CHƯƠNG 345-346
Thất Dạ ngẫm nghĩ một lát sau đó hỏi: "Thất nương nương thật sự không phải vì dung mạo của Dạ Quân mới rời đi đó chứ?"
Lời này nghe tương đối chói tai, tôi lắc đầu một cái im lặng nói: "Thất Dạ à! Dáng vẻ tính tình của Dạ Quân nhà anh sớm đã in sâu vào trong lòng tôi, cho dù anh ấy thay đổi thế nào đi nữa đối với tôi mà nói có ý nghĩa gì sao? Mặc kệ anh có tin hay không, dù sao tôi không để ý anh ấy như vậy. Có điều anh có thể tìm thợ xăm thợ thủ công đại loại vậy, giúp anh ấy xử lý những vết sẹo kia, thợ có tay nghề tốt cho ra những hình ảnh tinh xảo cũng không tệ lắm! Anh ấy nếu như để ý như vậy, bảo anh ấy thử xem, so với bản thân sống như người chết, còn không bằng dùng cách này tìm lại được ít hình dáng con người, quá mất mặt rồi."
Không biết lời của tôi lọt vào tai Thất Dạ sẽ nghe ra ý gì, dù sao tôi không có tí nào ý coi thường, chẳng qua là có chút tức giận thôi.
Thất Dạ hiểu lam tưởng tôi tức giận, liền vội vàng giải thích. "Thất nương nương thứ tội, thuộc hạ hiểu lầm ngài, Ngài thật sự đau lòng cho chủ tử nhà ta, có điều ngài nói như vậy, tôi ngược lại thật sự nghĩ đến người như vậy, phương pháp ngài nói ở cho chúng tôi gọi là thuật hoán dung"
Tôi gật đầu đi về phía trước: "Có là tốt rồi, Thất Dạ, tôi vốn tên là Mạc Thất, sau này đừng gọi tôi là Thất nương nương nữa."
Thất Dạ bước nhanh hơn theo sau, cung kính nói: "Vâng! Thuộc hạ nhớ rồi, Thất nương nương."
Đây gọi là thói quen vậy, nói cái gì phía sau cũng thêm tôn xưng, tôi cũng lười sửa lại cho anh ta, sao cũng được, không phải chỉ là tên gọi thôi sao? Thời gian lâu rồi, đương nhiên sẽ thay đổi, cũng không cần so đo với anh ta một chút như thế.
Quỷ giới có nhiều cái khiến người ta bất ngờ, tôi cũng là nghĩ đến hình xăm có thể khiến da đẹp hơn, thuận miệng nói một câu, không ngờ ở đây thật sự có công nghệ tương tự như vậy, một người không dễ dàng xăm được hình xăm đẹp, đặc biệt là Quỷ vương Dạ Quân nửa khuôn mặt bị vết sẹo hủy hoại, nghĩ tới rất khó làm, không biết tay nghề của thợ ở đây thế nào, làm không tốt ngược lại còn xấu xí hơn cũng không chừng.
Thật sự cũng không trách Thất Dạ hiểu lầm tôi, lúc này lựa chọn rời bỏ Quỷ vương Dạ Quân, đặt ở trong miệng ai cũng sẽ nói như vậy, người khác nghĩ thế nào không liên quan, chỉ cần chính tôi cảm thấy không thẹn với lương tâm là được, nếu con không sinh ra lúc này, sao tôi lại muốn rời đi, bất luận anh biến thành bộ dạng nào, cuối cùng cũng là người đàn ông tôi yêu sâu đậm.
Lòng yêu thích cái đẹp ai ai cũng có, tôi tự nhận cũng có chút bề ngoài, nhưng lúc tôi nhìn thấy gương mặt kia của Quỷ vương Dạ Quân, thật không có cảm thấy cái gì khó chịu, vết sẹo kia hơi xấu xí một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn đối với nhan sắc của anh, thật không hiểu nổi anh đang so đo cái gì.
Aizzz, không nghĩ nữa, dù sao bây giờ tôi đã khôi phục tự do, từ hôm nay trở đi, tất cả về anh không liên quan xíu gì tới tôi, không cần suy nghĩ nữa.
Thất Dạ dẫn tôi rời khỏi Minh Điện đi tới một phủ tương đối tinh xảo gần đó, nhìn giống như là mới vừa xây xong không bao lâu, trên cửa còn chưa treo biển hiệu, nơi này so với biệt viện lúc trước tôi ở to hơn nhiều, chỉ có mình tôi ở, có phần hơi lãng phí.
Trăm năm sau, tôi phải rời khỏi nơi này chuyển thế làm người, bây giờ sống ở đâu sống thế nào cũng không sao cả, tôi nghĩ chỉ một mình thanh tịnh vượt qua thời gian một trăm năm, nhưng không ngờ tên đó còn cho tôi hai quỷ sai việc, nữ thì phụ trách chăm sóc cuộc sống của tôi và rất hiếm khi phụ trách quét dọn, điều này khiến tôi cảm thấy cả người không được thoải mái, cảm giác dù đã ly hôn rồi, sao lại giống như sống dưới đôi cánh của anh, có chút cảm giác như kim ốc tàng kiều.
Tôi tìm tới Thất Dạ, để cho anh ta đem người đi, tôi nhớ tôi có nói không cần bất kì người hầu hạ nào, Thất Dạ đi rồi lại quay lại, có điều anh ta không phải tới đem người đi, mà là tới truyền lời, Quỷ vương Dạ Quân đã nói, nếu tôi không hài lòng, thì trở về Minh Điện của anh, không muốn về thì cứ chịu như vậy.
Tôi tức giận muốn mắng người, tên khốn này làm việc cũng không nói nguyên tác, cũng ly hôn rồi còn muốn chiếm đoạt tự do của tôi, căn bản không quan tâm ý nguyện cá nhân tôi, vẫn không nói đạo lí giống như trước.
Giấy từ vợ cũng đưa tôi rồi, tôi làm gì mà phải tới Minh Điện với anh chứ, tên khốn này thật là bất chấp lý lẽ, chẳng lẽ anh đưa giấy từ vợ cho tôi khổ sở như vậy, chính là bởi vì tôi nhìn thấy vết sẹo trên người anh sao?
Nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, tôi chẳng qua chỉ là coi hai tên quỷ sai thành người trong suốt.
Đưa tới một ông già không nói lí lẽ, vẫn không dừng lại hai ngày sau còn tới một tên chủ bá đạo.
Vệ Tử Hư đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, không nói hai lời kéo tôi chạy ra ngoài, lúc này tôi mới nhớ tới lần trước anh ta ở trong quán rượu đã từng nói ba ngày sau sẽ có mưa đỏ, muốn dẫn tôi tới chỗ gì đó thú vị, hôm nay không phải vừa lúc là ngày thứ ba sao?
Minh Điện đã hạ lệnh cấm túc, toàn giới chấp hành lệnh, tên này ngược lại thì hay rồi, kéo tôi chạy khắp phố, hoàn toàn không tuân theo quy tắc của quỷ giới.
Tôi cảm thấy Vệ Tử Hư cũng là một tên kì quái, tâm trạng tốt cái gì cũng tốt, tâm trạng kém liền giết người, hình như trong lòng anh ta không có đường trung gian, hoặc là chết hoặc là sống, chưa bao giờ có giảm năm mươi phần trăm mua bán, điểm này khiến cho tôi không biết làm sao.
Đời người thứ trò chơi này, thật sự không dễ suy nghĩ như vậy, nhớ lại nửa đời trải qua của tôi, dường như chưa từng yên ổn, khi sống sợ Quỷ vương Dạ Quân, chết rồi sợ Vệ Tử Hư, hai chữ bình yên này đặt lên đời tôi sao lại khó như vậy chứ!
Vệ Tử Hư đưa tôi rời khỏi thành trì rồi lên một ngọn núi, ở đây chim hót hoa thơm, núi xanh nước trong, giống như tiên cảnh, cảnh tượng này hình như từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi suy nghĩ tỉ mỉ, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, đây không phải là hư cảnh xuất hiện sau khi tôi chết sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, màu xám tro sớm bị một khoảng đỏ thảm bao phủ, giống như là ánh nắng đỏ rực bao trùm ở đỉnh đầu, đẹp đến mức khiến cho người ta nghẹt thở, đây là mưa đỏ rơi xuống đã báo trước sao?
"Vệ Tử Hư, anh có phải rất thích nơi này hay không, tôi nhớ lần đầu tiên lúc tôi rơi xuống núi nam, nhìn thấy cũng là bộ dạng này, trong tháp phù đồ Nam Sơn, anh không phải căn cứ vào nơi này để tạo ra đó chứ?"
Vệ Tử Hư đứng bên cạnh tôi gật đầu nói: "Ừm! Trước kia ta có một đồ nhi ngốc, cô ấy thích nhất tới đây chơi, mỗi lần tới cũng sẽ đạp nước suối, khiến mình bị ướt. Ta thường khiển trách cô ấy tới nơi này là vì tu hành, cô ấy không cho là thế, vẫn làm như cũ, quỷ nhỏ đó giận đem cô ấy nhốt vào trong tháp phù đồ. Nó chế nơi đó nhỏ, ở không thoải mái, liền sửa thành một thế giới giống như ở đây."
Đạp nước suối, làm ướt mình, đây không phải là đang hình dung tối bây giờ làm chuyện ngu xuẩn sao?
Nghe anh ta nói đồ nhi của mình, tôi sao lại đều cảm thấy cả người uốn éo, tâm trạng kì quái, học trò trước đây của anh ta không phải là con gái đó chứ, đạp nước loại chuyện này thật giống như đều là chuyện các cô gái thích làm, tôi cũng là bởi vì cảm thấy nước suối trong suốt mới thế.
Đám mây đỏ càng ngày càng đỏ, mắt nhìn thấy trời sắp mưa, tôi lo lắng nói: "Anh thật sự muốn trận mưa này làm cho ướt, vậy tôi cũng không ở đây với anh nữa, trận mưa đỏ này dường như không phải thứ tốt lành gì, bị ướt thì không nên."
Vệ Tử Hư căng khóe miệng, nhìn bầu trời nói: "Quả thật ướt rồi cũng không được, để cho người ta nhớ tới rất nhiều thứ, có những thứ không ý nghĩa, có những thứ nhớ lại lại không thể quên được."
Cả người tôi nổi da gà lên, nhìn bộ dáng này của anh ta, chẳng lẽ thần tiên cũng có thứ không thể quên được sao? Vậy thì trận mưa này không thể để bị ướt được.
Tôi mang giày vào, đi lên bờ nói: "Đi thôi! Nếu không phải là chuyện tốt cũng đừng ở bên ngoài nữa! Nơi này phong cảnh tốt như vậy, chúng ta lần sau lại tới chơi thích hơn. Tôi muốn đi về trước, kí ức thứ này không thích hợp với tôi, bây giờ tôi đã mệt rồi, ở đây lâu hơn, tôi sẽ lo lắng."
Vệ Tử Hư tiến lên nắm cổ tay tôi, không để cho tôi đi.
Trong lòng tôi giật mình, người này sẽ không bởi vì tôi muốn đi mà giết tôi chứ, vậy chẳng phải tôi rất oan uổng sao? Cũng không phải là tự tôi muốn tới là anh ta cưỡng bách tôi tới, sao tôi lại không thể tự mình đi chứ?
Lập tức, thần kinh tôi căng thẳng, cảm giác được toàn bộ người đều bắt đầu tê dại, Vệ Tử Hư lại đột nhiên cười nói: Ta có mang dù, không sợ!"
Khóe miệng co rút, tôi cũng sắp bị anh ta hù chết, dùng sức tránh khỏi tay anh ta, bĩu môi một cái nói: "Có thật không? Ướt đến chân cũng không thành vấn đề sao? Vệ Tử Hư, tôi cảm thấy anh rảnh đến mức ngơ ngẩn rồi, ngày nào tới ngắm phong cảnh mà không được, cứ phải là hôm nay, anh nói coi đầu óc anh có phải bị bệnh hay không?"
Vệ Tử Hư sắc mặt căng thẳng nói: "Cô nghĩ cơn mưa đỏ này lúc nào cũng có thể nhìn thấy chắc! Nơi này quanh năm u tối, cũng chỉ lúc này mới có thể có phong cảnh khác biệt, ta tốt bụng dẫn cô đến xem cảnh đẹp, cô còn mắng ta, không có lương tâm mà!"
Nếu tôi không có lương tâm, còn có thể đứng ở nơi này sao, đây cũng không phải là chuyện có lương tâm hay không có lương tâm!
Bất đắc dĩ ngồi trên cỏ, nhìn bóng người hắn, luôn cảm thấy người này có âm mưu gì, anh ta nhìn qua quá kì quái! Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, tôi cũng đã trở thành bộ dáng này rồi, còn có gì đáng giá? Tôi với anh ta không thì không oán, anh ta có gì phải hại tôi chứ!
Trong thời gian ngắn gió cuống cuồng nổi lên, trong không khí tràn đầy mùi hoa, bầu trời bị nhuộm thành sắc đỏ, dù giấy dầu trong tay Về Tử Hư xòa ra che cho tôi, nhưng lại để cho mình đứng ở trong không khí.
Hạt mưa lách tách rơi xuống mặt đất, cách đó không xa nước suối đung đưa lay động theo, trời mưa, lòng tôi không biết sao cũng khẩn trương theo. Nghĩ tới cả đời này đã đủ tồi tệ rồi, nhưng tương lai khiến tôi không được nhớ về kiếp trước hay bất cứ điều gì.
Vệ Tử Hư đứng ở trong mưa gió che dù cho tôi, tôi hơi đi qua hỏi: "Anh như vậy không sao chứ, thần tiên có phải là không có chuyện cũ đã qua không?"
"Không sao! Một trận mưa đỏ, ta đã từng bị ướt, nên nhớ tới không nên nhớ tới, đều nhớ cả rồi, còn sợ cái này sao?" Vệ Tử Hư thái độ thờ ơ khiến cho tôi giật mình, thân phận thần tiên như hắn, tư chất trong lòng người phàm như tôi thật sự theo không kịp, như vậy phiền muộn của anh ta chẳng lẽ thật sự có chuyện cũ gì đó trước đây mà chịu không nổi?
Không nhịn được tôi muốn dựa vào anh ta gần một chút, cảm thấy như vậy có lẽ có thể thay anh ta cản nước mưa rơi xuống, vì vậy tôi liền xê dịch thân dưới, không nghĩ tới ngồi cũng bị cỏ vướng chân, sau đó có người cứ như vậy nhào xuống phía trước.
Vệ Tử Hư lập tức đưa tay ra muốn kéo tôi lại, cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, lại ở giữa chừng ngưng lại, tôi chật vật nằm trên đất, trên người đều bị nước mưa làm ướt.
Tên này không phải cố ý đó chứ, rõ ràng có thể kéo tôi, sao lại buông tay chứ ?
Nhớ trước kia.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, giống như là đang chiếu phim, những ống kính kia từ mơ hồ đến rõ ràng chỉ có mấy giây ngắn ngủn, tôi thất thần nằm trên đất quên mất muốn đứng lên, mặc cho hạt mưa rớt trên người, nhìn nước suối càng ngày càng động, bỗng nhiên biết mục đích Vệ Tử Hư mang tôi tới đây.
Dù giấy dầu chặn lại hạt mưa trên đầu tôi, Vệ Tử Hư phảng phất ở trong mộng mới tính vậy hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Tôi nằm ở đó không dám động, cũng không dám quay đầu nhìn anh ta, chẳng qua là cứng nhắc gật gật đầu nói: "Vẫn ổn, chính là nhớ tới chuyện không nên nhớ!".
Vệ Tử Hư ừ một tiếng, ngay sau đó hỏi tiếp: "Nhớ lại cái gì?"
Một trận gió thổi qua, tôi rùng mình một cái từ dưới đất bò dậy, run run nói: "Quá, quá dọa người! Ông trời ơi, tôi lại không phải là người, cái này cũng quá khoa trương đi! Tôi nói anh cái người này bị gì vậy? Thấy tôi ngã xuống sao không tới kéo tôi lại, có phải nhìn bộ dáng như chó ăn phân của tôi rất buồn cười hay không! Mấy ngừơi làm thần tiên cũng nhỏ mọn quá đi, tôi không muốn chơi với anh nữa, nhanh trở về thôi, anh không sợ trời không sợ đất, nhưng tôi chỉ là một con quỷ nhỏ, bị phát hiện liền vui đùa một chút."
Nói xong, tôi liền chạy, để một mình Vệ Tử Hư ở lại nơi đó, cũng không để ý anh ta đang suy nghĩ gì, dù sao tôi phải đi về, trận mưa này thật nhàm chán.
Một đường chạy ra ngoài, tội phỉ nhổ chính mình, rốt cuộc là kiếp trước lung tung gì vậy, không phải người thì thôi đi, còn quen với Vệ Tử Hư, thì ra tôi và Diệm Thiên Ngạo ở kiếp trước đã từng gặp nhau, đây là quái gì vậy, không được, tôi phải làm đi làm lại nhiều lần, bây giờ quá hỗn loạn.
Cái tên Vệ Tử Hư này quả nhiên lòng dạ tâm cơ, anh ta tuyệt đối là cố ý mang tôi đến xem mưa đỏ, chính là muốn cho tôi nhớ lại chuyện trước kia, anh ta làm như vậy rốt cuộc có ý đồ gì? Chẳng lẽ anh ta quá nhàm chán, cảm thấy đời này tôi còn chưa đủ khố, còn muốn thêm mắm dặm muối cho sôi nổi lên?
Mưa đỏ, kí ức hồng trần, còn thật không phải khoác lác! Thật ra thì, kiếp trước tôi là người, chỉ có điều là một người bình thường mà thôi! Tôi lừa dối Vệ Tử Hư, đó là bởi vì tôi không nhớ được nhiều thứ, chính là những hình ảnh vụn vặt, thấy được Diệm Thiên Ngạo cùng Vệ Từ Hư hai người đang nói chuyện, tôi đứng ở sau lưng Vệ Tử Hư.
Mặc dù chỉ là hình ảnh rời rạc, nhưng lượng tin tức lại rất lớn, cho nên lúc tôi nhớ lại tất cả, tôi không muốn nói quá nhiều. Ngoài ra còn có một điểm không muốn nói chính là, cơ hội kiếp trước khiến người ta sụp đổ, có loại cảm giác dây dưa không rõ, cho nên có thể tránh né liền vội vàng tránh đi, không nghĩ mất công tăng thêm phiền não.
Một đường chạy về phủ, tôi mới dựa vào cửa thở hổn hển, đứng lúc Nguyệt Nhi từ trong nhà đi ra, cô ấy là tiểu nha đầu Quỷ vương Dạ Quân ủy nhiệm cho tôi, làm người phải ngay thẳng, chính là có chút hiền lành, không đủ linh hoạt.
Nguyệt Nhi sau khi thấy tôi kinh ngạc kêu: "Thất nương nương, ngài đây là làm sao vậy?"
Tôi chậm rãi đứng thẳng người nói: "Cô nói coi?"
Nguyệt Nhi nghiêm chỉnh nói: "Minh Điện hạ lệnh cấm túc, Thất nương nương, sao ngài không nghe lời? Đang mưa đỏ, còn đi ra ngoài, đây là không thể".
Tôi gật gật đầu nói: "Biết rồi, tôi đây không phải là trở về rồi sao? Sau này đừng gọi nương nương nữa, kêu tên tôi là được rồi."
Nguyệt Nhi không nói gì, tôi đi nhanh trở về phòng, đến cửa có cảm giác không đúng lắm, lúc đẩy cửa vào trong phòng có người ngồi, còn là người tôi không muốn gặp mặt.
Quỷ vương Dạ Quân tới làm gì? Hôm nay phát lệnh toàn giới, anh sẽ không cố ý tới giám sát tôi chứ! Tôi toàn thân ướt đẫm xuất hiện ở trước mặt anh, anh chắc chắn biết tôi chạy ra ngoài, lần này xong đời rồi.
Tuy nói tình cảm vợ chồng giữa tôi và anh đã kết thúc, nhưng tôi chết, sống ở quỷ giới, anh chính là vương của tôi, tôi là con dân của anh phải tuân lời anh. Bây giờ phạm vào cấm điều, khẳng định chột dạ!
Aizzz, thôi vậy, làm bộ không thấy anh, chạy trước rồi nói sau. Nghĩ tới đây, tôi xoay người vừa chạy ra ngoài, nhưng cửa đóng lại làm sao cũng không mở ra được, giọng nói lạnh buốt từ phía sau vang lên, Quỷ vương Dạ Quân không nhanh không chậm hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tôi ho khan nói: "Cái đó, có chút việc đi ra ngoài một chuyện, tôi biết hôm nay giới nghiêm mà, đi ra ngoài chính là phạm vào điều cấm, anh nói phạt thế nào đi!"
Lúc này nhận sai khẳng định không sai, tất cả đều tại tên Vệ Tử Hư đó, anh là mặc kệ luật lệ, chạy đi đâu cũng không có vấn đề, nhưng làm khó hồn phách bé nhỏ là tôi đây.
Quỷ vương Dạ Quận nhướng mày, ngón tay móc một cái liền đem tôi lôi đến bên cạnh anh, kì quái hỏi: "Có việc? Với ai?"
Ánh mắt sắc bén dường như muốn băm tôi ra, tôi dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức cho anh rằng anh sẽ không biết tôi đi ra ngoài với ai rồi, nếu anh hỏi như vậy, khẳng định đã sớm không nhẫn nại được lửa giận, muốn nổi đóa.
" Vệ Tử Hư!" Trong lòng tôi thở dài, đáng đời tôi xui xẻo, cảm giác sống chết chỉ cách chút xíu, tình cảnh này nguy cơ tứ phía mà!
Quỷ vương Dạ Quân nắm cằm tôi, híp mắt một cái giọng điệu rất không tốt nói: "Không tệ lắm! Mới vừa cầm giấy từ vợ liền bắt đầu cùng người khác hẹn hò, ngay cả mưa đỏ cũng không ngăn nổi các người kích tình có phải hay không?"
Lời này có ý gì? Tôi với Vệ Tử Hư cái gì mà kích tình? Tôi không vui nhíu mày nói: "Anh tới đây chính là vì bắt lỗi tôi sao? Tôi cùng anh ta có quan hệ thế nào, anh ta là người gì anh còn không biết? Chớ động một chút là chụp loạn mũ lên đầu tôi! Còn nữa, tôi với anh đã không còn quan hệ, tôi với ai ở chung một chỗ cần anh quản chắc."
Quỷ vương Dạ Quân tức giận, ngón tay anh dùng sức giống như là muốn nhéo lấy cằm tôi! Sau một hồi, anh từng chữ từng câu nói: "Ở chỗ này, đàn bà bị bỏ rơi không thể tái giá, em nếu như dám liếc mắt đưa tình với đàn ông, là phải chìm trong biển chết."
Tôi chán nản hỏi ngược lại: "Cái này là ai quy định?"
"Quỷ giới có quy tắc của quỷ giới, em không muốn tuân theo cũng phải tuân theo!".
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi! Anh là lão đại ở đây, anh nói gì cũng đúng "Được! Nói quy tắc đúng không! Vậy anh nhìn chằm chằm tôi như vậy có tính phá hư quy tắc hay không? Không phải phá hư quy tắc phải chìm trong biển chết sao? Vậy anh tự mình chìm trước đi rồi nói sau."
"Em!"
Tôi hừ một tiếng, tôi nói là sự thật mà, quy tắc chẳng lẽ chỉ với con gái mới phải tuân theo, vậy thì không phải là quy tắc!
Đang yên lành không có việc gì tới gây chuyện, đặt vào trên người ai cũng sẽ tức giận thôi! Ở nhân giới, hôn nhân chính là hợp thì tụ, phân thì cách, chuyện rất bình thường, tôi với anh đã ly dị, anh không có tư cách quản tôi! Nhưng không nghĩ tới xuống phía dưới, trong thư từ hôn cũng viết, anh còn tùy tiện ra vào phòng của tôi, đây coi là cái gì?
"Được!"
Quỷ vương Dạ Quân nói một chữ được, sau đó tôi giống như cái bao cát bị ném lên giường!
Tôi hét lên một tiếng, anh thật sự là ném xuống, toàn thân rơi vào cái khung đau gần chết, không đợi tôi bò dậy, anh đã nhào tới, đè tôi ở trên giường, khiến cho tôi không thể động đậy.
"Em nghe kĩ cho ta, cho dù ta đưa giấy từ vợ cho em, em cuối cùng vẫn là người của ta, sống là người của ta, chết là ma của ta."
Ngữ khí của Quỷ Vương Dạ Quân mạnh mẽ như vũ khí, đem tôi đánh chết cũng không có lực phản kháng nào. Tôi không cam lòng giãy giụa phản kích nói: "Anh đứng hòng! Tôi với anh đã không còn quan hệ, anh không thể khống chế tôi như vậy vì anh làm quả phụ, tôi có cuộc đời tự do của tôi."
Dựa vào cái gì anh có thể tam thê tứ thiếp, tôi thì phải một mình trong khuê phòng? Tôi cũng đã không còn là vợ anh, anh dựa vào đâu còn muốn quản tôi? Tôi có tình cảnh như ngày hôm nay, còn không cũng là bởi vì anh? Dựa vào đâu mà đối với tôi như vậy?
Tôi hận, nhưng anh hoàn toàn không để ý cảm nhận bắt đầu xé quần áo tôi. "Em không phải là lo lắng không có nam nhân thỏa mãn em sao? Cái này em yên tâm, ta có thể ngày ngày cho em ăn no, tránh cho em đi cấu kết bên ngoài."
Anh tuyệt đối là nói được làm được, tôi sợ rồi. "Đừng như vậy, anh dừng tay!"
Nơi này khí hậu một năm bốn mùa đều như gió xuân, không có mùa đông lạnh lẽo, mặc ít cũng rất mỏng, dưới sức mạnh của anh, tôi bị anh lột sạch trơn, trên người cái gì cũng không còn, cứ như vậy lõa lồ hiện ra ở trước mặt anh.
Tôi bị anh đè lên giường, căn bản là không thể tránh, anh tức giận xông thẳng vào, nháy mắt xông vào cơ thể, tôi cho là tôi sẽ ngất đi như thế này, đáng ghét, rõ ràng trước đó một chút sức lực cũng không có, cuồng dã không có màn dạo đầu tương đối khó chịu, tôi cắn môi quật cường không chịu thở ra âm thanh đau đớn, anh ở sau lưng tôi rong đuổi, giống như ngang bướng đọ sức với tôi, dường như không làm chết tôi là không bỏ qua, đáng tiếc bây giờ tôi đã là u hồn, không biết có bị anh làm chết không, cũng không biết có thể bởi vì làm chuyện này quá mức hung mãnh mà ngất đi hay không, nhưng trên thực tế từ đầu tới cuối tôi cũng rất tỉnh táo, kiểu hành hạ như vậy vĩnh viễn khó quên.
Thân thế đau đã thành thói quen, nhưng đau trong lòng thật sự khó mà quen được, anh vì tội danh không có chứng cứ hiểu lầm tôi, thật làm tôi quá thất vọng!
Chờ anh làm đủ rồi, từ trong cơ thể tôi lui ra sau, anh còn không quên lấy ra.
Tôi nhắm hai mắt nằm sấp ở trên giường, bên tai truyền tới lời nói lạnh lùng của anh, "Nghe rõ cho bổn tôn, nếu như em còn dám bước ra nơi này nửa bước, các ngươi liền thay cô ấy đi chết!"
Ha ha! Thật là lòng dạ độc ác mà! Lầy tính mạng của người khác tới uy hiếp tự do của tôi, cũng chỉ có người hiểu rõ tôi như anh, mới biết được đây là uy hiếp lớn nhất đối với tôi!
Tôi đã không còn sức để ý anh nói cái gì, có thể thật sự bởi vì thất vọng đến tột cùng rồi, mới trở nên không biết làm sao như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro