CHƯƠNG 5: Ca ca
Mấy chương trước mình hơi thiếu kinh nghiệm nên mình edit danh xưng hơi lộn xộn ( nên từ h mình sẽ chọn lúc bình tường là anh-em, lúc chủ nô là ta-em em-chủ nhân, ngôi 3 là hắn-cậu nha) Vào truyện truyện thôi
—------------------
Dung Tầm mỉm cười yếu ớt, đưa tay vuốt ve nàng, nói: "Nếu em không quen gọi anh là 'Chủ nhân',thì cứ gọi anh là 'Anh'. Quan hệ chủ tớ không chỉ là danh xưng, chỉ cần trái tim và thể xác em hiểu là được."
"Em sẽ gọi anh là Chủ nhân," Dung Tầm thật sự ngạc nhiên khi Dung Dục phản đối. Anh nên biết em trai mình là loại em có thể vượt qua mọi rào cản ở một số phương diện. "Anh,em sẽ không gọi sai nữa."
Lời Dung Dục khiến lòng anh mềm nhũn, anh nói: "Không sao đâu. Chúng ta vừa mới xác lập quan hệ, cả hai cần phải thích nghi."
"Anh muốn hỏi em, ngoài việc phải quỳ gối, gọi anh là Chủ nhân, và tuân theo mọi yêu cầu của Chủ nhân, em còn biết gì nữa về chuyện này?" Đúng như cậu dự liệu. Dung Dục định tiết lộ hết những lý thuyết đã nhồi nhét, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng. Chẳng phải tất cả những kiến thức lý thuyết mà cậu nghĩ mình nắm giữ đều có vẻ khoa trương và nhàm chán đối với anh trai, một chuyên gia trong lĩnh vực này sao?
Dung Dục suy nghĩ một lúc rồi chỉ trả lời một phần câu hỏi: "Ừm... phải có một từ an toàn, cả hai bên đều phải đồng ý, và còn nữa—nô lệ sẽ được nuôi làm thú cưng, có em là chó, có em là mèo, còn có ngựa, thỏ nữa... À mà, chủ nhân, ngài thích mèo, chó hay thỏ? Em không nghĩ mình có thể bắt chước tiếng ngựa hí."
"Ta không thể thích một em sao?" Dung Tầm nghe cậu nói thì buồn cười, véo dái tai Dung Dục.
"Những gì anh nói không sai, nhưng nó quá phiến diện. Dù chủ nhân yêu cầu nô lệ hành động như mèo hay chó, một lý do là cả hai bên đều thực sự thích thú với động thái này. Một lý do khác là việc vuốt ve đòi hỏi nô lệ phải tuân thủ ở mức độ cao, và chủ nhân cần phải bỏ ra rất nhiều công sức để huấn luyện chúng. Mối quan hệ chủ-tớ như vậy có sự ăn ý tuyệt vời; họ rõ ràng biết đối phương thích gì và muốn gì. Nhưng nếu đặt mối quan hệ này vào bất kỳ mối quan hệ chủ-tớ mới được thiết lập nào, khi họ chưa hiểu rõ về nhau, hoặc thậm chí là trong mối quan hệ của chúng ta, thì đó sẽ là sự vô trách nhiệm đối với em và mối quan hệ này."
"Sự ăn ý này là kết quả của một thời gian dài tìm hiểu và hợp tác giữa chủ và nô. Dù chúng ta là anh em, ta cũng không thể nói rằng ta biết hết mọi thứ về em, đúng không?" Dung Tầm nói. "Ta cần hiểu tại sao em lại chọn làm nô lệ. em thích đau đớn, nhục nhã, hay chỉ đơn giản là muốn một vai trò có thể điều khiển hành động và suy nghĩ của em mọi lúc? Vậy nên, ngoài việc đáp lại ta vô điều kiện, em cần phải chọn một từ an toàn."
"Trong quan hệ chủ tớ, một lời an toàn là vô cùng quan trọng; em có thể dùng nó để tự vệ."
"Nếu sau này ta làm bất cứ điều gì em không chấp nhận được, hoặc nếu em cảm thấy không khỏe hoặc không khỏe, em có thể hét lên lời này." Dung Tầm nhẹ nhàng vuốt ve một ngón tay của Dung Dục. "Chỉ cần em hét lên, bất kể lúc đó ta làm gì với em, ta sẽ dừng lại ngay lập tức." Dung Tầm đã truyền cho cậu quá nhiều thứ cùng một lúc, điều này thực sự khá khó khăn để cậu có thể tiếp thu. Tuy nhiên, cậu rất may mắn là Dung Tầm không moi móc lý do cậu chọn làm nô lệ.
Thực ra, cậu không biết mình thích đau đớn, nhục nhã hay bị chế ngự. Cậu chỉ biết rằng thay vì chọn làm nô lệ, cậu đã chọn làm nô lệ của Dung Tầm. Cậu chỉ muốn dùng bất kỳ cách nào mình có thể nghĩ ra để bước vào vòng tròn này, dù là điền đơn xin việc giống Dung Tầm, hay dùng cách ngu ngốc nhất này để gần gũi hơn với Dung Tầm.
"Chủ nhân," Dung Dục suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Nếu em không thấy khó chịu mà chỉ muốn làm anh trai vui thì sao?"
"Em đã nghe chuyện 'Cậu bé chăn cừu' chưa?" Dung Tầm hỏi lại.
"Ồ." Dung Dục lập tức xịu mặt xuống, hai má phồng lên như con cá nóc trên đùi Dung Dục, trông thật đáng yêu.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Chỉ cần em nói ra từ an toàn, ta sẽ dừng lại bất kể em có nói bao nhiêu lần đi nữa." Dung Tầm cuối cùng cũng đưa tay ra chọc vào má con cá nóc. "Nhưng nếu ta phát hiện em chỉ nói bừa bãi, nhất định sẽ phạt em."
"Vậy chủ nhân đừng có mà đến van xin em tha thứ." Dung Dục trêu chọc hắn.
Dung Tầm suy nghĩ hồi lâu nhưng không biết nên nói từ nào, đành véo má hắn một cái để hắn từ từ suy nghĩ, tiếp tục đọc tài liệu.
Ai ngờ sau khi Dung Dục đọc xong tài liệu, chú heo con trên đùi hắn đã ngủ Thiếp đi! Nước dãi của nó nhỏ giọt xuống quần! Dung Tầm thở dài chán ghét, bất lực, lặng lẽ đứng dậy, bế Dung Dục lên ghế sofa cho cậu ngủ ngon.
Chắc hẳn hôm nay cậu đã kiệt sức, phải dậy sớm thay đồ liên tục để ký hợp đồng. Tuy nhiên, Dung Dục không hề có ý định trả thù việc chủ nhân bỏ bê.
Hắn lấy ra chiếc vòng cổ khi nhận được từ Kitto, định khi nào có dịp sẽ đeo cho Dung Dục. Chiếc vòng cổ màu đen, mỏng manh, chỉ có một vòng vàng duy nhất ở giữa, dùng để xích. Chiếc
vòng cổ này là tác phẩm của Kitto; chất liệu da ấm áp, mềm mại khi chạm vào da, cảm giác rất tuyệt vời. Tuy nhiên, em em trai hắn đã ngủ say, nên Dung Tầm chỉ có thể lén đeo cho cậu, rồi véo mũi Dung Vũ như một hình phạt, đe dọa: "em sẽ hối hận khi tỉnh dậy."
Gọi Dung Dục là heo con cũng không ngoa. Cậu ngủ từ lúc mặt trời lặn cho đến khi trăng sao sáng tỏ. Điều tệ hại nhất là Dung Dục lại là một kẻ ngủ không yên; Trong lúc Dung Tầm ngồi làm việc bên cạnh, hắn không chỉ phải trông chừng Dung Dục để tránh bị ngã khỏi ghế sofa, mà còn không thoát khỏi việc bị "giò heo" của cậu tấn công. Tuy nhiên, phần thưởng duy nhất cho việc bị đối xử như vậy chỉ là vài câu nói rời rạc thoát ra từ miệng Dung Dục.
Cậu dường như đang mơ màng, miệng cứ mấp máy không ngừng.
Thấy Dung Dục sắp ngủ Thiếp đi, Dung Tầm bất lực tiến lại gần chú heo con đang ngủ, nhẹ nhàng véo mũi nó, Thì thầm: "Dậy đi. Ghế sofa khó chịu lắm, về phòng ngủ đi."
Có lẽ vì hiếm khi được nhìn thẳng vào khuôn mặt đang say ngủ của người em trai mình yêu, giọng nói của Dung Tầm vô thức mang theo chút âu yếm. Bàn tay đang nghịch ngợm trên mặt Dung Dục không dùng lực nhiều, Dung Dục trong trạng thái mơ màng đã dễ dàng đẩy nó ra.
"Không, anh ơi, em không muốn đến lớp. Chỉ năm phút nữa thôi..." Dung Dục chắc đang mơ về những ngày tháng học hành chăm chỉ năm cuối phổ thông, nên theo thói quen lẩm bẩm: "Chỉ năm phút thôi."Trước đây, hồi còn đi học, Dung Tầm sẽ gọi đi gọi lại Dung Dục ba lần để lôi cậu ra khỏi giường, rồi lại mạnh mẽ đẩy cậu vào phòng tắm rửa mặt.
Dung Tầm mỉm cười dịu dàng, hôn nhẹ lên ngón tay Dung Vũ. Mãi đến lúc này, Dung Tầm mới dám thổ lộ một chút tình cảm đã kìm nén bao năm qua.
"Còn chưa đến năm phút nữa! Em sẽ muộn mất!" Dung Tầm đành phải chiều theo giấc mơ của Dung Dục.
Hiệu quả đến ngay lập tức. Dung Dục lập tức vùng vẫy đứng dậy, mái tóc hạt dẻ nhạt dựng ngược lên. Cậu còn chưa kịp mở mắt đã định nhảy xuống sofa, vội vàng hét lên: "Hả?! Muộn rồi?! Anh ơi, sao anh không gọi em dậy sớm hơn?!" Dung Tầm mím môi, đưa tay ngăn cản khí thế của Dung Dục, dùng ngón trỏ khẽ véo mũi Dung Dục, nói: "Dậy đi, nghĩ kỹ xem bây giờ là mấy giờ rồi."
Dung Dục sững sờ. Trước khi ngủ, những cảnh tượng ký hợp đồng, cầm đạo cụ, nghĩ đến những lời hứa hẹn đều hiện lên trong đầu. Dung Dục nhìn đôi mày khẽ nhíu của Dung Tầm với vẻ áy náy, rồi mơ màng mỉm cười với anh: "A—Xin lỗi, chủ nhân, em vô tình ngủ quên."
Dung Dục hiếm khi nhận ra thân phận của mình ngay khi vừa tỉnh lại. Từ khi Dung Tầm nới lỏng hạn chế, Dung Dục không bỏ lỡ một cơ hội nào.
"Muốn ngủ tiếp không?" Dung Dục vừa tỉnh, Dung Tầm lại giấu đi vẻ dịu dàng, trở về phong thái lạnh lùng thường ngày. "Muốn đánh răng rồi về phòng ngủ không?"
Dung Dục lắc đầu, rời khỏi ghế sofa, chỉnh lại quần áo rồi lại quỳ xuống dưới chân Dung Tầm. "Chủ nhân, em đã nghĩ ra một từ an toàn rồi."
Dung Dục nhướn mày. "Là gì vậy?"
" Tầm ca ca." Dung Dục nở một nụ cười rạng rỡ, vẻ e thẹn khi nói ra bốn chữ đó ẩn sau vẻ ranh mãnh không sợ hãi đặc trưng của tuổi tác, mà Dung Dục không hề nhận ra.
"Hử?" Dung Tầm đáp lại theo bản năng, rồi nhận ra Dung Dục không phải đang gọi mình, bèn hỏi lại: "Sao vậy?"
" Dung Tầm ca ca" là biệt danh mà Dung Dục đặt cho anh trai cao lớn của mình, Dung Tầm, từ khi còn bé. Hồi đó, Dung Dục vẫn mặc quần hở đũng, tay chân nhỏ xíu đung đưa trước mắt Dung Tầm. Cậu bé sẽ hét lên bốn chữ ấy, rồi lao vào lòng Dung Tầm, trên người cậu có một mùi hương sữa ngọt ngào.
Về sau, khi Dung Dục lớn lên, "Dung Tầm ca ca" được rút gọn thành "Tầm ca ca ". Cái biệt danh quê mùa này khiến Dung Tầm khinh bỉ Dung Dục một thời gian, nhưng Dung Dục vẫn không hề hay biết, vẫn đuổi theo hắn bằng đôi mắt ngây thơ, phun ra những bọt nước mũi bẩn thỉu.
Cuối cùng, Dung Dục chỉ đơn giản gọi Dung Tầm là "ca ca".
Giờ đây, cái biệt danh đã bị lãng quên từ lâu này lại xuất hiện, dưới một hình thức khác, với một mục đích khác. Cậu nhóc với mùi sữa thời thơ ấu giờ đã lớn thành một cây dương cao thẳng tắp, và những xáo trộn mà cậu bé gây ra cho Dung Tầm không thể diễn tả bằng vài lời. Hơn nữa, Dung Tầm lại ấp ủ những tình cảm khó nói với Dung Dục.
Suốt một thời gian dài sau đó, Dung Tầm chìm vào giấc ngủ với bốn chữ ấy vẫn văng vẳng trong đầu."Chủ nhân, ngài nói 'khẩu hiệu an toàn' là để bảo vệ em," Dung Dục giải thích cặn kẽ. "Suốt cuộc đời em, ngoài cha mẹ ra, ngài vẫn luôn bảo vệ em. Cho nên em muốn dùng biệt danh của ngài làm 'khẩu hiệu an toàn'. Em tin rằng bốn chữ này có thể bảo vệ em thật tốt, giống như em lựa chọn tin tưởng ngài vô điều kiện, bất kể ngài làm gì với em."
Vừa nói, Dung Dục vừa giơ tay chạm vào chiếc vòng cổ mà Dung Tầm đã lén lút đeo cho cậu lúc cậu ngủ. Dung Tầm còn tưởng mình không để ý đến chiếc vòng cổ kia "Em đặc biệt thích chiếc vòng cổ mà chủ nhân chọn cho em. Em sẽ luôn đeo nó, và cũng sẽ mãi là nô lệ của ngài." "...Ừm." Dung Tầm không chịu nổi ánh mắt của Dung Dục khi nghe hắn giải Thích lý do. Hắn trở nên hấp tấp, vội vã đào ngũ, bàn tay đang đưa ra vuốt ve đầu Dung Dục bỗng quay đi, chỉ vỗ nhẹ vai Dung Dục đầy ẩn ý. Dung Tầm cứ ngỡ bộ giáp mình tự làm cho mình lúc này chắc chắn sẽ chịu đựng được sự thôi thúc khi Dung Dục liên tục gọi hắn là "Chủ nhân" và quỳ xuống thể hiện quyết tâm.
Nhưng đúng lúc này, trái tim đập Thình Thịch như tát vào mặt hắn. Điều đó chứng minh rằng dù bộ giáp có mạnh mẽ đến đâu, nó cũng hoàn toàn yếu đuối trước người mình yêu.
Dung Dục đã trở thành gót chân Achilles của Dung Tầm. Dung Tầm bắt đầu lo sợ; hắn sợ rằng khi Dung Dục chán trò chơi và chuẩn bị rời đi, hắn sẽ không thể buông tay.
Kim phút trên đồng hồ treo tường phòng khách lại chạy thêm một vòng nữa, Dung Dục vẫn im lặng. Dung Dục ban đầu có chút hoang mang, rồi nhớ lại lời Dung Tầm nhắc nhở về cách cư xử của nô lệ khi chủ nhân không có yêu cầu, bèn chậm rãi bò lại, lại tựa đầu vào đùi Dung Tầm. Không bằng lòng với việc chỉ tựa đầu, chú heo con bắt đầu rên rỉ, cọ cái đầu lông xù vào đùi Dung Tầm nhiều lần trước khi tìm được tư thế thoải mái, cuối cùng ngoan ngoãn nằm xuống.
Trái tim Dung Tầm lập tức tan chảy. Hắn nhượng bộ, khẽ thở dài, nhẹ nhàng dùng ngón tay chải mái tóc rối bù của Dung Dục, thỉnh thoảng chỉnh lại cổ áo bị Dung Dục kéo lệch.
"Tầm ca ca." Dung Dục đột nhiên lên tiếng.
Dung Tầm giật mình, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Em không khỏe à?"
"Không." Dung Dục ngẩng đầu, cười tinh nghịch với Dung Tầm: "Em thấy chủ nhân hình như tâm trạng không tốt, nên gọi ngài một tiếng, xem có thể làm ngài vui lên được không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro