Phần 192: Thật sự sinh con
Gia Cát Lưu Sa nhìn dáng vẻ của Linh Thu mà sợ hết hồn.
"Sao rồi? Châu hoa này có vấn đề sao?" Nói xong liền nhanh chóng đoạt lại, xoay chuyển nhìn một vòng, rồi lại ngửi ngửi một chút.
"Sẽ không a? Ta trước khi đem nó ra đều là mời vài thái y xem qua, chính là sợ có người muốn tiếp tay của ta hại ngươi!"
Linh Thu ngẩn người, đem tầm mắt tiếp tục dời về phía châu hoa, đưa tay cầm tới, lắc lắc đầu.
"Châu hoa này không có vấn đề." Nàng cũng coi như là Đan Dược sư, nếu như châu hoa này có vấn đề, nàng vừa nhìn liền biết.
"Đây là của nàng ấy." Cái người duy nhất che chở nàng khi còn bé, vì nàng mà chết đi.
Gia Cát Lưu Sa không có hỏi nàng kia là ai, nàng nhìn ra được, Linh Thu lập tức trầm mặc rất nhiều, có lẽ là nàng kia đối với Linh Thu rất trọng yếu.
"Cái này là đêm qua, nha hoàn của ta ở trong sân tìm được, được đựng trong một cái hộp gỗ, nhìn có chút cũ, bên trong hộp có khắc tên của ngươi, chính là cái này, ngươi yên tâm, ta đã mời người kiểm tra, cũng không có vấn đề gì."
Nói xong liền đưa cho Linh Thu, Linh Thu nhíu nhíu mày, đây là của nàng ấy không sai, nhưng mà vật này làm sao sẽ xuất hiện ở trong sân của Gia Cát Lưu Sa? Không có độc không cơ quan, đây là muốn làm gì?
Linh Thu nói châu hoa không có thành vấn đề, Gia Cát Lưu Sa thật vất vả thở phào nhẹ nhõm, nếu như Linh Thu thật bởi vì nàng mà xảy ra chuyện gì, không nói Hoàng Thượng sẽ muốn mạng của nàng, chính là Mộ Dung Thích Dật cũng sẽ hận nàng, nhưng vào lúc này xem Linh Thu nhăn lại lông mày, tâm lại nâng lên.
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao? Ta còn nghĩ có phải hay không là ma xui quỷ khiến, đồ vật của ngươi lại rớt tới chỗ ta hay không đó."
Linh Thu trầm mặc. "Đây là hôm qua phát hiện?"
"Ân, đêm hôm qua, chỉ là hơi muộn, vật này đến có chút kỳ quái, ta cũng không dám tùy tiện đưa tới cho ngươi, vẫn là sáng nay mời thái y nhìn qua một chú, luôn mãi xác nhận không có vấn đề gì sau, mới dám đem ra." Gia Cát Lưu Sa khẳng định gật gật đầu.
Linh Thu lại nghiêm túc xem châu hoa, châu hoa bởi vì quá mức cũ nát, mặt trên hạt châu đã còn lại không nhiều, nhưng điều này cũng đúng là bình thường, dù sao nhiều năm như vậy, với lại ban đầu thân là nha hoàn của nàng, có thể mang nhiều đồ tốt sao? Không nhìn ra nguyên do, để cho tâm tình nàng có chút buồn bực.
Muốn nói thật sự có cái gì kỳ lạ, như vậy liền chính là Bắc Ảnh Tĩnh Nhu cùng Bắc Ảnh Tinh Nguyệt, nhưng mà các nàng cũng không có làm cái gì a, vẫn là nói các nàng đã làm gì, mà nàng còn
không có phát hiện.
Linh Thu nghĩ, nhắm mắt lại bắt đầu nhớ lại động tác của các nàng, Bắc Ảnh Tĩnh Nhu tuy rằng muốn tiếp cận nàng, thế nhưng nàng không để ý tới, nàng ngược lại cũng chỉ là ở bên cạnh nói liên tục, còn Bắc Ảnh Tinh Nguyệt, cùng với nàng tiếp xúc gần gũi qua, nàng ta ngồi xổm ở trước mặt nàng muốn nàng tha thứ.
Gia Cát Lưu Sa thấy Linh Thu nhắm mắt lại suy nghĩ, cũng không dám nói lời nào, chỉ lo đánh gãy suy nghĩ của Linh Thu, bây giờ chỉ có lẳng lặng nhìn mà chờ đợi, trong lòng cũng lo lắng theo, có phải là mình thật sự mắc mưu, bị người lợi dụng hay không? Nhưng mà sẽ không a, nàng đều đã kiểm tra, còn có thứ gì nàng để sót sao?
Thiệu Lôi với đám người Sơ Vân ở phía sau nghe đối thoại của hai người, cũng sốt ruột lên.
"Có nên trước tiên đi thỉnh Hoàng Thượng tới hay không?" Sơ Vân nhích về phía bên cạnh một chút, bám vào bên tai Thiệu Lôi xin chỉ thị.
Thiệu Lôi nhìn nàng một cái, lại nhìn Linh Thu một chút, gật gật đầu.
"Ân." Hiện tại hắn cũng không rõ ràng xảy ra vấn đề gì, nhưng là nhiều người chút, cẩn thận hơn một chút, đều là tốt.
Sơ Vân được chỉ thị, không có quấy rầy Linh Thu, lui ra, không biết có phải là trong lòng có cảm ứng hay không, nhìn vẻ mặt Linh Thu nghiêm túc nàng cũng có chút dự cảm không tốt.
Mọi người ở đây đem tầm mắt đều tập trung ở trên người Linh Thu, Linh Thu đột nhiên mở hai mắt ra, mọi người đều căng thẳng nhìn nàng, chỉ thấy Linh Thu vén váy lên, bởi bụng thật to chặn lại tầm mắt của chính mình, cổ Linh Thu hơi rướn lên, mà trên giày, hai hạt châu liền như vậy xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Mọi người theo tầm mắt của nàng nhìn lại, hơi kinh ngạc, Linh Thu không tiện khom lưng, Gia Cát Lưu Sa cũng không ngại cúi xuống, giúp Linh Thu từ trên giày của nàng cầm lấy hai hạt châu cũ kỹ, không khỏi tò mò hỏi ra. "Đây là?"
Gia Cát Lưu Sa nhìn hạt châu méo xệch đầu, không rõ trên giày Linh Thu tại sao lại có hạt châu? Nhưng lập tức nàng cùng Thiệu Lôi một dạng, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đại biến.
Linh Thu hiện tại là đang ngồi, hạt châu ở trên giầy sẽ không rơi xuống, nhưng mà chờ Linh Thu vừa đứng lên, vừa đi đường, hạt châu này theo tác động sẽ rơi ra, đến lúc đó Linh Thu tất nhiên sẽ giẫm lên, vốn là bụng lớn bước đi liền vất vả, đến ngửa về đằng sau đi mới có thể bảo đảm thân thể cân bằng, nếu như giẫm đến hạt châu này mà trượt chân, thân thể nhất định sẽ ngã về phía sau, mà bên này chính là bậc thang đình nghỉ mát...!
Mọi người chỉ là ngẫm lại như vậy, liền xuất ra mồ hôi lạnh, thật sự không dám tưởng tượng nếu như Linh Thu không có phát hiện, như vậy hậu quả đều sẽ là cái gì! Nói không chắc Hài tử sẽ không còn, vì vẫn còn nhỏ, còn nếu như xuất huyết nhiều...!
Một hồi lâu mọi người mới bình phục lại, nhìn Linh Thu, muốn biết nàng là làm sao phát hiện, hơn nữa trên giày của nàng tại sao có thể có hạt châu? Thời điểm nha hoàn chuẩn bị quần áo cho Linh Thu không phát hiện sao? Lúc giúp nàng mang giày không phát hiện sao? Trước đó bước đi không rơi xuống sao?
Linh Thu sắc mặt rất khó nhìn, nàng từ giờ khắc này tuy mặt mày trong bình tĩnh nhưng không khó nhìn ra đáy lòng của nàng đầy lửa giận, lần này là thật sự chạm tới điểm mấu chốt của nàng.
Nhìn ra các nàng nghi hoặc, Linh Thu chỉ là cầm hạt châu qua, một bàn tay khác cầm lấy châu hoa, đem hạt châu khảm nạm vào trên châu hoa.
Mọi người kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ hơn một chút, người đưa châu hoa đến với thả hạt châu chính là cùng một người, Gia Cát Lưu Sa nghĩ tới đây vội vã ngẩng đầu nhìn hướng về Linh Thu, sốt sắng nói. "Không phải ta, ta..."
Linh Thu giơ tay. "Ta biết không phải ngươi, ngươi còn chưa hiểu sao."
Gia Cát Lưu Sa sững sờ, bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Là có người muốn hại ngươi, sau đó giá hoạ hại ta?"
Nếu như Linh Thu thật sự bởi vì hai hạt châu này trượt té xảy ra vấn đề, như vậy Hoàng Thượng nhất định sẽ tra rõ, chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện hạt châu cùng châu hoa là một bộ, đến lúc đó tự nhiên đầu mâu liền chỉ về nàng, tuy rằng sẽ không tra được hạt châu này là từ trên giày Linh Thu rớt xuống, nhưng nhất định nói nàng cố ý làm lỏng châu hoa để hạt châu rơi ra, đến lúc đó nàng coi như thật sự nói cũng không nói được.
Hơn nữa, hiện ở trong cung người nào không biết, ngoại trừ Linh Thu liền chỉ có nàng là được sủng ái nhất, nàng muốn hại Linh Thu, là có lý do nhất, cũng có khả năng nhất, người thiết kế âm mưu này, tâm cơ thực sự là thâm sâu a, lập tức trừ đi hai người các nàng không nói, còn có thể an nhiên vượt qua điều tra.
Thiệu Lỗi vung tay lên liền lấy ra một cây đại đao, hắn đã không phải Thiệu Lỗi lỗ mãng như trước kia, thế nhưng lần này hắn cũng là thật sự nổi giận, hắn đã biết là ai, dám ở trước mặt hắn đùa giỡn sau lưng, các nàng thực sự là chán sống rồi!
Dựa theo chuyện này nguyên bản phát triển, Linh Thu đứng dậy, nếu bọn họ đứng ở phía trước Linh Thu, vậy còn có thể ổn định nàng, nhưng một mực, bọn họ là đi theo Linh Thu sau lưng, mà Linh Thu nếu như ngã ngửa về sau, bọn họ là kéo cũng kéo không tốt! Muốn cho Linh Thu chịu tội thay cũng không thể!
"Thiệu Lôi." Linh Thu gọi lại Thiệu Lôi đang muốn xông ra bên ngoài.
"Ngươi hiện tại đi chỉ có thể chém hai người, cũng không thể bảo đảm sau này người khác sẽ không động thủ với ta."
Thiệu Lôi nghe vậy dừng một chút, không hiểu nhìn về phía Linh Thu, Gia Cát Lưu Sa dù sao cũng là học cung đấu một quãng thời gian, hơi hơi có thể hiểu được ý tứ của Linh Thu. "Ý của ngươi?"
Linh Thu gật gật đầu. "Vậy thì mượn cơ hội lần này đồng thời trừ đi, cắt đứt niệm tưởng của những trung thần kia." Nói nhìn về phía Gia Cát Lưu Sa, cười cợt.
"Cũng vừa hay, là thời điểm nên để Mộ Dung Thích Dật chủ động đây."
Gia Cát Lưu Sa nguyên bản còn gật đầu, biểu thị đã hiểu, nhưng nghe đến câu sau, Linh Thu nói đến chuyện của bản thân, trên mặt liền không khỏi đỏ lên, nói thật, Mộ Dung Thích Dật liền như bây giờ làm bộ tiện thể quan tâm nàng, nàng đều trong lòng ngọt ngào, nàng cũng không hy vọng xa vời hắn có thể chủ động.
Nghe được Linh Thu nói như vậy, tuy rằng vốn không ôm hi vọng, nhưng mà nàng liền không chút do dự tin tưởng, tuy rằng còn không biết Linh Thu định làm gì.
Mà đồng thời, Gia Cát Lưu Sa cũng đối với Linh Thu cảm kích càng sâu, nàng ta tuy rằng lợi dụng nàng, làm cho nàng thành bia đỡ đạn, thế nhưng nàng cũng không có thật sự đối mặt nguy nan, ngoại trừ Mộ Dung Thích Dật trợ giúp ở ngoài, nàng biết trong này cũng có bút tích của Linh Thu, hơn nữa cũng xác thực như Linh Thu đã hứa hẹn, Linh Thu cho nàng cơ hội tiếp cận Mộ Dung Thích Dật, có thể nói nàng với Mộ Dung Thích Dật có thể đi tới bước này ngày hôm nay, đều nhờ có Linh Thu hỗ trợ.
Hơn nữa nàng cũng rất rõ ràng, dựa vào bản lĩnh của Linh Thu, kỳ thực có hay không một bia đỡ đạn như nàng đều là giống nhau, nàng ta chỉ là không muốn để cho Hoàng Thượng vì nàng ta lần thứ hai cùng với các đại thần cách tâm.
"Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?" Gia Cát Lưu Sa hỏi.
Linh Thu nhìn nàng nở nụ cười, đỡ cái bụng đứng lên, đối Băng với Hỏa gật gật đầu, sau đó hướng về bậc thang đi đến.
Gia Cát Lưu Sa với Thiệu Lôi còn không từ trong nụ cười có thâm ý khác của Linh Thu phản ứng lại, mọi người chỉ nghe âm thanh hạt châu rơi xuống đất, sau đó là rít lên một tiếng, Linh Thu từ trên bậc thang lăn xuống.
Băng với Hỏa đã sớm chuẩn bị, mà Linh Thu cũng đã khống chế không khí gợn sóng quanh thân, nhưng mà những người khác không biết, những hộ vệ nha hoàn ở xa xa, đều gần như rối loạn, ngẩn ra liền dồn dập chạy tới.
Gia Cát Lưu Sa với Thiệu Lôi cũng hoang mang, bọn họ căn bản một chút chuẩn bị cũng không có, mặc dù cách Linh Thu vẫn tính gần nhất, nhưng cũng không kịp ra tay cứu giúp a!
"Chủ nhân người sao rồi, không có sao chứ? Người đến! Mau gọi thái y! Đi gọi Hoàng Thượng!" Thiệu Lôi hô to.
Linh Thu nhìn Gia Cát Lưu Sa với Thiệu Lôi lo lắng chạy tới, đối với các nàng đẹp đẽ nháy mắt một cái, sau đó kêu lớn lên.
"A! Bụng ta đau quá a! Đau quá!"
Gia Cát Lưu Sa với Thiệu Lôi sững sờ, đến một lúc lâu mới phản ứng lại, thì ra là đang đóng kịch nha...! Nhưng mà không cần chơi đến kích thích như vậy chứ, thực sự là hù chết bọn họ!
Lãnh Mộ Hàn đi theo Sơ Vân vội vội vàng vàng chạy tới, còn ở phía xa liền nghe đến tiếng gào của Thiệu Lôi, làm cho trái tim của Lãnh Mộ Hàn đều muốn rơi xuống đất, sắc mặt cũng trắng bệch theo, lại thấy mọi người vây quanh Linh Thu, lắc người một cái liền cấp tốc chạy tới chỗ Linh Thu, tản ra người cản ở trước mặt hắn. "Linh Nhi!"
Lãnh Mộ Hàn tay đều run rẩy theo, Linh Thu nơi nào sẽ nghĩ đến Mộ Hàn lại đột nhiên xuất hiện, cảm giác được thân thể Mộ Hàn run rẩy, trong lòng cũng đau đớn, nàng có kế hoạch của nàng, nhưng nàng lại không muốn cho Mộ Hàn vì nàng mà lo lắng.
Vừa định ám chỉ cho Lãnh Mộ Hàn biết, đột nhiên Linh Thu liền cảm thấy bụng một trận đau đớn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro