Chương 1203: Gian Hùng Giữa Đường (Hoàn).

EDIT: morticia.

Lúc Minh Thù trở về, Thẩm Sính treo bức họa kia trong phòng, Minh Thù nhìn hắn mấy lần, Thẩm Sính thể hiện bản thân cực kỳ bình thường.

"Đại nhân, trên mặt ta dính gì à?"

Minh Thù nhìn sang chỗ khác.

Tốt nhất là tiểu yêu tinh không nhìn thấy.

Lấy trí thông minh của tiểu yêu tinh... Hình như hơi khó.

Thế là Minh Thù vui vẻ bữa tối còn ăn nhiều hơn một chén cơm.

"Đại nhân, xoa bụng cho ngươi nha?" Tay Thẩm Sính đè lên bụng Minh Thù, nhẹ nhàng xoa.

Lại không yên phận mà xoa.

Minh Thù cảm thấy phải chia phòng ngủ với tiểu yêu tinh, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày chết trên giường.

Gian hùng chết trên giường, sẽ bị người chê cười!

-

Buổi chiều nào đó, Cảnh Du đến đưa thiệp mời từ trong cung cho Minh Thù.

Cửa phòng không đóng, còn chưa đi vào đã nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

"Thẩm Sính! Ngươi nhẹ chút đi!"

"Đại nhân, ta nhẹ lắm rồi..."

Cảnh Du: "..."

Nàng đỏ mặt chạy đi thật xa, đại nhân với điện hạ quá bất lịch sự, cửa cũng không đóng.

Nhưng mà...

Trong phòng, Minh Thù nằm trên giường, Thầm Sính ở bên cạnh đấm lưng cho nàng.

Cảnh Du chờ ở bên ngoài thật lâu, không thấy thanh âm kỳ quái gì nữa, mới gõ cửa.

"Vào đi."

Cảnh Du cúi thấp đầu đi vào, không dám nhìn loạn, sợ thấy cái gì không nên thấy.

Nhưng Minh Thù nằm trên giường, Thẩm Sính ngồi bên cạnh lột nho, đút cho Minh Thù.

Hình ảnh cực kỳ ấm áp.

"Khụ khụ... Đại nhân, đây là thiếp mời trong cung, sinh nhật Hoàng phu." Thế vừa nãy đại nhân với điện hạ làm gì vậy?

"Để đó đi."

"Vâng."

Cảnh Du ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Minh Thù đưa tay cầm thiếp mời nhìn thoáng qua, là Thẩm Ngôn tự viết.

"Uầy, sinh nhật ngươi khi nào?" Minh Thù quay đầu hỏi Thẩm Sính.

"Đại nhân đến cả sinh thần ta cũng không biết?"

"Ngươi đâu có nói." Thẳng nam ra vẻ đương nhiên: "Giờ ngươi nói là ta biết."

Thẩm Sính lột nho tự ăn.

Minh Thù: "..."

Minh Thù cướp nho về.

Tiểu yêu tinh giờ lợi hại rồi, dám đoạt đồ ăn của trẫm.

Đừng tưởng bây giờ trẫm sủng ái ngươi, là ngươi leo lên đầu ta ngồi!

... Cho ngươi nhiều nhất một quả! Không! Một nửa!

Thẩm Sính vừa tức vừa buồn cười: "Trong lòng đại nhân ta còn không bằng một bàn nho?"

"Không thể so sánh."

"Sao lại không được?" Thẩm Sính nói: "Đều ăn được, ta ăn không ngon hay chơi không vui?"

Lời kịch xấu hổ như thế mà tiểu yêu tinh mặt không đổi vẫn nghiêm túc nói ra được?

Cảnh giới tối cao, trẫm còn chưa đạt tới?

Minh Thù ho một cái: "...Chưa no?"

Thẩm Sính: "..."

Tối qua hắn không đủ cố gắng?

Thẩm Sính chìm vào hoài nghi bản thân.

Để thể hiện mình cố gắng nhường nào, đêm tối Minh Thù lại bị yêu tinh tra tấn, chạy không nổi.

-

Thần yến Đoan Mộc Thư, Minh Thù mang Thẩm Sính đến điểm danh rồi về.

Kỳ tích là trong cung gặp phải Lạc Yến.

Chuyện khôi phục ký ức, Lạc Yến biểu thị tạm thời chưa có cách giải quyết.

Thẩm Sính không thích Lạc Yến, người này muốn đào góc tường hắn, chắc chắn lần trước đánh quá nhẹ, còn dám xuất hiện trước mặt nàng.

Thẩm Sính lôi kéo Minh Thù rời đi, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt với Lạc Yến.

Lạc Yến: "..."

Cái đồ tự luyến, cái đồ đáng ghét!

Thời gian sau đó trôi qua thanh thản, mỗi ngày Minh Thù đều lên triều, ngẫu nhiên làm chút chuyện, phụ tá minh quân một chút.

Đương nhiên, đa phần vẫn làm gian hùng, không có việc gì thì thích Bảo Bảo oan uổng.

Mấy đại thần phạm tội trong triều, đại khái thích Minh Thù nhất.

Ban đêm Minh Thù bồi Thẩm Sính, ngẫu nhiên thì vẽ tranh, lâu lâu ôm nhau ngắm trăng gì gì đó.

"Gần đây hình như ngươi ít nói, mang thai?"

"Phụt..." Thẩm Sính nhịn không được: "Đại nhân, ngươi nói xàm gì vậy."

Tổng tài bá đạo nâng cằm Thẩm Sính: "Ồ? Ngươi không muốn sinh con cho ta?"

Thẩm Sính: "..."

Dù Phượng Kỳ quốc là nước nữ tôn, nhưng chuyện sinh con nam nhân thật sự không làm được.

"Ta...Ta... Ta không được." Thẩm Sính ủy khuất: "Nếu ta sinh được, nhất định sinh cho đại nhân."

Minh Thù phì một tiếng bật cười, không chọc hắn nữa: "Gần đây sao vậy?"

Thẩm Sính dựa vào Minh Thù, ngón tay chọc ngực: "Chỉ thấy buồn bực trong lòng... Không có tinh thần, hình như nghỉ ngơi không đủ..."

Minh Thù nhíu mày.

Gọi Cảnh Du đi mời đại phu.

Chiến trận này khiến Thẩm Sính giật mình: "Đại nhân, ta không sao, nghỉ ngơi tốt là được rồi."

"Ngươi là đại phu? Đại phu cũng không tự xem bệnh cho mình được, ngươi tự xem được?"

Thẩm Sính: "..."

Thẩm Sính phối hợp để đại phu chẩn trị, nhưng đại phu nói hắn không có vấn đề gì, chỉ là thân thể suy yếu.

Thân thể suy yếu?

Trước đó vẫn ổn, sao lại suy yếu?

Cơ thể Thẩm Sính càng ngày càng kém, nếu không phải thái tử Đại Lương là tự tay nàng giết, nàng thấy có khi Thẩm Sính bị hạ cổ.

Ngự y trong cung đến xem thử, nói không khác gì đại phu ngoài kia.

Thân thể suy yếu.

Nhưng không có thứ gì giúp được.

Minh Thù nghĩ đến Lạc Yến, nàng viết thư cho Lạc Yến, đến lúc lấy được thư hồi âm, đã là một tháng sau.

Đây là hậu quả bọn họ ở vị diện này quá lâu.

Không thể cứu, trừ khi trở về ngay.

"Đại nhân, có phải ta sắp chết rồi không?" Thẩm Sính sắc mặt tái nhợt.

"Không." Minh Thù ngồi bên cạnh hắn: "Sinh nhật ngươi còn chưa đến, sao chết được."

Thẩm Sính nháy mắt: "Không phải đại nhân không biết sinh nhật của ta à?"

"... Ta biết." Minh Thù nói.

Sao nàng lại không biết.

Bên Lạc Yến cũng không có cách, những biện pháp hắn thử trước đó cũng không hiệu quả.

Mà Thẩm Sính cũng bắt đầu có vấn đề, không khá hơn tí nào.

Cuối cùng Lạc Yến giao cho Minh Thù một thứ, kêu nàng mang bên người, tranh thủ cùng nàng đến vị diện khác, lại nghĩ biện pháp.

Bây giờ dù bọn họ không nói rõ, nhưng quan hệ coi như kết minh.

Minh Thù vì Kỳ Ngự.

Lạc Yến vì trở về.

-

Phủ Thừa Tướng giăng đèn đính hoa chuẩn bị sinh nhật Thẩm Sính, trong cung đưa lễ không ít, nhưng những thứ này Thẩm Sính không dùng được.

Sinh nhật làm vô cùng náo nhiệt, đến cả Thẩm Ngôn cùng Đoan Mộc Thư cũng tự mình đến.

"Đại nhân... Ta muốn ở riêng với ngươi." Thẩm Sính kéo tay áo Minh Thù, nhỏ giọng nói.

Trong lòng Minh Thù hơi chát, chậm chạp gật đầu, để Cảnh Du chào hỏi khách, ôm Thẩm Sính đến đình hoa viên nghỉ mát.

Minh Thù ôm hắn ngồi xuống, Thẩm Sính cố gắng ôm cổ nàng, co lại trong ngực nàng: "Đại nhân, ta chết rồi ngươi sẽ có người khác không?"

"Không, ta chỉ có ngươi."

"Vậy đại nhân sẽ nhớ rõ ta chứ?"

"Sẽ."

"Gặp được đại nhân, ta rất vui." Thẩm Sính nói: "Chuyện ta hối hận nhất, là không gặp đại nhân sớm hơn, như thế ta sẽ có nhiều thời gian ở bên ngươi hơn."

Thanh âm Minh Thù nhẹ nhàng chậm rãi: "Không sao, chúng ta sẽ gặp lại."

Thẩm Sính thả lỏng, tựa lên vai Minh Thủ.

Hắn hơi vểnh mặt lên: "Đại nhân, ngươi thích ta không?"

Minh Thù cúi đầu ngậm lấy đôi môi hơi tái nhợt của hắn.

"Ta thích ngươi."

Tay Thẩm Sính dần rũ xuống, Minh Thù đưa tay nắm lấy, lặp lại một lần nữa.

"Ta thích ngươi."

*

Vị diện thứ ba mươi bốn hoàn thành.

Đã đủ số lượng từ, vị diện này không viết tài liệu, không có nội dung đặc biệt, vị diện kế tiếp bắt đầu ~

EDIT: morticia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro