phi phàm của Giáo hội Đêm Tối mà "Chính Nghĩa" và "Người Treo Ngược" từng đề cập đến?' Klein giật mình, lại liên tưởng tới ban nãy, theo đó bèn thốt lên:
"Anh điều khiển giấc mơ? Anh vừa để cho tôi mơ như vậy à?"
Kẻ Gác Đêm Dunn Smith lại đội mũ dạ lên đầu, che đi mái tóc ngắn, đôi mắt xám sâu thẳm kia ánh lên ý cười, nói:
"Không, tôi chỉ tiến vào giấc mộng của cậu, tạo ra những dẫn dắt cần thiết."
Giọng nói của anh ta thuần hậu và êm dịu, quanh quẩn khắp hành lang tối với chút ánh sáng đỏ nhạt mà không hề kinh động tới giấc mơ đẹp của những người khác:
"Ở trong mơ, dù sẽ có những cảm xúc do tâm tình thường bị đè nén áp lực hoặc cái loại tâm lý tối tăm được phóng đại lên khiến mọi thứ có vẻ hỗn loạn, vớ vẩn và điên cuồng, nhưng sự thật vẫn tồn tại, vẫn được giấu vào trong đó. Đối với kẻ lão luyện như tôi mà nói, mọi thứ đều rõ ràng và dễ thấy. So với cậu trong trạng thái tỉnh, tôi tin cậu ở trong giấc mơ hơn nhiều."
'Cho nên chính là Dunn Smith đã "nhìn thấy" những gì mà mình muốn anh ta thấy? Vậy thì mình đâu cần phải chạy.'
Klein giật giật khéo miệng, hét lên trong đầu.
"Này, ngươi đã biết trước đúng ko? Nên sau khi kết thúc giấc mơ ngươi mới hỏi tại sao ta lại chạy."
Giọng nói trầm thấp lại vang lên trong đầu hắn, lần này mang theo chút hả hê cùng chế giễu.
"Đợi ngươi "biểu diễn" xong, chẳng phải ngươi bảo đây là phép lịch sự sao?"
Klein nghiến răng nghiến lợi trong lòng, thầm nhủ bản thân.
'Đừng tức giận, hắn là ta, đừng tức giận, hắn là ta,...'
Bóng hình trên màn sương xám rất "thân thiện" mà lờ đi suy nghĩ của Klein, khoé miệng hắn nhếch lên, cắt đứt hình ảnh trong ánh sáng đỏ tượng trưng cho Klein, còn bản thân thì dựa lưng vào ghế, từ từ chìm vào giấc ngủ.]
"Hahahahaha..., cái quái gì? Tiểu Chu..., ngươi chán đến mức... tự chế giễu mình sao? Hahahahaha..., không ổn rồi..., suốt hơn 100 năm qua ta chưa từng... cười nhiều như hôm nay, hahahahaha..."
Roselle cười đến mức nói năng lộn xộn, vừa cười hắn vừa liên tục đập vào đùi Klein.
Klein chịu không được đánh lại hắn, hai người cứ thế đánh qua đánh lại không ngừng.
Amanises bên cạnh nhìn cả hai đang hành động như trẻ con, cơ mặt co giật lợi hại.
Adam hơi nhếch miệng lên, rồi thu lại nụ cười.
Hội Tarot im lặng, hội Tarot xấu hổ, hội Tarot thở dài.
Melissa và Benson cố nhịn cười, không muốn để em trai/anh trai mình thêm ngượng ngùng.
Medici ôm bụng cười ngặt nghẽo, miệng hắn liên tục mấp máy nhưng chẳng ai nghe được hắn đang nói gì.
Danitz thấy hai từ "lịch sự", chứng PTSD lại xuất hiện.
Anderson vừa cười vừa đập bàn, hắn hoàn toàn quên mất khoảng cách cấp bậc.
"Hắn thật sự không phải là "Thợ Săn" sao? Khả năng khiêu khích này quá đỉnh rồi, đến bản thân cũng không tha... Hahahahah..."
Bầu không khí trở nên vui vẻ.
["Cho nên, anh Smith, anh thực sự tin tôi đã mất ký ức?" Klein tổ chức lại ngôn ngữ, hỏi ngược lại.
Dunn Smith không trả lời trực tiếp, mà nhìn lại hắn thật chăm chú:
"Cậu lại không hề có cảm giác kinh ngạc gì với chuyện như này à? Lúc trước tôi có gặp được người, cho dù vừa mơ xong cũng không tin sẽ có năng lực phi phàm, nên thà rằng mình còn chưa tỉnh dậy."
Klein đáp "ừ" một tiếng, rồi nói:
"Có lẽ vì tôi đang cầu khấn mong có sức mạnh như vậy tới giúp mình."
"Một logic rất thú vị... Có lẽ việc cậu sống sót không phải là vì may mắn." Dunn gật đầu, không hề nở nụ cười: "Hiện tại tôi có thể xác nhận cậu quả thực mất đi một phần trí nhớ vì chuyện lần này, nhất là liên quan tới bản thân chuyện này."
"Tôi có thể về được rồi chứ?"
Klein thầm thở phào nhẹ nhõm, dò hỏi.
Dunn đút một tay trong túi, chầm chậm bước tới. Bóng đêm xung quanh trở nên yên tĩnh và dịu dàng hơn hẳn.
"Không, cậu vẫn phải đi cùng tôi tới gặp 'chuyên gia." Anh ta nở một nụ cười rất lễ phép.
"Vì sao?" Klein bật thốt ra, rồi vội vàng bổ sung: "Anh không tin những chỉ dẫn ở trong mơ của mình?"
'Đùa cái gì chứ? Nếu vị "chuyên gia" kia mà am hiểu thôi miên, có năng lực đọc tâm, chẳng phải bí mật lớn nhất của mình sẽ bị lộ sao? Kết quả thế nào thật khó mà tưởng tượng được! Vậy chẳng phải công sức chạy trốn trong mơ của tôi trở thành công cốc sao?'
"Tôi là người khiêm tốn, nhưng vẫn khá tin tưởng vào những gì liên quan tới giấc mơ." Dunn trả lời thong dong và bình tĩnh:
"Chẳng qua, chuyện then chốt và quan trọng đó là xác nhận lại một lần nữa cũng không sao. Huống chi những gì cô ấy am hiểu khác biệt tôi rất nhiều, có lẽ còn có thể giúp cậu khôi phục được một phần nào đó trí nhớ."
Không cho Klein nói, ngữ khí của anh ta nặng nề hẳn: "Dù sao cậu có liên quan tới tung tích của cuốn bút ký của gia tộc Antigonus."
"Cái gì?" Klein giật mình một cái.
Dunn dừng ngay trước mặt hắn, dùng đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm đôi mắt hắn:
"Ở hiện trường không thấy cuốn bút ký truyền lại từ kỷ thứ tư, cả toà nhà cũng không thấy. Welch chết rồi, Naya chết rồi, cậu là đầu mối duy nhất."
"... Được rồi." Klein im lặng một lát rồi thở hắt ra.
'Bút ký biến mất... Có lẽ chuyện này liên quan đến việc Klein tự tử ở nhà mình mà không phải nhà của Welch.'
Dunn gật đầu khe khẽ, gần như
không thể nhận ra. Anh ta vừa
lướt qua Klein vừa chuyển chủ
đề:
"Bây giờ cậu khoá cửa lại rồi
cùng tôi tới nơi ở của Welch.
'Chuyên gia' đang chờ chúng ta
ở chỗ đó."
Klein lặng lẽ hít vào một hơi,
lòng bồn chồn và chờ mong. Hắn tò mò muốn biết năng lực phi phàm của vị 'chuyên gia' đó sẽ là gì, tò mò muốn biết Dunn và vị 'chuyên gia' đó đi con đường phi phàm nào.
"Vâng."
"Vậy đi thôi." Dunn nói, ngữ khí không thay đổi.
...
Trong sự yên tĩnh ấy, Dunn Smith bỗng nói:
"Ở cuối giấc mơ, vì sao cậu muốn chạy trốn? Cậu đang sợ điều gì?"
Những ý tưởng loé lên như điện xẹt trong đầu Klein, hắn vừa suy tư vừa đáp:
"Tôi không nhớ rõ mình đã làm gì ở nhà Welch, cũng không nhớ rõ có phải kẻ đã tạo nên cái chết của cậu ấy với Naya không. Tôi sợ cuối cùng thực sự là tôi làm, nên không dám đánh cược, chi bằng bỏ trốn tới lục địa Nam bắt đầu một cuộc đời mới."
"Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy." Dunn mở cửa nhà trọ, làm cho gió lạnh nửa đêm thổi tan cái oi bức trong nhà.
...
"Daly, có kết quả gì không?"
Đèn treo ở phòng khách không được thắp lên, hai chiếc ghế sô pha, một dài hai ngắn, vờn quanh một bàn trà làm từ đá cẩm thạch. Một ngọn nến được đốt cháy trên bàn trà. Nhưng ngọn lửa của nó lại toả ra ánh sáng màu lam tươi đẹp, phủ lên một tầng sắc thái kỳ dị cho căn phòng khách với kết cấu kiểu nửa mở, cùng với phòng ăn và phòng bếp.
Một quý cô ngồi trên chiếc ghế sô pha dài. Cô ta khoác một áo choàng có mũ, đôi mắt màu lam và cặp má hồng phây phây. Phần cổ tay bên ngoài lớp áo có quấn một chiếc dây xích bạc treo một viên pha lê trắng.
Lần đầu gặp cô ta mà Klein đã có cảm giác: Giả vờ hệt như một Người Thông Linh chân chính... Đây là đang sắm vai bản thân?
"Người Thông Linh" Daly với vẻ đẹp yêu dị dùng đôi mắt màu xanh biếc đảo qua Klein, rồi nhìn Dunn Smith và nói:
"Những linh hồn trước đây đều biến mất, kể cả Welch và Naya. Bây giờ những tên nhóc ở nơi này đều chẳng biết gì cả."
'Linh hồn? Người Thông Linh... Vừa rồi những kẻ quan sát ta mà ta nhìn không thấy chính là linh hồn? Thậm chí lại có nhiều linh hồn như vậy?' Klein bỏ mũ xuống đặt trước ngực, khẽ cúi người chào:
"Chào buổi tối, quý cô."
Dunn Smith thì thở dài:
"Đúng là hóc búa mà... Daly, đây là Klein Moretti. Cô thử xem liệu có phát hiện được gì từ cậu ta không."
"Người Thông Linh" Daly dời tầm mắt sang người Klein, cô ta chỉ vào chiếc ghế sô pha cho một người, nói:
"Mời ngồi."
"Cảm ơn." Klein gật đầu, bước tới rồi thành thật ngồi xuống.
Sau khi Dunn ngồi vào chiếc ghế sô pha cho hai người ở đối diện hắn, "Người Thông Linh" Daly lấy một bình thuỷ tinh to bằng hai ngón cái từ trong túi bên hông.
Cô ta nhìn Klein bằng đôi mắt xanh biếc, cười nói:
"Ta cần một ít phụ trợ, bởi dù sao cậu cũng không phải kẻ địch nên không thể cứ trực tiếp như vậy được. Bị đối xử thô bạo sẽ khiến cậu không quá thoải mái, cảm thấy đau đớn, thậm chí để lại di chứng nghiêm trọng. Tôi sẽ cho cậu mấy mùi thơm, cho cậu đủ sự mềm mại và bôi trơn để cậu có thể thả lỏng bản thân, thật sự đắm chìm trong cảm giác đó."
'Lời này nghe cứ thấy sai sai thế
nào...' Klein líu lưỡi, ánh mắt kinh ngạc.]
Roselle quay sang Amanises bên cạnh.
""Kẻ Gác đêm" dưới quyền cô luôn,... Ừm, cởi mở như vậy?"
Amanises lườm hắn một cái, nói.
"Cô ấy chỉ là thiểu số, không phải ai cũng giống như ngươi."
Roselle cứng họng, hắn mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ biết ngượng ngùng quay mặt đi.
Klein bên cạnh thấy cảnh này, cực kỳ hả hê.
'Đáng đời.'
Rồi hắn giống như cảm ứng cái gì, nhìn sang bên cạnh liền thấy Melissa và Benson đang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.
"Cô ấy, không làm gì ngươi chứ? Dù sao,... Ừm lúc đó Klein cũng mới chỉ vừa tốt nghiệp, vẫn còn là một đứa trẻ."
Benson lắp bắt nói.
Melissa bên cạnh cũng gật đầu liên tục.
Leonard hốt hoảng.
"Khoan đã, Benson, Melissa, hai người vừa nghĩ cái gì vậy? Không có chuyện gì đâu, thật đó, cô ấy chỉ nói đùa mà thôi, không có ý định đó đâu."
Melissa và Benson nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Biểu cảm Leonard dần trở nên xấu xí.
Klein giật giật khoé miệng, ho nhẹ một tiếng.
"Leonard nói đúng, cô ấy chỉ muốn em thả lỏng mà thôi, không có ý định xấu."
Cả hai nghe vậy mới yên tâm, gật đầu, tiếp tục xem phim, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Klein, sợ sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.
Leonard cảm nhận được nhiều người khác cũng đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Hắn xấu hổ đỏ bừng cả mặt, quyết định lờ đi những ánh mắt đó, chăm chú xem phim.
————
P/s: Chương này hơi ngắn một chút, thôi vậy, mai tui sẽ bù thêm.
Hắc hắc, cho dù có là Klein hay Kẻ Khờ thì cái thói quen châm chọc người khác trong lòng của họ vẫn rất thú vị. Hehe, tui sẽ cố tăng tương tác giữa hai người, rất vui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro