CHƯƠNG 440-441

Gặp phải người đầu óc chậm chạp lại còn cố chấp, nói nhiều cũng là nói nhảm, tôi không phải là không muốn chấp nhận việc này, nhưng cũng không có cách nào chấp nhận chuyện này, nói cho cùng đều do Thiên Hựu quyết định. Người này thế nào cứ để nó quyết định, nó thích là được rồi, tôi cảm thấy người làm mẹ này chỉ có tính chất tham khảo, không có tính chất quyết định.

Trong chuyện tình cảm nam nữ, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, Thiên Hựu không phải là con nhà bình thường, trong mọi chuyện đều có phán đoán của mình, tôi cũng không muốn can thiệp gì nhiều.

Đi ra khỏi quỷ giới, trên đường đi đến hoàng tuyền. Thời gian gần đây, sư phụ luôn đưa Thiên Hựu đến thôn Ác Cẩu, nên cứ đến đó là gần như có thể tìm thấy người!

"Nương nương, lúc rời khỏi thiên giới, Thiên đế bảo tôi chuyển lời cho người, thân thể của người đã sắp làm xong, mấy ngày nữa người có thể đến để xem thử."

Tôi đáp lời, bèn bay lên trời, dừng lại ở giữa không trung nhìn xuống mặt đã có bài học lần trước, tất nhiên lần này tôi phải chuẩn bị sớm, miễn cho lát nữa lại có ác cẩu đuổi theo.

Tử Diên thấy tôi bay lên trời, cô ta không hiểu hỏi: "Nương nương, người muốn làm gì?"

Tôi bĩu môi nói: "Phòng chó"

Tử Diên phì cười thành tiếng, giọng cười rất ngọt, dáng vẻ đã đẹp, cười lên còn đẹp hơn!

"Tân nương nương!"

Tôi vừa mới đứng vững ở giữa không trung, Thanh Minh bèn vội vàng bay đến, nhìn dáng vẻ rất gấp gáp.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Thanh Minh liếc nhìn Tử Diên, nói: "Đồ đệ của Trần Phong chết, linh hồn vừa đến quỷ giới, nói là muốn gặp người."

Tên mặt trắng phách lối kia chết? Đây cũng là chuyện khiến người khác bất ngờ mà! Hắn chết thế nào? Tại sao lại muốn gặp tôi?

Tử Diên biết ý nói: "Nương nương có việc thì cứ đi làm trước, cháu một mình đi tìm thiếu quỷ chủ được rồi."

Tôi đi theo Thanh Minh đến điện trừng phạt, Vĩnh Hiên ngồi trên đại điện thẩm vấn Tô Cẩn. Có vẻ như hồn phách phía dưới không nghe lời nên vẻ mặt Vĩnh Hiên bùng nổ, cực kỳ nóng lòng.

Đến khi tôi đến trước mặt Tô Cẩn, còn chưa nói gì thì hắn đã cướp lời nói: "Ta liều mạng đến đây tìm ngươi, chính là muốn nói với ngươi một chuyện quan trọng,nếu ngươi không nghe nhất định sẽ hối hận! Vậy nên ngươi suy nghĩ trước đi."

Tôi kinh, thái độ gì đây, là hồn phách mà còn phách lối như vậy. Nếu có thể nói chuyện với tôi bằng giọng điệu lớn như vậy, hẳn là trong lòng hắn đã có tính toán.

"Nói nghe thử! Có thể để ngươi liều mạng đến đây tìm ta, cũng không phải là chuyện nhỏ! Nhưng mà ta không thể không nhắc nhở ngươi, Tô Cẩn, đến đây thì đừng hòng bịp bợm giở trò, đàng hoàng một chút! Nói thật, người ta muốn nhìn thấy ở đây là Trần Phong chứ không phải là ngươi, hiểu chứ?"

Tô Cần cùng lắm chỉ là một đệ tử nhỏ bên cạnh Trần Phong, hắn không quan trọng, người then chốt là Trần Phong.

Lúc trước tôi lúc nào cũng trốn tránh đạo sĩ thúi này, bây giờ, tôi chỉ muốn làm cách nào đó giết ông ta, bây giờ ông ta đã có thân xác bất tử, để lại thế gian chỉ là một mối họa.

Tô Cẩn quét mắt nhìn bốn phía, trầm giọng nói: "Ta nói cũng được thôi, nhưng mà người bảo bọn họ ra ngoài trước, chuyện này ta chỉ có thể nói cho một người nghe."

Thanh Minh cùng Vĩnh Hiên sao có thể đồng ý để một mình tôi ở chung với Tô Cẩn, Vĩnh Hiên vốn đã bị hắn chọc cho sắp bùng nổ, lúc này nghe được yêu cầu không thực tế của hắn, trực tiếp tức giận nói: "Tô Cẩn, ngươi muốn nói thì nói, đứng ở đây giở trò, có tin là bây giờ ta sẽ nhốt người vào tầng ngục luyện sâu nhất không?"

Tô Cẩn không hề để ý đến sự uy hiếp của Vĩnh Hiên hừ một tiếng nói: "Được thôi, ngươi nhốt ta đi, nếu không thì làm cho ta hồn bay phách tán cũng được, ta chết rồi thì bí mật này cũng tan theo, người gặp xui xẻo không phải ta, ta sợ gì chứ."

Vĩnh Hiên tức giận trừng mắt, thấy lại sắp tranh cãi, tôi phất tay ngăn hắn nói: "Thanh Minh, đưa Vĩnh Hiên ra chờ ở bên ngoài, ta không sao đâu."

Một hồn phách vừa chết không được bao lâu không đến mức có thể làm gì được tôi, nếu hắn mượn cơ hội này đến ám sát tôi, tôi chỉ có thể cười ha ha hai tiếng, hắn không phải là đến ám sát mà là đến để nhận hành hạ.

Thanh Minh lôi kéo Vĩnh Hiên ra khỏi điện trừng phạt, đợi đến khi mọi người trong điện đều ra ngoài, Tô Cẩn mới chậm rãi nói: "Vì sư phụ ta bị người đuổi giết nên không có cách nào xuất hiện, ông ấy chỉ có thể trốn tránh, nếu không... Chắc chắn phải chết! Ngươi muốn biết ai ở phía sau giật dây sư phụ ta và Thanh Cơ sao? Hừ, người này cực kỳ ác độc, qua cầu rút ván, ta tới đây là để vạch trần hắn."

Nói được một nửa, Tô Cẩn bỗng nhiên không nói nữa, hai mắt bỗng trợn trừng, cả người giống như bị đông cứng, vẫn duy trì một tư thế quỳ gối thẳng tắp.

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, hai mặt trợn trừng của hắn bỗng lóe lên sự đau khổ, không bao lâu sau, hắn vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, từ từ tan rã từ dưới lên trên, trong nháy mắt, hồn phách đã biến mất giữa không trung

"Ai?" Thanh Minh bên ngoài điện quát lớn một tiếng.

Tôi bất chấp tình hình bên ngoài, ngẩn người nhìn chằm chằm vị trí Tô Cẩn biến mất.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi cơ bản là không phản ứng kịp, vào lúc quan trọng nhất, người không còn nữa, còn gì để nóng vội nữa!

Ở chỗ hồn phách Tô Cẩn biến mất để lại một ám khí vô cùng tinh xảo xinh xắn, có điều là được làm từ huyền thiết, trên ám khi có khắc mấy hình nhỏ dài, đây chính là ám khi đánh tan hồn phách Tô Cẩn.

Người này thật lợi hại, hắn ngang nhiên xuất hiện ở quỷ giới, một hơi thở tôi cũng không cảm nhận được, hắn ra tay diệt Tô Cẩn không để Tô Cẩn nói ra hung thủ đằng sau, điều này hiển nhiên là hẳn có liên quan đến hung thủ phía sau.

Tôi chờ ở trên đại điện, không bao lâu sau Thanh Minh và Vĩnh Hiên tay không trở về! Bọn họ không đuổi kịp người xâm nhập kia, thực lực của đối phương trên chúng tôi, đó cũng là chuyện hiển nhiên.

Đợi mấy người sư phụ về, tôi kéo họ đến một bên, kể lại chuyện Tô Cẩn cho anh ta, hiện giờ chỉ có tìm được Trần Phong thì mới biết được hung thủ đằng sau là ai.

Nếu không phải là người này đứng sau giở trò, tên chết tiệt cũng sẽ không chết. Lúc trước tôi cũng biết người này nhưng cơ bản không biết lại lịch của hắn, bây giờ chỉ cần tìm được Trần Phong, không sợ không tìm được người này.

Ý của sư phụ không khác với ý của tôi lắm, nếu chúng tôi đã nhất trí thì nói xong thì làm ngay.

Tô Cẩn chết cũng là một lời cảnh cáo cho chúng tôi, người đứng sau lưng chuyện này vẫn chú ý đến chúng tôi, mấy người bọn tôi không có cách nào trốn thoát, có ai đó có hành động, đối phương nhất định sẽ biết trước.

Suy đi nghĩ lại, sư phụ cảm thấy việc này giao cho Thái Bạch làm là tốt nhất, chúng tôi chỉ ở lại canh chừng quỷ giới là tốt nhất, cũng sẽ không làm đối phương nghi ngờ.

Tìm người khác làm việc này thật sự có thể tránh tai mắt của đối phương, chỉ là như vậy có được không? "Sư phụ, dù sao Thái Bạch cũng là người ngoài cuộc, bảo ông ấy đi điều tra Trần Phong không phải là đem người ngâm nước à? Hung thủ phía sau có khi nào đối với ông ta..."

"Thái Bạch là thượng tiên, người nọ dám động đến ông ta thì là tội nặng. Mặc kệ đối thủ có thật sự lợi hại thì sẽ có kỵ chuyện này, nên để ông ta đi vẫn thích hợp hơn."

Đạo lý này tôi hiểu, nếu sư phụ đã nói vậy thì sẽ không có chuyện gì.

Hung thủ đằng sau sẽ không đến mức đối phó với một thượng tiên, giết chết Thái Bạch đắc tội thiên giới, đến lúc đó Thiên đế  ra mặt, hắn cũng không ăn được quả ngọt gì.

Bây giờ chúng tôi chỉ là làm ầm một chút tìm hắn, đợi đến khi Thiên đế  đứng ra thì sẽ long trời lở đất, quy mô truy bắt rộng lớn, anh hùng bốn bề là địch, người này có hung ác đến đâu cũng không thể dây dưa với cả trăm người trên trời được!

Từ lúc đại chiến đi qua, quỷ giới nơi này có vẻ bình yên hơn rất nhiều nhưng thực tế vẫn có rất nhiều chuyện không vừa lòng, tôi cũng buồn bực đền bạc cả tóc, chỉ là trong lúc mọi chuyện thối rữa cao trào thế này, cô Hai có tin vui, Thanh Minh sắp làm cha.

Ngày nào vẻ mặt Thanh Minh cũng đông cứng như cục đá vậy, nhưng kể từ sau khi biết mình làm cha, khuôn mặt cứng ngắc của anh ta dịu dàng hơn rất nhiều, có đôi lúc sẽ cười thành tiếng, chà chà chà, người này vui vẻ có chuyện mừng, đến cả nước đá cũng có lúc tan mà!

Tử Diên vẫn luôn đi theo Thiên Hựu, đi đâu cũng đi theo, hai người nhìn qua có vẻ rất hợp duyên, thường cùng nhau ra ngoài trở về. Lúc đầu tôi lo lắng Thiên Hựu sẽ vì ham chơi mà trễ nải công việc, nhưng không ngờ thằng nhóc này cũng có tiền đồ, chuyện gì nên làm cũng xử lý thích đáng, còn có thể giữ người đẹp ở bên cạnh, mị lực này không hề thua kém cha của nó đâu.

Vì Tử Diên chuyển lời, hai ngày này, tôi bớt chút thời gian đến Thiên Giới, lúc gần đi có chào hỏi qua sư phụ, anh ta vẫn chưa nói gì nên tôi cũng không suy đoán rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.

Lúc tôi đến điện Ngọc Thanh, Thiên đế  vừa mới xử lý xong công vụ, anh ta dẫn tôi đến Hoa Thanh Trì! Lần này anh ta không để tôi ngâm nước, mà là dùng phép với cái hồ nước.

Hồ nước đầy dao động vài cái, một thân thể trần trụi từ đáy hồ nổi lên. Nói thật, lúc thấy thi thể này, tôi còn nghĩ đã mục rữa, may mắn là vẻ ngoài của người này giống hệt tôi, nếu không... Thật sự là hù chết người.

Hình ảnh quá kinh khủng, không nên tả nhiều.

Cho dù nói thế nào thì bây giờ tôi đã có thân xác của mình, sau này sẽ tiện hơn rất nhiều.

"Đại ca, làm phiền anh quá!"

Đúc lại thân thể cần phải tốn một lượng nguyên lực nhất định, chỉ chuyện này thôi tôi cũng muốn nói lời cảm ơn Thiên đế . Tôi không lo là thân thế này sẽ bị điều khiển giống như thần thể kia của Tỉnh Hàn, Tinh Hàn làm là hình nộm, nhìn giống hệt thân thể bình thường, thật ra là một hình nộm, lúc trước không biết mới để hắn lợi dụng, về sau càng phải cẩn thận.

"Sao lại khách sáo như vậy! Thiên Ngạo mất rồi, bản tôn tất nhiên sẽ giúp đỡ ngươi"

Thiên Đế có vẻ ngoài rất giống tên chết tiệt, hiếm khi thấy được anh ta không đeo mặt nạ, anh ta cười ồ lên thì cứ như là hoa đào tháng ba vậy, nhã nhặn động lòng người. Haizz, chỉ tiếc là lòng dạ anh ta quá sâu, nếu không tôi thật sự... sẽ xem anh ta là một người anh trai đáng mến!

Tuy tên chết tiệt và anh ta là hai anh em, nhưng mà tính cách thật sự trái ngược nhau, một người lạnh lùng một người hòa nhã, dù là vẻ ngoài giống hệt nhau thì cũng làm gì có người giống nhau trăm phần trăm.

Người tâm cơ không phải là xấu, ít nhất là có thể bảo vệ mình, nhưng nếu là người khiến người khác không dễ dàng hiểu được thì người này sẽ có chút nguy hiểm, vậy nên khi giao tiếp cũng nên đề phòng, không phải là nghi ngờ mà là tự biết mà cẩn thận.

Thiên đế nhấc thân thể đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Thử xem, ban đầu sẽ có chút không quen, đợi đến khi quen thì sẽ tốt hơn."

Tôi gật đầu đáp lại, chui vào trong thân thể mới, cảm giác khác hẳn với thân thể bằng bùn biển trước kia, thân thể mới càng mềm mại hơn, cũng không cứng ngắc như bùn biển. Thử cử động tay chân một chút, cảm giác thật sự rất thoải mái, không biết là thân thể này làm bằng gì, dùng cảm giác rất quen thuộc.

"Rất tiện, này làm bằng gì vậy? Cảm giác giống như là thân thể của tôi vậy." Tôi vui vẻ hỏi,

Khóe miệng Thiên đế  cười mỉm nói: "Một cô gái gần bằng tuổi cô! Ban đầu lúc bản tôn lấy được thân thể này, cô ấy vẫn còn là trẻ con, ngâm ở trong ao sen, nhưng không ngờ là ao nước này nuôi người, vậy mà có thể làm cho thân xác này cao lớn hơn không ít! Nói cũng lạ, sau khi thân xác này lớn hơn thì giống hệt cô, vẻ ngoài cũng giống, thật đúng là khiến bản tôn giật mình."

Thật có chuyện trùng hợp như vậy sao? Tôi cũng ngẩn ra, một lúc lâu sau mới cà lăm nói: "Anh... ý của anh là... thân thể này là của người khác, không phải anh đúc lại?"

Trong chốc lát tôi có chút không tiếp nhận được sự thật này. Nếu là thân thể đúc lại giống tôi thì không có gì lạ, nhưng mà thân xác này của người khác, dáng vẻ này còn giống tôi như vậy, vậy rất kỳ lạ! Quan trọng là thân thể này không phải là do anh ta chế tạo mà chỉ là một thi thể nuôi dưỡng ở trong Hoa Thanh hồ, ông trời ơi, sao lại có chuyện như vậy được? Cô ấy là ai? Tại sao vẻ ngoài lại giống tôi như vậy?

Thiên đế thản nhiên nói rằng "Ban đầu, bản tôn thật sự đúc lại thân thể cho cô, nhưng vì công việc bận rộn, cho nên vẫn kéo dài. Sau đó lại nhớ đến một cỗ thi thể trong ao nên bên lấy ra dùng. Vừa mới nhìn thấy thì cảm thấy thân thể này rất vừa vặn với cô, có phải là thấy nó rất giống thân thể ban đầu của cô phải không?"

Tôi gật đầu, thật thà nói: "Đúng vậy, giống như thân thể của tôi! Chỉ là tôi tò mò không biết chủ của thân thể này là ai? Thiên đế có thể nói với tôi sao? Bây giờ tôi đang dùng thân thể của người khác, tốt xấu gì cũng phải biết cô ấy là ai chứ!!"

Trái lại Thiên Đế cũng không giấu giếm, anh ta rất hài lòng với phản ứng của tôi đối với thân thể này, cẩn thận nhìn một lúc rồi nói: "Đây vốn là thân thể của cô gái tộc Phượng Hoàng Tinh Vân, cô ấy là chị của Tinh Hàn! Theo như bản tôn biết thì họ không phải là chị em ruột, cô ấy là trẻ mồ côi, được mẹ của Tinh Hàn nhận nuôi. Mặt khác Tinh Hàn là Phượng lửa, đây là bí mật của tộc phượng hoàng, mẹ của Tinh Hàn chưa bao giờ nói chuyện này với người khác, Phượng lửa ra đời, nếu không thiêu chết, tộc Phượng Hoàng sẽ bị diệt. Bây giờ xem ra lời tiên đoán này đúng là thật."

Tiếng cười của thiên đế, không biết tại sao tôi luôn cảm thấy chữ à cuối cùng của anh ta có gì đó kỳ lạ.

Đích thân anh ta hủy tộc Phượng Hoàng, tại sao còn phải nuôi thi thể người của tộc Phượng Hoàng? Không lẽ yêu thích thi thể sao, có vài người thật sự yêu thích cất dấu thi thể, thú vui biến thái như vậy cũng chỉ những người ở vị trí cao kia mới có thể hưởng được!

Tộc Phượng Hoàng bị diệt, không ít người chết, Thanh Hoa Trì sâu như vậy, đáy ao không phải sẽ có rất nhiều thi thể đấy chứ!! Lúc trước tôi còn theo anh ta đến đây ngâm nước nhiều lần như vậy, ông trời của tôi ơi, sợ quá đi mất!

Ấy! Không đúng! tại sao thân thể của chị gái Tinh Hàn lại vừa vặn với tôi nhỉ? Lại còn giống nhau như đúc? Sử dụng giống hệt như thân thể của mình? Chuyện này là thế nào?

Ánh mắt Thiên Đế nhìn tôi rất hài lòng, không biết là vì tôi tìm được thân thể vừa vặn hay là có ý gì khác, tôi chỉ cảm giác là loại thứ hai, giống như là anh ta đang dùng thân thể này thăm dò tôi?

"Sao mà có thể?" Tôi giật mình nói: "Không phải trước khi tôi chuyển kiếp là đệ tử của Về Tử Hư sao, sau khi chuyển kiếp thì là người phàm, ai sao lại biến thành con gái tộc Phượng Hoàng, còn giống hệt nhau? Cũng quá kỳ lạ rồi!"

Nói xong tôi chạy quanh Thanh Hoa Trì vận động, kết quả là mất đà, lòng bàn chân quẹo một cái, cả người ngã xuống đất, may mà có Thiên Đế ở bên cạnh đỡ lấy, nếu không đã mất hồn rồi.

Tôi vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm đứng dậy: "Không phải thân thể mình đúng là không giống mới chỉ vận động mạnh thôi đã xảy ra chuyện."

Thiên đế nhìn tôi chằm chằm cười, ánh mắt sâu như trời đêm, khiến người ta không đoán ra anh ta đang nghĩ gì.

"Gần đây Vệ Tử Hư thế nào? "Đợi tôi đứng vững gót chân, anh ta đột nhiên hỏi sư phụ tôi: "Hai ngày này chúng thần thiên giới tụ tập, mọi người muốn tụ tập đông vui một chút, cô quay về nói với anh ta một tiếng, bảo anh ta đến đây họp mặt."

Tôi đồng ý, đi ra khỏi Thanh Hoa Tri, trực tiếp đi về quỷ giới.

Vừa đến địa bàn nhà mình, trong lòng vẫn bất ổn, ý của Thiên đế là gì, tại sao lại nói những chuyện này với tôi? Rốt cuộc là anh ta muốn thăm dò tôi cái gì?

Luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, khiến lòng người hoang mang.

Tâm trạng nặng nề đi lên Minh điện, Thiên Hựu gục xuống bàn phế duyệt tấu chương. Thấy tôi không để ý đến nó, nó bỏ tấu chương bước đến trước mặt tôi, sờ từ trên xuống dưới một lúc rồi nói: "Ái chà, không tệ nhỉ, đi ra ngoài một chuyến còn nhặt được bộ thân thể, chà chà chà, tốt lắm.

Có thân thể tất nhiên là tốt rồi, nhưng mà sự thật phía sau thân thể không có tốt như vậy!

Tôi không có tâm trạng ầm ỹ với nó, trên đại điện, không thấy sư phụ đâu, nhưng mà lại thấy Thiên Hựu như hình với bóng với Tử Diên, vậy càng không muốn nói.

"Sư phụ đâu?"

Thiên Hựu bĩu môi nói: "Sư phụ của ai cơ?"

Tử Diên che miệng cười, nói: "Tất nhiên là sư phụ của thiếu quỷ chủ rồi! Nương nương quay về, Vệ Tử Hư tiên quân đến Tứ Hải thăm Dương Mặc rồi."

Tôi ồ lên một tiếng, không có rời đi là tốt rồi: "Không có gì, tôi không thấy anh ta nên hỏi thử vậy thôi."

Tên đáng ghét mất, bây giờ tôi càng ỷ lại sư phụ tôi, chuẩn bị xoay người trở về phòng, Thiên Hựu bỗng nhiên la lên: "Mẹ, con phải ra ngoài một chuyến."

Tôi quay đầu nhìn thằng bé hỏi. "Muốn đi đâu?"

Thiên Hựu liếc nhìn Tử Diên, nhếch miệng nở nụ cười tà mị, nhẹ nhàng nói: "Đưa Tử Diên đến nhân gian."

Tử Diên xấu hổ củi đầu, khóe miệng không giấu được nụ cười.

Tôi liếc mắt nhìn bọn họ, "Ờ, đi đi."

Trở về phòng, nằm ở trên giường, đặt bạch ngọc trong lòng bàn tay đờ ra.

Hầu hết thời gian tôi đều một mình, cảm giác rất bất lực. Mỗi ngày đều đến Minh điện nhìn thử, nếu như ở cùng sư phụ và Thiên Hựu, tôi sẽ cảm thấy an lòng, nếu không có, tôi sẽ đi tìm họ, mãi đến khi gặp được người mới cảm thấy yên tâm.

Chẳng biết từ bao giờ, chuyện này đã trở thành thói quen, trở thành chuyện cần làm mỗi ngày, có lẽ có liên quan đến việc tên đáng ghét không ở đây!

Khó khăn lắm quỷ giới mới yên bình, lại lòi ra một hung thủ đằng sau, khiến cho lòng tôi bất an! Lúc ở một mình càng nhớ đến tên đáng ghét hơn.

Sờ sờ bạch ngọc, tôi tự lẩm bẩm: "Tên đáng ghét, anh đi đâu vậy, em thật sự rất mệt mỏi đó! Cảm giác như làm chuyện gì cũng không xong, nếu như có anh ở đây thì tốt biết mấy, một mình em thật cô đơn."

Nói nói, tôi đã ngủ say.

Trong lúc ngủ mơ, tôi không mơ thấy tên đáng ghét, nhưng lại mơ thấy rất nhiều thi thể.

Phượng hoàng uốn lượn trên bầu trời, mặt đất bị lửa nướng khét, xác phơi khắp nơi, thiên binh thiên tướng đứng đầy trên mây, Thiên Đế đứng lặng ở giữa.

Chỗ bị lửa bao quanh nhìn rất quen, đợi tôi tỉnh lại từ trong mơ mới nhận ra là nơi bị cháy là rừng cây đã bị người áo đen đưa tôi đi qua, điểm khác nhau duy nhất là ngoài đời là vết tích, còn trong mơ là biển lửa.

Tôi đang nghĩ xem giấc mơ có quan hệ gì với thân thể này hay không, Thiên Đế đưa thân thể của Tinh Vân cho tôi, chuyện này với việc người áo đen đưa tôi đến lãnh địa của tộc Phượng Hoàng có quan hệ gì không? Cảm thấy như lại bước gần sự thật hơn một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro