Chương 7

(Hắn đọc văn học mạng từ bé, cũng thường hay ảo tưởng về bản thân, nhưng tới khi gặp được thật thì lại khó mà chấp nhận được.

'Đây có lẽ chính là cái gọi là 'Diệp Công thích rồng' ư?' Qua mấy chục giây sau, Chu Minh Thụy thầm tự giễu mình một câu. Nếu không phải đau đầu vẫn còn, làm cho tư duy trở nên căng thẳng và rõ ràng, Chu Minh Thụy sẽ cho rằng mình đang mơ.

'Bình tĩnh... Bình tĩnh... Bình tĩnh nào...' Chu Minh Thuỵ hít
sâu vài cái, cố gắng làm cho bản thân đừng hoảng loạn nữa.

Đúng lúc này, khi thể xác và tinh thần hắn được hoà hoãn lại, một đống ký ức đột nhiên nhảy vọt ra, chầm chậm hiện lên trong đầu hắn.

'Klein Moretti, một sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học Khoy, là người của thành phố Tingen quận Awwa thuộc vương quốc Loen ở lục địa Bắc.

...

Là một sinh viên đã tốt nghiệp hệ lịch sử, Klein thông thạo ngôn ngữ Feysac cổ xưa của các nước lục địa Bắc, cùng với ngôn ngữ Hermes có liên quan tới việc thờ cúng, cầu nguyện thường xuyên xuất hiện trong các lăng mộ cổ đại...'

'Ngôn ngữ Hermes?' Nghĩ tới
đây, Chu Minh Thuỵ giơ tay đè lên huyệt thái dương đang đau như xoắn lại, quăng mắt tới cuốn bút ký đã mở sẵn trên bàn. Hắn cảm thấy dòng chữ viết trên trang giấy ố vàng kia từ kỳ quái thành xa lạ, từ xa lạ thành quen thuộc, rồi từ quen thuộc trở nên đọc hiểu được. Đây là dòng chữ viết bằng tiếng Hermes!

Nét bút sâu và đen ấy viết rằng: "Tất cả mọi người rồi sẽ chết, kể cả tôi."

'A!' Chu Minh Thuỵ đột nhiên hoảng sợ, thân thể bỗng ngửa ra sau theo bản năng hòng kéo giãn khoảng cách với dòng chữnày.

Hắn rất yếu nên suýt thì ngã rầm, bèn vội giơ tay vịn lấy bàn. Hắn cảm thấy không khí xung quanh như trở nên nóng nảy theo, dường như có tiếng thì thầm liên tục vang lên bên tai, hệt như hồi bé nghe người lớn kể chuyện kinh dị.

Chu Minh Thuỵ lắc đầu, tất cả đều là ảo giác. Hắn đứng vững người, dời mắt khỏi cuốn bút ký kia, há mồm thở hổn hển. Lúc này hắn nhìn sang khẩu súng ổ xoay đang loé lên ánh sáng đồng thau, lòng bỗng có nghi vấn.

"Với gia cảnh của mình, Klein lấy đâu ra tiền và cách để mua súng?" Chu Minh Thuỵ nhíu mày lại.)

"Quả nhiên..."
Alger gật đầu hài lòng, rồi lại nhíu mày.

Leonard rất tự giác mà đứng ra giải thích cho mọi người.
"Khẩu súng đó là của Welch, bạn của Klein, nạn nhân mà lúc nãy tôi có nhắc tới. Vào đêm xảy ra chuyện, khẩu súng đó đã biến mất cùng với quyển bút kí. Có vẻ như lúc đó Klein bị quyển bút kí điều khiển đã cầm đi khẩu súng để tự sát."

Alger hiểu ra, hướng hắn gật đầu cảm tạ.

Roselle vuốt cằm, quay sang Klein chỉ vào màn hình.
"Cậu lúc mới tới trông dễ bắt nạt thật, có một dòng chữ thôi cũng đủ làm cậu sợ ngã ngửa ra sau như vậy."

Klein liếc nhìn hắn, nở một nụ cười lịch sự, chậm rãi thốt ra từ.
"Ma..."

"Đừng, bố, con sai rồi."

Bernadette quay mặt đi, xấu hổ không đành lòng nhìn thẳng người cha già vô liêm sỉ của mình.

(Trong lúc trầm tư, hắn thấy một nửa dấu tay màu đỏ ở góc của bàn học, màu còn đậm hơn cả màu của ánh trăng, dày hơn cả lớp "lụa mỏng" kia.

Đó là một dấu tay máu!

"Máu?" Chu Minh Thụy theo bản năng giơ bàn tay phải vừa đè lên bàn lên. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay và ngón tay hắn dính đầy máu. Cùng lúc đó, cơn đau vẫn kéo tới từ trong đầu hắn, nhưng đã yếu bớt đi, chỉ là cứ đau mãi không dứt.

"Chẳng lẽ đụng rách đầu rồi?" Chu Minh Thuỵ đoán vậy. Hắn quay người lại, đi tới trước chiếc gương bị rạn.

Sau vài bước, một bóng người có vóc dáng tầm trung, tóc đen, mắt nâu, trông rất trí thức đập vào mắt hắn.

'Đây là mình ở hiện tại, Klein Moretti?')

Xem tới đây, Klein không nhịn được liếc nhìn Melissa và Benson, thấy cả hai không phản ứng gì mới dời ánh mắt.

Melissa cảm nhận được có người nhìn mình, mỉm cười cay đắng.

(Chu Minh Thuỵ ngớ ra, sau đó vì nửa đêm nhìn không rõ nên hắn lại bước lên tiếp, cho tới khi chỉ còn chút xíu nữa là đụng vào gương.

Dưới ánh trăng đỏ rực như lớp lụa mỏng, hắn nghiêng đầu nhìn thái dương của mình.

Một hình ảnh ngược hiện lên rất chi tiết. Thái dương của hắn bị một vết thương trông rất dữ tợn chiếm cứ, phần rìa là vết bỏng, xung quanh đầy vết máu. Mà bên trong, phần óc màu xám trắng đang mấp máy.)

"Hít..."

Dù đã thấy Klein dùng súng bắn xuyên đầu, nhưng khán giả vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

"Chẳng lẽ là 'Kì Tích'? Không thể nào, hắn lúc đó còn chưa phải là người phi phàm... Chẳng lẽ là do 'Lâu Đài Khởi Nguyên'?"

Leonard nghe kí sinh lẩm bẩm trong đầu, thấp giọng hỏi.
"Ông già, 'Kì Tích' là gì?"

"Danh sách 2 con đường 'Thầy Bói' có tên là 'Kì Tích Sư', 'Kì Tích' chính là sống lại từ cõi chết."

Leonard nhíu mày hỏi.
"Nhưng chẳng phải lúc đó Klein chỉ là một người bình thường thôi sao?"

"Có lẽ là do 'Lâu Đài Khởi Nguyên', cũng có lẽ là do vụ 'Xuyên Không' này. Ai mà biết được."
Palez không chắc chắn đáp lại.

(Bịch bịch bịch!

Nhìn hình ảnh trong gương, Chu Minh Thuỵ sợ tới mức lùi ra sau mấy bước liên tục, dường như kẻ ở trong gương không phải mình mà là một con zombie.

'Kẻ nào bị thương nghiêm trọng như vậy mà có thể còn sống được?!'

Hắn như không tin mà lại nghiêng đầu kiểm tra bên kia. Cho dù khoảng cách xa hơn và ánh sáng tù mù, hắn vẫn có thể thấy rõ miệng vết thương do đạn xuyên qua và vết máu đỏ rực đang tồn tại.

"Đây..."

Chu Minh Thuỵ hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại.

Hắn giơ tay ấn lên ngực trái, cảm nhận trái tim đang đập rất mạnh, rất nhanh, hừng hực sức sống. Lại sờ làn da trần, bên dưới lạnh lẽo là ấm áp đang chảy xuôi.

Hắn ngồi xuống một cái để nghiệm chứng đầu gối còn có thể gập lại, thế mới đứng lên, không còn hoảng loạn nữa.

"Chuyện gì vậy nhỉ?" Hắn nhíu mày, thì thào, còn định kiểm tra lại miệng vết thương lại cho hẳn hoi.

Hắn đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, bởi vì ánh trăng màu đỏ bên ngoài kia không đủ sáng để có thể "kiểm tra hẳn hoi" được.

Một mảnh vỡ ký ức nhỏ bắn ra, Chu Minh Thuỵ quay đầu nhìn về phía chiếc đèn được bao quanh bởi một lớp lồng sắt trên tường gần sát bàn học, nơi có ống dẫn khí màu xám trắng. Đây là một loại đèn khí gas đang được ưa chuộng, lửa ổn định, phát ra ánh sáng khá tốt.

...

Mảnh ký ức vụt tắt, Chu Minh Thuỵ quay lại chỗ bàn học, mở ống dẫn rồi vặn chốt mở đèn. Tạch tạch tạch, tiếng ma sát đốt lửa vang lên, nhưng ánh sáng không bùng lên như Chu Minh Thụy tưởng.

Tạch tạch tạch, hắn lại vặn vài cái nữa, nhưng chiếc đèn này vẫn tối om.

"Ừm..." Chu Minh Thuy thu tay lại, đè huyệt thái dương bên trái, nặn óc tìm kiếm nguyên nhân từ các mảnh vỡ ký ức. Vài giây sau, hắn quay người đi tới trước thứ thiết bị nối với ống dẫn khí gas màu xám trắng được gắn vào tường ở bên cạnh cửa.)

"Lúc mới nhập xác, linh hồn đó đã hấp thụ và dung hợp những mảnh vỡ linh hồn kèm theo ký ức của Klein, cũng chính là những mảnh vỡ vừa rồi chúng ta nhìn thấy, nhưng vì nó không trọn vẹn đồng thời chưa tiêu hoá hết các ký ức nên hắn mới hành động như vậy."
Amanises rất thân thiện mà giải thích cho mọi người hiểu.

Ai nấy cũng gật gù hiểu ra hướng Ngài cảm tạ.

Melissa và Benson vẫn im lặng, rơi vào trạng thái giằng xé nội tâm sâu sắc. Không biết nên chấp nhận linh hồn này hay không. Bảo hắn không phải là Klein thì không đúng bởi vì hắn đã hấp thụ những mảnh vỡ linh hồn của Klein. Nhưng bảo hắn là Klein lại càng sai vì hắn là một linh hồn xa lạ nhập vào cơ thể đã chết của Klein.

Melissa nắm chặt tay anh trai, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.

----------------

Dịch giả: gdl802

Link: https://truyentop.pro/tac-gia/gdl802?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_profile&wp_page=user_details&wp_uname=Enkobtbay7

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro