CHƯƠNG 264-265
Tôi thừa nhận bản thân mình ích kỷ, thế thì đã sao? Tôi là người như vậy đấy, nếu đã nói ra rồi, vậy thì phải nói hết những lời từ sâu thẳm trái tim mình ra, nếu không thì nói ra đâu còn ý nghĩa gì nữa!
Tôi không uyển chuyển khéo léo không biết giả vờ, tôi để ý những người phụ nữ ấy cũng là sự thật, tôi không thể nào thuyết phục bản thân mình không để ý đến sự tồn tại của Nhược Hi, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và Quỷ vương Dạ Quân. Anh ta cảm thấy chế độ một chồng nhiều vợ là bình thường nhưng tôi thì không thấy thế!
Hiện thực chính là hiện thực, hai người ở bên nhau chỉ dựa vào tình yêu là không đủ đâu, cuộc sống là cần phải thấu hiểu nhau, nhường nhịn nhau, mỗi người lùi một bước mới có thể bên nhau lâu dài được! Nếu hai người suy nghĩ được như vậy, cho dù có liên tục cãi nhau bởi những chuyện nhỏ nhặt thì đến cuối cùng cũng sẽ vì nhường nhịn và thấu hiểu mà bỏ qua hết cho nhau.
Tôi biết rõ giữa tôi và Quỷ vương Dạ Quân không tồn tại cái kết tốt đẹp như các cuốn tiểu thuyết vẫn hay viết, đâu có dễ dàng như thế.
Tôi nói nhiều như thế nhưng Quỷ vương Dạ Quân lại chẳng thốt ra nửa lời, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới phải. Tôi cúi đầu nhìn đầu ngón chân, đợi một lúc cũng không thấy anh đáp lại. Tôi lại được dịp suy nghĩ lung tung, chắc không phải là tôi nói nặng lời đả kích anh rồi đấy chứ? Chắc không phải đâu, nội tâm anh phải mạnh mẽ hơn tôi mà, không dễ dàng bị đả kích như vậy đâu.
Haizzz, sao tôi lại quan tâm đến tâm trạng của tên chết tiệt này như thế chứ, đúng là hết thuốc chữa rồi.
"Em coi là thật à?" Sau khi im lặng hồi lâu thì cuối cùng Quỷ vương Dạ Quân cũng lên tiếng, nhưng nghe lời mở đầu hình như cũng không được hay lắm!
Tôi bất giác ngẩng đầu lên, tuy rằng không nhìn rõ vẻ mặt sau lớp mặt nạ nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy kết cục của mình từ trong mắt anh là tốt hay xấu, chắc không phải là anh muốn giết tôi sau đó nhốt tôi vào Minh Điện đâu nhỉ.
Quỷ vương Dạ Quân tháo mặt nạ ra, dường như anh cũng chẳng có cảm xúc gì.
"Em tưởng là bản tôn sẽ làm theo mong muốn của em sao? Chẳng qua cũng chỉ là nhàn rỗi hỏi chơi vậy thôi chứ ai thèm quan tâm em có bằng lòng hay không"
Haha!
Tôi thật sự không ngờ anh sẽ trả lời tôi như thế, vấn đề mà tôi cho là rất quan trọng thì anh lại coi là rảnh rỗi hỏi chơi, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi, nhìn anh đâu có giống bị tổn thương đầu, rõ ràng là tên khốn không có tim gan mà. Vậy mà ban nãy tôi còn cảm thấy mình nói hơi nặng lời, còn cảm thấy áy náy với anh ta, má nó toàn là cứt chó.
"Quả nhiên là thế! Tôi nói mà, sao anh có thể nghe lời tôi được chứ! Dù sao thì tôi cũng không muốn ở lại đây, anh cũng đừng coi tôi như đứa trẻ không hiểu chuyện như trước đây nữa. Bây giờ tôi đang đi theo ông ba học pháp thuật rồi, đợi tôi học giỏi rồi tôi sẽ không phải sợ anh nữa! Đến lúc đó nếu anh dám ra tay với tôi thì đừng trách tôi dùng pháp thuật đối phó lại anh! Hừ, ai sợ ai chứ!"
"Vậy sao?" Quỷ vương Dạ Quân bước về phía tôi, áp lực vô hình từ trên người anh lập tức khiến tôi hiểu ra chênh lệch giữa tôi và anh, ít nhất cũng phải cao cỡ núi Himalaya. "Thật sự là thế này sao?"
Tôi ho khan vài tiếng nói: "Đúng, đúng vậy! Tôi nói là đợi tôi học giỏi đã, là sau này chứ không phải bây giờ!"
Quỷ vương Dạ Quân đứng trước mặt tôi rồi ngó nghiêng xung quanh giống như đang kiêng kị điều gì đó không đợi tôi phản ứng, anh lập tức kéo tôi vào lòng, dùng sức hôn tôi.
Ôi trời ơi! Chuyện này đến quá bất ngờ rồi đó! Chúng ta đang thảo luận một vấn đề rất sâu sắc, sao giờ lại biến thành hôn người ta rồi? Khoan đã, anh vừa nhìn trước ngó sau, chắc không phải là cảm thấy có quá nhiều người nên ngại đó chứ? Hahaha, hóa ra tên này cũng cần sĩ diện!
So với Quỷ vương Dạ Quân tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể chống lại sức lực của anh được, không vùng vẫy thoát ra được chỉ đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Nhưng trong lòng tôi lại đang cười thầm, đường đường là vua của Quỷ giới mà lại làm chuyện loại giống như người bình thường, lại còn ngại, đúng là khác thường mà!
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi tôi liền không nhịn được mà cười thành tiếng.
Quỷ vương Dạ Quân dùng sức siết chặt eo tôi, nhất thời khiến tôi không cười ra tiếng được nữa mà đau đến mức nhắm tịt mắt lại. Đợi đến khi tôi mở mắt ra thì đã không còn ở cạnh bờ sông nữa mà đã ở trong căn phòng tôi từng ở.
Tôi giống như quả bóng bị ném xuống giường, đang muốn lật người đi xuống thì bị Quỷ vương Dạ Quân đè chặt: "Cười đi, buồn cười làm sao? Đề bản tôn xem em còn có thể cười được đến bao giờ!"
Cái người này bị làm sao vậy, vui buồn thất thường, tâm trạng sao lại không ổn định như vậy chứ! Chẳng lẽ những lời vừa rồi của tôi thật sự đã kích thích anh rồi sao? Nhìn anh có vẻ như đúng rồi.
Trời ạ, đường đường là vua của Quỷ giới, là nhân vật mà nhắc đến tên thôi cũng có thể khiến người ta run rẩy rồi, mặt đẹp dáng chuẩn, phụ nữ muốn trèo lên giường anh chắc là nhiều không kể xiết đâu nhỉ! Sao anh cứ phải tìm cái đứa không đáng để mắt tới như tôi chứ, còn bị tôi từ chối triệt để như thế, chắc chắn trong lòng sẽ rất không thoải mái.
Anh tức giận thật, nếu như cứng rắn với tôi vậy hả chẳng phải tôi sẽ thảm lắm sao? Càng nghĩ càng hoang mang, mặt đối mặt hay là nhận sai trước thì tốt hơn nhỉ, cứng đối cứng cũng không phải là cách hay. "Anh buông tôi ra trước đã, chúng ta có gì cứ từ từ nói, không thì tôi không cười nữa là được! Anh cứ coi như tôi chưa từng nói gì chưa từng làm gì đi được không?"
Một tiếng xoẹt vang lên, Quỷ vương Dạ Quận xé quần áo của tôi giống như lột bắp ngô, anh nhìn tôi chăm chăm rồi nói: "Bây giờ nhận sai đã muộn rồi, nằm yên!"
Bên tai vang lên tiếng xé quần áo, đợi đến khi tôi không còn gì trên người thì tôi mới cảm thấy mình sắp bị tiêu diệt rồi, dáng vẻ của anh đáng sợ quá.
Gió lạnh lướt qua da tôi, Quỷ vương Dạ Quân cũng dừng tay, tôi nghĩ chắc là trên người tôi cũng chẳng còn gì có thể xé nữa rồi. Tôi hé hé mắt ra nhìn anh đúng lúc anh đang nhìn tôi chằm chằm. Sát khí bừng bừng trong mắt anh khiến tôi sợ hãi vội nhắm mắt lại, hành động vô lễ chớ nhìn nhé, tôi không nhìn thấy gì đâu.
"Cho em một cơ hội, thu lại những lời vừa nói, ta sẽ tha cho em."
Tôi cắn môi giả vờ hỏi: "có nói gì với anh sao? Tôi không nhớ gì cả!".
Con đau ở thân dưới truyền tới, anh cứ như vậy mà xông vào. Tôi sững sờ, anh làm thật rồi! Lời cầu xin tha thứ của tôi không lọt vào tai anh nữa, mặc cho tôi có kêu gào thế nào anh cũng mặc kệ, chỉ chú tâm đến chuyện vào sâu lại vào sâu hơn nữa.
Tôi khóc không ra nước mắt, không phải nói là đã khóc được một ít rồi! Gào rát họng cũng vô ích! Tôi thật sự đã nhận sai rồi, cũng nói là thu lại những lời vừa nói rồi nhưng anh giống như con sư tử điên vậy, trong mắt chỉ có "đồ ăn", hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Bây giờ tôi đã thật sự hiểu được một chân lý, tuyệt đối không được nói thật, nói ra rồi chắc chắn sẽ hối hận. Tôi đúng là đồ ngốc mà, sao lại không nhớ chân lý này chứ, giống như Trần Tủ Tài nói đỏ, não tôi bị lừa đá rồi, ngu hết đường rồi mới nói thật.
Mặc kệ đi, nếu đã nói ra rồi thì cứ làm vậy đi! Đi theo ông ba học tập, sau này lăn lộn chốn giang hồ cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Cơn bão đến nhanh đi chậm, sau nhiều trận mây mưa, tôi giống như tượng gỗ bị anh đùa nghịch, mỗi lần hít thở đều cảm thấy khó chịu giống như phổi bị xé rách.
Hai mắt khóc sưng húp, tôi cảm thấy tôi bây giờ chắc chắn rất xấu xí, mí mắt sưng húp phủ lên trong mắt, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Quỷ vương Dạ Quân xoay đầu tôi qua, lạnh lùng nói: "Không phải em rất biết ăn nói sao? Nói tiếp đi, bản tôn muốn nghe xem em còn gì để nói không?"
Tôi để lộ ra vẻ mặt u oán, nói, nói cái con khỉ ấy! Cố họng đau đến khô rát, bây giờ bị anh giày vò đến mức nói được ra cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng mà nội tâm của tôi vẫn muốn nói, lần này tôi nhớ kỹ rồi, trước khi chưa thể hoàn toàn dứt khỏi anh thì nhất định không được đắc tội với anh, hậu quả của việc chọc giận với anh tôi không muốn xảy ra thêm lần nữa đâu.
Sau khi tiến quân thần tốc, Quỷ Vương Dạ Quân cũng buông tôi ra, Tôi nhắm mắt lại, tâm hồn như treo ngược cành cây, có cảm giác giống như đang thoát xác. Nhưng thực tế thì tôi chỉ là quá mệt mà thôi.
Hít từng ngụm không khí lớn, cơ thể tôi bất giác bị co giật. Không cần soi gương cũng biết lúc này tôi thê thảm cỡ nào, nhưng không thể phủ nhận rằng, cảm giác sau cơn bão giông là cực kỳ khắc cốt ghi tâm, mỗi lần va chạm đều giống như khắc sâu vào tận xương tuỷ, khiến người ta khó quên.
Sau khi lấy lại sức, tôi bỗng nhớ lại đêm đầu tiên của Vĩnh Hiên và Thư Nhiên , tại sao sau khi làm xong chuyện Thư Nhiên lại vui vẻ giống như chú thỏ nhỏ mà tôi lại thê thảm như thế này chứ.
Tôi chớp mắt, lay lay Quỷ vương Dạ Quân ở bên cạnh, não hoạt động trở lại. "Này, anh nói xem có phải cái đó của Vĩnh Hiên rất nhỏ không?"
Quỷ vương Dạ Quân không hiểu ý tôi nên hỏi lại: "Cái đó là cái nào?"
Khoé miệng tôi giật giật, ngại ngùng nói: "Aiya, cái đó chính là cái đó đó! Sau khi làm xong chuyện, sáng sớm hôm sau Thư Nhiên đã chạy tới tìm tôi rồi, giống như người chẳng bị làm sao ấy, nhưng tại sao kết cục của tôi và cô hai lại thảm như vậy. Vĩnh Hiên và Thanh Minh là anh em sinh đôi, chắc chỗ đó cũng không chênh lệch lắm đâu nhỉ! Hơn nữa, anh lại cốc tôi! Đau quá đi!"
Không đợi tôi nói xong thì Quỷ vương Dạ Quân đã cốc vào trán tôi nói: "Hoá ra cái đó là chỉ cái này à!" Nói rồi anh ta còn cố ý nhìn vào giữa hai chân mình, xấu xa nói: "Trong đầu nương tử trừ những thứ này thì còn chứa những gì thế, cá ngày nghĩ cái gì vậy?"
Tôi không nghe ra ý của anh, còn rất thành thật nói: "Thật đó! Anh không có vấn đề, tôi cũng không có vấn đề, nhìn cô hai và Thanh Minh chắc cũng không có vấn đề. Chúng ta giống nhau, chỉ có Thư Nhiên là khác, cho nên tôi cảm thấy cái đó của Vĩnh Hiên nhất định là rất nhỏ, nếu không thì sao lại thế được đúng không?"
Haha!
Quỷ vương Dạ Quân cười vang, chắc là anh bị lời nói của tôi chọc cười, thấy anh có thể cười thoải mái như thế, tôi cảm thấy mình rất ngớ ngẩn, sự thảm thương khi nói mà không đem theo IQ quả nhiên đáng sợ.
"Ta không có hứng thú với vấn đề dài ngắn to nhỏ ở chỗ đó của thuộc hạ, cho nên ta không biết! Nhưng với trực giác của đàn ông thì ta dám bảo đảm chắc chắn cậu ta không thiếu sót như em nghĩ đâu, cậu ta rất bình thường, cũng rất dịu dàng với phụ nữ, cho nên em đừng có đoán bừa nữa, đế cậu ta biết được sẽ mất mặt lắm."
Vĩnh Hiên dịu dàng với phụ nữ, đùa sao? Với cái đức hạnh đó hả? Sao có thể chứ! Nhưng mà, tên chết tiệt này không có lý gì mà lại lừa tôi, anh ta nói Vĩnh Hiên không có thiếu sót về mặt sinh lý thì chắc là không có rồi, nhưng mà một người dịu dàng cũng không thể nào khiến người phụ nữ sau khi làm xong không có cảm giác gì đúng không!
Thư Nhiên nói, đêm đầu tiên của cô ấy ra rất nhiều máu, vậy chẳng phải sẽ rất đau sao? Nhưng tôi không nghe thấy cô ấy kêu đau mà.
Tôi nghĩ đến mức xuất thần, nghĩ thế nào cũng thấy đáng nghi. Quỷ vương Dạ Quân sáp lại gần rồi đột nhiên cắn vành tai tôi, vừa cắn vừa nói: "Trước mặt ta lại dám nghĩ đến cái đó của người đàn ông khác, nương tử to gan thật đấy!"
Chuyện này...
"Ơ kìa! Em cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, dù sao Thư Nhiên cũng là em gái em, em làm chị chẳng lẽ quan tâm đến cuộc sống tình dục của em gái cũng không được sao? Chẳng lẽ như vậy cũng sai rồi? Hơn nữa, anh là chồng em, em cũng đâu có hỏi người đàn ông khác, chẳng lẽ như vậy cũng coi như vượt qua điểm mấu chốt của anh sao? Ôi, quên đi, sớm biết rằng anh là đồ cổ hủ, tư tưởng bảo thủ, sau này không hỏi anh nữa! Loại đề tài này đối với vợ chồng như chúng ta, cũng không phải chuyện ngượng ngùng gì mà không dám hỏi cả."
A!
Vành tai lại bị Quỷ Vương Dạ Quân cắn, tôi đạp anh ta một cái coi như kháng nghị, anh ta xoay người lại mặt âm trầm nói: "Đây là sự khác nhau mà em nói? Em cảm thấy có khoảng cách thế hệ trên tư tưởng của chúng ta sao? Dừng! Vi phu chưa bao giờ nói không thể nói những chuyện này, em có chuyện gì muốn hỏi, cứ việc hỏi, vi phu không ngại, lại nói về chủ đề phóng đãng, ta cũng có thể tán gẫu với em!
Thôi, đừng nói dối đi. Rõ ràng là người lòng dạ hẹp hòi, khẩu thị tâm phi, còn nói chính mình không ngại! Không ngại, làm sao lại cắn ta, còn cắn ta những hai lần, đồ nói dối không biết ngại!
Đàn ông các anh từng lời nói ra khỏi miệng, một câu cũng không thể tin!
Hy vọng Vĩnh Hiên không có vấn đề gì, bằng không thật đáng thương Thư Nhiên nhà ta, chết rồi, còn phải sống một mình thờ chồng chết!
"À, đúng rồi, anh không phải luôn luôn kiêu ngạo thanh cao tự hào về bản thân sao? Đối với ai đều mang bộ dáng lạnh như băng xa cách, thế nào lại quan tâm đến Thư Nhiên như vậy, nhiệt tình với cô ấy thế, anh không phải có mưu đồ gì với cô ấy đấy chứ? Cô ấy là vợ của Vĩnh Hiên không thể xằng bậy được đâu."
Quỷ Vương Dạ Quân nghe xong nhướng mày nâng ngón tay lên, tôi vội vàng dùng hai tay che trước mặt hò hét "Quân tử động khẩu không động thủ! Anh buông tay anh xuống, chúng ta từ từ nói chuyện."
Nghe thấy thế Quỷ Vương Dạ Quân cười chế nhạo, tôi nghĩ anh ta sẽ không lại làm gì tôi nữa, kết quả mới vừa buông tay xuống tay anh liền chọc vào gáy tôi" Ta thật sự phục em, chuyện gì cũng dám nói, việc gì cũng dám nghĩ, rốt cuộc em dựa vào cái gì mà sống đến tận bây giờ được? Ta thật sự rất tò mò muốn biết đấy!"
"Anh quan tâm tôi làm sao sống được đến bây giờ à, đương nhiên là ăn cơm để sống rồi! Ơ này, không được đổi đề tài, anh nói đi vì sao anh lại nhiệt tình với Thư Nhiên nhà tôi như vậy?" Tôi vứt hai tay anh ra, trừng mắt chất vấn nói.
"Cô ấy gọi ta một tiếng anh rể, tự nhiên ta phải đối xử với cô ấy tốt một chút rồi!"
Gì cơ? Một câu anh rể có thể thu mua được anh ta, thế thì giá của anh cũng quá rẻ đấy!
Từ từ, nếu thật sự như vậy, vừa rồi tôi gọi anh ta chồng ơi, anh ta không phải sẽ không hung dữ với tôi nữa sao ?
Về điểm này, còn phải nghiên cứu kiểm chứng thêm mới được, không thể tin tưởng hoàn toàn lời anh ta nói.
Trời sáng, tôi cùng với Mạc Thư Nhiên được đưa về nhân giới, lão đầu ở lại cũng với tôi.
Lúc này, nhân giới mới hơn sáu giờ sáng, bà nội cùng với ông bác tôi bọn họ chơi suốt đêm đều đã đi ngủ, cho nên cũng không ai biết chúng tôi đi ra ngoài giờ mới trở về.
Mạc Thư Nhiên vừa trở về liền kêu buồn ngủ, vừa ngã lên giường của tôi đã ngủ luôn, thật ra bị Quỷ Vương Dạ Quân lăn qua lăn lại như vậy, tôi cũng chưa ngủ được chút nào, hiện tại cũng buồn ngủ muốn chết, đắp chân giúp Thư Nhiên , chính mình cũng lên giường nằm, chuẩn bị ngủ tiếp!
Mới vừa nhắm mắt lại, Mạc Thư Nhiên liền đụng vào, cô ấy đẩy tôi nói chuyện: "Chị Thất Thất, chúng ta tâm sự nhẹ nhàng, anh rể có thể nghe được hay không?"
Cái này, chị cũng không biết nữa!
"Quan tâm anh ta làm cái gì, em muốn nói chuyện gì cứ nói không cần để ý đến anh ta!"
Nhìn lại những hành vi trong dĩ vãng của Quỷ Vương Dạ Quân, anh ta có lẽ sẽ không để ý tôi làm gì, nói chuyện gì đâu, có đôi khi tôi cũng tò mò, anh ta ở trong ngọc bội màu trắng, có phải mỗi tiếng nói, việc làm của tôi ở bên ngoài anh ta đều nghe được hay không? Có điều nếu không thấy phản ứng gì, tôi coi như anh ta đang ngủ không biết gì cả.
Mạc Thư Nhiên dạ một tiếng rồi buồn bã nói: "Vĩnh Hiên không đụng đến em! Anh ta có phải không thích em không!"
Ôi, trong lời nói này nghe như có chuyện xưa, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo ngay, mở ra chế độ phụ nữ buôn chuyện, chẳng lẽ Vĩnh Hiền bị tôi nói trúng rồi, trên người anh ta có bệnh không tiện nói ra?
"Anh ta thật sự không động vào em? Thế đêm tân hôn đó, không phải đã xảy ra những chuyện kia sao?"
Mạc Thự Nhiên Căn cắn môi ấp úng nói: "Không có, ngày đó cũng không làm đến bước cuối cùng, bởi vì đau quá, em làm được một nửa liền khóc lóc như mưa. Sau đó không có chuyện sau đó nữa rồi! Chính là, em ở trên mạng tra cứu, đều nói lần đầu tiên sẽ rất đau, lần thứ hai thì tốt rồi, nhưng anh ta vì sao vẫn không muốn chạm vào em đâu? Em cảm thấy anh ta không thích em!"
Ai, hóa ra chuyện đêm đó không có làm đến cùng, thảo nào cô gái nhỏ ngày hôm sau còn có thể hoạt bát như thế. Có điều không phải nói tiểu biệt thắng tân hôn sao? Hai người lâu như vậy không gặp, không làm chút gì cũng thật là kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro