3. Liệp Hồn Sâm Lâm*
*Rừng săn hồn
Trong mắt người thường, Liệp Hồn Sâm Lâm tuy rằng không đáng sợ như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng cũng tràn ngập hiểm họa. Mà lúc này, Nguyệt Quan cùng Quỷ Mị lại thong thả tiến bước, tựa như đang tản bộ trong sân sau nhà mình, không một chút đề phòng.
"Lão Quỷ này." Sắc mặt Nguyệt Quan lúc sáng dậy đến nay chưa hề tươi lên. "Từ nay ta phải ngẩng mặt nhìn đời thế nào đây?"
Nói đến lão Quỷ, hắn có chút buồn cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống: "Bây giờ mọi người đều biết, Nguyệt Quan trưởng lão của Võ Hồn Điện võ hồn là Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, Cúc Hoa Quan, hay là ngươi đổi tên đi."
"Hả? Một gốc tiên thảo không chỉ buộc ta thay đổi ngoại hình mà giờ còn buộc ta phải che giấu tên thật của mình sao?"
"Ha ha, không thì ngươi như vậy cũng quá lộ liễu đi?" Quỷ Mị càng nghĩ càng cảm thấy đúng nên càng thêm hưng phấn, "Ờ, ta cảm thấy đây là một ý kiến hay, đổi tên thành Cúc Hoa Quan là được."
"Biến!"
Quý Mị tiếp tục nói: "Ồ, không, không, chúng ta đều biết cái tên này. Nếu trước kia gọi là Nguyệt Quan, sao bây giờ không gọi là Nhạc Vô Lệ? Được rồi, như vậy cũng tốt."
"Thôi đi! Cái tên dở này, ăn nói tào lao gì vậy? Nghiêm túc đi chứ." Nguyệt Quan điên cuồng thăm dò tình hình trên bờ vực của cơn thịnh nộ. Quỷ Mị biết khi nào nên dừng lại và thì thầm an ủi bạn đời kiêm tình nhân đã hóa nhỏ của mình.
Nguyệt Quan nhanh chóng bị dụ dỗ khuất phục, vẻ mặt dịu lại: "Nghĩ lại thì, chúng ta không thực sự đi săn hồn hoàn đầu tiên đâu nhỉ?"
"Thật ra, ta chủ yếu muốn dẫn ngươi đi dạo để ngươi có thể bình tĩnh lại, bởi vì cá nhân ta không thực sự tin rằng một loại thảo mộc có thể có tác dụng trẻ hóa, ngay cả khi đó là một loại tiên thảo." Quý Mị nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang kéo áo choàng của Nguyệt Quan, bình tĩnh phân tích.
Nguyệt Quan sửng sốt: "Ta thấy lời ngươi nói có lý. Từ khi ta trở thành thế này, ta chỉ cảm thấy mình không có hồn lực, không thể triệu hồi võ hồn. Ta còn chưa nghiên cứu kỹ lưỡng thân thể này."
Nguyệt Quan dừng lại, ngồi xuống dưới gốc cây, triệu hồi võ hồn, nhắm mắt lại, nhíu mày cẩn thận cảm nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hơi phồng lên. Quỷ Mị dựa vào thân cây, lặng lẽ thủ hộ bên người.
"Lạ thật."
"Sao vậy?"
"Thật ra, ta cảm thấy chín hồn hoàn của ta vẫn còn, nhưng hình như không thể triệu hồi ra được. Cảm giác giống hệt như lúc trước không triệu hồi được võ hồn vậy."
Quý Mị nhíu mày: "Theo lý mà nói, ngoại trừ một số kỹ năng mô phỏng đặc biệt, sau khi võ hồn kích hoạt, cũng sẽ xuất hiện hồn hoàn. Chuyện này quả thực không nên xảy ra."
"Nhưng ta hiện tại thật sự không thể triệu hồi hồn hoàn. Có lẽ ta cần một ít thí nghiệm. Còn ngươi, lão Quỷ, trước mắt đi bắt một con hồn thú đi?"
Quý Mị không đồng tình nhìn hắn: "Ngươi muốn thử hấp thu sao? Vậy thì tốt nhất đừng có khinh suất như vậy. Nếu ngươi hấp thu thành công, mà thuộc tính lại không hợp với võ hồn của ngươi, ngươi sẽ không có chỗ để khóc."
"Ừm, nói cũng có lý. Vậy thì phiền ngươi đi bắt hồn thú, Quỷ Đấu La điện hạ~" Nguyệt Quan nở nụ cười, nhìn về phía Quỷ Mị với vẻ trêu chọc.
"Phốc" Quỷ Mị cố nhịn nhưng vẫn bật cười, "Cúc Hoa Quan, lúc này ngươi thật đáng yêu!"
Diện mạo Cúc Hoa Quan trưởng thành kiều diễm miễn bàn, nếu như là trước kia hắn nhận được biểu tình này trong lòng nhất định sẽ cảm thấy rung động. Nhưng hiện tại Nguyệt Quan nhìn hắn bằng vẻ ngoài của một đứa trẻ sáu tuổi, thật sự có một loại cảm giác không hợp lý khó mà diễn tả được.
Cậu bé tóc vàng có một chút tức giận trong đôi mắt to ngấn nước khi cậu nghiêng đầu mà nhìn hắn với vẻ không hài lòng. Khuôn mặt tròn trịa của cậu ửng hồng, khiến làn da của cậu trông càng trắng hơn, giống như một con búp bê sứ được bảo quản cẩn thận. Quỷ Mị nhìn Nguyệt Quan như thế, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tự hào của một người cha già.
"Cúc Hoa Quan, bây giờ ngươi đã như vậy rồi, sao không gọi ta là Quỷ gia gia đi?" Đến lúc lão Quỷ kịp phản ứng thì đã nói ra hết suy nghĩ trong lòng rồi.
Rồi xong. Lại, lại có chuyện rồi.
Nguyệt Quan khó tin nhìn Quỷ Mị, như trở về lần đầu gặp gỡ. Con búp bê sứ trắng kia lập tức phủ thêm một tầng men. Ta coi ngươi là tình nhân, ngươi lại muốn làm ông ta?!
"Cút đi! Ngươi cho rằng ngươi mạnh hơn ta thì có thể bắt nạt được ta sao? Cút đi! Cút đi!" Nguyệt Quan vốn định giơ tay đánh vào ngực Quỷ Mị, nhưng khi giơ tay lên, lại phát hiện chỉ có thế chạm tới eo, tâm trạng lập tức trở nên tệ hơn. Y trở nên nhỏ bé hơn, cơ thể trở nên kỳ lạ. Chỉ cần y hơi kích động là mắt lại đỏ lên.
"Được rồi, không, không, ta sai rồi, Cúc Hoa Quan." Quỷ Mị bị đánh hai quyền vào eo, chỉ có thế cười khổ, mặc dù hai quyền này không có tác dụng gì với hắn.
"Hừ, đồ tồi, đừng có gọi ta là Cúc Hoa Quan nữa." Nguyệt Quan lại đánh hắn một cái, "Đi bắt hồn thú đi! Ta ở đây chờ ngươi."
"Ngươi ở đây? Không được." Biểu cảm của quỷ hồn đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Mặc dù nơi này là ngoại ô Liệp Hồn Sâm Lâm, nhưng vẫn có nguy hiếm. Ngươi hiện tại không có hồn lực, ta không thể để ngươi ở đây một mình."
"Không sao đâu, quanh đây chỉ có hồn thú hơn trăm tuổi thôi. Hơn nữa, không phải là ta không có hồn lực, chỉ là không có hồn kỹ." Nguyệt Quan cong môi, "Hồn thú hợp với võ hồn của ta rất hiếm, tìm được rất phiền phức, ta sẽ không làm khó ngươi đâu."
Nhìn thấy vẻ mặt có chút không tán thành trong mắt Quỷ Mị, Nguyệt Quan hừ một tiếng, lấy tay chọc Quỷ Mị: "Lão Quỷ, ta chỉ nhỏ lại, không phải tàn phế. Tuy rằng hồn lực của ta đã giảm bớt, nhưng vẫn là cấp mười, ta có thể đối phó được hồn thú mười năm. Cho dù gặp phải hồn thú trăm năm, ta cũng có thế chạy trốn, được không?"
"Xin hãy tin tưởng ta một chút."
Quỷ hồn bất lực, biết mình không thắng được cuộc tranh luận này nên đành phải thỏa hiệp: "Nhưng ngươi phải ở lại đây, không được chạy lung tung." Vừa nói, hắn vừa lưu lại một hơi thở quỷ hồn khác trên người Nguyệt Quan, có thể bảo đảm an toàn cho hắn khi cần thiết, đồng thời có thể cảm ứng được vị trí của Nguyệt Quan.
"Ta biết, ta biết." Nụ cười của Nguyệt Quan tràn ra một chút tự hào, ngoan ngoãn để cho quỷ hồn in dấu lên người mình, thật khiến Quỷ Mị phải thở dài.
"Chậc, lão Quỷ đi rồi." Nguyệt Quan nhìn bóng dáng quỷ dị kia biến mất ở đằng xa, nụ cười dần dần biến mất, sau đó hắn triệu hồi võ hồn.
Thực ra, y khăng khăng muốn ở lại không phải vì y ngang ngược, mà là Nguyệt Quan cảm thấy y thực sự nên hiểu rõ hơn về tình trạng sức khỏe hiện tại của mình. Từ sáng nay thức dậy, đến Giáo hoàng Điện để đánh thức võ hồn, rồi bị lão quỷ đưa đi săn hồn, y quá bận rộn, không có thời gian nhận rõ mình đang ở trong tình huống nào. Phải đến khi bọn họ nói về hồn lực, hồn hoàn đầu tiên và hồn kỹ, y mới dần bình tĩnh lại.
Y không có tuổi thơ, cũng đã trải nghiệm đủ biến hóa của bản chất con người cùng những thăng trầm của thế gian ngay từ khi còn nhỏ. Mặc dù nhiều năm qua hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý ở Võ Hồn Điện, được Quỷ Mị che chở, khiến tính tình dần bị chiều hư, nhưng không có nghĩa là hắn não tàn, ngạo mạn. Tận sâu, Nguyệt Quan là người hiểu rõ nhất, kẻ mạnh mới được tôn trọng ở Đấu La Lục Địa, kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót ở Võ Hồn Điện.
"Ta thực sự cảm thấy hồn hoàn vẫn còn đó, nhưng không thế gọi nó ra... Xem ra ta vẫn còn bỏ lỡ một cơ hội..."
Bây giờ đã thành như vậy, có lẽ vẫn có thể dựa vào hồn lực bẩm sinh của mình để được Giáo hoàng huấn luyện lần nữa, nhưng lão Quỷ đã mất đi võ hồn dung hợp kỹ chắc chắn sẽ thấy địa vị của mình giảm mạnh trong thời gian ngắn. Nếu các trưởng lão khác phát hiện ra chuyện này, họ chắc chắn sẽ chế giễu và bài xích hắn. Giáo hoàng có thể giữ bí mật với họ bây giờ vì cảm giác tội lỗi, nhưng tương lai thì sao? Có lẽ sẽ an ổn trong mười năm, tám năm. Nhưng nếu nhiều hơn, mặc cảm tội lỗi của Giáo hoàng chắc không kéo dài được lâu như vậy đâu.
Ta không thể để lão Quỷ đơn độc và bất lực được! Ánh mắt Nguyệt Quan trở nên sắc bén, trên đời này làm sao có loại thuốc có thể trẻ hóa con người? Cho dù có, cũng nên coi là thần dược rồi. Triều Liễm Giáng Chi Lan nhất định có cách phá giải!
Nguyệt Quan đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa.
"Hả? Có người săn hồn thú sao?" Nguyệt Quan không có ý định tham gia cuộc vui, nhưng tiếng đánh nhau vẫn kéo dài rất lâu, thậm chí còn có dấu hiệu có người đang tiến về phía hắn. Nguyệt Quan suy nghĩ một chút rồi quyết định đi qua xem thử.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro