Chương 180: Hệ thống vs hệ thống 30

Núi Tĩnh Hư không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì khi "Yến Kim Hoa giả" rời đi, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết, bị cuốn chiếu vứt ra khỏi môn phái, chết vô thanh vô tức.

Nhưng trị giá hối hận của Yến Kim Hoa càng ngày càng tăng, chứng tỏ hắn vẫn còn ở một góc nào đó trong thế giới này mà kéo dài hơi tàn.

Ngày tháng trôi qua như thường lệ, Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh hiện tại đều đi dạo mấy lần trong kho hàng của Chủ thần, có thương có lượng mà lựa chọn hoán đổi một chút trị giá hối hận.

Bởi vì trị giá hối hận của Yến Kim Hoa có thể sản sinh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, hai người bọn họ chẳng khác nào một đôi tỳ hưu trấn giữ máy rút tiền, trên cơ bản sẽ không xảy ra tình huống lựa chọn khó khăn, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra chút bất đồng quan điểm.

Một lần nọ, Trì Tiểu Trì đứng dán vào một tấm thẻ, không chịu rời đi.

Cậu nói: "Bộ sưu tập của em chỉ cón thiếu tấm thẻ cấp cao này thôi."

Lâu Ảnh nhìn tấm thẻ có chức năng chuyên trị u nang buồng trứng nữ, bất đắc dĩ nói: "Em đổi cái này làm gì, lần trước chẳng phải đã bảo sẽ đổi máy chơi game sao?"

Đam mê sưu tập thẻ của Trì Tiểu Trì nổi lên: "Tấm thẻ này có hoa văn rất đẹp. Với lại chỉ còn thiếu một tấm này thôi."

Lâu Ảnh: "Chỉ vì muốn thu thập đủ bộ?"

Trì Tiểu Trì: "Ừm."

Lâu Ảnh: "Thu thập đủ bộ thì sẽ vui vẻ?"

Trì Tiểu Trì: "Ừm."

Lâu Ảnh liền giơ tay, bấm nút hoán đổi điểm, biến tấm thẻ nằm ở trên cao kia thành dữ liệu, nhét vào trong kho hàng của hai người.

Trì Tiểu Trì thuận miệng nói: "Cảm ơn ba ba."

Lâu Ảnh bật cười, ở nơi mà Trì Tiểu Trì không nhìn thấy, anh nhẹ nhàng dùng tay khẽ khều chóp mũi của Trì Tiểu Trì, xem như trừng phạt.

Sau đó bất chợt ho nhẹ một tiếng, cố ý đè thấp âm thanh nhưng lại không giấu được sự dung túng trong đó: "Đi thôi, cậu bạn nhỏ của tôi."

Trì Tiểu Trì cứ như vậy mà bị anh dắt đi.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy hình như mình không có tiền đồ cho lắm.

Đã qua bao nhiêu năm nhưng thói quen vẫn không thể thay đổi, vẫn cứ thích tùy hứng trước mặt Lâu ca.

Càng sống càng thụt lùi, hừ.

Nhưng mà cậu vẫn rất vui vẻ vì tập hợp đủ các tấm thẻ, nhưng khi lật xem thẻ, trong đầu của cậu đều là ba chữ "Cậu bạn nhỏ", làm cho cậu nhịn không được mà nghĩ miên man, thậm chí có hai lần suýt nữa đã để trị giá hối hận của Yến Kim Hoa đầy 200 điểm, có thể nói là vô cùng lơ đãng.

Bọn họ đổi tấm thẻ mà cả đời Trì Tiểu Trì cũng sẽ không dùng tới, lại đợi thêm hai ngày, rốt cục được như mong muốn, hai ngày sau đổi lấy máy chơi game màu đỏ trắng kiểu cũ hoàn toàn mới, dự định đặt vào không gian của hai người.

Dục vọng mua sắm của hai người cũng cảm hóa Đoạn Thư Tuyệt hạ quyết tâm, dự định chuyên tâm đi làm nghề phụ của mình, cũng tỉ mỉ báo cho hai người Lâu Trì về suy nghĩ của mình.

Nhiệm vụ có thể kết thúc bất cứ lúc nào, hai người sắp rời đi, một vài công việc còn lại cũng phải bắt tay tiến hành.

Sau khi khỏi bệnh, Văn Ngọc Kinh chào từ biệt Xích Vân Tử, bảo là muốn ra ngoài vân du tu hành, Đoạn Thư Tuyệt cũng ra đi cùng Văn Ngọc Kinh nhưng chưa chắc sẽ đồng hành.

Ngày về của Văn Ngọc Kinh chưa xác định, nếu Thư Tuyệt quay về núi Tĩnh Hư, kính mong sư huynh thay trông nom.

Xích Vân Tử không nỡ, nhưng vì là việc tu đạo, ông cũng không có ý ngăn cản, chỉ đành liên tục dặn dò Văn Ngọc Kinh phải chú ý an toàn, tuyệt đối đừng để bị thương.

Đoạn Thư Tuyệt và Văn Ngọc Kinh cùng nhau xuống núi, đeo kiếm cùng đi, đi ngang qua mười mấy nơi có sông ngòi tươi đẹp, một là ngắm cảnh, hai là trợ giúp Đoạn Thư Tuyệt hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Mấy tháng sau, tất cả mọi chuyện được an bài.

Ngày mà Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh rời đi cũng là ngày đại nghiệp hùng vĩ của Đoạn Thư Tuyệt hoàn công.

Cậu viết một phong thư, ở bên bờ sông gọi đến một con cá nhỏ, bảo nó ngậm thư đi tìm Diệp Ký Minh, còn cậu thì trở về khách điếm, nằm lên giường.

Cậu đã chuẩn bị ngày biệt ly này từ rất lâu, nhưng đến khi chính thức từ biệt thì trong lòng vẫn rất khó chịu, khó nén thương cảm.

Đoạn Thư Tuyệt trịnh trọng viết lên vạt áo của mình: "Nhị vị tiên sinh, xin tự bảo trọng."

Văn Ngọc Kinh ngồi canh giữ bên giường, xoa xoa trán của cậu, thay Trì Tiểu Trì nhẹ giọng nói: "Núi cao sông dài, có cơ hội sẽ gặp lại."

Đoạn Thư Tuyệt nhắm hai mắt lại.

Văn Ngọc Kinh đứng dậy, đi ra ngoài, cũng giúp cậu đóng cửa lại.

Bên ngoài trùng hợp là một trận mưa xuân lất phất khiến thị trấn nhỏ bên bờ Đông Hải này bị che phủ bởi một màn hơi nước trong suốt.

Người dân trong trấn chạy tránh mưa, mà Văn Ngọc Kinh lại chậm rãi lấy ra chiếc ô cá chép màu xanh của mình, cầm ô bước đi giữa sương mù, thân hình mờ ảo dần biến mất.

Mấy ngày sau, Đoạn Thư Tuyệt hết sốt, cậu gặp lại Diệp Ký Minh ở một khu rừng nhỏ có sông xanh núi biếc.

Vừa đến tháng ba, tiết trời dần ấm, tiếng côn trùng trong núi xôn xao, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Ký Minh nhận được thư của cậu, biết được cặp đôi kia đã rời đi, vội vàng tới nơi ước hẹn, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của Đoạn Thư Tuyệt.

Trên đầu Đoạn Thư Tuyệt đeo cột tóc bằng ngọc, đuôi ngựa chải rất cao, dây cột tóc khẽ động trong gió, lam y trên người bị gió thổi đong đưa, làm nổi bật tư thái cao gầy của cậu, một tay chắp sau lưng, giống y như Kiếm Trung Thạch bên hông cậu ấy, từ kiếm đến người đều là quân tử kỳ tài.

Đoạn Thư Tuyệt chuyên tâm nghiên cứu một con tê tê đang đào hang.

Diệp Kí Minh cười: Ngây ngốc.

Hắn bước nhanh về phía trước, trực tiếp nhào vào trên lưng Đoạn Thư Tuyệt, vòng tay vảy cá trên cổ tay phát ra tiếng vang nhỏ nhắn: "Đầu gỗ!"

Nghiêng mặt lại, nhìn thấy trên cổ cậu đeo dây chuyền nanh rắn, tâm tình của Diệp Ký Minh càng tốt hơn.

Đoạn Thư Tuyệt nâng tay đỡ lấy chân của Diệp Ký Minh, nói: "Ngươi đến rồi."

...Đây là giọng điệu của riêng Đoạn Thư Tuyệt, ánh mắt của Đoạn Thư Tuyệt, không phải của Trì Tiểu Trì.

Sau khi mừng rỡ, nghĩ đến cái tên kia đã rời đi, Diệp Ký Minh cảm thấy hơi mất mát.

Mất đi người có thể nói chuyện bừa bãi trên trời dưới đất, cũng khó tránh khỏi mà hơi tiếc nuối.

Nhưng trước mắt tiểu Ngư nhà hắn vẫn là quan trọng nhất.

Diệp Ký Minh bóp lấy cằm của cậu, làm càn mà đánh giá: "Sắc mặt không được tốt lắm. Thế nào? Tương tư bản Quân đến bệnh luôn sao?"

Đoạn Thư Tuyệt khách khí: "Diệp huynh, xin tự trọng, không được..."

Đoạn Thư Tuyệt càng nói lời tự trọng thì Diệp Ký Minh càng cảm thấy thú vị, ôm cổ của cậu không chịu buông, cố ý dùng nửa bên mặt cọ vào mặt cậu: "Đoạn đạo trưởng, ngươi nói 'không được' cái gì? Diệp huynh nghe đây."

Vảy rắn màu đen hình chữ Vạn dưới mắt Diệp Ký Minh lấp lánh ánh sáng, cọ lên mặt có cảm giác hơi thô ráp, cảm xúc rất kỳ diệu.

Ban đầu Diệp Ký Minh chỉ muốn trêu chọc con cá này một chút mà thôi, dù sao nhiều ngày không gặp, cũng không biết con cá chết dẫm này bận chuyện gì, thật khiến hắn vô cùng nhớ nhung, ai ngờ cọ xát trêu chọc một chút, Diệp Ký Minh liền cảm thấy thân thể nóng lên, ngược lại càng lúc càng không chịu buông tha cho họ Đoạn.

Đầu xuân loài rắn thường dễ động tình, hành động có chút lỗ mãng là chuyện vô cùng bình thường.

"Ha." Diệp Ký Minh dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn dưới dái tai Đoạn Thư Tuyệt, dùng lực mạnh một chút, "Thật không khéo, Đoạn đạo trưởng à, ngươi bị con rắn này quấn lấy rồi."

Hai má Đoạn Thư Tuyệt hơi ửng đỏ, giọng nói có nhiều phần bất đắc dĩ: "Quấn lấy thì quấn lấy, ngươi còn muốn thương lượng với ta nữa sao?"

Diệp Ký Minh yêu nhất giọng điệu miễn cưỡng này của cậu.

Hắn ỷ mình có thân thể mềm dẻo, hai chân không chạm đất, quấn trên eo Đoạn Thư Tuyệt, ỷ vào ưu thế chiều cao, ép cậu ngưỡng mặt nhìn mình: "Đầu gỗ, ta muốn ngươi."

Đoạn Thư Tuyệt ngửa đầu nhìn Diệp Ký Minh, đưa tay trói lại hông của hắn, sợ hắn lướt xuống: "Ta cũng vậy."

Diệp Ký Minh có chút đổ mồ hôi, giọng nói cũng khàn đi: "...Đã muốn rất nhiều rất nhiều năm rồi."

Đoạn Thư Tuyệt đoan trang nói: "Đoạn mỗ cũng vậy."

Diệp Kí Minh nói: "Ta muốn ngươi."

Đoạn Thư Tuyệt nói: "Ta cũng vậy."

Chỉ ngắn ngủn vài câu, hai người liền ăn ý đạt được thỏa thuận.

Diệp Ký Minh ôm lấy mặt của Đoạn Thư Tuyệt, từ trên cao cúi xuống hôn lên môi.

Đoạn Thư Tuyệt bước lên trước, đem hắn đặt trên cây.

Khác với mùi thuốc lá trên người Diệp Ký Minh, toàn thân Đoạn Thư Tuyệt đều là mùi đàn hương trang nhã, có loại cảm giác rất thiên nhiên, tựa như không thể xâm nhập, nhưng Diệp Ký Minh có thể dễ dàng bắt nạt cậu, khoái cảm như vậy khiến hắn chỉ cần nghĩ một chút đã cảm thấy sống lưng ngứa ngáy, càng lúc càng hôn đến điên đảo tâm trí, hận không thể há mồm nuốt luôn con cá này vào bụng, cất giữ cẩn thận, không cho ai nhìn thấy.

Nhưng dần dần Diệp Ký Minh cảm thấy có chút không đúng.

Đoạn Thư Tuyệt lại bình tĩnh dịu dàng hấp thu khí lực quanh người Diệp Ký Minh, đầu ngón tay như có như không mà đỡ lấy nơi bảy tấc ở eo hắn, kìm lấy theo nhịp điệu.

Cảm giác bủn rủn tê dại trên người Diệp Ký Minh hơn phân nửa bắt nguồn từ chỗ này.

Ưu thế địa hình của Diệp Ký Minh dần dần không còn sót lại chút gì, răng môi công thành đoạt đất đã đổi thành cái tên đầu gỗ nhìn như đoan trang lại thận trọng kia chiếm thế chủ động.

Diệp Ký Minh "Ưm ưm" hai tiếng, bị hôn đến mức thoải mái lại bất an, hai tay dùng lực đẩy vai Đoạn Thư Tuyệt ra, lại kinh ngạc phát hiện cánh tay gầy khỏe kia có sức lực vô cùng lớn, mặc kệ hắn khước từ vẫn chống lấy thân cây, không hề nhúc nhích.

Con tê tê kia nhìn một trận náo loạn nóng bỏng, thấy tình thế không ổn, bèn lén lút chui vào trong hang chạy trốn.

Nơi bảy tấc của Diệp Ký Minh bị công kích, nửa thân trên nằm nhoài trên người Đoạn Thư Tuyệt, eo càng ngày càng không thẳng lên được, bị hôn đến nước mắt cũng rơi xuống, cổ họng cất lên những tiếng nghẹn ngào vỡ vụn.

Khi không thể nhịn được nữa, Diệp Ký Minh dự định phun ra nọc độc có thể gây tê dại trong nanh của mình lên người Đoạn Thư Tuyệt, tính cho cậu bán thân bất toại, ai ngờ Đoạn Thư Tuyệt lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cong lên, thoải mái chặn lại túi nọc rắn của Diệp Ký Minh.

Túi nọc là nơi bí ẩn trong khoang miệng của Diệp Ký Minh, là nơi không thể chạm vào, Diệp Ký Minh mơ hồ ưm một tiếng, âm thanh cũng bị Đoạn Thư Tuyệt nuốt lấy.

Mãi đến khi Diệp Ký Minh bị trêu đùa đến mất hết cả khí lực, nằm thở hổn hển trên vai Đoạn Thư Tuyệt, lúc này Đoạn Thư Tuyệt mới chịu thả môi của hắn ra, gò má ửng đỏ, nhẹ nhàng giải thích: "Ta đã uống đan dược giải độc trước."

Diệp Kí Minh: "..."

Cái con cá chết bầm này!!!

Khi Diệp Ký Minh cảm thấy Đoạn Thư Tuyệt nâng eo hắn lên, cưỡi trên thắt lưng của hắn thì cả da đầu của Diệp Ký Minh đều bùng nổ.

Hắn vừa tức vừa ức, suy yếu quát: "Đám người chính nhân quân tử các ngươi còn biết cởi quần người ta nữa sao?!"

Đoạn Thư Tuyệt suy nghĩ một chút, sau đó xé luôn quần của hắn ra.

Diệp Kí Minh: "..."

Đoạn Thư Tuyệt ghé vào bên tai Diệp Ký Minh, chậm rãi giải thích: "Trì tiên sinh từng dạy ta, làm việc phải quyết đoán, muốn làm gì thì phải làm ngay, không được chậm trễ, bỏ phí thời gian."

Diệp Ký Minh quả thật muốn phun nọc độc đầy mặt Đoạn Thư Tuyệt, nhưng nọc độc kia vừa bị miễn cưỡng ép xuống, muốn sinh thêm nọc độc thì đâu phải dễ dàng như vậy.

Đoạn Thư Tuyệt ngẩng đầu nhìn Diệp Ký Minh, sợi dây chuyền bằng nanh rắn hơi rung nhẹ, hai má ửng đỏ, nhưng lại rất chuyên chú nhìn hắn, như đang đợi một cái gật đầu.

Ánh mắt này lập tức khiến Diệp Ký Minh mềm lòng, nghiêng mặt đi, mạnh mẽ mắng một tiếng, nhắm hai mắt lại, xem như ngầm cho phép.

Diệp Ký Minh để sự nhẹ dạ của mình khiến hắn hối hận đến xót cả ruột.

Sau đó hắn mắng nguyên cả nửa buổi.

Kỳ thật hắn cũng không quá tức giận, chỉ là mắng theo quán tính, nhưng họ Đoạn thật sự đáng ghét, đặt hắn lên cây, nhấc lên cao cao, không cho hai chân của hắn chấm đất, chưa nói đến việc ức hiếp bằng đủ mọi cách, mà càng đáng giận là cái con cá nghiệp chướng tim đen này còn không cho hắn chửi cho sướng miệng, rồi khi hắn đang thoải mái nhất thì lại dừng động tác, cho dù hắn đưa chân hết cọ cọ rồi kẹp hông của cậu thì cậu cũng không chịu cử động, chỉ vỗ về môi hắn, nói, Diệp huynh, xin tu khẩu nghiệp.

Diệp Ký Minh cảm thấy bản thân mình là bị tức đến ngất đi.

Đợi khi hắn tỉnh lại thì sắc trời đã gần tối đen. Diệp Ký Minh nằm trên lưng Đoạn Thư Tuyệt, còn Đoạn Thư Tuyệt cõng hắn đi tới bên bờ biển, thủy triều đang dâng, đi dọc theo đá ngầm ở bờ biển, giống như muốn đưa cậu đi xem biển.

Diệp Ký Minh chăm chú nhìn lại, quả thật giận mà không có chỗ để bộc phát.

Bản thân mình thì không một mảnh vải, chỉ khoác lên người ngoại bạo và áo choàng, nhưng họ Đoạn kia thì lại rất chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, xử lý tỉ mỉ cẩn thận, quả thật là một công tử tao nhã áo mũ chỉnh tề.

Diệp Ký Minh nhúc nhích một chút, khó chịu đến nhe răng trợn mắt.

Bản Quân chịu tội lớn như vậy, ngươi còn tranh thủ đi tắm rửa chải chuốt?

Hắn phẫn nộ kéo đồ cột tóc của Đoạn Thư Tuyệt xuống.

Đoạn Thư Tuyệt bất ngờ, nhưng cũng không để ý da đầu bị kéo đau và tóc tai bị rối loạn: "Diệp huynh tỉnh rồi?"

Diệp Ký Minh tức giận đến không muốn nói chuyện, nắm chặt cột tóc, mạnh mẽ ôm chặt lấy Đoạn Thư Tuyệt ở phía sau.

Đoạn Thư Tuyệt lại khôi phục về Đoạn Thư Tuyệt nhẹ nhàng văn nhã như trước, bộ dáng độc đoán trước đó dường như chưa từng tồn tại: "Cùng tại hạ đi một chuyến xuống biển có được không?"

...Câm miệng của ngươi lại đi. Ngươi ở trên, tại hạ cái gì mà tại hạ, trong lòng không rõ điều đó sao?

Diệp Ký Minh vừa phát cáu trong lòng, vừa âm thầm quấn lấy cổ của Đoạn Thư Tuyệt.

Đã cùng ngươi chết một lần, có nơi nào mà không thể đi được nữa.

Hắn nói: "Nói nhảm gì vậy. Dẫn đường đi."

Dứt lời, hắn dùng cột tóc của Đoạn Thư Tuyệt cột lên tóc mình, cằm gối lên xương quai xanh của Đoạn Thư Tuyệt, nghiến răng nghiến lợi, khó có thể kiềm chế được dư vị.

Đi tới một chỗ đá ngầm, Đoạn Thư Tuyệt nói: "Đi xuống."

Diệp Kí Minh: "Ừm."

Đoạn Thư Tuyệt thả người vào trong nước, hóa thành Giao nhân, đuôi cá màu trắng bạc vẽ ra một gợn sóng trong nước, lặng lẽ phá vỡ mặt nước, nhanh chóng lẻn sâu vào trong.

Rắn tất nhiên sẽ biết bơi, lại có Đoạn Thư Tuyệt đi cùng, Diệp Ký Minh cũng không cảm thấy có gì không khỏe, chỉ hiếu kỳ vì sao Đoạn Thư Tuyệt lại đột nhiên muốn dẫn mình xuống biển.

Cậu ấy muốn dẫn mình đi gặp người nhà của cậu ấy?

Nhưng cậu ấy cũng giống như mình, từ lâu đã tứ cố vô thân, ngoại trừ bọn họ thì làm gì còn người thân nào nữa?

Diệp Kí Minh đang suy nghĩ lung tung, lúc này Đoạn Thư Tuyệt đã dẫn hắn đến một rặng san hô.

Đoạn Thư Tuyệt lại hóa ra hai chân, đạp lên thềm lục địa xốp mềm.

...Nơi này có gì không đúng sao?

Hắn hỏi: "Họ Đoạn, ngươi đang diễn trò gì vậy?"

Khi đang nói chuyện, cổ tay của hắn lại bị Đoạn Thư Tuyệt nắm lấy.

Đoạn Thư Tuyệt xoay nửa khuôn mặt lại.

Giữa ánh sáng lay động của sóng nước, màu xanh biển rõ ràng hiện lên trong đôi mắt đen của Đoạn Thư Tuyệt, trái ngược với đôi mắt màu vàng đồng của Diệp Ký Minh, một bên trầm tĩnh, một bên lửa nóng.

Đoạn Thư Tuyệt nhẹ giọng: "Diệp huynh có nhớ khi ta tặng cho ngươi vòng tay vảy cá này từng nói gì không?"

Đương nhiên là Diệp Ký Minh nhớ rõ.

Lúc trước chính mình còn chê con cá này keo kiệt khi tặng cái vòng tay, Đoạn Thư Tuyệt nói, sau này hắn có thể dùng nó để đổi với cậu một thứ tốt.

...Nhưng hắn chỉ cho rằng con cá này thuận miệng nói mà thôi.

Đoạn Thư Tuyệt không nói gì, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Ký Minh, đưa về phía trước, dùng vòng vảy cá chạm vào vách tường nước biển mỏng trước mắt.

Trong chốc lát, trận pháp do Đoạn Thư Tuyệt lập nên tiêu tan như mây, kết thành một cảnh tượng kỳ ảo.

Giữa những rặng san hô màu xanh ngọc có một tòa cung điện sừng sững giữa biển, bên trên là những tấm màn che được kết bằng hạt Giao châu đang đong đưa dưới nước, màu trắng bạc của Giao châu khảm vào vách tường tạo ánh sáng, hết thảy đều chói mắt huy hoàng, khá hợp với thẩm mỹ khoa trương của Diệp Ký Minh.

Mỗi một chiếc đèn, mỗi một cột trụ đều rất tương tự với động phủ ở Ba Thục của Diệp Ký Minh trong kiếp trước.

Mà tên của tòa cung điện này là Đoạn Thư Tuyệt tự tay viết.

"Tàng Châu."

Văn sư tôn vì Trì tiên sinh tạo nên ngọn núi Hồi Thủ, vậy vì sao cậu không thể vì Diệp Ký Minh tạo nên một nơi thế ngoại đào nguyên?

Cậu khóc ra Giao châu, đổi lấy vô số ngân lượng để cậu có thể xây nên tòa cung điện dưới đáy biển này.

Những năm qua, toàn bộ bảo vật mà Trì tiên sinh trợ giúp cậu đoạt được đều cất giữ ở đây, đầy đủ nuôi sống một tiểu hắc xà kiêu sa.

Hôm nay cậu phải đưa bảo vật to lớn nhất của mình đặt vào trong đó.

Diệp Ký Minh đột nhiên cảm thấy vành mắt hơi nóng, cúi đầu mạnh mẽ cắn một cái lên tai của Đoạn Thư Tuyệt: "Đây là của ta?"

"Của ngươi."

"Ngươi đã sớm lên kế hoạch rồi? Có phải không?" Nhịp tim của Diệp Ký Minh đập kịch liệt, "Ngươi cho rằng làm như vậy có thể thu mua bản Quân? Để bản Quân không nhớ mối thù hôm nay?!"

Đoạn Thư Tuyệt nghe vậy, quay người lại, trở tay ôm eo Diệp Ký Minh, tiến đến bên tai hắn, nói thẳng: "Chỉ muốn cho ngươi một mái nhà mà thôi. Tùy ngươi muốn nhớ thù hận hay không cũng được, chúng ta vào trong nhà đi, ngươi từ từ mắng, ta chậm rãi nghe, có được không?"

Diệp Ký Minh không nói gì, tức giận nghĩ, cái đồ đầu gỗ đáng chết, hừ.

Khi hai người đang dắt tay cùng tiến vào bí cảnh dưới đáy biển của bọn họ thì ở một thị trấn nhỏ không tên ở cách Đông Hải không xa có một người què vùi trong góc, ăn như hùm như sói cái bánh màn thầu lạnh tanh vừa mới cầu xin được.

Sau khi nuốt sạch sành sanh tất cả cặn bã, hắn nhìn thẳng ra ngõ hẹp, bộ dáng điên điên khùng khùng, khập khễnh chạy về phía trước.

Hắn muốn đi đâu đây?

Không ai biết, mà ngay cả chính hắn cũng không biết.

.....

Ngày thứ nhất sau khi nhiệm vụ kết thúc, Trì Tiểu Trì gặm xong một quả táo, chủ động đưa ra yêu cầu muốn đến một thế giới nào đó.

Khi cậu đưa ra yêu cầu, Lâu Ảnh đang cạo vảy cá hoa vàng trong phòng bếp, chuẩn bị làm món sủi cảo cá hoa vàng.

Một tô bắp cải thảo xanh ngắt được bầm nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng để gói sủi cảo, hệ thống điều hòa không khí trong nhà không ngừng vận chuyển, phát ra tiếng gió vù vù, con chuột nhỏ nuôi trong nhà cắn quả táo vang lên tiếng răng rắc như đang gặm gậy trúc.

Anh cảm thấy hết thảy đều rất tốt, thậm chí có chút không nỡ để cậu rời đi.

Lâu Ảnh cất giọng nói: "Chờ đến trưa đi, để tôi làm xong sủi cảo rồi đi cùng em."

Trì Tiểu Trì nói: "Không cần, em đi một lúc sẽ quay lại, nhiều nhất là hai tiếng thôi."

Lâu Ảnh dùng tạp dề lau tay một chút, đi ra từ nhà bếp.

Anh muốn dùng diện mạo thật sự của mình nhưng sợ Chủ thần giở trò, sau khi cân nhắc đắn đo, chỉ đành dùng mặt của Văn Ngọc Kinh.

Mái tóc dài được cắt ngắn gọn gàng, áo sơ mi trắng tùy tiện cài vài khuy áo cùng quần đen dài, khí chất vốn xuất trần của Văn Ngọc Kinh bị kéo về với khói lửa trần gian nhưng lại không gây nên cảm giác khó chịu.

Lâu Ảnh lấy ra mấy cái áo choàng dài ở trong tủ đồ: "Bên ngoài đang là mùa đông, chọn kiểu mà em thích rồi mặc vào. Mua chút đồ ăn muốn ăn mang về, tôi ở nhà chờ em."

Tất cả áo khoác đều rất ấm áp, chẳng qua có chút rộng, ống tay áo hơi dài, che khuất tay một chút.

Lâu Ảnh giúp cậu chọn một chiếc áo màu nâu nhạt, xắn ống tay áo lên vài vòng, để lộ ra cổ tay áo len màu xám đậm bên trong.

Khi xắn ống tay áo, Lâu Ảnh dừng lại động tác một chút.

...Chiếc nhẫn mà anh đưa cho Trì Tiểu Trì trước kia bị chuyển sang ngón út, không biết làm sao mà bây giờ lại chạy sang ngón trỏ.

Một chiếc nhẫn đeo từ ngón đeo nhẫn đến ngón út rồi lại chạy đến ngón trỏ, có thể nói là số mệnh thăng trầm.

Nhưng Lâu Ảnh vẫn rất có lòng tin đối với vị trí cuối cùng mà nó sẽ hướng đến.

Nghĩ đến đây, Lâu Ảnh lặng lẽ nở nụ cười, tiếp tục thay cậu chỉnh lại ống tay áo, sau đó mang đến khăn quàng cổ nhung màu đen để quấn lên cho cậu.

Trì Tiểu Trì có chút mất tự nhiên mà giơ tay lên từ chối: "Để em tự làm."

Lâu Ảnh lo lắng cậu vẫn còn chướng ngại tiếp xúc, vì vậy liền chủ động buông tay ra.

Trì Tiểu Trì soi gương, buộc khăn quàng cổ thành một nút thắt hình hoa, sau đó xịt một chút hương nước hoa thoang thoảng lên người.

Lâu Ảnh từ xa xa nhìn Tiểu Trì nhà anh quen tay hay làm mà chỉnh lý trang phục một cách thành thục, trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, nhưng cũng cảm thấy có chút bất an.

Anh thật sự rất yêu thích Trì Tiểu Trì.

Lúc trước, khi mất đi tất cả ký ức đã rất thích Trì Tiểu Trì, đó là sự yêu thích thuần túy, không liên quan đến quá khứ lẫn tương lai, chỉ là vì yêu thích Trì Tiểu Trì của hiện tại mà thôi.

Đối với Lâu Ảnh mà nói, anh có được chính là một Trì Tiểu Trì hoàn chỉnh.

Nhưng đối với Trì Tiểu Trì mà nói thì cậu ấy tìm về chỉ là một trí tuệ nhân tạo có vài năm ký ức ngắn ngủi.

Cho nên Lâu Ảnh muốn biết nhiều hơn.

Anh muốn biết những năm tháng ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Lâu Ảnh muốn giúp Trì Tiểu Trì tìm về một Lâu Ảnh hoàn chỉnh.

Vì vậy sau khi Trì Tiểu Trì lựa chọn một thế giới để rời đi, anh cũng quay về không gian Chủ thần một chuyến, gõ cửa phòng 089.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro