[TG3] Lợi hại nha, ngôi sao xấu tính của tôi (25+26)

( 25 )

"Cô đưa ra những yêu cầu đó đối với chính cô mà nói không có lợi ích thực tế nào, ngược lại còn tiện nghi cho tôi. Con người của tôi từ trước đến nay đều không thích chiếm tiện nghi của người ta. Giao dịch của chúng ta đối với cô không công bằng, cho nên tôi muốn đền bù."

Tạ Trản nói được còn rất đường hoàng.

Nhưng mà đại lão một câu, liền khiến cậu lạnh thấu tim---------

"Nhưng cậu, có cái gì?"

Cái gì cũng đều không có nha!

Còn muôn đền bù, đền bù cái búa nha.

Nhị Cẩu dạy miệng lưỡi con trai đều là gạt người.

Sưu Thần Hào hiện tại giãy giụa cũng không muốn giãy giụa, thôi thôi, nồi tới thì đón thôi. Mặc kệ có phải nồi của nó hay không, đến cuối cùng cũng là của nó hết.

"Tôi......" Hừ, đồ đại móng heo mắt mù, Tạ Trản tức giận đến muốn cắn người: "Cô nhìn dáng người tôi đi, thế nào?"

Mẹ kiếp!

Máy lạnh này...

Quá mẹ nó lạnh!

Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.

Lúc Tạ Trản nói lời này còn có chút ngượng ngùng, nhưng tưởng tượng bản thân không thoát ra được cái cảnh ca hát, vũ đạo đều phải đứng đầu, một chút ngượng ngùng kia nháy mắt vứt đến tận chân trời.

Phồn Tinh:???

Sưu Thần Hào đã điên rồi. Trong không gian mà nó đã chuẩn bị cho Phồn Tinh mà điên cuồng nhảy, rồi đánh y như đứa động kinh. Ngao ngao chửi mắng, hận không thể mọc ra thêm mấy cái tay điên cuồng đánh chính mình.

Đạo đức luân tang! Phát rồ! Thói đời ngày sau! Hạ lưu vô sỉ quá!

"Miễn cưỡng...... Cũng được nha." Giọng điệu của đại lão phá lệ miễn cưỡng.

Tạ Trản lúc ấy......

???

Tiếng người đó sao?

Tạ Trản lúc này bị máy lạnh thổi đến làm đông cứng, không rảnh tức giận, nhanh chóng lấy chăn đắp lên.

Tư thế không ra sao, nhìn thế nào cũng thấy túng quẫn.

Trước khi Tạ Trản làm trời làm đất, bắt đầu tức giận, Phồn Tinh yên lặng từ trong túi lấy ra một tờ poster đã gấp lại, mở poster ra, chậm chạp nói với Tạ Trản: "Tôi cảm thấy cậu quá ốm yếu, vẫn là ... Dưỡng người trước đi."

Ốm yêu giống như gà con trắng trắng sau khi bị nhổ sạch lông vậy á.

Một đấm của có có thể đánh chết thật nhiều con!

Trên poster là một anh trai nhỏ có cơ bắp. Ô vuông trên bụng cực kỳ rõ ràng.

Tạ Trản cảm thấy hình như mình đang bị sỉ nhục!

Tạ Trản tức giận đến khí huyết dâng lên, cả người đều tức giận, xốc chăn lên nhảy xuống giường, hùng hổ tiến về phía Phồn Tinh.

Kết quả sàn nhà quá trơn, còn không đợi hắn vọt tới trước mặt Phồn Tinh, liền lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế ——

Té xuống đất.

"Bang " một tiếng trầm vang.

Sợ tới mức thịt ở cằm Phồn Tinh đều ra tới, còn lùi ra sau một bước.

May mắn nha, không đụng đến cô.

Mũi đau.

Mặt đau.

Ngực đau.

Nửa người dưới đau.

Chỗ nào chỗ nào đều đau.

Một cú ngã, Tạ Trản cơ hồ bị ngã, sống không còn gì luyến tiếc.

Giống như con cá mặn quỳ rạp trên đất, vẫn không nhúc nhích, làm bộ chính mình đã chết.

Cậu có thể cảm giác được máu mũi ấm áp đang không ngừng trào ra, nếu có thể khiến cậu đổ máu mà chết cũng được.

Cậu mặt trong mặt ngoài đã bị ném hết, cậu muốn chết!

Phồn Tinh cũng khó được ngây ngốc, Tạ Trản thực trắng, trắng như người bị bệnh, nhìn bóng người quỳ rạp trên đất, biểu tình của đại lão đại đại khái là cái dạng này ——

... ( ⊙_⊙ )...

Hình như...... Cũng khá xinh đẹp.

"Cậu đứng lên nha, không mặc quần áo, sẽ cảm mạo." Tạ Trản bò trên mặt đất ước chừng hai phút, Phồn Tinh lặng lẽ ngáp một cái, muốn ngủ quá.

"Không dậy nổi!" Tạ Trản ồm ồm nói: "Tôi muốn chết!"

Bất tử cũng vô dụng!

Làm gì đều không được, từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, cậu tồn tại có ích lợi gì?

Nhưng cũng không thể chết ở chỗ này nha! 

Đại lão vốn rất vô tình, may là tiểu yêu tinh không biết cô nghĩ gì trong đầu, nếu không đã nhảy dựng lên xoa xoa eo mắng.

Lại ngáp một cái.

Phồn Tinh khom lưng ngồi xổm xuống, duỗi tay chọc chọc eo Tạ Trản .

Cả người Tạ Trản run rẩy một chút.

Cô lại chọc chọc.

Tạ Trản tức giận đến không thể nhịn được nữa: "Cô đừng chọc tôi nữa! Ngứa!" Lão tử sợ ngứa! Đại móng heo!

"Tôi đỡ cậu lên nha." Phồn Tinh nhịn không được cười hì hì, nghiễm nhiên chính là đại móng heo cá biệt cười trên nỗi đau của người khác.

Tạ Trản cũng không nghĩ nói ra.

Rốt cuộc cậu muốn mặt.

Nhưng cậu thật sự là lạnh đến hoảng!

Lúc nằm trên giường, tốt cấu gì cũng không phải chịu lạnh. Hiện tại trước là gạch, sau là gió máy lạnh, này là lạnh thấu tim-------

Vì thế hự bẹp bụng mà gật đầu, tùy ý để Phồn Tinh nâng mình dậy.

Sự thật chứng minh, đả kích thật sự không chỉ nhiêu đó!

Cô chỉ dùng một tay!

Mọi người hiểu sao, cô thế nhưng chỉ dùng một tay đỡ lấy vai cậu, nâng cậu dậy.

Phàng phất cậu chỉ là con gà ốm yếu.

Nếu tự tin hơn một chút, cũng có thể xóa chữ 'phảng phất'!

Tạ Trản bị đả kích, tùy ý để Phồn Tinh muốn làm gì thì làm.

Bị nâng đến mép giường ngồi, Phồn Tinh dùng chăn bao bọc Tạ Trản lại , nhìn máu mũi trên mặt cậu.

"Chảy máu mũi nha." Đáng thương hề hề, giống Tiểu Hoa Hoa được yêu cầu che chở thật tốt.

Tạ Trản:...... Tức đến mức không muốn nói chuyện.

Phồn Tinh giúp Tạ Trản lau khô máu, nghiêm túc, biểu tình thực chuyên chú.

Tạ Trản nhìn cô gái gần ngay trước mắt,  ánh mắt cô thực thuần túy, không có bất luận tạp chất gì. Lúc nhìn hắn cũng không có kinh thường, không có cười nhạo, cũng không có cao cao tại thượng, chẳng sợ những chuyện cậu nhảy nhót nãy giờ như trò hề.

Đến chính cậu còn cảm thấy buồn cười, cô thế nhưng giống như không hề để ở trong lòng.

"Vì sao?" Tạ Trản thình lình hỏi.

"Hửm?" Phồn Tinh mặt đối mặt, mắt đôi mắt mà tò mò nhìn về phía Tạ Trản.

"Vì sao không cần tôi?"

Tạ Trản là người không có cảm giác an toàn, sở dĩ tối nay cậu tự mình đưa tới là do không tin tưởng bản thân có thể làm được những gì Phồn Tinh yêu cầu. Còn lại là do cậu không có cảm giác an toàn, cậu không tin Ngọc Phồn Tinh cho cậu nhiều chỗ tốt như vậy, chính là vì muốn thúc giục mình tiến tới.

Cậu thật vất vả mới thấy hy vọng từ trong vũng lầy.

Cậu không hy vọng bản thân sau khi gửi gắm tất cả lên người Ngọc Phồn Tinh, sau đó bị Ngọc Phồn Tinh vứt bỏ, câu lại lần nữa bị ném vào trong vực sâu.

Cho nên, cậu tự hiến thân mình, muốn mối quan hệ của hai người càng thêm chặt chẽ.

Ít nhất, cậu có thể có được càng nhiều cảm giác an toàn.


*****

( 26 )

"Vì sao không cần tôi?" Tạ Trản khăng khăng muốn câu trả lời.

Chuyện tình tình ái ái đối với đại lão mà nói là siêu siêu khó.

Vì thế quyết đoán xin giúp đỡ từ người xem: Nhị Cẩu nha, Nhị Cẩu, nên trả lời như thế nào nha?

Cũng không nghĩ sẽ bị xin giúp đỡ từ người xem hiện trường  · Sưu Thần Hào:......

Ài!

Quá khó khăn!

Nó quá khó khăn!

Nó độc thân mà, vì sao nó phải đi nghiên cứu cảm tình chuyện?

【...... Cô nói cho cậu ấy, cô không thích kiểu người như cậu ấy hiện tại. 】 Sưu Thần Hào cũng một con Nhị Cẩu cực thảm, sau khi suy nghĩ nửa ngày mới thử tính ra một đáp án.

Ồ.

Đại lão get đáp án sau đó liền quay đầu nói với Tạ Trản.

Giờ này phút này, Sưu Thần Hào còn hoàn toàn không biết. Nó nói đáp án lung tung như thế, thật sự là đào cho Tạ Trản một cái hố, hơn nữa còn là muốn bò còn bò không lên nổi. Vốn dĩ Tạ Trản hoàn toàn là một tiểu yêu tinh không có cảm giác an toàn, nó bảo Phồn Tinh nói cô không thích kiểu người Tạ Trản lúc này, thế nên Tạ Trản càng đối với bản thân không có sự tin tường.

Sắc mặt Tạ Trản trắng bệch: "Vậy cô thích kiểu người như thế nào?"

Không thích mình như hiện tại thế mà cô còn bao nuôi mình, là vì cái gì?

"Tôi thích, người hát dễ nghe, nhảy đẹp, rap lợi hại, trên bụng có  ô vuông, có võ ......" Phồn · cô gái theo đuổi ngôi sao· Tinh nói lên kiểu người mình thích, quả thực thao thao bất tuyệt.

Cô gái nhỏ không khác nào đại móng heo, hết thảy những thứ tốt đẹp liền thích cả. Nhưng cái sự thích này cũng không có chút nhiệt tình nào.

Cô thích là thích ca hát, vũ đạo mà không phải một người nào hết. Nói cách khác, cô thích nhất là lúc cươi tủm tỉm rồi tiện tay đâm cho người ta một dao...

"Nhưng tôi không thể, đều nuôi hết bọn họ ...... Cho nên, cậu muốn gì đều được." Phồn Tinh chốt cái cuối cùng.

Tạ Trản:......

Nghẹn nửa ngày, sắc mặt cứ tím tím xanh xanh.

Mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng cô là bởi vì tình cũ khó quên với Thẩm Anh Bác. Kết quả cô lại là người phóng túng tình cảm nhưng không tới, vì thế đơn giản tự mình bồi dưỡng?

"...... Tôi cảm thấy cần phải thêm tiền." Tạ Trản sau khi bị lí do này làm nghẹn một hồi lâu không thể nói nên lời, cuối cùng nhảy ra một câu thành thật.

"Cậu muốn, thêm nhiều ít?" Phồn Tinh hỏi ngược lại.

Vì thế hai người: một người yêu cầu thêm bao nhiêu tiền, người còn lại đáp ứng, một phen thảo luận cực tốt.

Sưu Thần Hào trừng mặt chó ngốc.  

Một người bọc kín mít từ đầu tới chân, một người ngồi xếp bằng.

Người này nói: tôi cảm thấy danh sách quá nhiều, tính tiền theo từng mục đi.

Người kia nói: được nha.

Nười này nó: tôi hát được lên bậc A, cô khen thưởng tôi 50 vạn.

Người kia nói: được nha.

Hai người sao không đắp chăn nói chuyện phiếm luôn đi????

Cuối cùng chốt lại là mỗi một hạng mục đều có khen thưởng, Tạ Trản cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Trước khi rời đi, cậu còn nhìn thoáng qua thấy Phồn Tinh đang đếm đếm đầu ngón tay, nhanh chóng chạy đi.

Ài, thật sự là đứa ngốc nhiều tiền.

Cậu nói bao nhiêu tiền, cô đều đáp ứng. Cũng may cậu còn được xem như người thành thật, nếu đổi là tên nào tham lam hơn, thể nào cũng hố cô xuống bút không biết bao nhiêu tiền!!!

Nghĩ đến việc sẽ đổi lại tên đàn ông khác, lòng Tạ Trản hơi khó chịu. Nhưng chỉ là trong giây lát, cậu tự mình hiểu lấy, không nên động tâm.

Cậu chỉ là một bãi bùn lầy, hơn nữa còn là nước bùn hôi thối không ngửi được, không nên nghĩ thì đừng nghĩ. Nhân lúc cô còn có hứng thú với mình mà vung tiền, về sau sống thôi là được.

Phồn Tinh cảm thấy Tiểu Hoa Hoa không quá đáng yêu này chỉ cần hướng cậu ấy về đường ngay để nuôi dưỡng thì tốt thôi.

Tạ Trản nghĩ, cậu cứ tự mình hiểu lấy, cứ xem Phồn Tinh là máy ATM là được. Tiết kiệm được một số tiền sau đó liền nhanh chóng bứt ra.

Ai cũng không nghĩ hai người có thể lâu dài.

Nhưng chuyện tình cảm mà, khó nói------

Có người  nhìn không hề xứng đôi nhưng cuối cùng lại dây dưa cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro