Quỷ Dị U Linh Thiên Chủ Cuối Cùng
Chương 1: Cơn Mưa Từ Quá Khứ
Nguyệt đứng trước chiếc gương cũ, đôi mắt dán chặt vào hình ảnh phản chiếu của mình. Ánh sáng từ chiếc đèn vàng yếu ớt trên trần nhà chỉ đủ để chiếu sáng mờ mờ, tạo ra những bóng đổ kì dị trong căn phòng lạnh lẽo. Cô đã nhận chiếc gương này từ Hồng Di, người đã qua đời trong một cơn bạo bệnh cách đây một tháng. Trước khi qua đời, bà đã trao cho cô nó như một món quà kỳ lạ.
"A Nguyệt, con phải cẩn thận với nó," bà đã nói trong cơn mê sảng, đôi tay run rẩy nắm lấy chiếc gương. "Nó có thể cho con thấy những điều mà con không muốn thấy. Nhưng cũng có thể... nó sẽ giúp con tìm thấy điều mà con đang tìm kiếm."
Nguyệt đã không hiểu lời bà lúc đó, nhưng giờ đây, khi nhìn vào chiếc gương, cô cảm thấy một sự lạnh lẽo và bất an lạ thường. Ánh mắt cô phản chiếu trong gương, nhưng dường như có gì đó không đúng. Mắt cô sáng lên trong một khoảnh khắc kỳ lạ, như thể có một ánh sáng lạ từ bên trong chính bản thân cô đang lóe lên.
Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua cửa sổ mở. Nguyệt không hề nghe thấy tiếng gió, nhưng lại cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Căn phòng dường như chao đảo, không gian như bị kéo giãn và co lại, làm cô cảm giác như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng vô hình.
Bất chợt, trong gương, bóng dáng của một người xuất hiện. Một người phụ nữ mặc chiếc giá y đỏ như màu máu, mặt ẩn sau một tấm khăn, đứng lặng lẽ phía sau Nguyệt. Tim cô thắt lại, không phải vì sự sợ hãi, mà là vì cảm giác quen thuộc kỳ lạ mà người phụ nữ này mang lại. Nguyệt chưa bao giờ gặp cô ta trong đời.
Nguyệt quay lại, nhưng không có ai đứng sau mình. Chỉ có bóng tối và sự im lặng chết chóc bao phủ căn phòng.
Tay Nguyệt run lên khi chạm vào mặt kính. Cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt từ chiếc gương khiến cô không thể rút tay lại. Đôi mắt cô không thể rời khỏi hình ảnh trong gương, dù nó không hề phản chiếu lại thực tại.
"Ngươi không thể thoát khỏi nó đâu, Nguyệt."
Giọng nói thì thầm ấy khiến Nguyệt giật mình. Cô vội vàng quay lại, không thấy ai. Nhưng một cảm giác ớn lạnh dâng trào, khiến cô không thể rời khỏi chiếc gương.
"Hồng Di... là người... đúng không?" lẩm bẩm, không rõ cô đang hỏi ai, chỉ là cô cảm nhận được sự tồn tại của một bóng ma nào đó, có thể là Hồng Di, có thể là một thứ gì khác. Những hình ảnh mờ ảo của quá khứ bắt đầu vỡ ra trong đầu cô.
Nhớ lại những câu chuyện mà Hồng Di từng kể về chiếc gương. Về những linh hồn không yên nghỉ, những người đã khuất tìm cách giao tiếp qua chiếc gương này. Nó là một cánh cổng nối liền giữa hai thế giới, giữa cõi sống và cõi chết.
"Nhớ giữ cho gương luôn sạch sẽ, A Nguyệt. Nó rất quan trọng. Nếu không, thứ gì đó sẽ vào."
Câu nói ấy giờ đây vang vọng trong tâm trí cô. "Thứ gì đó sẽ vào" - giờ Nguyệt hiểu ý nghĩa của lời cảnh báo đó.
Khi cô đang chìm trong những suy nghĩ hoang mang, bức tranh trong gương bỗng thay đổi. Người phụ nữ trong chiếc giá y không còn đứng yên. Cô ta bắt đầu tiến lại gần, từng bước, chậm rãi, như thể đang đến gần A Nguyệt . Cô ta giơ tay lên, đôi mắt mờ đục, nhìn thẳng vào cô.
Nguyệt muốn hét lên, nhưng không thể thốt ra lời nào. Cô cảm thấy mình bị hút vào trong gương, như thể có một sức mạnh vô hình đang kéo cô về phía đó. Mỗi giây trôi qua, Nguyệt càng cảm thấy mình mất đi sự kiểm soát. Chiếc gương không còn là một vật dụng phản chiếu nữa, mà trở thành một cánh cổng, một ngưỡng cửa dẫn đến một thế giới khác, nơi những bóng ma chưa bao giờ khuất phục.
Cô muốn thoát ra, nhưng khi đôi tay cô chạm vào mặt gương, mọi thứ bỗng chốc tối đen. Cái lạnh bao trùm lấy Nguyệt như thể cô đang bị vùi trong một thế giới băng giá không có lối thoát.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm thấy có ai đó nắm tay mình từ phía sau. Nhưng khi quay lại, không còn ai đứng đó.
Cảm giác lạnh lẽo đột ngột biến mất. Cô nhận ra mình đang đứng trong một không gian mờ ảo, nơi không có ánh sáng, chỉ có những bóng dáng mờ nhạt lơ lửng xung quanh.
Chương 2: Thức Tỉnh
Trong đầu cô truyền đến một nỗi đau như thể xuyên thấu tâm can , cô dần bất tỉnh tâm trí cô đi đến một nơi xa lạ gặp lại người con gái một thân giá y trong gương kia cô ta tự xưng là :
"Thủy Kính " là thức thần của Hồng Di để lại trong chiếc gương canh giữ cánh cổng của hai thế giới.
Cô ta nói "Ngươi là thiên chủ đời tiếp theo của Cơ gia là người Giữ trật tự của Tử linh giới "
Cơ Tử Nguyệt " Ta là thiên chủ ???"
Thủy Kính "Hồng nương bảo ta ở đây đợi cô thức tỉnh " nói rồi cô trực tiếp nhập vào người cô , A Nguyệt bất ngờ sau đó cơ thể cô truyền đến âm thanh của Kính yêu " bây giờ ta sẽ bắt đầu xuyên khiếu"
Một tia điện truyền qua thần thức của cô, cơn đau theo sau truyền đến cô làm cô ngã xuống đất lăn lộn gào thét như thể chết đi sống lại cô trải qua hơn hai canh giờ dày vò cô chịu không nổi mà ngất đi.
Cảnh chuyển đến ba ngày sau cô tỉnh dậy trong tâm thế mệt mỏi. Trong tâm trí cô, Kính yêu cất lời kể từ bây giờ tôi là thức thần của cô, cô chuẩn bị đi bảy ngày tới trăng máu mọc lên, thang trời hiện thế cô phải đi rồi.
Lại nói đến gia cảnh của cô, cha mẹ mất tích từ lúc cô còn chưa hiểu chuyện. Là Hồng Di mang cô về nuôi cô lớn cô hiện tại 18 tuổi học không quá xuất sắc nhưng trên bảng xếp hạng không hề kém cạnh bạn bè đồng trang lứa
Cô là người ít nói bình thường cũng chả giao tiếp với ai chỉ có một cô bạn thân tên là Thanh Nhi.
Nếu nói đến lưu luyến chắc cũng chỉ có người này. Nên cô quyết định dành thời gian này để chia tay người bạn của mình , Cô cũng không nói ra chuyện mình đã trải qua mà chỉ định sẽ nói là mình sẽ ra nước ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro