Chương 264: Vô ưu tán

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng: "Nàng cho rằng bị người khác ép mình ngủ với người mình không thích là một loại hạnh phúc sao?"

Tiêu Hề Hề bị hỏi đến nghẹn họng.

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thanh Hàn dưới ánh trăng toả ra một tia ánh sáng lạnh nhạt, giống như ngọc không tì vết, thoạt nhìn đẹp đẽ nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo.

"Nàng có biết giữa người với động vật khác nhau ở chỗ nào không? Con người có tình cảm, động vật không có, chỉ có động vật không quan tâm đến tình cảm, mặc kệ đối tượng là ai, chỉ cần động dục là có thể giao phối."

"Nếu ta đi giao phối với những nữ nhân đó như động vật, ta sẽ không cảm thấy hạnh phúc mà chỉ cảm thấy nhục nhã và ghê tởm."

"Họ muốn ta sinh con để kiểm soát ta dễ hơn. Ta sẽ không để họ làm những gì họ muốn, ta đã sống một cuộc đời khốn khổ, ta sẽ không bao giờ để con của ta trở thành công cụ trong tay người khác."

Tiêu Hề Hề nói: "Điện hạ còn trẻ, những chuyện như sinh con cũng không cần lo lắng, sau này khi đăng cơ, Ngài mới tính đến vấn đề nối dõi cũng không muộn."

"Nàng cảm thấy ta còn hy vọng đăng cơ không?"

Tiêu Hề Hề không chút do dự nói: "Tất nhiên là có!"

Lạc Thanh Hàn tự giễu cười nhạo: "Ngay cả chính ta cũng không có tự tin, nàng lấy đâu ra tự tin đấy?"

"Điện hạ đã quên thần thiếp biết bói toán sao? Thần thiếp có thể tính ra điện hạ nhất định sẽ đăng cơ xưng đế, được như nguyện vọng."

Lạc Thanh Hàn không biết có tin lời nàng nói hay không.

Hắn nhàn nhạt đáp: "Ta nhận lời tốt của nàng."

Tiêu Hề Hề nhìn vào đôi mắt thâm thuý của hắn, thật lâu sau mới nói.

"Nếu điện hạ thật sự không muốn làm Thái Tử, thần thiếp có thể mang Ngài rời đi."

Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng: "Nàng có thể mang ta đi đâu?"

"Về Huyền Môn, nơi đó rất hẻo lánh, rất thích hợp để bế quan."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi: "Nếu ta rời đi theo nàng, thì ta sẽ không phải là Thái Tử. Cũng không còn tư cách của Thái Tử, ta sẽ không còn gì. Nàng còn có thể thích ta sao?"

Tiêu Hề Hề như một lẽ đương nhiên: "Đương nhiên là vẫn thích, điện hạ đẹp như vậy, cho dù Ngài không có gì, thần thiếp vẫn nguyện ý ủng hộ Ngài. Mỗi ngày chỉ cần nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngài, thần thiếp có thể làm được rất nhiều việc như có thể ăn đến hai bát cơm."

Lạc Thanh Hàn biết rằng khuôn mặt của hắn rất hấp dẫn nữ nhân từ khi còn nhỏ, nhưng không có nữ nhân nào dám nói những lời như vậy với hắn.

Hắn nên tức giận, nhưng hắn không thể tức giận dù như thế nào đi chăng nữa.

Hắn quở trách: "Sao nàng lại có thể nông cạn như thế? Dù đẹp đến mấy thì mười mấy năm sau cũng sẽ già nua xấu xí."

Tiêu Hề Hề rung đùi đắc ý nói: "Sẽ không đâu, điện hạ đẹp trai như vậy, cho dù Ngài già đi, Ngài vẫn sẽ là một ông già đẹp lão, thần thiếp sẽ không ghét bỏ Ngài."

Lạc Thanh Hàn muốn nói rằng trọng điểm không phải điều này, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy tranh luận về vấn đề này là vô nghĩa.

Trong cung có quá nhiều đấu đá công khai cũng như bí mất, hắn có sống được đến già hay không cũng khó nói, sao phải nghĩ xa như vậy?

Tiêu Hề Hề đứng lên, chạy vào phòng.

Nàng từ trong ngăn tủ lấy ra tay nải có nền hoa màu xanh lam, lấy ra một túi gấm nhỏ màu trắng tinh xảo.

Nàng cầm túi gấm chạy lại chỗ Thái Tử, bí ẩn nói.

"Điện hạ. Ngài có thể đưa tay ra được không?"

Lạc Thanh Hàn vươn tay phải ra.

Tay hắn khớp xương rõ ràng, từng ngón tay trắng nõn thon dài, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Tiêu Hề Hề đem túi gấm đặt vào trong tay hắn.

"Cái này đưa cho điện hạ, nó có thể giúp ích được cho Ngài."

Lạc Thanh Hàn mở túi gấm ra xem, bên trong có một loại bột phấn màu trắng không mùi.

Hắn khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"

Tiêu Hề Hề đắc ý nói: "Cái này gọi là vô ưu tán, là một loại bột do sư phụ luyện chế. Chỉ cần ăn vào một chút, là có thể làm người ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và có được mọi thứ mình muốn trong giấc mơ."

Lạc Thanh Hàn thần sắc phức tạp: "Sự phụ nàng vì cái gì mà luyện chế thuốc bột kỳ quái nà?"

"Bởi vì lão nhân gia sợ thiếp mất ngủ, cho nên nói thuốc này đặc biệt thích hợp cho người mất ngủ, an toàn không có tác dụng phụ, hiệu quả đặc biệt tốt!"

Lạc Thanh Hàn đem túi gấm vào trong tay áo, trong lòng đã có cách sử dụng nó.

Tiêu Hề Hề xoa xoa tay, cười nói: "Điện hạ đã nhận lễ vật của thần thiếp, có phải cũng nên có qua có lại, đáp lại gì đó cho thần thiếp chứ?"

Lạc Thanh Hàn: "Nàng muốn cái gì?"

"Ở hậu viện của Thanh Ca Điện có một rừng trúc, điện hạ có thể đem rừng trúc kia đưa vào Thanh Ca Điện được không?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, hỏi ngược lại: "Nàng muốn rừng trúc làm cái gì? Còn muốn đào măng ăn?"

Sự thật chứng minh rằng hắn vẫn đánh giá thấp độ ham ăn của Tiêu Hề Hề.

Nàng cười nói: "Thần thiếp không chỉ muốn ăn măng, còn muốn ăn cơm lam cùng chuột tre*."

*Chuột tre: Con dúi

Lạc Thanh Hàn cho rằng bản thân nghe nhầm nên hỏi lại.

"Nàng nói nàng muốn ăn cái gì?"

Tiêu Hề Hề chớp mắt: "Cơm lam."

"Còn?"

Tiêu Hề Hề tiếp tục chớp mắt: "Chuột tre."

Lạc Thanh Hàn lâm vào trầm mặc.

Hắn chưa bao giờ thấy chuột tre, nhưng hắn đọc rất nhiều sách thì biết đó là một loại động vật sống nhờ ăn cây trúc, trông rất giống chuột.

Tiêu Hề Hề ăn thịt heo, gà, vịt, cá, ngỗng hắn có thể hiểu, nhưng tại sao nàng ấy thậm chí đến thịt chuột còn không tha?

Chuột bẩn lắm, nghĩ đến thôi đã thấy ghê, lỡ ăn phải mà mắc bệnh thì sao?

Tiêu Hề Hề nhìn sắc mặt không tốt của hắn, tò mò hỏi: "Điện hạ chưa ăn thịt chuột tre bao giờ sao?"

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu tình nói: "Ta chưa bao giờ ăn, cũng không muốn ăn."

Tiêu Hề Hề cố gắng thuyết phục: "Đừng như vậy, thịt chuột tre rất ngon, lúc nào thiếp làm một ít cho Ngài ăn thử, sau khi Ngài ăn thử xong, liền biết nó ngon như thế nào."

"Muộn rồi, ta nên đi."

Thái Tử nói xong liền đứng dậy, không để ý đến Tiêu Hề Hề, sải bước rời đi.

Tiêu Hề Hề đau lòng: "Nếu Ngài không chịu đem rừng trúc nhập vào Thanh Ca Điện, vậy điện hạ trả vô ưu tán cho thiếp đi!"

Thái Tử nghe được lời này, đi càng nhanh hơn.

Hắn lặng lẽ trở về Lân Đức Điện.

Đang chuẩn bị mở cửa tẩm điện, liền cảm thấy phía sau có ai đó, hắn không chút suy nghĩ, liền một chưởng đập vào người đằng sau!

Đoan lương đệ bị bay ngược ra ngoài, chật vật ngã trên mặt đất.

Nàng đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ tái nhợt, biểu cảm méo mó.

Hôm nay là ngày đầu tiên Đoan lương đệ cùng Cảnh trắc phi vào cung, mọi người cho rằng Thái Tử sẽ chọn một trong hai người để thị tẩm.

Kết quả Thái Tử còn không thèm nhìn đến bọn họ chứ đừng nói đến việc thị tẩm.

Cả hai đều thất vọng.

Nhưng Cảnh trắc phi thân phận tự cao, che giấu nội tâm rất tốt, biểu hiện đoan trang rộng lượng.

Đoan lương đệ lại không làm được điều này.

Nàng còn là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều, nâng niu, chăm sóc.

Các trưởng bối rất chiều chuộng nàng, các ca ca cùng tỷ tỷ cũng đều nhường nàng, hơn nữa nàng sinh ra đã ngây thơ đáng yêu, rất được người ta thích, cho nên nàng từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, chưa gặp phải thất bại nào.

Nàng đã quen với cuộc sống vô ưu vô lo như thế, cho rằng dù vào cung cũng được mọi người yêu mến như trước.

Không ngờ mới ngày đầu tiên vào cung, nàng đã phát hiện hình như Thái Tử rất không thích mình, khiến nàng khó có thể tiếp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro