Chương 49: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân
Bên ngoài sân Vân Nhiễm cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng nhưng nàng vờ như không biết, Vân Tử Khiếu cũng không để ý, những thứ kia là của Triệu gia, dĩ nhiên nên thuộc về Nhiễm Nhi, có gì phải luyến tiếc.
"Nhiễm Nhi, con cùng tiểu tử Đường Tử Khiên thật sự không có chuyện gì chứ?"
Vân Tử Khiếu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, tuy rằng ông không muốn Nhiễm Nhi gả đến phủ hộ quốc tướng quân, nhưng nếu Nhiễm Nhi thật lòng thích tiểu tử ki, thì ông cũng không phản đối nàng gả.
Đường Tử Khiên cũng không tệ, chỉ đáng tiếc phủ hộ quốc tướng quân cùng hoàng thượng là một, bọn họ hai địa phủ Yến Vân vẫn luôn độc lập, không đứng về phía nào, bọn họ nguyện trung thành với hoàng quyền chứ không phải hoàng đế, nói cách khác nếu Định vương soán ngôi làm tân hoàng bọn họ cũng không phản đối.
Hiện tại hoàng thượng lại muốn đem phủ Vân vương kéo lên thuyền của hắn, trợ lực cho hắn, thật ra nếu đứng cùng thuyền với hoàng thượng cũng không có vấn đề gì. Nhưng ông đang rất mâu thuẫn với vị hoàng thượng này, ông vừa về kinh hắn đã muốn tính kế trên đầu ông, ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hiện tại ông không muốn cùng thuyền với hắn.
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu cười yếu ớt: "Nếu con thích Đường Tử Khiên, phụ vương sẽ làm thế nào."
Vân Tử Khiếu thở dài: "Còn thế nào nữa, gả ngươi cho hắn, phủ Vân phương cùng thuyền với hoàng thượng, cũng không quá tệ."
"Xem người đau khổ kìa," Vân Nhiễm đẩy đẩy Vân Tử Khiếu làm nũng: "Con cùng Đường Tử Khiên chỉ là bằng hữu bình thường, người đừng lo lắng, hắn cũng không phải kiểu người con thích, con sẽ không gả cho hắn, cho nên người đừng suy nghĩ nhiều, nhanh già."
Vân Nhiễm nói xong cười sang sảng, phía sau Vân Tử Khiếu bất mãn lên tiếng: "Nhiễm Nhi, tiểu hỗn đản, ngay cả phụ vương con cũng ghét bỏ, cái gì gọi lão già, ta còn rất trẻ nha."
Vân Nhiễm xua tay, âm thanh trong sáng truyền tới,
"Đúng vậy, phụ vương của con anh tuấn tiêu sái, ngươi gặp người thích gặp hoa hoa nở, người cũng không cần quan tâm đến chuyện của con."
Vân Tử Khiếu nhìn tiểu thiên hạ phía trước không nói gì, lắc đầu lại thở dài, cuối cùng lại nở nụ cười từ ái. Nhiễm Nhi không cần ông lo lắng, cũng tốt, ba năm nay ông ở phương Bắc đánh giặc, vẫn luôn nhớ nha đầu, không ngờ nữ nhi tới Phượng Thai Huyền chờ ba năm lại khác với trước, nếu đã nói không cần ông che chở, ông tin tưởng nàng có thể tự bảo vệ bản thân.
Chạng vạng, Triệu Hổ phái người mang đồ vào.
Nguyễn Đình nhị công tử phủ Nguyễn cũng tới đây, còn ở bên ngoài viện Như Hương vòng vo nửa ngày.
Nguyễn gia là nhà mẹ đẻ Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan cùng lão vương phi, Nguyễn gia là dựa vào cây to là phủ Vân vương, trải qua nhiều năm cố gắng, đến giờ địa vị ở kinh thành không thấp không cao. Ca ca của Nguyễn Tâm Lâm là thượng thư hộ bộ, Nguyễn Đình là con thứ hai của Nguyễn thượng thư, là một công tử ăn chơi không học vấn, không nghề nghiệp, háo sắc, bình thường không phải đi tìm nữ nhân thì chính là chọi gà đánh bạc, thanh danh ở Lương Thành rất kém. Căn bản không có nữ nhân muố gả cho hắn, nhưng cũng có vài người vì ham tiền tài địa vị gả làm thiếp cho hắn, hiện nay trong phủ cũng có vài vị tiểu thiếp, chưa có chính thê, không có tiểu thư nhà nào nguyện gả cho hắn làm chính thê.
Vân Tử Khiếu không thích hắn, cho nên bình thường hắn không dám đến phủ Vân vương.
Không ngờ hôm nay lại dám đến, còn quanh quẩn ngoài viện Như Hương, Triệu ma ma đoán chắc hắn muốn đánh chủ ý lên người quận chúa, đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, quận chúa là người hắn có thể mơ tưởng sao.
Nhưng Triệu ma ma cũng không nói gì, bà tin quận chúa biết phải làm gì?
"Umh, việc này ta đã biết," Vân Nhiễm cũng không có để ý đến việc này, nàng quan tâm tới chuyện khác: "Buổi chiều, bà dẫn người đi kiểm kê đồ cưới sao rồi?"
Vừa nhắc đến chuyện này Triệu ma ma cười rộ lên.
"Bẩm quận chưa, nô tỳ đã kiểm tra kỹ, về cơ bản là đã đủ, còn thiếu vài món, Vân vương phi nói rất nhanh sẽ cho người đưa tới."
Triệu ma ma nói xong nhịn không được lại mở miệng: "Quận chúa biết không, mặt Vân vương phi lúc đó khuôn mặt rất khó coi, chờ nô tỳ dẫn ngươi đem đồ khiêng đi, bà ta liền ngất."
Vân Nhiễm nhíu mi, nữ nhân này thật tham lam, căn bản không phải là của bà ta, ngẫm lại tình huống lúc đó thật là sung sướng, thống khoái. Có lẽ bà ta đã sớm cho rằng đồ của Triệu gia là của mình, cho nên mới đau lòng như thế."
"Quận chúa còn không biết, rất nhiều đồ tốt đều bị các nàng động, nô tỳ thấy tất cả các phòng đều mang đồ lại đây."
"Cả một đám đều không ra gì."
Vân Nhiễm cười trào phúng, bọn họ thật không biết xấu hổ, cầm đồ của thân thể này, còn khi dễ nàng ta, đừng tưởng rằng nàng không biết, những người này không ít người đều ngầm kính kế thân thể này, nếu không thanh danh của nàng ta sao lại xấu thế?
"Thu hết lại đi, nhớ kỹ còn vài món đồ, nếu Vân vương phi không cho người đưa tới thì bà mang theo người qua lấy."
"Ân, nô tỳ đã rõ."
Vân Nhiễm nhìn thời gian không còn sớm, dặn dò Triệu ma ma một tiếng rồi chuẩn bị đi ngủ: "Chọn lấy một món lễ vật phù hợp với thân phận của ta, ngay mai ta đem làm lễ vật tặng cho trưởng công chúa."
Triệu ma ma nhận lệnh, Vân Nhiễm phất tay ý bảo bà lui xuống nghỉ ngơi, đợi Triệu ma ma đi rồi, Anh Đào cùng Lệ Chi tiến vào hầu hạ Vân Nhiễm đi nghỉ, rồi lui ra bên ngoài canh gác. Anh Đâò nói nhỏ nàng ăn phải đồ linh tinh bị đau bụng muốn đi nhà xí, Lệ Chi nhắc nhở nàng vài câu nhắc nàng ta đi sớm về sớm.
Trong phòng Vân Nhiễm đang đảo qua đảo lại, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng lãnh bạc như nước, ánh trăng rọi vào cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt nàng, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng đang thất vọng đau lòng.
Rất nhanh bên ngoài lại có động tĩnh, Thải Nhi đến đây, nhỏ giọng nói muốn gặp Vân Nhiễm, Lệ Chi nói quận chua ngủ rồi, ngày mai nàng ta hãy đến.
Lệ Chi có chút không thích Thải Nhi, nàng cho rằng Thải Nhi ăn nói hàm hồ, bất kể thế nào Anh Đào cũng sẽ không phản bội chủ tử.
Trong phòng Vân Nhiễm lại lên tiếng: "Cho Thải Nhi vào đi."
"Ân, quận chúa," Lệ Chi trầm ổn lên tiếng, nhìn Thải Nhi cũng không nói gì thêm dẫn nàng vào. Vân Nhiễm ngồi ở trên giường, tóc đen xõa trên vai, khuôn mặt điềm tĩnh, như một đoa hoa hồng có gai, thật là đẹp, Thải Nhi bật thốt lên.
"Quận chúa thật là đẹp."
Lệ Chi u ám, người này lại lấy lòng quận chúa, thật là đáng ghét.
Thải Nhi quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết, mạo phạm quận chúa."
Vân Nhiễm lên tiếng: "Được rồi, ngươi đứng lên đi, có chuyện gì gấp cần gặp bản quận chúa."
Thải Nhi không có đứng lên, nhanh chóng bẩm báo: "Bẩm quận chúa, chiều nay nô tỳ lại phát hiện Anh Đào tỷ tỷ gặp Bảo Sắc."
Lệ Chi lập tức trách: "Ngươi nói láo, cả chiều nay nàng ta đều ở cạnh ta."
Thải Nhi nhỏ giọng: "Chính là lúc nàng nói muốn đi nhà xí, nô tỳ đi theo thấy nàng ra ngoài đi đến phía sau viện Như Hương gặp Bảo Sắc."
Lệ Chi lập tức im lặng, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nàng, Lệ Chi không dám lên tiếng, quận chúa đã muốn nổi, giận nếu còn tiếp tục nói, quận chúa sẽ tức giận, hơn nữa lời Thải Nhi cũng có chút đáng tin, giống như Anh Đào thật sự gặp người của Lạc U cư, nàng ta muốn làm gì đây.
Vân Nhiễm nở nụ cười nhìn Thải Nhi, nha đầu này thật thông minh, giữ lại bên người cũng không tệ.
"Thải Nhi, Thải Nhi ngươi có quen thuộc với vương phủ."
"Bẩm quận chú, nô tỳ mười tuổi đã vào vương phủ, hiện tại đã có sáu năm , trước kia làm tam đẳng nha hoàn trong viện Vân vương phi, cũng biết một chút chuyện trong phủ."
"Ân, không tệ, thưởng," Vân Nhiễm gật đầu tán thưởng, Thải Nhi cảm tạ rồi rời đi.
Lệ Chi tiễn Thải Nhi ra ngoài, quay trở lại bên giường Vân Nhiễm: "Quận chúa."
"Xem ra sinh nhật trưởng công chúa ngày mai là đầm rồng hang hổ."
Vân Nhiễm nhẹ nhàng vuôt tóc, ánh mắt lắng đọng như nước, quanh người tỏa ra sự thông tuệ, Lệ Chi lo lắng lên tiếng: "Quận chúa, nếu biết trưởng công chúa không có ý tốt, hay là chúng ta cáo bệnh không đi."
Vân Nhiễm cười khẽ: "Sao lại không đi, vừa nghe đã biết là giả, chỉ sợ trưởng công chúa nghi ngờ, người khác cũng nói ra nói vào, tưởng rta không muốn cùng quận chúa Minh Tuệ hòa giải, sao ta phải đi đắc tội với người. Bọn họ đã muốn tính kế trên đầu ta, ta lại muốn phản kích ngược lại, cho bọn họ biết ta là người có thù tất báo.
Lúc này Vân Nhiễm cười, có chút lạnh lẽo, Lệ Chi cũng cảm nhận được quận chúa đang tức giận, kẻ dám tính kế người nhất định sẽ thê thảm, mà Anh Đào cũng nằm trong những kẻ đó, điều này khiến Lệ Chi đau lòng.
Bên ngoài Anh Đào đã trở lại, nhỏ giọng gọi: "Lệ Chi, Lệ Chi."
Vân Nhiễm phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài, Lệ Chi đi ra, Anh Đào hỏi, "Ngươi đi vào làm gì, quận chúa đã ngủ chưa?"
Lệ Chi thành nhiên trả lời: "Quận chúa đang ngủ, ta sợ nàng bị lạnh cho nên vào đắp chăn cho người."
Lòng Lệ Chi cũng lạnh lẽo, không còn ôm hy vọng với Anh Đào.
Phủ của trưởng công chúa ở phía nam ngoại ô Lương Thành, được kiến tạo dựa vào núi, nơi này là khi tiên đế còn sống hạ chỉ ban riêng cho trưởng công chúa, nghe nói phò mã Phượng Đình bệnh tật suy yếu qua đời, tiên đế vì thương tỷ tỷ nên đã ban cho tòa núi phía nam làm phủ đệ.
Phủ đệ của công chúa nằm ở lưng chừng núi, xe ngựa chạy thẳng đi lên. Giữa sườn núi có rất nhiều xe ngựa đang dừng, không ít khách nhân đã đến, Vân Nhiễm dẫn Anh Đào cùng Lệ Chi từ trên xe xuống, liền nghe thấy đằng sau có tiếng cười, vài người đi tới, dẫn đầu là Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh, hai người người dẫn theo nha hoàn, mỉm cười đi về hướng này.
"Tiểu Lăng, Tuyết Dĩnh, gặp qua quận chúa."
Tuy răng thân phận của Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh rất tôn quý, nhưng Vân Nhiễm là quận chúa nhất phẩm, hành lễ với nàng là điều tự nhiên.
Vân Nhiễm vui vẻ nhìn các nàng, vốn còn đang lo lắng sẽ buồn muốn chết vì đến dự yến không có người quen, giờ lại có Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh tâm tình tốt lên một chút, lần trước ba người hợp tác làm lưu quang họa, cảm giác không tệ lắm tệ, cho nên gặp mặt đều rất vui vẻ.
"Các ngươi đứng lên đi, chúng ta là bằng hữu về sau không cần khách sáo như vậy."
Lễ tiết chỉ dùng với người ngoài, còn bằng hữu thì miễn đi.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh nở nụ cười, trái phải kéo tay Vân Nhiễm: "Vân Nhiễm, hôm qua chúng ta định đi thăm ngươi, nhưng sau lại có việc nên hoãn lại không đi được."
Lam Tiểu Lăng nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta là muốn dặn ngươi nên cẩn thận với quận chúa Minh Tuệ, nàng ta không phải là người tốt."
"Lúc trước , người còn có mẫu thuẫn với nàng, hơn nữa đám người Giang Tập Nguyệt bị chúng ta thu thập ở Tứ Phương Quán đều là bằng hữu tốt của quận chúa."
"Được, ta sẽ cẩn thận."
Vân Nhiễm gật đầu, bọn họ vừa cười vừa nói cùng tiến vào phủ công chúa.
Cách đó không xa, trên xe ngựa phủ Vân vương, anh mắt Nguyễn Tâm Lan âm lệ nhìn Vân Nhiễm, tràn đầy thù hận, tiểu tiện nhân, còn nhỏ mà lợi hại như vậy, vừa hồi phủ đã khiến nữ nhi bà bị đánh, hiện tại đồ đạc trong tay bà cũng bị nàng đoạt về, không được, nàng nuốt không trôi cục hận này. Hai đồ cưới của hai nữ nhi, toàn toàn trông cậy vào phần đồ kia, cho nên bà muốn tìm biện pháp để lấy lại.
Vân Vãn Sương ở bên cạnh xoa nhẹ tay nàng, nhăc nhở nàng đừng để mất hình tượng.
Vân vương phi hoàn hồn, trên mặt trưng ra nụ cười khéo léo, Hạ Ngọc Trân lóe ra nụ cười lạnh, Vân Nhiễm, hôm nay sẽ khiến cho ngươi thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, toàn bộ Lương Thành đều ghét bỏ, đừng nghĩ tới chuyện muốn bức chân vào cửa phủ hộ quốc tướng quân.
Tâm tình Hạ Ngọc Trân rất tốt, dẫn tiểu nha hoàn đi theo phía sau Vân vương phi.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của tiên đế, lúc tiên đế còn tại vị rất yêu quý vị này, đối với bà cũng rất thân thiết, tuy rằng phò mã mất sớm, bà là cô nhi quả phụ, nhưng đại thần trong triều cũng không dám đắc tội với bà. Hôm nay là sinh thần của trưởng công chúa, không ít đại thần trong triều cùng các vị phu nhân đến dự.
Đám người Vân Nhiễm đang đi tới, đột nhiên Lam Tiểu Lăng nhỏ giọng hỏi Vân Nhiễm: "Ngươi có biết vì sao, mỗi năm trưởng công chúa đều muốn tổ chức sinh thần như vậy không?"
Đường Tiểu Lăng vừa dứt lời, Hạ Tuyết Dĩnh lóe lên, khóe môi cười giảo hoạt, ngoái đầu nhìn Vân Nhiễm: "Đố ngươi đó?"
Vân Nhiễm khẽ cười nhỏ giọng trả lời: "Đây là một thủ đoạn để vơ vé của cải."
Trưởng công chúa Sở Lăng Vi là đích trưởng công chúa, được phụ hoàng yêu thương, ban thương phong hào công chúa Phùng Dực, rất được sủng ái. Nhưng phò mã lại không phải là trọng thần trong triều, cho nên phủ công chúa tiền tài không thể sánh bằng các nhà quyền quý khác, sau khi phò mã qua đời, tài chính của quý phủ thu chi càng hạn hẹp hưn, trưởng công chúa hàng năm đều tổ chức sinh thần long trọng để thu lễ vật, cộng thêm địa tô và các cửa hàng, mẫu tử hai bà cũng sống không cũng không tệ.
Vân Nhiễm nói xong, Lam Tiểu Lăng cùng Ha Tuyết Dĩnh than thầm, nàng thật sự thông mình.
Các nàng đều không có nghĩ ra, là mẫu thân chỉ điểm mới biết.
Hạ Tuyết Dĩnh kéo tay Vân Nhiễm: "Vân Nhiễm, ngươi thật sự là thông minh, thật khác so với trước."
Hạ Tuyết Dĩnh nhắc tới chuyện cũ, Lam Tiểu Lăng đẩy đẩy nàng, nhắc đến mấy chuyện đó làm gì, không phải là làm khó người khác sao?
Vân Nhiễm thật ra không để tâm, những chuyện đó đều không phải do nàng làm, hơn nữa biết sai mà sửa, hiện tại nàng không phải đã sửa đổi rồi sao.
Vân Nhiễm thản nhiên lê tiếng: "Không sao, đều là những chuyện đã qua, ta bị người khác che mắt lợi dụng, cũng may còn kịp thời tỉnh ngộ."
"May mắn ngươi đã tỉnh ngộ, bằng không đã bị người khác hãm hại cả đời."
"Đúng vậy, việc này cũng chứng tỏ người rất thông mình, nếu không đã bị người ta lừa gạt cả đời."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, thẳng một đường tới Trường Xuân hiên nơi hôm nay trưởng công chúa tổ chức yến hội.
Trường Xuân hiên nằm ở một nơi bằng phẳng trên sườn núi, trong viện đều là cỏ, tùy tiện cũng có thể hoa viên nhỏ, hôm nay khách nhân rất nhiều, cho nên yến hội liền được tổ chức ở Trường Xuân hiên, lại gặp đúng ngày cảnh xuân tươi đẹp, vừa ngắm hoa thưởng thức ca múa, quả thật không tệ.
Vân Nhiễm tiến vào Trường Xuân hiên, phía sau Vân vương phi đã có phu nhân đi qua đón, lại có vài tiểu thư có giao tình với Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh tiến đến, những người này đối với Vân Nhiễm rất khách khí, mọi người đều cười nói tiến vào yến hội.
Không ngờ đoàn người vừa đi vài bước đã có người cản đường đi.
Chỉ thấy phía đối diện người người đều mặc hoa y mỹ phục, trên đầu mang đầy châu sai, dung mạo đều hơn người, nhìn qua cứ tưởng tiên tử xinh đẹp động lòng người. Đi đầu là quận chúa Minh Tuệ, người bên cạnh là Giang Tập Nguyệt cao ngạo vô song một thân váy hoa mai, trên nền lụa trắng hoa mai ngạo ngễ nở rộ, tương xứng với thần thái lạnh lùng cao ngạo của nàng ta, nhìn qua rất nổi bật.
Giang Tập Nguyệt rất có khiếu chọn trang phục, lần trước giao thủ ở Tứ Phương Quán khiến Vân Nhiễm biết nữ nhân này tâm kế thâm sâu lại hay ghi hận, chỉ vì một câu nói mà không tiếc thân tự hạ độc, đủ ngoan độc tàn nhẫn.
Bên cạnh quận chúa Minh Tuệ còn có Mai Nhược Hàm mặc một thân váy vân mây, áo choàng mềm mại, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy quý khí, chẳng qua bên trong còn mang theo một chút điêu ngoa tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết nữ nhân này không phải chủ tử dễ hầu hạ.
Ngọa trừ hai người này cũng còn hai nữ tử khác thu hút, một người là Triệu Thanh Nghiên tú lệ, nàng ta đang cùng một nữ tử khác nói chuyện phát ra tiếng cười, Triệu Thanh Nghiên luôn tự cho mình là thanh cao không dễ dàng cùng người khác thân cận, người như thế nào có thể khiến nàng ta thân thiết như vậy?
Vân Nhiễm đánh giá nữ tử đang nói chuyện với Triệu Thanh Nghiên, dáng người đầy đặn, mặt nhỏ dài, mặc váy yên hà áo phỉ thúy, trên đầu căm cây trâm phượng hoa lệ, lay động lòng người, nhan sắc nàng ta cũng không quá nổi bật giữa môt giàn mỹ nữ, nhưng nàng ta lại làm ra vẻ cao cao tại thượng không muốn người khách tới gần, khiến người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của nữ nhân này, bỗng Vân Nhiễm có một chút cảm giác quen thuộc, nàng biết nữ nhân này là ai.
Công chúa của tiên đế, muội muội của tân đế, công chúa tĩnh an Sở Như Ngọc, ba năm không gặp, nàng ta đầy đặn hơn, hiện nay nàng ta được nuôi dưỡng dưới danh nghĩ của Thái Hậu, tuy rằng nhan sắc bình thường nhưng cũng là công chúa hoàng thất, thân phận tôn quý, cho nên vẫn có người muốn nịnh bợ.
Vân Nhiễm còn đang mải đánh giá, phía đối diện sắc mặt quận chúa Minh Tuệ khó coi tức giận: "Vân Nhiễm, nghe nói hôm trước ở Tứ Phương Quán ngươi rất kiêu ngạo?"
Vân Nhiễm hoàn hồn, ý cười nhàn nhạt mở miệng: "Quận chúa nói sai rồi, kiêu ngạo không phải Vân Nhiễm mà là một người khác."
Người nàng muốn nói là Giang Tập Nguyệt, nàng ta dám khiêu khích nàng, nàng không thể không tiếp chiêu, nữ nhân này rõ ràng không xem nàng ra gì.
Phía sau Vân Nhiễm, Lam Tiểu Lăng nghe quận chúa Minh Tuệ nói cũng biết đám người Giang Tập Nguyệt đã kể chuyện ở Tứ Phương Quán cho quận chúa, cũng không quên thêm mắm dặm muối, cho nên quận chúa mới tìm Vân Nhiễm gây sự.
Lam Tiểu Lăng căm tức nhìn Giang Tập Nguyệt phía đối diện: "Giang Tập Nguyệt, miệng của ngươi cũng thật rảnh? Có muốn trước mặt mọi người ta nói ra chuyện ngươi không giữ lời."
Ngày đó, Lam Tiểu Lăng thắng được ngọc kỳ lân ba ngàn lượng, nhưng sau đó Tứ Phương Quán bị Yến quận vương niêm phong, ngọc kỳ lân của nàng sao mà cầm ra được, cho nên nàng cái gì cũng không được, nữ nhân này thiếu nàng một món tiền cược còn chưa thực hiện. Giờ còn đi nói linh tinh, thật không biết xấu hổ.
Giang Tập Nguyệt vừa nghe Lam Tiểu Lăng nói, lại thấy bốn phía không ít người đang nhìn nàng, bình tĩnh mở miệng: "Lam Tiểu Lăng, chuyện kia đã kết thúc ngươi không cần cố tình gây sự."
Lam Tiểu Lăng nghe xong liền bật cười quái dị: "Hừ, Giang Tập Nguyệt ngươi có biết xấu hổ không, là người thất hứa không thực hiện đánh cuộc, giờ lại đổ cho ta cố tình gây sự, ta cũng không muốn gây chuyện, nhưng ngươi vì sao lại đem chuyện Tứ Phương Quán, còn nói quận chúa Trường Bình thật kiêu ngạo, rõ ràng ngươi kiêu ngạo chính là ngươi, ngươi tuy là tiểu thư phủ Tuyên Bình hầu nhưng đừng quên quận chúa Trường Bình là nhất phẩm quận chúa do tiên đế sắc phong, khi nào thì đến lượt ngươi khiêu khích gây sự, chứng minh ngươi còn kiêu ngạo hơn so với quận chúa.
Lam Tiểu Lăng bừng bừng khí thế nói ra làm Giang Tập Nguyệt tức giận mặt đen sì, khuôn mặt luôn luôn cao ngạo có chút vẹn veo, bốn phía có không ít người đang nhìn về bên này, cũng có không ít người đi lại.
Có điều quận chúa Minh Tuệ lại mở miệng nhìn Lam Tiểu Lăng hư lạnh, "Lam Tiểu Lăng, ngươi câm miệng cho ta, chuyện này thì có quan hệ gì tới ngươi."
Lam Tiểu Lăng định cùng quận chúa Minh Tuệ nói rõ phải trái, lại bị Vân Nhiễm ngăn lại, nàng ta là quận chúa, còn có trưởng công chúa sủng ái, lại được hoàng đế che chở, Lam Tiểu Lăng chóng lại Minh Tuệ quận chúa, ắt sẽ bị nàng ta báo thù, Tiểu Lăng là bằng hữu của nàng, tự nhiên nàng không muốn bằng hữu bị thiệt.
"Quận chúa Minh Tuệ muốn thay Giang tiểu thư ra mặt?" Vân Nhiễm ôn hòa khẽ cười nhìn quận chúa Minh Tuệ, ánh mắt bình tĩnnh, quận chúa Minh Tuệ giống như bị kích động, căm tức khó thở chỉ tay vào Vân Nhiễm
"Vân Nhiễm, phủ trưởng công chúa chúng ta không chào đón ngươi, ngươi nhanh lăn đi cho bản quận chúa."
Có không ít phu nhân đều có thái độ với quận chúa Minh Tuệ, người ta là quận chúa Trường Bình, là khách, sao có thể đuổi khách trước mặt người khác, huống chi người ta cũng không có làm gì, từ đầu đến giờ vẫn hào phóng khéo léo, không có điểm nào không tốt, ngược lại quận chúa Minh Tuệ kiêu ngạo, thái độ ương ngạnh thật sự làm người ta mất vui.
Trong lòng một số vị phu nhân đã có chủ ý, sẽ không để con mình cưới quận chúa Minh Tuệ làm thê, nàng ta cũng chỉ là một quận chúa của phủ trưởng đại công chúa, cũng không phải công chúa, không cao quý đến mức phải nhẫn nhịn cưới một con cọp mẹ về nhà, nhà bọn họ không cần nữ nhân như vậy.
Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, phía sau đã vang lên thanh âm: "Quân Dao, ngươi làm cái gì vậy?"
Một đạo thân ảnh uyển chuyển thướt tha đi tới, một thân cung trang vừa vặn, áo văn vân, váy song điệp hí thủy, ôn nhuận, uyển chuyển hàm xúc, hấp dẫn không ít các vị phu nhân, mọi người phát hiện ra nàng là công chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch, càng lớn càng đoan trang khéo léo. Thân là công chúa trên người mang theo khí chất tôn quý ôn hòa, thật sự là hiếm có, ở đây có không ít phu nhân nổi lên ý định, các bà tình nguyện cưới về một cành vàng lá ngọc không được sủng cũng không nguyện ý muốn cưới quận chúa Minh Tuệ điêu ngoa bốc đồng.
Công chúa An Nhạc đến trước mặt quận chúa Minh Tuệ và Vân Nhiễm lên tiếng: "Quân Dao, hôm nay là sinh thần của bác, người tới là khách, người đừng làm chậm trễ khách nhân."
"Ngươi?" quận chúa Minh Tuệ có chút tức giận, nhưng đối với công chúa An Nhạc lại không dám phát hỏa, bởi vì nàng ta chân chính là lá ngọc cành vàng, so với quận chúa cao hơn một bậc.
Quận chúa Minh Tuệ im lặng không lên tiếng, phía sau nàng công chúa Tĩnh An lại lạnh lùng mở miệng: "Lúc trước nghe thái giám trong cung nói, hoàng tỷ thân thiết với quận chúa Trường Bình, ta còn không tin, hóa ra lại là sự thật."
Công chúa Tĩnh An vừa nói, quận chúa Minh Tuệ cùng đám người Giang Tập Nguyệt liền không vui, thì ra là thế, các nàng còn đang không hiểu vì sao công chúa An Nhạc tự nhiên chạy tới làm gì, nguyên lai là vì giúp quận chúa Trường Bình.
Trước kia công chúa An Nhạc cũng không tệ, bây giờ lại như vậy.
Đám người Giang Tập Nguyệt hiện lên vẻ khinh bỉ, Sở Thanh Dịch làm ngơ như không thấy, quay đầu cười với Vân Nhiễm.
"Trường Bình, ngươi đừng để ý lời của Quân Dao, nàng ta chỉ là tính tình tiểu hài tử, hôm nay ngươi là khách do bác mời tới, sao có đạo lý đuổi khách đi."
Vân Nhiễm nhìn Sở Thanh Dịch, nàng biết Thanh Dịch muốn giúp mình, hôm nay là sinh nhật của công chúa, cho dù quận chúa Minh Tuệ cố tình gây sự, nhưng nếu nàng thật sự phất tay áo rời đi, trưởng công chúa có thể sẽ ghi hận với nàng. Nàng cũng có nghe nói đến vị trưởng công chúa này, nghe nói trước mặt Thái Hậu bà vẫn có thể càn quấy, có đôi khi Thái Hậu cũng không có biện pháp trị bà, huống chi là nàng.
Vân Nhiễm cười gật đầu: "Không có việc gì, quận chúa Minh Tuệ sở dĩ tức giận là vì trước đây chúng ta từng có va chạm, ta không trách nàng."
Hai người kẻ tung người hứng trước mặt quận chúa Minh Tuệ, khiến nàng ta cảm thấy tức nghẹn thở, lửa giận phát tới Vân Nhiễm.
"Vân Nhiễm, tiểu tiện nhân, dựa vào cái gì không trách ta, là ta trách ngươi, ngươi lại có gan bán đấu giá đồ của Yến Kỳ, bản quận chúa bảo ngươi giao ra ngươi lại không đồng ý, rõ ràng là đối địch với bản quận chúa, cùng phủ trưởng công chúa là địch, cút, nơi này không chào đón ngươi."
Bốn phía sắc mặt mọi người đều khó chịu, quận chúa này thật sự không biết xấu hổ, chuyện như vậy cũng có thể nói ra trước mặt mọi người. Yến Quận vương là gì của nàng ta, dựa vào cái gì phải giao cho nàng ta, hơn nữa cuối cùng khăn tay cũng trả về trong tay Yến quận vương sao, đó là đồ của người khác, thật sự không biết liêm sỉ.
Không it người nhỏ giọng nói thầm, trưởng công chúa Phùng Dực cuối cùng cũng nhận được tin tức, biết nữ nhi này cùng quận chúa Trường Bình gây chuyện, dẫn theo hạ nhanh đi đến, bà đang phân phó hạ nhân chuẩn bị yến hội, không nghĩ bên này nữ nhi liền gây chuyện. Trưởng công chúa cực kỳ tức giận, vừa tới nơi đã trách cứ nữ nhi nhà mình.
"Phượng Quân Dao, ngươi đang làm gì, quận chúa Trường Bình là do đích thân ta mời, ngươi phái tiếp đón cẩn thận cho ta."
"Mẫu thân, ta?" Quận chúa Minh Tuệ luôn được trưởng công chúa sủng, nhưng bây giờ bà lại không cho nàng thể diện, bởi Vân Nhiễm không phải là người khác, nàng là đích nữ phủ Vân vương, là nhất phẩm quận chúa do tiên đế sắc phong, địa vị không hề kém so với nữ nhi, hơn nữa nàng ta còn được vương gia sủng ái, hôm nay vừa ra tay nàng đã tặng lễ vật xa xỉ, Quân Dao đắc tội người nào cũng được, chỉ Vân Nhiễm là không được.
Công chúa Phùng Dực trừng mắt nhìn Minh Tuệ nhìn nàng, quát lên: "Câm mồm, nói thêm một câu nữa, ta sẽ phạt người cấm cửa ba tháng không cho ra ngoài."
Lời vừa nói ra, quận chúa Minh Tuệ không dám lên tiếng, trưởng công chúa lại quay sang nhìn Vân Nhiễm ôn hòa nói: "Trường Bình ngươi đừng tức giận, Dao nhi là do ta quá chiều nên sinh hư, về sau nàng sẽ không tùy tiện tìm ngươi gây chuyện, ta hy vọng các ngươi kết thành bằng hữu."
Vân Nhiễm không nói gì, chuyện này có thể sao, nhìn bộ dáng quận chúa Minh Tuệ đang hận không thể cắn chết nàng, sau này có thể làm bằng hữu sao, nàng không cần loại bằng hữu như vậy, nhưng trưởng công chúa đã lên tiếng, nàng cũng không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu cười: "Dạ."
Vân Nhiễm đánh giá trưởng công chúa, làn da trắng như sứ, tuy rằng tuổi tác không nhỏ, nhưng vẫn như một tiểu mỹ nhân, dáng người cao gầy, ngũ quan diễm lệ, hơn nữa trang điểm tỉ mỷ nhìn thế nào cũng không thấy già, đứng với Phượng Quân Dao người khác sẽ tưởng bọn họ là tỷ muội.
Trưởng công chúa nghe Vân Nhiễm trả lời, vừa lòng gật đầu, nhìn về phía công chúa An Nhạc: "Dịch Nhi, thay ta chăm sóc Trường Bình."
"Dạ, bác."
Công chúa An Nhạc gật đầu, trưởng công chúa lại nhìn nữ nhi nhà mình lạnh lùng quát: "Còn không mau đi đón tiếp khách nhân."
"Dạ, mẫu thân," quận chúa Minh Tuệ ủy khuất trả lời, nghĩ đến mẫu thân luôn sủng ái mình, hôm nay ở trước mặt mọi người lại trách cứ mình, quận chúa Minh Tuệ lại càng hận Vân Nhiễm, nàng sẽ không bỏ qua cho tiện nhân này.
Quận chúa Minh Tuệ đón tiếp người bên cạnh cùng nhau rời đi, các vị phu nhân cũng tản ra, tán ngẫu với nhau, cũng có người đến nói chuyện với trưởng công chúa.
Vân Nhiễm cùng công chúa An Nhạc, còn có Lam Tiểu Lăng và Hạ Tuyết Dĩnh đi đến một góc sân, vừa đi vừa nói chuyện.
"Về sau ngươi cách xa nàng một chút, nàng ta chính là cố tình gây sự." Công chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch lên tiếng, Vân Nhiễm cười khẽ: "Ta đã chọc đến nàng ta, cho dù ta có trốn nàng ta cũng sẽ tìm ta gây chuyện?"
Vân Nhiễm nói xong, công chúa An Nhạc lại thở dài: "Tóm lại ngươi cẩn thận một chút, hoàng huynh rất thương yêu Quân Dao, nếu ngươi cùng nàng gây chuyện đến gặp hoàng huynh, chỉ sợ hoàng huynh sẽ phạt ngươi.
"Cho dù muốn phạt cũng phải có lý do?Hoàng thượng cũng là minh quân. Ta không tin ngươi sẽ không hỏi rõ trắng đen liền phạt Vân Nhiễm."
Lam Tiểu Lăng sảng khoái nói, mặt mày rạng rỡ, không lo lắng Vân Nhiễm sẽ bị phạt.
Hạ Tuyết Dĩnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, Vân Nhiễm cũng không có trêu chọc quận chúa Minh Tuệ, đều là nàng ta gây chuyện, cho dù có tới gặp hoàng thượng phân xử, hoàng thượng cũng không phạt được Vân Nhiễm."
Công chúa nhìn các nàng, suy nghĩ một chút cũng đồng suy nghĩ như vậy.
Hoàng huynh là minh quân, sẽ không tùy tiện phạt người, sủng quận chúa Minh Tuệ không có nghĩa là để nàng ta tùy ý lầm xằng làm bậy.
"Muốn nói đến gây sự, ương ngạnh, ai có thế sánh bằng ngươi, ta còn nhớ lúc trước, đến thế tử phủ quốc công Tần Dục Thành ngươi cũng thường xuyên đánh, gặp một lần đánh một lần."
Sở Thanh Dịch nhớ đến chuyện quá khứ, không khỏi trêu chọc Vân Nhiễm.
Lam Tiểu Lăng vừa hồi kinh, nên cũng không biết chuyện của Vân Nhiễm, cho nên nghe nàng ta nói không khỏi mở to mắt, tò mò hỏi: "Thật hay giả vậy, có nói quá nên không? Thật sự không thể tưởng tượng được."
Vân Nhiễm hiện tại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các, không thể tưởng tượng được bộ dáng nàng kiêu ngạo ương ngạnh sẽ thế nào, chán ghét giống quận chúa Minh Tuệ sao?
Hạ Tuyết Dĩnh cười duyên lên tiếng: "Ngày trước Vân Nhiễm kiêu ngạo có thể sánh ngang quận chúa Minh Tuệ, nàng ta vừa bất hòa đã muốn động thủ, không biết bao nhiêu tiểu thư công tử trong thành đã bị nàng đánh."
Lam Tiểu Lăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ngắm trái ngắm phải cũng thấy không hiểu làm thế nào từ một người kiêu ngạo ương ngạnh lại biến thành một tiểu thư dịu dàng như vậy.
"Đừng nói thế tử phủ Tần quốc công, hoàng tử hoàng thất chúng ta cũng không dám trêu chọc nàng, phải rồi, chính ta trước đây cũng bị nàng đánh."
Công chúa An Nhạc nhắc tới chuyện cũ lại cảm thán, lần đó hại nàng thiếu chút nữa mất mạng.
Nhưng mà nàng cũng không nói sự thật, tực tế lần đó là do nàng trượt chân ngã xuống ao, nàng lại hãm hại Vân Nhiễm nói nàng ta đẩy nàng, hại Vân Nhiễm bị người khác chế nhạo, mọi người đều gọi nàng là tiểu ma nữ vô pháp vô thiên.
"Ngươi còn dám nói, lần đó là ngươi tự mình ngã xuống ao, thế nhưng còn đổ cho ta."
Vân Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn công chúa An Nhạc, Thanh Dịch mím môi cười, trong lòng hoài niệm quá khứ tuy phụ hoàng không sủng ái nàng nhưng tốt xấu nàng còn có phụ hoàng, cho nên không ai dám khi dễ nàng, nhưng từ khi phụ hoàng qua đời, Thái Hậu cũng hoàng thượng đều xa lánh nàng, trong cung thái giám đối với nàng cũng không nhiệt tiền, Sở Thanh Dịch buồn bực nhưng lại bị tiếng kêu sợ hãi của Lam Tiểu Lăng đánh gãy, Lam Tiểu Lang kinh ngạc giơ ngón tay cái về phía Vân Nhiễm: "Hóa ra trước đâu Nhiễm Nhi lợi hại như vậy, bội phục, bội phục."
Hạ Tuyết Dĩnh cùng các vị tiểu tư đều nở nụ cười, náo nhiệt thành một đoàn.
Vài người đang nói cười, quận chúa lại dẫn vài người lúc nãy đi tới, "Trường Bình, chúng ta các cược một lần được không?"
Vân Nhiễm nâng mắt thản nhiên hỏi: "Cược như thế nào?"
"Đua ngựa, nếu ta thua, ta sẽ xin lỗi ngươi, về sau cũng không tìm ngươi gây sự."
Quận chúa Minh Tuệ mỉm cười, Vân Nhiễm tin tưởng nàng ta có điểm mờ ám, xem vẻ mặt nàng rõ ràng là đã có chủ ý.
Theo đạo lý nàng không nên đáp ứng, biết rõ đối phương có âm mưu còn nhận lời, thật sự là không có đầu óc.
Nàng không lên tiếng, Giang Tập Nguyện ở phía sau quận chúa lại lên tiếng: "Quận chúa Trường Bình là đang sợ hãi đi, khi ở Tứ Phương Quán không phải ngươi trâu lắm sao, sao bây giờ lại sợ sệt như vậy.
Lam Tiểu Lăng trừng mắt nhìn Giang Tập Nguyệt, châm chọc: "Giang Tập Nguyệt, ngươi có chuyện gì, về sau chỗ nào có ta người bớt nói đi, nếu không ta sẽ bắt người thực hiện cá cược."
Giang Tập Nguyệt căm tức, nhưng cũng không dám lên tiếng, nàng ta sợ Lam Tiểu Lăng nhắc tới chuyện cá cược.
Quận chúa Minh Tuệ tươi cười, vẻ mặt hiền lành làm ra vẻ tốt tính: "Trường Bình, mẫu thân ta đã nói muốn chúng ta làm bằng hữu với nhau, chúng ta nên thân thiết hơn mới phải, kỳ thật đua ngựa cũng không có gì đáng sợ, nếu ngươi thua ngươi cũng xin lỗi ta, bỏ qua chuyện cũ về sua chúng ta sẽ là bằng hữu."
Không có chuyện tự dưng ân cần không tặc chính là trộm.
Có không ít người đang để ý động tĩnh bên này, nếu Vân Nhiễm cự tuyệt chứng tở nàng nhỏ nhen không muốn bỏ qua cho người khác, hơn nữa nàng cũng muốn biết nữ nhân này có chiêu gì.
Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, công chúa An Nhạc lại khẽ nắm tay nàng, viết chữ cẩn thận có kế.
Vân Nhiễm dĩ nhiên biết là có âm mưu, nhưng nàng cùng muốn biết quận chúa Minh Tuệ có thể xuất ra âm mưu dạng gì, huốn hồ nàng ta đã nói đến mức này, nàng cũng không nên từ chối.
Vân Nhiễm chậm rãi đứng dây, cười tự nhiên gật đầu: "Được, nếu quận chúa Minh Tuệ đã có nhã hứng, chúng ta liền chơi một chút."
Ánh mắt Phượng Quân Dao chợt lóe lên tia đắc ý, trong lòng hừ lạnh, Vân Nhiễm hôm nay ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi thật tốt, hơn nữa còn làm cho nam nhân khác nhìn xem ngươi thê thảm như thế nào.
Nghĩ vậy mặt Phượng Quân Dao cười càng thêm rạng rỡ, cùng Vân Nhiễm đi tới trường đua ngựa.
Phủ đệ của trưởng công chúa nằm lưng chừng núi, một bên dùng để xây phủ, một bên khác dùng để xây trường đua ngựa, bình thường rất nhiều người đều thích tới nơi này đua ngựa.
Hôm nay là sinh thần trưởng công chúa, có không ít nam nhân đang ở trường đua ngựa, Vân Nhiễm chưa tiến vào, đã nghe thấy Đường Tử Khiên kêu gào.
"Yến Kỳ, chúng ta đua một lần có được không?"
Đáng tiếc người nào đó không thèm để ý tới hắn, bốn phía lại có người lên tiếng trả lời: "Đường Tử Khiên, Yến quận vương không muốn, ta và ngươi đua một lần được không?"
Đám người Vân Nhiễm đi vào, lập tức thu hút sự chú ý của nam nhân, bên trong trường đua ngựa đặt một dãy bàn, vài nam nhân đang ngồi uống trà xem người khác đua ngựa, chỉ là trò chơi nhưng vẫn có phần hưởng, lớn có thể lến đến ngàn lượng bạc, nhỏ thì miếng ngọc bội, còn có cả đồ dùng của nữ nhân quý tộc tiểu thư, rất kích thích.
Một đám nam nhân chơi có chút buồn tẻ, lại nhìn thấy một đoàn thiên kim tiểu thư đi tới, người nào người nấy lại bừng bừng nhiệt huyết như gà chọi, tất cả đều nhìn về hướng đó, quả nhiên toàn hoa thơm cỏ ngọt, đẹp mắt không tả xiết, người người đều là tiểu thư quý tộc nổi danh ở Đại Tuyên.
Vân nhiễm nâng mắt nhìn, bắt gặp không ít người quen, Định vương Sở Dật Lâm, Định vương thấy Vân Nhiễm nhìn hắn nâng chén trà trong tay lên xem như chào hỏi, giống như chuyện hôm quan Vân Nhiễm cự tuyệt hắn chưa từng xảy ra, Vân Nhiễm cũng nhẹ gật đầu xem như chào hắn, lại nhìn những người khác, ngoài Định vương còn có thế tử phủ quốc công Tần Dục Thành, Đường Tử Khiên phủ hộ quốc tướng quân, thế tử phủ Cẩm thân vương Sở Hạo Văn, tiểu vương gia Sở Tuấn Nghiêu của phủ Tiêu Diêu vương, tất cả đều là nhân vật quyền quý trong kinh thành.
Có điều một đám nam nhân tuấn tài đứng cùng một chỗ cũng không che lấp được hào quang của một người, hắn lười biếng tựa vào ghế dựa, trong tay bưng một chén trà bạch ngọc, sương khói lượn lờ, khiến khuân mặt hắn trở nên huyền ảo, khóe môi là nụ cười ôn nhuận, ẩn trong làn khói, như một đóa thanh liên không nhiễm một hạt bụi, thanh khiết làm cho người ta không dám tới gần, sợ làm mất vẻ hoàn mỹ.
Không ít nữ nhân đều nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, trong lòng thẹn thùng, tâm quận chúa Minh Tuệ lại nhộn nhạo như con nai chạy loạn, theo bản năng tiến về phía Yến Kỳ, muốn cùng trò chuyện với hắn, bất quá Yến Kỳ chỉ liếc mắt một cái, rồi sau không nhìn nữa, sắc mặt hắn bình thường nhưng trong lòng lại căm tức dị thường, chỉ cần nhớ tới chuyện buổi tối hôm đó, hằn liền bực mình thất thố, rõ ràng là yêu nữ kia nổi điên, cuối cùng lại là hắn chạt trối chết, hắn nên giáo huấn nữ nhân điên khùng này thật tốt mới được.
Yến Kỳ hạ quyết tâm, hôm nay có cơ hội nhất định phải dạy giỗ nữ nhân điên này, khiến nàng về sau không dám tùy tiện đụng chạm hắn.
Cách đó không xa, ánh mắt Vân Nhiễm khẽ cười, hừ lạnh, Bạch Liên hoa quả nhiên mê hoặc người, làm quận chúa Minh Tuệ chìm đắm tới mức quên cả chuyện chính, nàng cũng không có hứng lại đây làm hoa si.
"Quận chúa Minh Tuệ."
Vân Nhiễm kêu lên, làm Phượng Quân Dao hoàn hồn, âm thầm buồn bã sao Vân Nhiễm lại gọi nàng, bất quá nàng cũng nhớ tới chuyện chính của ngày hôm nay.
Quận chúa Minh Tuệ vỗ vỗ tay, muốn thu hút sự chú ý của mọi người, ôn nhu lên tiếng.
"Ta cùng quận chúa Trường Bình đua ngựa, trước đây chúng ta có chút chuyện không vui, cho nên đây là trận thi đấu hữu nghị, nếu ai thua phải xin lỗi người kia. Quận chúa Minh Tuệ nói xong còn âm thầm liếc nhìn về phía nam tử tao nhã phảng phất trong khói trà, đáng tiếc Yến Kỳ không nhúc nhích, lười nhác thưởng trà.
Phượng Quân Dao hơi thất vọng, trong lòng suy nghĩ, khi nào thì Yến Kỳ liếc nhiền nàng một cái, không phải chỉ cần chân thành kiên trì thôi sao, nàng đã đợi ba năm, theo đuổi hắn ba năm cũng không được hắn chú ý, chẳng lẽ cả đời nàng đều không chờ được nam nhân này nhìn đến sao?
Không, nàng không cam lòng.
Phượng Quân Dao thu hồi tầm mắt nhìn đám nam nhân phía sau, cao giọng nói: "Có ai tình nguyện làm trọng tài cho chúng ta không?"
Đường Tử Khiên lập tức trả lời: "Để ta đi."
Quận chúa Minh Tuệ cũng không thích hắn, nhưng hắn đã lên tiếng nàng ta cũng không tiện từ hôi, cuối cùng gật đầu: "Được."
Đường Tử Khiên đứng dậy nhìn mọi người: "Mọi người có hứng thú đặt cược không, chúng ta cược là quận chúa Trường Bình thắng hay là quận chúa Minh Tuệ thắng,"
Mọi người đều hào hứng, nhị công tủ phủ Nguyễn thượng thư dẫn đầu, "Hay, cược, ta cá quận chúa Minh Tuệ thắng, tiền cược là một ngàn lượng."
Nguyễn Đình nói xong còn nhìn quận chúa cười cười, Quân Dao rất hài lòng.
Trường đua ngựa lập tức sôi động náo nhiệt, rất nhiều người đều tham gia cá cược ngay cả Lam Tiểu Lăng Hạ Tuyết Dĩnh cũng tham gia, các nàng cùng công chúa An Nhạc đều cược Vân Nhiễm thắng, ngược lai Mai Nhược Hàm cùng đám người Giang Tập Nguyệt đặt quận chúa Minh Tuệ thắng, hai bên đối chọi nhau gay gắt.
Đường Tử Khiêm nhìn Vân Nhiễm lớn tiếng: "Vân Nhiễm, ta đặt ba ngàn lượng, cược người thắng, ngươi đừng làm mất tiền của ta."
Tần Dục Thành cũng lên tiếng: "Ta cũng đặt ba ngàn lượng cược quận chúa Trường Bình thắng."
Quận chúa Minh Tuệ tái mặt, cắn răng, các ngươi ngại nhiều tiền, vậy cho các ngươi thua sáng mắt.
Minh Tuệ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: "Chúng ta đi chọn ngựa đi, sau đó đổi bộ quần áo khắc, nếu không có, chỗ của ta có."
"Vậy làm phiền." Thật ra hôm nay Vân Nhiễm cũng mang theo một bộ quần áo để thay đổi, nhưng đó cũng chỉ là quần áo bình thường, không phải trang phục cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể dùng trang phục của quận chúa.
Hai người đi theo hạ nhân tới trường đua chọn ngựa, chờ chọn được ngựa, lại đi thay đổi trang phục cưỡi ngựa.
Vân Nhiễm kiểm tra cẩn thận rồi mặc trang phục cưỡi ngựa lên người, cũng không phát hiện có điểm gì nghi vấn, nên yên tâm mặc vào, rồi cùng quận chúa Minh Tuệ đi ra. Phượng Quân Dao tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh nhưng dung nhan rất xuất sắc, cao gầy, diễm lệ, mặc bộ y phục màu đỏ trông tiêu sái, phiêu dật, trên đầu bỏ đi trâm cài, tóc buộc đơn giản, tư thế oai hùng hiên ngang, hấp dẫn không ít người thầm mến mộ.
Vân Nhiễm tuy rằng khuôn mặt bình thường, nhưng khí chất tao nhã thong dong, mặc một thân kỵ mã màu lục, hơi rộng một chút, vì quận chúa Minh Tuệ cao hơn so với nàng, nhưng nhìn không khó coi, ngược lại còn có vẻ phiêu dật tiêu sái, chỉ là màu da của nàng hơi tối, cùng mà xanh quần áo khiến nhan sắc trông không có tinh thần, vài người trong lòng hơi tiếc nuối, đem tầm mắt chuyển sang quận chúa Minh Tuệ.
Quận chúa Minh Tuệ thấy bốn phía đều nhìn mình, trong lòng đắc ý, Vân Nhiễm chỉ bằng ngươi muốn cùng ta đấu, rõ ràng là tìm chết, hôm nay ta sẽ khiến ngươi sụp đổ.
Vân Nhiễm cũng quận chúa Minh Tuệ, đứng ra hai đường đua rieng biệt ngựa cũng đươc dắt ra, Vân Nhiễm là con tuấn mã màu đỏ thẫm, quanh thân phát ra ánh sáng mềm mại, vó ngựa có lực vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, thỉnh thoảng cái mũi thở phì phò. Vân Nhiễm đi qua khẽ vuốt ve bờm ngựa nhìn xem có bị người động tay chân hay không, để tránh cho ngựa nổi điển, xác nhận không có mới yên lòng.
Quận chúa Minh Tuệ là một con ngựa tuyết trắng, là ngựa chuyên dụng của nàng ta, vừa nhìn đã biết là hảo mã, lúc này đang thân thiết thở phì phì về phía quận chúa.
Đường Tử Khiên đi tới quan sát hai người, thấy mọi thứ đều chuẩn bị tốt mới trầm ổn lên tiếng.
"Tốt rồi, mỗi người đứng về vị trí và đường riêng."
Quận chúa Minh Tuệ và Vân Nhiễm gọn gàng lên ngựa, dáng người tiêu sái, đàng hoàng, hai người vừa động các nam nhân đã nhìn ra bọn họ đều là người biết cưỡi ngựa, Vân Nhiễm tuy rằng mất đi công lực, nhưng đua ngựa cũng không làm khó được nàng.
Đường Tử Khiên nhìn hai người chuẩn bị tốt, nhanh chóng hô: "Bắt đầu."
Hai con tuấn mã đỏ trắng như cung tên bắn ra ngoài, phía sau đường biên Mai Nhược Hàm dẫn đầu hô: "Phượng tỷ tỷ cố lên,"
Mai Nhược Hàm vừa ra lên tiếng có không ít thiên kim tiểu thư cũng phụ họa theo: "Quận chúa cố lên."
Lam Tiểu Lăng thấy vậy cũng lớn tiếng kêu: "Vân Nhiễm cố lên, Vân Nhiễm cố lên."
Đường Tử Khiên theo sát nàng hô to: "Trường Bình cố lên, bạc của bản công tử đặt trên người ngươi, nếu ngươi thua phải đền bạc cho ta.
Đường Tử Khiên vừa dứt lời, Lam Tiểu Lăng bất mãn trừng mắt với hắn: "Đường đại nhân, thế là không công bằng, Vân Nhiễm cũng không bắt ngươi đặt nàng ấy thắng, dựa vào đâu nàng ý thua phải bồi thường cho ngài."
Đường Tử Khiên đưa mắt nhìn Lam Tiểu Lăng đang mắt đao mày kiếm, vẻ mặt cười cười nói: "Lam tiểu thư, đây là ta đang cổ vũ nàng ta, ngươi không biết sao, ta kêu như vậy nàng ta mới có động lực?"
Hạ Tuyết Dĩnh ở đằng sau nhìn Lam Tiểu Lăng đang đấu võ mồm với Đường Tử Khiên đẩy nàng một cái: "Đường đại nhân, Vân Nhiễm sẽ không thua, nhanh cổ vũ cho nàng."
Khắp nơi mọi người đều gia nhập cổ vũ, không ít công tử đang ngồi cũng đứng dậy đi đến đường biên trường đua để quan sát.
Đương nhiên cũng có một số người bất động, hơn nữa lan can trước mặt bọn họ cũng không có ai dám đứng, ai dám ngăn cản Yến quận vương, Định vương cùng thế tử phủ Cẩm thân vương, còn có tiểu vương gia của Tiêu vương phủ, đều là hoàng thân quốc thích.
Mọi người đang cổ vũ nhiệt tình, xa trên đường đua, ngựa của Vân Nhiễm bỗng dưng kích động giơ cao chân trước, muốn đem Vân Nhiễm hất xuống ngựa.
Biến cố đến quá nhanh , người khác còn chưa kịp phải ứng, bên ngoài trường đua đã có một đạo thân ảnh lắc mình đứng lên, bay lên lưng ngựa lao thẳng vào đường thua.
Mọi người ở bên ngoài quan sát tình hình, lại bàn tán.
"Sao lại thế này? Ngựa của quận chúa Trường Bình hình như nổi điên."
"Đúng vậy."
"Người lên ngựa đi cứu là Định vương điện hạ thì phải."
Lúc trước người nhanh như chớp lao ra đúng là Định vương Sở Dật Lâm.
Ngoài Sở Dật Lâm người khác đều bất động, Định vương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ai dám nhúng tay vào.
Cách đó không xa nam tử kia vẫn nhàn nhã uống trà dáng vẻ hóng gió thưởng trăng, ngoại trừ thủ hạ thân tín Trực Nhật cùng Phá Nguyệt, không ai để ý thấy bàn tay hắn khẽ nắm lại.
Hai người bọn họ liếc chủ tử, đoán chủ tử vừa rồi có chút buồn bực lo lắng, đây là có chuyện gì vậy?
Cẩn thận xem xét lại, cũng không thấy có chỗ nào bất ổn, chủ tử nhà mình vẫn ung dung thanh nhã, trên khuôn mặt tinh xảo như liên là nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt quan sát chuyện tình phát sinh trên đường đua, trong ánh mắt hiện lên vẻ hơi lo lắng.
Trên đường đua, Vân Nhiễm xảy ra sự cố bất ngờ, mà quận chúa Minh Tuệ lại không có việc gì, chạy nhanh về phía trước, nàng ta cười đắc ý, trong lòng hừ lạnh, Vân Nhiễm ngươi cũng có ngày hôm nay.
Vân Nhiễm cũng biết con ngựa này bị hạ độc, rõ ràng nàng đã kiểm tra kỹ càng không phát hiện có dấu vết bị động chân động tay, sao giờ lại phát cuồng.
Lúc này mắt ngựa đõ ngầu càng điên cuồng hơn lúc nãy, không ngừng tung vó nâng thẳng hai chân trước lên, Vân Nhiễm suýt bị nó hất bay ra ngoài. Mắt thấy sắp bị rơi xuống, không chết cũng bị thương, nàng gắt gao nắm chặt dây cương, thân mình ép sát xuống lưng ngựa. Vân Nhiễm bất chấp nguy hiểm xuất ra tú hoa châm đâm vào mấy huyệt đạo lớn trến người con ngựa, nó lại càng điên cuồng hơn trước, nhưng kỳ lạ một lát sau lại nghe lời tung vó chạy thẳng về phía trước.
Lúc này Định vương đã thúc ngựa chạy như điên tới, vốn định trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ Vân Nhiễm đã không chế được con ngựa đang chạy thẳng về phía trước, vượt qua mặt hắn, Sở Dật Lâm đứng im tại chỗ nhìn thân ánh vừa vụt qua trong nháy mắt? Sao lại không có chuyện gì? Hắn rõ ràng đã chỉ điểm Minh Tuệ bôi thuốc mỡ lên móng ngựa, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra, bởi vì thuốc này không màu không mùi, ngựa cũng không có nổi điên ngay khi bôi thuốc, chỉ khi ngựa chạy, dược tính xâm nhập vào trong máu mới khiến độc phát tác.
Hôm nay hắn muốn thiết kế màn anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Vân Nhiễm trước mặt mọi người, hai người cưỡi chung một ngựa, tạo thành một đôi, cho dù Vân Nhiễm có muốn cự tuyệt cũng không được.
Không ngờ anh hùng không có cơ hội cứu mỹ nhân, ánh mắt Định vương trở nên thâm thúy lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro