CHƯƠNG 315-316
Dạ Quân nhỏ vừa vẫy tay thì trong tay nhiều thêm một khối lệnh bài bằng hồng ngọc, bên trên khắc một chữ Lệnh, nhìn có vẻ chất liệu hồng ngọc không tồi và khá mượt mà. Anh vứt lệnh bài cho Trần Dương, người sau cũng không khách khí mà nhận lấy lập tức biến mất, đến một câu cảm ơn cũng không có. Thực sự cực kỳ vô lễ.
Tôi lập tức có chút buồn bực. Núi Nam không cho phép người tiến vào, vậy tôi làm cách nào mà rơi vào đó, tôi cũng không có lệnh bài, thật sự kỳ quái!
Vẻ mặt của Thất Dạ dưới điện cũng rất kỳ quái, cảm xúc khá phức tạp. Anh ta trộm liếc tôi, chắc là lo lắng tên chết tiệt sau khi hồi phục trí nhớ sẽ trách chúng tôi. Phải biết rằng loại chuyện coi kẻ thù như bạn này không phải ai cũng làm được. Chắc đến lúc đó tên chết tiệt sẽ tức giận ngút trời, nhức trứng đến không ổn đi!
Kệ đi, nước đến đất chặn, lửa đến nước chặn. Đến lúc đó lại nói đi!
Thất Dạ ho khan mấy tiếng thì lại nói tiếp: "Dạ Quân, còn một chuyện nữa! Điền Linh Nhi mấy ngày gần đây sắp hết hạn tù, cô ta sắp vào lục đạo luân hồi rồi!"
Nhớ lại năm đó ở thôn Hạ, Điền Linh Nhi này trong động sau núi muốn hại tôi. Giờ nhìn lại thì cô ta đã sắp đi đầu thai rồi, thời gian trôi qua đúng là nhanh thật. Có điều một người đáng thương như cô ta có thể đầu thai cũng là một chuyện tốt.
Trần Dương vừa đi thì Dạ Quân nhỏ lại giống như người không xương dựa vào long ỷ nói: "Ừ, ngươi xem rồi làm!"
Tôi bỗng nhiên phát hiện chức Quỷ Vương này anh làm cũng đủ thoải mái, việc gì cũng để người khác làm thay, vậy thì cần gì Quỷ Vương anh nữa! Điền Linh Nhi ở tầng thứ nhất của địa ngục,dường như Sở Hiên cũng ở đó. Tôi còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi nên không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
"Đúng rồi, tôi nhớ lại một chuyện rất quan trọng. Đến nơi này cũng lâu rồi mà còn chưa đi thăm cô hai và Thư Nhiên, Thất Dạ, chúng ta tiện đường cùng đi đi!"
Quỷ Vương Dạ Quân đen mặt, anh vỗ mạnh lên long ỷ trầm giọng nói: "Không được đi! Cô hai của người là người nào, Thư Nhiên lại là ai?"
Tôi nuốt nước bọt nói: "Cô hai của tôi gả cho Thanh Minh, Thư Nhiên là em họ tôi vừa là vợ Vĩnh Hiên. Những điều này anh đều không biết, đợi anh hồi phục trí nhớ là hiểu họ là ai. Tôi đi thăm họ rồi về, anh ngoan nha, tùy tiện tìm một cung nữ tạm dùng trước. Tôi rất nhanh sẽ về, nghe lời!"
Tôi giống như dỗ trẻ con mà dỗ vị lão tổ tông này. Trước mặt Thất Dạ, Dạ Quân nhỏ biết ngại, anh hừ một tiếng nói: "Lại dám nói với bản tôn như vậy, lúc về sẽ cho ngươi đẹp mắt."
Tôi cười khà khà, kéo tay Thất Dạ chạy ra ngoài, sau khi ra khỏi Minh Điện thì Thất Dạ mới hất tay tôi nói: "Bà cô của tiểu nhân ơi, gan của ngài cũng đủ to! Dạ Quân nếu như biết ngài lừa ngài ấy thì ngài tiêu rồi! Thất nương nương, ngài cũng không biết Trần Dương là ai, anh ta là kẻ thù của Dạ Quân, sao ngài lại đùa như vậy, haiz"
Tôi biết Thất Dạ sẽ lo lắng, tôi cảm thấy chẳng sao cả! "Thất Dạ, anh yên tâm, nếu như anh ấy dám nổi điên thì còn có tôi, sẽ không trách tội anh đâu! Còn nữa, họ trở thành kẻ thù còn không phải vì những chuyện trước kia, vì Nhược Hi sao? Không sao, trời sập xuống còn có tôi đổ."
Tôi cố ý lôi Nhược Hi, để bẫy Thất Dạ. Quả nhiên, Thất Dạ trầm lắng xuống, không lâu sau nói: "Ban đầu quả thực do cô nương Nhược Hi, nhưng sau này khi hai người thành kẻ thù thì việc gì cũng muốn đối đầu, cũng không biết vì sao! Có điều, Thất Nương Nương, ngài sao lại biết Nhược Hi? Dạ Quân nói sao?"
Tôi gật gật đầu nói: "Ừ, anh ấy nói qua với tôi, Trần Dương cũng nói qua với tôi, vì thế tôi biết chuyện này." Những lời này đều là lừa Thất Dạ, tên chết tiệt và Trần Dương cứng miệng như vỏ trai, sao có thể nói cho tôi biết. Toàn bộ do tôi phân tích, chỉ thiếu chứng cứ thôi.
Trực giác cho tôi biết Thất Dạ biết khá nhiều về nội tình nên tôi mới bẫy để anh ta nói ra, có điều anh ta lại chuyển chủ đề, ra vẻ không muốn nhớ lại. "Thất nương nương, thuộc hạ còn phải đi bí cảnh giao nộp đồ vật, vậy không tiễn ngài đến điện Điện Trừng Phạt nữa."
Vừa nói, Thất Dạ đã muốn đi, tôi vội vàng ngăn anh ta nói: "Đừng! Tôi
13/32
không phải chúng ta tiện đường sao, cùng nhau đi, tôi cũng muốn đi địa ngục!"
"Hả? Thất nương nương, ngài đừng dọa Thất Dạ, ngài đi nơi đó làm gì? Ngài là một người sống, không nên đi nơi đó." Thất Dạ bị tôi dọa sợ, thành ra cũng nói nhiều hơn.
Tôi liếc qua liếc lại nói: "Không đi được? Tôi đi gặp người quen, cũng không được đi?"
Thất Dạ rốt cuộc cũng chỉ là một quỷ tùy thân, không dám to gan phản bác lại tôi, vội vàng cúi thấp đầu nói: "Thuộc hạ không dám, chỉ là, sợ ngài đi xảy ra chuyện gì, không thể ăn nói với Dạ Quân. Lần trước ngài xảy ra chuyện, Hắc Vô Thường còn phải nằm trên giường đủ ba tháng mới xuống được giường, thân thể của Thất Dạ nhỏ không giống như sức chịu đựng của Hắc Vô Thường.
Tôi bĩu môi nói: "Đúng, tôi hiện tại không phải còn đang sống sao? Anh không cần dọa tôi! Dù sao tôi cũng muốn đi, anh là người thân cận bên người Diệm Thiên Ngạo, bản lĩnh không nhỏ, chẳng lẽ lại sợ không bảo vệ nổi tôi sao?"
Thất Dạ bị tôi nói đến không thể phản bác, chỉ có thể mang theo tôi đến trước Đoạn Nhai, mây mù vây quanh, gió lạnh thổi từng trận, dưới vách núi là mười tám tầng địa ngục mà càng khiến người dựng tóc gáy. Trong tiếng gió thổi không ngừng truyền đến tiếng quỷ gào, khiến người nghe tê dại cả da đầu, tim gan lộn hết lên.
"Thất nương nương, ngài muốn gặp ai? Thuộc hạ xuống giúp ngài mang lên, ngài đừng tự mình xuống đó, nguy hiểm."
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Sở Hiên!"
Thất Dạ ngây người một lúc rồi lập tức nhắc tôi: "Thất nương nương, ngài thật sự muốn gặp hắn? Hắn là lệ quỷ trốn từ tầng cuối cùng của địa ngục, vừa mới được bắt về không lâu, ngài phải nghĩ kĩ!"
Tôi biết Thất Dạ đang lo lắng điều gì, trước khi bị giam thì Sở Hiên quả thực là lệ quỷ hung ác, nhưng bây giờ anh ta sẽ tuyệt đối không làm gì với tôi, cũng không muốn chạy trốn. "Không sao, anh mang anh ta lên đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta."
Thất Dạ gật gật đầu, thả người nhảy xuống Đoạn Nhai!
Tôi tìm Sở Hiên chỉ vì hỏi anh ta muốn tìm gì trong bụng tôi, cảm giác thứ anh ta muốn tìm thực ra là thứ mà tên chết tiệt và Trần Dương muốn. Hiện tại tên chết tiệt đang trong thời gian phục hồi, tôi phải nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện mới được, đợi anh khôi phục ký ức thì tôi đã không còn cơ hội nữa!
Không dám nói, tôi chung quy vẫn cho rằng Quỷ Vương Dạ Quân đang có chuyện dấu tôi, hơn nữa còn lừa dối tôi và chắc chắn sẽ không nói thật với tôi. Chỉ là chứng cứ trực tiếp, tôi không có khả năng đạt được tin tức gì Trần Dương, chỉ có thể dựa vào Sở Hiên.
Không lâu sau thì Thất Dạ quay lại bên vách núi, anh ta chỉ mang về linh hồn của Điền Linh Nhi, kinh ngạc hỏi: "Sở Hiên đâu, sao lại không mang lên?"
Thất Dạ trả lời: "Thuộc hạ gặp Sở Hiên rồi, anh ta không muốn gặp ngài. Chỉ nói rằng đáp án mà ngài muốn anh ta không thể nói cho ngài! Ngài nghĩ chuyện không quan trọng, không cần để tâm."
Sự thật là như vậy sao? Tôi rũ mắt xuống, nhìn Điền Linh Nhi với khuôn mặt ngây dại, xoay người rời khỏi Đoạn Nhai.
Manh mối cuối cùng cũng đứt rồi, nếu như Sở Hiên nói như vậy thì tôi cũng không có gì để nói. Anh ta không muốn gặp tôi có thể có lý do khác, nhưng tất cả đều không quan trọng!
Thất Dạ giao linh hồn của Điền Linh Nhi cho quỷ sai đưa vào lục đạo, sau đó theo tôi về Minh điện.
Vừa bước vào Minh điện thì nhìn thấy hai người phụ nữ xoay quanh lão đầu chết tiệt, cả người ngay lúc ấy rơi vào đáy cốc. Vốn tâm tình không tốt, bây giờ thì chính là càng tệ hại hơn! Được, tôi mới rời đi không lâu thì anh đã không nhịn nổi cô đơn mà trái ôm phải ấp, nhìn hai người phụ nữ đó một người đấm lưng một người đấm chân, bận đến dễ sợ. Đồ khốn ở giữa thì một mặt hưởng thụ, thực sự không biết xấu hổ.
Tôi dừng bước chân đen mặt lại, nhìn chằm chằm Quỷ Vương Dạ Quân. Thất Dạ bên người nhìn tôi, sắc mặt cũng chuyển vài lần, vội vàng lên trước, nhỏ giọng nói: "Dạ Quân, Thất nương nương quay về rồi!"
Quỷ Vương Dạ Quân đầu cũng không ngẩng lên tùy miệng nói: "Quay về thì quay về thôi, chẳng lẽ còn cần ta xuống tận nơi tiếp đón sao?"
Được, nếu như anh đã nói như vậy thì tôi đi!
Nghĩ đến đây, tôi đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên một trận choáng váng kéo tới, cả người lạnh run. Đây là cái lạnh phát từ trong phát ra, khiến tôi thống khổ vô cùng. Lúc này tôi mới hiểu mình là một người sống, ở quỷ giới lâu thì âm khí xâm nhập cơ thể, nên mới cảm thấy lạnh run.
Trước đây mỗi lần đến quỷ giới thì Quỷ Vương Dạ Quân đều mang tôi đi hồ Hoa Thanh, nên không có cảm giác gì lớn. Bây giờ, không có người để ý tôi, tự nhiên sẽ không có người mang tôi đến bên đó.
Tôi lắc lắc đầu, ổn định lại cơ thể không muốn cho bất kỳ ai nhận ra sự khác thường của tôi. Tôi nói với Thất Dạ: "Tôi muốn về nhân giới."
Thất Dạ đang muốn nói gì thì Thanh Cơ đã nhìn thấy bọn tôi. Cô ta cực kỳ kinh ngạc mà đứng thẳng người nói: "Muội muội sao lại muốn đi rồi, mới đến cũng chưa đi đâu chơi, hay người bên này hầu hạ không chu đáo?"
Tôi vẫy vẫy tay nói: "Cũng không phải, tôi chỉ là lo lắng cho bà nội của tôi, huống hồ tôi còn chưa chết thì ở lại nơi này làm gì?"
Thanh Cơ nhìn tôi mấy lần rồi cười nói: "Hóa ra như vậy, Thất Dạ, ngươi tiễn muội ấy về!"
Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn Quỷ Vương Dạ Quân đang ngồi trên long ỷ, anh thờ ơ với đề nghị của Thanh Cơ, một chút phản ứng cũng không có. Trong lòng đau đớn. không rõ, cả người càng ngày càng lạnh. Tôi đã không quan tâm được những thứ khác nữa, nếu như anh không có phản ứng vậy là ngầm đồng ý rồi. Cũng tốt, quay về thì quay về, dù sao anh cũng không nhớ tôi.
Thất Dạ một đường bảo vệ tôi đến tận nhà rồi mới rời đi, lúc này vừa lúc là sáng sớm ở nhân giới. Tôi nghe thấy trong sân truyền đến tiếng quét đất, bà nội chắc đã dậy rồi! Tiếng cây chổi quét nhà tôi nghe từ bé đến lớn, có lúc những chi tiết nhỏ nhặt ấy khiến người khác hoài niệm. Tôi rất muốn ngày nào cũng được nghe thanh âm này, nhìn thấy dáng hình bà nội quét sân.
Thương cảm rồi!
Tôi hít sâu một hơi rồi bước vào sân, bà nội quay người nhìn thấy tôi thì bị dọa đến mức cây chổi rơi xuống đất. "Về rồi cũng không nói một tiếng, cháu ấy, một người sống sờ sờ lại sang bên đó lâu như vậy không có chuyện gì chứ?"
Tôi nhặt cây chổi lên nói:
"Không sao ạ! Cháu không phải đã quay về rồi sao? Bà nội người đến bên kia ngồi, cháu quét sân cho."
Nội nghe tôi nói đến một bên nhìn tôi, bà tò mò hỏi: "Bản lĩnh này cháu học từ ai vậy? Cháu có thể đi địa phủ, bên kia dáng vẻ như thế nào?"
Tôi kể những người những việc mà tôi thấy ở Quỷ giới cho nội nghe. Bà nghe rất say sưa, kéo tôi ngồi một bên hỏi này hỏi kia, cảm giác rất mới mẻ.
Khó gặp nội vui như vậy, tôi tự nhiên cũng không giữ lại gì mà kể hết cho nội những gì mình biết. Người già mặc dù cũng hiểu về quỷ thần nhưng với quỷ giới Minh điện thì vẫn không hiểu gì. Chủ đề này vừa bắt đầu thì giống như nước lúc không ngớt.
Lúc ấy Trương Hào trong phòng đi ra, thấy tôi giống như nhìn thấy quỷ mà bị dọa kêu oai oái. Tôi trừng mắt khinh thường anh, anh còn ngại ngùng nắm gáy nói: "Cậu về rồi à, sư phụ của tôi đâu, anh ta cũng đi qua đó rồi. Cậu có nhìn thấy anh ấy không?"
Tôi gật gật đầu nói: "Nhìn thấy, anh ta nói anh ta đi núi Nam gặp một người gọi là Vệ Tử Hư."
Bây giờ nhớ lại, Trần Dương chắc đã hồi phục gần khỏi rồi, nếu không sao đi quỷ giới được! Hừ, lúc đầu bảo anh ta mang tôi xuống cùng, tôi thật sự rất tò mò chuyện anh ta làm mất viên đá. Họ sao có thể đi lại giữa hai giới người ma.
Trương Hào ừ một tiếng: "Đúng đúng, anh ấy đi tìm Vệ Tử Hư. Người sư phụ điều tra hình như quen người đó, nên anh ấy mới xuống đó. Mạc Thất, đợi sau khi sư phụ quay về thì cô với tôi cùng đi đi?"
Tôi trừng mắt hỏi ngược lại: "Tôi tại sao phải đi cùng với cậu?"
Cuộc sống trong núi tuy rằng đơn điệu nhưng rất an bình, bụng tôi ngày càng to lên, khí hậu cũng trở nên ấm áp, quần áo mặc cũng càng ngày càng ít. Theo tốc độ này thì bụng của tôi không thể giấu được nữa, đến lúc đó tôi cũng không thể vác bụng to xông thiên hạ với bọn họ!
Trương Hào nghe tôi nói vậy, cô đơn mà cúi thấp đầu nói: "Được rồi! Thực sự muốn tính toán với cậu!"
Chưa đến buổi trưa thì Trần Dương đã quay lại. Chỉ là anh ta vừa xuất hiện thì cả người đã thay đổi. Tên côn đồ Trần Tú Tài lại xuất hiện rồi!
Ở nhà tôi ăn cơm trưa xong hai người thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Trần Tú Tài còn không quên hỏi tôi: "Thực sự không đi cùng với bọn tôi sao? Định ở nơi này qua một đời sao? Có điều cuộc đời của cô cũng sắp đến điểm cuối rồi, muốn ở nơi này an tĩnh mà trôi qua nốt quãng đời còn lại, tôi cũng không khuyên cô nữa làm gì."
Làm gì có người nào tạm biệt lại giống như chó cắn không thả răng. Tôi đá lưng Trần Tú Tài quát: "Nói tiếng người!"
Trần Tú Tài kêu gào hai tiếng rồi nhảy nhảy nói: "Tôi chính là hỏi cô, có muốn biết ai khắc phù văn trên viên đạn!"
Tôi cúi đầu, không nói gì!
Trần Tú Tài lại nói: "Đồ vật có thể giết tiên giết quỷ chủ thì không đơn giản, cô không biết anh ta là ai sao? Cho dù nói vậy, cô với Diệm Thiên Ngạo cũng coi như vợ chồng, cô không để ý ai giết anh ta sao?"
Muốn kích động tôi bằng những lời này, tôi mới không cắn câu! "Tôi không để ý anh ta, anh không nói thì thôi! Hơn nữa, anh không phải vì người khác phù văn mới đi tìm Vệ Tử Hư sao? Nếu các anh đã đang điều tra thì không cần liên quan đến tôi!"
Trần Tú Tài cười khà khà nói: "Cô gái ngốc, cô thực sự sẽ cho rằng tôi sẽ tốt bụng suy nghĩ cho Quỷ Vương sao?"
Đúng! Trần Dương và Quỷ Vương Dạ Quân là kẻ thù không đội trời chung, anh ta sao có thể làm chuyện này vì tên chết tiệt! Với tình trạng hiện tại của Quỷ Vương Dạ Quân thì anh cũng không thể nào điều tra chuyện này. Trần Dương để ý như vậy chắc có liên quan đến tôi đi!
Nghĩ đến đây, tôi hoài nghi rất lâu rồi mới nói: "Được! Tôi đi với các anh, đợi tôi, tôi còn muốn thu dọn hành lý!"
Trần Tú Tài nheo mắt, đắc ý gật gật đầu. Tôi hiểu tôi cắn câu của anh ta nhưng cũng vì tôi muốn biết quan hệ trong chuyện này.
Vội vàng sắp xếp hành lý, chào tạm biệt với nội rồi trên con đường về thành phố với Trần Tú Tài.
Trên đường Trần Tú Tài khẽ ngâm nga, đừng nhắc có bao nhiêu vui vẻ. Tôi cũng không anh ta đang ngâm nga gì, dù sao cũng không có âm nào đúng nhưng cũng không khó nghe. Chỉ cảm thấy tên này quá vui rồi, cũng không biết đang vui chuyện gì.
Vào lúc học cấp ba thì Trương Hào đã giỏi đánh nhau, bây giờ sau khi đi theo Trần Tú Tài thì còn người chững chạc hơn, cũng không giống như trước kia đùa tính mệnh của mình. Anh từ phía sau lên hỏi: "Sư phụ, Vệ Tử Hư là người như thế nào, anh ta sao lại bị giam ở tháp của Phật vậy?"
Hả? Vệ Tử Hư không phải đang ở núi Nam sao? Có quan hệ gì với tháp của Phật?
Trong lòng tôi buồn bực, Trần Tú Tài giải thích: "Vệ Tử Hư vốn là thần tiên, tự cho mình là thanh cao, là một người sống tùy tính, sau này chết trong tay một đạo sĩ thối, nguyên thần bị Thiên Đế đưa đến giam cầm ở Quỷ giới! Tôi hoài nghi đạo sĩ giết anh ta chính là người khắc phù văn lên viên đạn, thủ đoạn của hai người này rất giống, nên cần điều tra cẩn thận."
"Không đúng, Vệ Tử Hư không phải bị giam trên núi Nam sao, sao anh ta lại đi tháp Phù Đồ ?" Tôi tiện mồm hỏi.
Trần Tú Tài ghét bỏ nhìn tôi: "Nói cô ngốc mà cô còn không nhận, tháp Phù Đồ là nơi nào, là nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục, tầng thứ nhất của nó là núi Nam! Còn có tháp Phù Đồ không phải tháp, chỉ là nhìn giống tháp, bên trong lại là một khung cảnh khác. Bên đó thiết lập kết giới phong ấn, người bên ngoài không thể ra. Nhưng Vệ Tử Hư không giống, nếu như anh ta muốn ra ngoài thì không ai có thể ngăn cản."
Trần Tú Tài giải thích rất rõ ràng, rất nhiều chuyện bí mật anh ta đều biết. Tôi nghĩ anh ta chắc ở gần Trần Dương quá nên hai người mới càng ngày càng giống, không nói đến khí chất chỉ nói đến ký ức của hai người bắt đầu kết hợp. Trần Dương biết thì Trần Tú Tài cũng sẽ biết, như vậy thì Trần Tú Tài sắp bị Trần Dương thay thế, trên thế giới này sẽ không còn Trần Tú Tài nữa.
Haiz!
Tôi thở dài trong lòng, hỏi: "Anh nói không ai có thể ra ngoài, vậy còn tôi? Tôi cũng là người từng đến núi Nam"
Trần Tú Tài không tin, anh ta cao giọng hỏi: "Dựa vào cô, không thể nào! Cô sao có thể vào rồi lại ra, nói thử nghe xem?"
Tôi hừ một tiếng, lấy ra viên đá màu đen tím lắc trước mặt anh ta: "Chính là cái này, tôi từ nhân giới rơi xuống quỷ giới thì rơi xuống núi Nam! Lúc đó, tôi không biết đó là tháp Phù Đồ, chỉ biết là một tòa núi! Ở đó tôi gặp Vệ Tử Hư, tôi hỏi anh ta đường, anh ta nói với tôi rất nhiều, sau đó liền đưa tôi về Minh Điện."
Trần Tú Tài vừa nghe thì sắc mặt trở nên khó coi, anh ta chỉ vào tôi nói: "Cô ấy, tôi không phải nói qua với cô rồi. Nếu như đi nơi nào ở quỷ giới thì phải mặc niệm trong lòng sao? Cô coi lời tôi nói là gió thổi hay sao!"
Ai ya, tôi cũng không phải là lần đầu tiên, không cần phải nghiêm túc như vậy, Trần Tú Tài, anh đừng đột nhiên biến thành Trần Dương, tôi sợ! "Anh đừng hung dữ với tôi, không phải lúc đó tôi không kịp nhớ lại sao, có sao đâu, tôi không phải vẫn khỏe khoắn đứng đây sao?"
Trần Tú Tài cau mày, một giây biến thành Trần Dương, anh ta hừ lạnh nói thẳng: "Ngu muội vô cùng, cô cho rằng Vệ Tử Hư là người tốt sao, anh ta tốt bụng giúp đỡ cô sao? Trước khi về, tôi còn suýt nữa mất mạng ở đó, cô thực sự coi mình là thần rồi!"
Trần Dương bị tôi làm tức giận đến mức cảm xúc tăng vọt, tôi còn chưa nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta bao giờ. Có vẻ mọi chuyện thực sự rất nghiêm trọng, hơn nữa lúc đó, tôi dường như đồng ý một điều kiện với Vệ Tử Hư. Theo như anh ta nói, tên đó chắc là phần tử khủng bố, vậy chẳng phải tôi trong tình trạng nguy hiểm sao!
Xong rồi, xong rồi, tôi thảm rồi! "Sư phụ, không có đáng sợ như vậy đi, tôi cảm thấy Nam Sơn Quân nhìn giống mỹ nam, có gì mà đáng sợ chứ!"
Trần Dương vừa bình tĩnh lại trừng mắt nhìn tôi: "Cô thực sự hết thuốc cứu chữa, nhìn người mà bắt hình dong, câu này nghe qua chưa?"
Nói xong, Trần Dương trực tiếp vung tay đi về phía trước, tôi và Trương Hào chỉ có nhanh bước chân đuổi theo anh ta. "Sư phụ, anh đi nhanh như vậy, có vẻ không giống như suýt mất mạng ở núi Nam."
Trần Dương quay đầu chỉ tôi không còn sức lực gì nói: "Cô, haii, tôi sao lại có một đồ đệ như cô! Tôi chơi một ván cờ với anh ta, ba ván định thắng thua, thua một ván chặt một tay, thua ba ván để lại mạng! Dù sao, tôi thắng anh ta một câu, anh ta trả lời tôi một vấn đề, thắng hai ván mới bảo toàn tính mạng."
Tôi trừng mắt nhìn tay của Trần Dương, dường như cũng không thiếu mất, hai cánh tay không phải vẫn ở đang mọc trên thân anh ta sao? Có thể uốn có thể động, vậy chắc không có việc gì!
Trần Dương nhìn thấu tâm tư của tôi nói: "Trước đó, tôi hỏi anh ta hai vấn đề, chặt một tay, bây giờ mặc dù nối lại nhưng nỗi đau chặt tay cô hiểu sao? Vệ Tử Hư không phải là kẻ ăn chay, với tôi, anh ta chặt một tay giống như tổn hại đến linh hồn, cô, haiii!"
Bị Trần Dương nói, tôi cũng không dám gọi thẳng tên của Vệ Tử Hư nữa. Anh ta rõ ràng nhìn giống kẻ vô hại, hóa ra lại là giả heo ăn thịt hổ. Về sau vẫn nên sửa miệng gọi anh ta là Nam Sơn Quân, tên này quá dọa người rồi. Tôi bắt đầu cầu nguyện anh ta tốt nhất không nhớ việc nhờ tôi, mạng của tôi thực sự không chơi nổi.
"Sư phụ, anh bây giờ có thể sống mà đứng trước mặt tôi, có phải nói rằng anh lợi hại hơn anh ta! Lúc núi Nam tôi đồng ý với anh ta một điều kiện, bây giờ tôi khá lo lắng. Lúc đó anh ta không nói muốn tôi làm gì, sau này có phải sẽ làm khó tôi. Tôi bây giờ có phải đang gặp nguy hiểm."
Trần Dương ha ha nói: "Nguy hiểm, đây không dễ nói! Tự gây họa không thể sống, cô tìm chết thì cả ông trời cũng không ngăn cản được cô."
Đây!
Tôi gục đầu, tôi nào biết núi Nam là một nơi đáng sợ của địa phủ. Tôi chỉ muốn biết ai sẽ chạy đến đó!
Thực sự muốn điên mà, rơi chỗ nào không rơi lại rơi ngay trên tháp Phù Đồ. Tôi còn tưởng rằng nơi đó là núi! Có điều cũng đúng, Quỷ giới từ trước tới nay đều u tối mênh mông. Nơi của tên chết tiệt lớn như vậy, anh quản lý cả Quỷ giới cũng không thấy nơi anh ta ở từng xuất hiện cầu vồng.
Ôi, bây giờ nghĩ lại, trên núi Nam có rất nhiều thứ không thể giải thích. Tôi có thể nhìn thấy cầu vồng vì bản thân đang ở trong tháp Phù Đồ. Thế giới trong đó có chỗ không giống.
Thôi bỏ đi, bây giờ nhớ lại cũng không có tác dụng gì? Dù sao Vệ Tử Hư kia vẫn chưa đến tìm tôi tạo phiền phức. Nhân cơ hội còn có thể chơi thì phải chơi cho đã, có thể nhìn thì phải nhìn cái đẹp, sống một ngày tính một ngày, để không tính là uổng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro