Quyển 2_ Chương 06

💎 Chương 06: Long phượng thai.

Bang Lão Hằng đã bị diệt rồi, chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản Ám Dạ Xã nắm Thành phố A trong tay đã không còn.

Cùng với những thủ đoạn ác liệt mạnh mẽ của Đàm Hào, Vương Trực, Seven thế như chẻ tre quét sạch những thế lực tàn dư còn sót lại, Thành phố A cuối cùng cũng được đưa vào dưới trướng của Ám Dạ Xã.

Với sự sụp đổ của Bang Lão Hằng, Ám Dạ Xã đã nắm trong tay giới hắc đạo của hai Thành phố A, và Thành phố B, trở thành một trong những tên tuổi lớn trong tỉnh, rất có tiếng nói trong giới hắc đạo, không ngừng bành trướng và sáp nhập, danh tiếng của người đứng đầu Ám Dạ Xã cũng dần dần vang dội trong khu vực.

Nghe đồn toàn thân anh ta mặc đồ đen, khôi ngô tuấn tú, là một mỹ cao quý kiêu ngạo;

Nghe đồn anh ta lãnh tâm lãnh tính, thủ đoạn tàn ác, có thể so sánh với quỷ Satan của địa ngục quỷ.

Nghe đồn thân phận anh ta là một ẩn số, giá trị con người hơn trăm triệu, lai lịch rất lớn.

Nghe đồn...

Nhưng tất cả chỉ là lời đồn, mọi người thậm chí còn chưa được tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, cũng không biết họ tên thật của anh ta, chỉ biết mọi người đều gọi anh là "anh Dạ."

Trong khi mọi người bàn luận xôn xao, đoán già đoán non về thân phận của anh Dạ này, thì chính chủ lại đang nhàn nhã đi dạo cùng một người đàn ông, vô cùng thoải mái.

Tất nhiên, theo sau vẫn còn một cái đuôi nhỏ nữa.

Mùa thu xa dần, mùa đông đang đến, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, dù ở phía Nam, cũng không thể ngăn được cơ thể run rẩy trong gió lạnh.

Dạ Cô Tinh đã nghỉ dưỡng ở phía Nam được gần một tuần rồi, An Tuyển Hoàng từ khi từ New York trở về đã luôn ở bên chăm sóc cô, ban ngày hai người đều bận việc của mình, việc của cô thì chồng chất như núi, An Tuyển Hoàng cũng không ít việc, nhưng đến buổi tối, khụ khụ... Hai người kề cận bên nhau, tự nhiên cũng không thiếu một phen giày vò.

Có điều mỗi lần như thế đều sẽ kết thúc bằng việc người đàn ông này phải đi tắm nước lạnh, Dạ Cô Tinh sờ sờ cái mũi, cười vô cùng hối lỗi, nhìn An Tuyển Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Em cứ đợi đấy."

Dạ Cô Tinh cũng không để ý, có điều không bao lâu nữa cô cũng sẽ phải trả giá cho những hành động của mình, hơn nữa còn có vẻ sẽ khá nghiêm trọng.

Chuyện sau này tạm thời không nói tới, lúc này hai người đang tranh thủ thời gian rảnh rỗi, tay nắm tay, đi dạo trên con phố dành cho người đi bộ.

An Tuyển Hoàng mặc một chiếc áo khoác đen, là hàng đặt may thủ công, phong cách đơn giản, trông tao nhã nhưng không kém phần bá khí, mắt nhìn thẳng, thái độ nghiêm túc cùng với một cặp mắt đen thâm sâu và sắc bén, mặc dù đã thu liễm bớt khí thế quanh người, nhưng vẫn làm người ta không dám nhìn thẳng.

So với anh thì quần áo của Dạ Cô Tinh tùy ý hơn rất nhiều, một chiếc áo hoodie màu be, có in hình một chú vịt con màu vàng tơ làm tăng sự chú ý lên không nhỏ, hai quả cầu trắng nhỏ được rủ xuống hai bên trái phải, khi cô ấy bước đi chúng lắc lư theo nhịp trông càng thêm trẻ trung xinh đẹp. Mái tóc búi cao được tết thành hình nụ hoa, lộ ra vầng trán trắng nõn mềm mại, một chiếc quần thoải mái vừa vặn ôm sát lấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, dưới chân đi một đôi giày bệt màu da, chiếc kính râm to bản được đeo trên sống mũi cao thẳng, làm cô trông trẻ trung, linh động mà lại không thiếu sự bí ẩn và độ ngầu.

Thử tính thời gian, đứa bé là có vào đầu tháng 9, hiện tại đã là giữa tháng 12, tức là đã hơn 3 tháng gần 4 tháng, bụng đã bắt đầu lộ ra, tuy bụng dưới của cô nhìn như không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần chạm vào là sẽ cảm nhận được rất rõ ràng, bụng cô đã bắt đầu hơi nhô lên, vì vậy quần bó, quần tất, giày cao gót đều bị cô ném sang một bên.

Hai người tay nắm tay, đi dạo trong đoàn người, đây là con phố đi bộ phồn hoa nhất Thành phố A. Dạ Cô Tinh đã quyết định sáng sớm ngày mai sẽ quay lại Thủ đô, cho nên đã cho phép mình được nghỉ ngơi nửa ngày vào buổi chiều nay, kéo theo An Tuyển Hoàng ra ngoài, với lí do mỹ miều là- hẹn hò!

An Tuyển Hoàng không có ý kiến gì, chỉ cần cô vui là được.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ chắc hẳn rất thu hút ánh mắt của mọi người, đặc biệt là cặp này còn khá... kỳ lạ!

Không phải rất kỳ lạ sao?

An Tuyển Hoàng một thân khí chất trưởng thành, ăn mặc sang trọng, cao quý, nghiêm nghị, cao không thể với. Còn Dạ Cô Tinh rõ ràng là có ngoại hình của một cô bé trẻ trung phơi phới trong sáng, với nụ cười ngọt ngào, đôi mắt ngây thơ, nhìn thế nào cũng là giống một cặp ông chú và một cô bé lolita á.

Những chàng trai cô gái trẻ thì thốt lên "đáng yêu quá", còn những người hơi lớn tuổi, tư tưởng bảo thủ như các bà các ông thì lại hận tới siết tay- cô bé tốt như thế lại bị phá hủy trong tay của tên cầm thú rồi? Thật sự là thói đời bây giờ...

Nhưng cho dù có là trung tâm trong cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh thì hai người vẫn không hề để ý tới, cũng chẳng để ý đến nội dung cuộc bàn tán, nên làm gì thì cứ làm đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Có điều phải thừa nhận rằng, hai người họ có những mặt cực kỳ giống nhau, cùng lạnh lùng cao ngạo như nhau, cùng tùy tâm tùy tính như nhau.

An Tuyển Hoàng lấy cô từ phía sau ôm, bàn tay đặt trên eo cô nhẹ nhàng cọ, Dạ Cô Tinh có chút ngứa, cười khúc khích muốn tránh thoát, ai biết anh lại dùng cánh tay cứng như sắt kẹp chặt lấy cô, mạnh mẽ bá đạo, cơ bản là không cho cô phản kháng, cuối cùng cô chỉ đành phải nghe theo anh.

Hai người chậm rãi đi dạo xung quanh, phải tranh thủ chút thời gian rảnh, đột nhiên, Dạ Cô Tinh dừng chân trước một tủ kính, dẫn theo An Tuyển Hoàng đi vào bên trong.

Seven lén lút theo ở phía sau hai người, đều buồn bực hận không thể rèn sắt thành thép, mắng chửi cô không có tiền đồ gì hết.

Nhìn 'móng vuốt' của An Tuyển Hoàng đặt trên eo cô, anh ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vừa mắng An Tuyển Hoàng gan lớn bằng trời, không biết sống chết. Lại vừa oán giận Nhất Nhất không có mắt nhìn người, thế mà còn xà nẹo xà nẹo với cái tên kia.

Thật là đau lòng mà! Anh ta cũng đâu dễ dàng gì...

Mấy ngày nay, nhiệm vụ lớn nhất của Seven chính là thách đấu với An Tuyển Hoàng nào là: Cảnh giới, đối kháng, quyền thuật, kỹ thuật dùng súng, tửu lượng, kỹ thuật cờ bạc, các kỹ năng cần có đều thử qua, chỉ thiếu mỗi học thuộc lòng viết chính tả là chưa đấu thôi, nhưng không có ngoại lệ, Seven toàn bộ đều bị đánh bại.

Trong lúc cảm thấy không phục, đồng thời anh ta cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vì chỉ có người đàn ông tài năng như vậy mới có thể xứng đáng với Nhất Nhất độc nhất vô nhị của anh ta.

Vai đột nhiên bị người nào đó vỗ một cái, sức lực còn không nhỏ, sắc mặt Seven nghiêm trọng lên, phản xạ có điều kiện vung ra 1 đấm, nhưng bị người mới tới chặn được.

Seven nhíu mày, vừa thấy là một người đàn ông, lập tức hậm hực nói, "Anh là ai? Tôi là người anh có thể đụng chạm bừa bãi sao?" Không thấy anh ta đang khó chịu à!

Tư Kình Dận ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở: "Bọn họ đã đi rồi."

"Ách..." Seven quay đầu lại nhìn, làm gì còn dấu vết của hai người kia nữa, trong lòng bốc hỏa, thì ra là muốn ném anh ta lại đây à?!

Anh ta cũng không tin! Định tiến lên đuổi theo hướng bọn họ đã rời đi.

Ai biết được, Tư Kình Dận lại không tránh ra, mà tiến lên hai bước trực tiếp chặng đường Seven, buộc anh ta dừng chân lại.

"Cút đi! Đừng cản đường!"

Tư Kình Dận sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, "Xin lỗi, không thể nghe theo."

Seven cười lạnh hai tiếng, "Anh là người của tên đàn ông kia?"

Tư Kình Dận không đáp lại, coi như là thừa nhận, anh ta cũng chỉ là nghe theo lệnh, gia chủ đã hai lần ra ám hiệu cho anh ta, nếu vẫn không ngăn cản được người này, anh ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt rồi phải đóng gói cút đi.

"Anh rốt cuộc là có tránh ra hay không?"

Giọng của Seven cũng đột nhiên lạnh xuống, không còn là thái độ tí tửng hàng ngày, đôi mắt thâm trầm, xem ra nếu không dạy cho đám người này một bài học, thì bọn họ sẽ không biết trời cao đất dày là gì mà!

"Không tránh!"

Gần đây tâm trạng Tư Kình Dận cũng không tốt, đầu tiên là bị Dạ Cô Tinh đuổi về, chịu một trận đòn, sau khi vết thương khỏi thì anh ta lại vội vàng từ Thủ đô tới Thành phố A, phải ăn nói khép nép đi xin lỗi, nhưng lại bị người ta đóng cửa làm ngơ. Anh ta tốt xấu gì cũng làm hộ pháp nhiều năm, Trưởng lão của nhà họ An ở trước mặt anh ta cũng phải nể mặt ba phần, đã bao giờ phải chịu đựng tính khí của người khác bao giờ?

Nhưng hiện tại cũng không dám trách Dạ Cô Tinh, thứ nhất, gia chủ thích cô như vậy, anh ta nào dám động tới. Thứ hai, thân phận người phụ nữ này chắc chắn cũng không đơn giản, bản năng của anh ta cho anh ta cảm giác rằng, nếu khiêu khích người này, kết cục của anh sẽ rất thảm.

Cho nên, mấy ngày gần đây mặc dù Tư Kình Dận rất bực bội, nhưng cũng chỉ có thể giữ trong lòng không thể xả ra, nghẹn một bụng uất khí.

Chiến ý trong mắt Seven hiện lên, ánh mắt khiêu khích, môi kéo ra một độ cong khinh thường, "Anh dám sao?"

Tư Kình Dận đang lo không có chỗ để xả giận, lập tức đáp: "Có gì mà không dám?"

Hai con khủng long bạo chúa đối mặt nhau, chiến hỏa bùng lên hết sức căng thẳng, hai người đồng thanh nói: "Đổi sang chỗ khác đấu!"

...

Lại nói tới Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, với giác quan nhạy bén của hai người họ, làm sao lại không nhận ra sự xuất hiện của cái đuôi nhỏ phía sau chứ?

Sắc mặt An Tuyển Hoàng rất hậm hực, Dạ Cô Tinh lại không nhịn được bật cười.

Dạ Thất vẫn đáng yêu như hồi nhỏ.

Có điều, cô nhận thấy rằng bây giờ người đáng yêu nhất lại là một người khác, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đang hậm hực bên cạnh, Dạ Cô Tinh không nhịn được cười trộm.

Chiếc áo gió màu đen được cất vào một chiếc túi giấy, An Tuyển Hoàng đang mặc trên người một chiếc áo rộng thoải mái in hình cậu bé bọt biển, bên dưới mặc một chiếc quần màu nâu, với chiều cao gần 1m9, chính là 'giá treo đồ' trời sinh, cho dù là mặc một bộ quần áo đáng yêu thì vẫn đẹp trai đến rụng rời.

Lại nhìn Dạ Cô Tinh, cô đã thay chiếc áo hoodie màu be bỏ vào trong túi, mặc áo cùng kiểu với An Tuyển Hoàng, chỉ cần nhìn vào sẽ biết ngay họ là một đôi.

Bây giờ, trong cái túi giấy trên tay cô còn cầm một phiên bản thu nhỏ của bộ quần áo cậu bé bọt biển.

Dạ Cô Tinh tùy ý để cho người đàn ông dẫn cô đi, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn tay cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đặc biệt của người đàn ông này từ lòng bàn tay cô truyền đến, trong lòng bỗng cảm thấy an tâm đến lạ, cảm giác không thể giải thích được.

"An Tuyển Hoàng, anh thích con trai hay con gái?"

Người đàn ông cau mày, sửa lại: "Hoàng."

Dạ Cô Tinh nhún vai, vấn đề xưng hô này đã là đề tài mà hai người trao đổi rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại, gọi thẳng họ tên có vẻ không quá thích hợp, thôi vậy Hoàng thì Hoàng.

Sau khi thay đổi xưng hô, cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Người đàn ông nhíu mày, suy nghĩ một lát, "Con gái."

Dạ Cô Tinh nhướn mày, "Tại sao?"

"Giống em."

"Vậy nhỡ là con trai thì sao?"

"... Cũng không sao." Người đàn ông nghĩ đi nghĩ lại, nói thêm: "Vẫn là muốn giống như em."

Dạ Cô Tinh nhíu mày hứng thú, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào, hỏi lại: "Nếu giống anh thì sao?"

"Cũng được."

"Tại sao?"

"Bởi vì là do em sinh."

"..."

Khi hai người về tới khách sạn thì đã là hoàng hôn, Dạ Cô Tinh đưa An Tuyển Hoàng đi chọn hai bộ quần áo mùa đông, bản thân thì không mua bất cứ thứ gì.

Người đàn ông mặc dù im lặng không nói gì, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ toát ra từ trong đôi mắt lấp lánh như đá cẩm thạch của anh.

Thực ra, với điều kiện của An Tuyển Hoàng, cơm ăn áo mặc, nhà cửa, đi lại, cơ bản là không cần lo lắng, tất cả đều có người khác lo liệu, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không nhịn được muốn mua quần áo cho anh, luôn cảm thấy khi tự mình chọn mua sẽ có ý nghĩa hơn, rõ ràng.

An Tuyển Hoàng hết sức hưởng thụ, hơi thở lạnh lẽo quanh thân cũng vơi đi rất nhiều.

Một lát sau, Seven và Tư Kình Dận quay trở lại, hai người đầu bù tóc rối, mặt mày thâm tím, toàn thân trên dưới trông đều rất thảm.

Khóe miệng Seven bị rách ra, khóe mắt Tư Kình Dận thì bầm đen, An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh làm như không thấy họ.

Tư Kình Dận lẳng lặng lui về phía sau An Tuyển Hoàng, liếc về phía cô gái đứng bên cạnh gia chủ, sắc mặt trầm tư suy nghĩ, xem ra anh ta đã đoán đúng rồi, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản.

Người dưới tay nhìn như trẻ con nhưng đích thực là có năng lực, lại có thể đánh ngang tay được với anh ta, điều này khiến Tư Kình Dận rất kinh ngạc, cũng may anh ta không bị thiểu năng trí tuệ như Lạc Định, không trực tiếp thách thức cô.

Cô gái có thể giành được yêu thích của gia chủ sao có thể bình thường được?

Giờ phút này, trong lòng Tư Kình Dận có một nỗi sợ hãi và ghen tị xen lẫn.

Còn Seven rõ ràng sẽ không cúi đầu nhẫn nhục giống như Tư Kình Dận, giả lưu manh chính là sở trường của anh ta.

Nhìn thấy Dạ Cô Tinh, tất cả ấm ức đột nhiên bùng lên, đáng thương ngồi xổm bên chân cô, khóe miệng trực khóc, "Nhất Nhất, chị nhìn xem, người của người đàn ông này bắt nạt tôi! Tôi không quan tâm, chị phải giúp tôi đánh hắn!"

Tư Kình Dận nhìn thấy cảnh này, biểu cảm như vừa ăn phải ruồi, anh ta bắt nạt gã sao?!

Dạ Cô Tinh không biết làm sao, cô dự định để Seven thay cô tạm thời tiếp quản Ám Dạ Xã, đợi Thành phố A bên này ổn định một chút, lại quay trở lại Thủ đô, có điều trước khi đi, cô vẫn cần phải giải thích rõ ràng một vài chuyện, ví dụ như cha của đứa bé là ai, thân phận của An Tuyển Hoàng là gì.

Đi theo Dạ Cô Tinh tiến vào phòng, sắc mặt Seven trước tiên thay đổi dáng vẻ vô lại, đột nhiên biểu tình trở nên nghiêm túc, thực ra, anh ta ít nhiều cũng đoán được một ít, nhưng anh ta vẫn muốn nghe được một lời giải thích từ cô.

Dạ Cô Tinh đại khái nói về việc cô và An Tuyển Hoàng quen biết nhau như thế nào, 7 phần thật, 3 phần giả, không dám nói thật chuyện cô mới là người ngang ngược cướp mất đời trai của người ta, chỉ nói hai người là tình nguyện và có tình cảm với nhau, nói An Tuyển Hoàng là cha của đứa bé.

Chỉ là Seven đã từng nghe qua thân phận của An Tuyển Hoàng, mắt toát lên vẻ kiêng kị.

"Nhất Nhất, chị quyết định nhanh thế sao, gia tộc lớn như nhà họ An, làm bà chủ nhà như thế cũng không có dễ đâu nha."

Dạ Cô Tinh mỉm cười, "Tôi không quan tâm đến nhà họ An, cũng không quan tâm đến cái vị trí bà chủ ấy, tôi chỉ quan tâm đến người đàn ông này."

Ánh mắt Dạ Thất thâm thúy, ẩn dấu lo lắng, "Tôi chỉ sợ chị bị tổn thương."

Hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà, hoàng hôn đẹp không sao tả xiết.

Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười, lại có phần tang thương khó hiểu: "Thất Thất, tôi muốn thử xem."

Thực tế, trong lòng cô luôn luôn phải chịu áp lực, với thân phận của An Tuyển Hoàng, những mối quan hệ phức tạp đằng sau anh, còn cả mối liên kết chặt chẽ với giới hắc đạo, tất cả đều khiến cô cảm thấy bất an, thế nhưng tình yêu của An Tuyển Hoàng đã xua tan đi những cảm xúc tiêu cực không yên này.

Rõ ràng là một người đàn ông trầm mặc ít nói, không hiểu phong tình, nhưng lại khiến cho Dạ Cô Tinh cảm thấy vô cùng an toàn, giống như anh có thể vì cô mà tạo ra một khoảng trời. Vì vậy, cô sẵn lòng cố gắng nỗ lực, cố gắng tiếp thu, với tất cả mọi thứ liên quan đến anh, nguyện cùng anh xây dựng nên vùng trời xanh ấy.

Bất kể kết quả cuối cùng có ra sao, cô cũng chỉ cầu thế này mà thôi.

Trái tim Seven căng thẳng, trong mắt lóe lên sự luyến tiếc, vươn tay ôm cô vào lòng, cẩn thận vỗ về tấm lưng gầy yếu của cô, "Yên tâm, vẫn còn chúng tôi."

Đúng vậy! Cô không chỉ có một mình, mà còn những 15 anh chị em trong Dạ Tổ nữa! Trong nháy mắt, một sức lực không thể giải thích được dâng lên, tràn đầy trái tim cô, cô biết, con đường tương lai họ phải đi vẫn còn rất dài.

"Đúng rồi, Thất Thất, trước đây sư phụ đã cử cậu đi đâu vậy?"

"Châu Âu, Thụy Điển"

"Trong thời gian đó bọn họ có liên lạc với cậu không?"

Dạ Thất lắc đầu.

Dạ Cô Tinh trầm tư một lát nói, "Sư phụ có nói qua, trong chúng ta, ngoại trừ tôi ở Trung Quốc ra, vẫn còn một người nữa, nhưng tôi căn bản không biết là người nào, tôi đã phát lệnh ra bên ngoài, tin tưởng người đó nhìn thấy thì sẽ đến gặp chúng ta, trong khoảng thời gian này nhớ chú ý hơn một chút."

"Được."

...

Ngày hôm sau, đi bằng máy bay riêng của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh quay lại Thủ đô, chỉ để hai người Vương Trực và Seven ở lại quản lý, cô tin rằng tình hình hỗn loạn ở Thành phố A rất nhanh sẽ được xử lý xong.

Khi tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau, trong một hoàn cảnh xa lạ, Dạ Cô Tinh quan sát cả nửa ngày mới nhận ra đây là biệt thự ven biển của An Tuyển Hoàng.

Cô chỉ nhớ là mình đã ngủ gật ở trên máy bay.

Đoạn thời gian này, cô có chút thèm ngủ, tinh thần cũng uể oải, nhưng nghe nói khi phụ nữ mang thai đều sẽ như thế, cô đột nhiên cảm thấy làm mẹ đúng là không hề dễ dàng.

Tiếng bước chân trầm trầm của người đàn ông vang lên, "Tỉnh rồi à?"

Dạ Cô Tinh ngẩng đầu, cười ngoan ngoãn, khuôn mặt giãn ra, gương mặt xinh đẹp như một bức tranh tuyệt vời vô giá, ánh sáng hắt lên khuôn mặt cô lúc ẩn lúc hiện như một lớp phấn trang điểm, đôi mắt đen láy linh động, mũi ngọc cao cao, môi anh đào, phản chiếu ánh sáng mặt trời trong sáng, thuần khiết hệt như hoa lê tháng 3, giữa lông mày có một vết hằn, lại làm cho cô giống như một đóa tường vi có gai.

Người đàn ông nín thở nhìn chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm. Bế cô lên rồi nói, "Đói rồi đúng không?"

Dạ Cô Tinh ngập ngừng, có chút xấu hổ, "Em... em có thể tự đi được."

Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì.

Dạ Cô Tinh biết, đây là cách anh biểu thị sự kháng nghị, tức thì cũng không còn ngượng ngùng, nếu anh thích thì cứ để anh bế đi! Cô cũng lười tự đi đây này.

Hai người ăn trưa cùng nhau, lần này Dạ Cô Tinh nói thế nào cũng không để anh bế nữa, dẫu sao vẫn còn có người giúp việc ở đây, mặc dù họ đều đang cúi đầu, nhưng lại không phải là người mù, hai người đi thang máy lên tầng 3.

Đứa bé đã được gần 4 tháng rồi, ngoại trừ trước kia có một lần siêu âm, thì đều chỉ làm một số kiểm tra định kỳ, cái thai 3 tháng đầu vẫn tương đối yếu ớt, vì để tránh bức xạ, cũng không thể sử dụng quá nhiều thiết bị máy móc.

Mà bây giờ lại là thời gian vừa khéo.

Thời điểm nhận được bức ảnh siêu âm, Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm thấy toàn thân An Tuyển Hoàng chấn động.

Một bác sĩ trung niên mặc áo blue trắng đứng ở một bên cười rộ lên nói: "Chúc mừng gia chủ, chúc mừng cô Dạ. Là sinh đôi. Lại còn là long phượng thai nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro