Chương 162: Công lược nam thần quốc dân (09)

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



"Bị người khác nhìn thấy không tốt sao?! Lăng Văn Dục, anh cho là em sợ bị nhìn thấy sao?!"

Trình Cẩm Nhiên nghiêng người về phía trước, đến gần Lăng Văn Dục, cười lạnh nói.

Nếu không phải cố kỵ anh thân phận là Lăng gia nhị thiếu, Trình Cẩm Nhiên kỳ thực là hy vọng cả thế giới đều biết chuyện về hai người bọn họ!

Hắn căn bản không quan tâm người khác sẽ nghĩ gì về mình!

Người khác, mắc mớ gì đến hắn? !

Trên mặt Lăng Văn Dục chợt loé lên vẻ mất kiên nhẫn, nhưng dù sao hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể đột nhiên mất đi hết tình cảm!

Vì vậy Lăng Văn Dục không khỏi vẻ mặt và giọng điệu dịu dàng: "A Nhiên, đừng náo loạn, chúng ta đã chia tay. Chúng ta, về sau hãy sống một cuộc sống bình thường đi!"

"Cuộc sống bình thường?!"

Trình Cẩm Nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó tự giễu lắc đầu: "Chẳng lẽ chín năm qua, chúng ta trải qua đều không phải sống một cuộc sống bình thường sao?!"

Không đợi Lăng Văn Dục mở miệng, Trình Cẩm Nhiên đã ngả người ra sau, nhìn thẳng vào Lăng Văn Dục: "Anh bây giờ nói cho em biết, anh có phải, thích An Bối Hi không!? Em chỉ muốn một đáp án!"

Nghe được câu hỏi của Trình Cẩm Nhiên, Lăng Văn Dục không do dự bao lâu, gật đầu: "Đúng, tôi thích cô ấy!"

Lời nói của Lăng Văn Dục, khiến Trình Cẩm Nhiên cảm thấy thế giới của mình trong khoảnh khắc sụp xuống.

Nhưng hắn cũng không có biểu hiện thật sự kích động gì, chỉ gật đầu, khó khăn nói ra mấy chữ: "Được, em đã biết."

Nói xong, Trình Cẩm Nhiên liền mở cửa, bước xuống xe.

Lăng Văn Dục ở trong xe ngây người một lúc, rồi mới khởi động xe rời đi.

Trình Cẩm Nhiên, thì ở chỗ đó đứng yên thật lâu.

Lăng Vu Đề thấy Trình Cẩm Nhiên đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa quay lại, bởi vì biết hắn khẳng định là đi tìm Lăng Văn Dục, nên Lăng Vu Đề có chút lo lắng.

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề vẫn là quyết định đi ra ngoài tìm Trình Cẩm Nhiên.

Vừa mới đứng dậy đã thấy Trình Cẩm Nhiên quay lại.

Lăng Vu Đề cẩn thận đánh giá hắn, sắc mặt Trình Cẩm Nhiên vẫn như thường, một chút cũng không nhìn ra hắn có không vui hay không.

Điều này khiến Lăng Vu Đề không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ là ảnh đế nha!

Kỹ thuật diễn này, cô đều phải tự ti!

Người ta không có biểu hiện ra khổ sợ, Lăng Vu Đề đương nhiên không thể đi an ủi người ta!

Nhún nhún vai, tự mình đi ăn cơm trưa.

Chờ ăn cơm trưa xong, thợ trang điểm trang điểm lại cho Lăng Vu Đề và An Bối Hi, sau đó chuẩn bị bắt đầu quay phim.

Lăng Vu Đề ngồi trên một chiếc xe thể thao màu đỏ, còn An Bối Hi đang đi trên đường cái, xung quanh là diễn viên quần chúng người đến người đi.

Chờ đạo diễn vừa hét lên "Action", tất cả các máy quay đều nhắm vào xe của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề một mặt nước mắt, hốc mắt đỏ lên.

"Giản Giai Nhân! Giản Giai Nhân! Vì sao, vì sao cô lại xuất hiện, vì sao cô muốn cướp đi A Viêm của tôi! Tôi hận cô! Tôi hận cô -"

Cô một đường lái xe như điên, đúng lúc đó, cô nhìn thấy Giản Giai Nhân đang chuẩn bị băng qua đường.

Diêm Hân Vũ ánh mắt hung ác, khuôn mặt đầy hận ý nhìn Giản Giai Nhân: "Giản Giai Nhân, nếu cô rời khỏi thế giới này, A Viêm sẽ trở lại bên người tôi đúng không?! Đúng không?!"

Cô gần như điên cuồng lầm bầm lầu bầu, sau đó cong môi, nở một nụ cười tàn nhẫn, rồi dẫm mạnh chân ga xuống.

Chiếc xe phóng đi ngay lập tức, cô nhắm ngay Giản Giai Nhân, Giản Giai Nhân không kịp né tránh, thành công bị hất văng xuống đất.

Lúc này, những người đó hét lên.

Trong đám đông có người gọi 110, có người gọi 120.

Diêm Hân Vũ nhìn Giản Giai Nhân nằm trên vũng máu, lộ ra một cái mỉm cười vui vẻ, rồi lái xe rời đi.

Cảnh quay này thực ra không khó, khó khăn nằm ở chỗ một ít ánh mắt và nét mặt của Diêm Hân Vũ.

Đạo diễn ban đầu dự kiến phải quay phim cả một buổi chiều, kết quả chỉ mất một giờ liền hoàn thành.

Cảnh cuối cùng của Lăng Vu Đề là bởi vì Diêm Hân Vũ đụng Giản Giai Nhân bị thương nặng, xém chút rơi vào trạng thái người thực vật.

Trong cơn tức giận, Tư Đồ Viêm đã vận dụng thế lực của gia đình, yêu cầu tòa án tuyên án Diêm Hân Vũ.

Đương nhiên, gia đình Diêm Hân Vũ không muốn để con gái họ vào tù, nên cầu tình Tư Đồ Viêm.

Cuối cùng, Tư Đồ Viêm nể mặt hai gia đình là bạn bè thế giao, nên đề ra điều kiện để Diêm Hân Vũ ra nước ngoài và vĩnh viễn không được trở về nước.

Gia đình Diêm Hân Vũ đồng ý, nhưng Diêm Hân Vũ từ chối!

Cô cho rằng tất cả những điều này là chủ ý của Giản Giai Nhân, nên đã chạy đến bệnh viện để tìm Giản Giai Nhân, nhưng lại gặp Tư Đồ Viêm che chở bảo vệ Giản Giai Nhân.

Tư Đồ Viêm lời lẽ gay gắt với Diêm Hân Vũ, Diêm Hân Vũ bị kích thích mạnh mẽ, chạy lên tầng cao nhất của bệnh viện.

Sau khi Giản Giai Nhân và Tư Đồ Viêm đuổi đến, Diêm Hân Vũ ở trước mặt hai người, nhảy xuống.

Cảnh này đối với Lăng Vu Đề mà nói, vẫn là dễ dàng như trước.

Nhưng Lăng Vu Đề lại cảm thấy, đối với Trình Cẩm Nhiên mà nói, chính là có chút khó khăn.

Dù sao, nữ chính là tình địch của hắn.

Không phải nói tình địch gặp mặt ghen tị đỏ mắt sao?

Vậy Trình Cẩm Nhiên làm sao có thể dịu dàng, thâm tình với An Bối Hi??

Kết quả Lăng Vu Đề đã đoán sai, Trình Cẩm Nhiên khi quay phim, hoàn toàn không bị cảm xúc cá nhân khống chế.

Bởi vì cảnh quay Diêm Hân Vũ cãi nhau lớn với gia đình không chịu ra nước ngoài, rồi bỏ nhà đi đã được nguyên chủ quay xong.

Vì vậy Lăng Vu Đề trực tiếp đóng vai Diêm Hân Vũ một mặt tức giận, chạy đến bệnh viện.

"Tư Đồ Viêm! Vì sao?! Vì sao anh lại muốn đuổi em ra nước ngoài!?" Diêm Hân Vũ vẻ mặt nghi hoặc, vẻ tức giận trên mặt cô lúc này vẫn chưa nguôi ngoai.

Giản Giai Nhân bị cô đụng phải một tháng, mới có thể gần như khỏi hẳn xuất viện.

Ngay cả đồn cảnh sát bên kia ba mẹ cô cũng đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, nhưng, người đã từng là vị hôn phu của cô lại không chịu bỏ qua cho cô!

Vậy mà còn muốn để cô rời khỏi quê hương của mình, giống một kẻ đáng thương, bị đuổi ra nước ngoài!

Tư Đồ Viêm thay đổi sắc mặt đối với Giản Giai Nhân dịu dàng thâm tình, lạnh lùng nhìn Lăng Vu Đề: "Vì sao? Chính cô không rõ ràng sao!? Cô đâm Giai Nhân thành ra như vậy, chỉ để cô ra nước ngoài đã là tiện nghi cho cô rồi!"

Giản Giai Nhân ở một bên lúc đầu có chút không hiểu nhìn hai người, sau đó cô ấy liền hiểu được.

Giản Gia Nhân kéo ống tay áo Tư Đồ Viêm: "A Viêm, quên đi, em bây giờ đều đã không sao, mọi chuyện đều kết thúc."

Tư Đồ Viêm ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Giản Giai Nhân: "Giai Nhân, em chính là thật tốt bụng, cho nên mới luôn bị bắt nạt. Yên tâm, về sau anh tuyệt đối sẽ không để cho người khác khi dễ em!"

Diêm Hân Vũ ở một bên không chịu nổi Tư Đồ Viêm đối với Giản Giai Nhân thâm tình. Lúc này, cô đã lệ rơi đầy mặt.

Cô vẫn đổ tất cả mọi tội lỗi đến trên người Giản Giai Nhân như trước. Cô cho rằng, nếu không phải Giản Giai Nhân xuất hiện, cho dù Tư Đồ Viêm không thích cô, thì sau này, họ cũng sẽ kết hôn!

Nhưng là, Giản Giai Nhân lại phá vỡ hết tất cả những thứ này!

Cô hối hận vì sao mình không có đụng ác hơn một chút, vì sao không có một lần đâm chết Giản Gia Nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro