Chương 194: Công lược gian thần Tả tướng (05)

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Sau đó, Lăng Vu Đề đi theo Vũ Trúc ra khỏi viện nơi cô đã ở hơn nửa tháng.

Đi theo Vũ Trúc qua một cái cổng tròn*, liền đến một cái hoa viên.

Sau đó lại đi qua một cái cổng tròn, lúc này mới nhìn thấy một cái tiểu viện có tên là 'Thanh cư'.

Thanh Cư? !

Lăng Vu Đề đứng ở nơi đó, nhíu mày nhìn hai chữ kia.

Tại sao, cô lại cảm thấy cái tên này có chút quen quen?

Rốt cuộc cô đã nhìn thấy ở nơi nào sao?

Cô còn chưa kịp nhớ ra, thì Vũ Trúc đang đi đằng trước nhìn thấy Lăng Vu Đề dừng bước, có chút kỳ quái nhìn cô: "Cô nương, mau vào đi! Đừng để chủ tử đợi lâu!"

"A? Nga, được!"

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có lẽ là chính cô nhớ nhầm chăng? !

Thu hồi tâm trí, Lăng Vu Đề nhấc chân đi vào 'Thanh cư'.

Vừa bước vào sân, liền nhìn thấy trúc tím* được trồng khắp nơi trong sân.

Ngoại trừ ở giữa là lối đi lát đá rộng hai mét ra, đủ loại trúc tím được trồng hai bên lối đi.

Những cây trúc tím này cao khoảng bốn năm mét, được chăm sóc rất tốt! Thoạt nhìn, nhưng là rất đẹp.

Bất quá, nhiều cây trúc như vậy, viện này đáng lẽ phải được gọi là 'Trúc cư' thay vì 'Thanh cư' đi!

Lăng Vu Đề hơi hơi hạ mí mắt xuống, giấu đi ý cười trong mắt.

Cô lúc này đang đeo khăn che mặt, nên dù có cười, cũng không ai nhìn thấy.

Nhưng ý cười trong mắt, lại dấu không được!

Đi theo Vũ Trúc xuyên qua lối đi trong rừng trúc tím, liền nhìn đến lầu các cao hai tầng.

Vũ Trúc đứng lại: "Chủ tử ở lầu hai đợi cô nương, cô nương vào đi."

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vũ Trúc không có ý định đi vào cùng cô, Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng rồi mới gật đầu: "Được."

Cô nhấc chân đi vào lầu các, lầu một thật gọn gàng, ngoại trừ một vài bức tranh thuỷ mặc treo trên tường cùng một số đồ trang trí bằng sứ, liền không có gì khác.

Cầu thang rất dễ thấy, Lăng Vu Đề liếc mắt liền nhìn thấy.

Do dự một chút, Lăng Vu Đề thậm chí còn ở trong đầu não bổ ân nhân cứu mạng của cô có phải là người cùng tuổi với mẹ ruột của cô hay không.

Là nam hay là nữ?

Được rồi, đã tò mò như vậy, vậy cô liền tận mắt đi xem câu trả lời là được!

Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề liền nhấc chân đi lên cầu thang.

Lên đến tầng hai, đầu tiên chính là một cái phòng khách.

Trong sảnh để một cái lò sưởi đang cháy, cạnh cửa sổ để một chiếc ghế dài.

Có một người đang ngồi trên chiếc ghế dài, một nam tử mặc áo choàng màu đỏ.

Không giống với tưởng tượng của Lăng Vu Đề, tuổi của hắn không lớn như mẹ ruột của cô.

Hắn rất trẻ trung, tuy chỉ thấy một bên sườn mặt, nhưng là không khó để nhìn ra, hắn nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi.

Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn thẻ tre trong tay.

Mái tóc đen dài của hắn được lỏng lẻo buộc bằng một dải dây lụa, rõ ràng hẳn là có vẻ luộm thuộm, nhưng hắn mặc như vậy lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Chỉ là sườn mặt, Lăng Vu Đề cũng có thể nhìn ra, ngũ quan của hắn cực kỳ tinh xảo.

Làn da hắn rất trắng, thậm chí có thể dùng tái nhợt để hình dung.

Môi cũng rất trắng, chỉ có một chút hồng nhạt nhợt nhạt.

"Khụ......"

Nam tử hơi hơi nắm tay che lên miệng mình, ho khan một tiếng, sau đó mới hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề bị hắn nhìn liền sửng sốt, vốn đang định mở miệng chào hỏi, lại nhất thời không nói ra được.

Nam tử chính diện so với sườn mặt của hắn còn đẹp hơn, tinh xảo đến mức mỗi một cái chi tiết đều làm cho người ta cảm thấy đây là đẹp nhất!

Sở dĩ Lăng Vu Đề sẽ sững sờ, không phải là bởi vì khuôn mặt kia của hắn, mà là vì đôi mắt của hắn.

Mắt phượng, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, lông mi rất dày, nên đôi mắt trông như đang kẻ eyeliner.

Đôi mắt hắn thật sáng ngời, giống như hắc diện thạch vậy.

Thật, xinh đẹp!

Ánh mắt hắn rất nhạt, có loại cảm giác tự cao tự đại, lại hoặc như là cảm giác không dính bụi trần.

"Lại đây ngồi đi."

Nam tử mở miệng, giọng nói rất lạnh lùng, nghe hắn nói, có loại cảm giác như đang đặt mình trong gió lạnh.

Nhìn thấy hắn đưa tay chỉ chỉ vào chiếc ghế gỗ màu đỏ bên cạnh, Lăng Vu Đề nga một tiếng rồi mới bước chân tiến về phía trước.

Vừa mới ngồi xuống, cô chợt nghĩ ra cái gì, trừng lớn mắt nhìn nam tử trước mặt.

Tháng sáu trời tuy rằng không đến mức quá nóng, nhưng cũng không hẳn cần phải đốt bếp lò phải không? !

Hơn nữa, nam tử này không chỉ có đốt bếp lò, còn mặc một chiếc áo choàng không tính mỏng!

Trong cốt truyện, mặc như vậy, liền chỉ có một người!

Đó chính là Đoan Mộc Thanh Duyệt!

Nam phụ Đoan Mộc Thanh Duyệt, cũng là, mục tiêu đối tượng công lược của cô!

Ôi trời ơi!

Thì ra ân nhân cứu mạng của cô chính là Đoan Mộc Thanh Duyệt!

Cái này gọi là gì? Cái này gọi là duyên phận!

Cái này gọi là đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công nha!

Lăng Vu Đề cố nén vui sướng, đứng dậy hướng Đoan Mộc Thanh Duyệt cúi đầu: "Đa tạ Tả tướng đã cứu mạng!"

Đúng vậy, chính là Tả tưởng!

Ba năm trước, tân đế đăng cơ, lúc đó Đoan Mộc Thanh Duyệt mới mười bảy tuổi, từ một môn khách nhảy lên trở thành Tả tướng dưới một người trên vạn người!

Mà bây giờ Đoan Mộc Thanh Duyệt hai mươi tuổi không chỉ là đại hồng nhân bên người Hoàng đế, càng là 'gian thần' mà mọi người trong triều đều kiêng kỵ!

Có hai tướng, tả và hữu, phụ thân của nguyên chủ, cũng chính là phụ thân của Lăng Mộ Lam, Lăng Thư Kiệt, theo tiên đế cúc cung tận tuỵ hai mươi năm, mới có được một cái chức vị quan nhất phẩm Hữu tướng.

Có đồn đãi nói rằng, Đoan Mộc Thanh Duyệt đã từng là nam sủng của tân đế, bởi vì tân đế không dễ cho hắn danh phận, nên mới phong cho hắn làm nhất phẩm Tả tướng, biểu thị coi trọng!

Bất quá, làm cho người ta kiêng kỵ cũng không chỉ là tân đế nhìn trúng hắn, mà là thủ đoạn của Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng vô cùng tàn nhẫn.

Tất cả những việc mà tân đế không tiện ra mặt đối phó với nhóm triều thần, đều là hắn ra mặt 'thanh lý'.

Thủ đoạn của hắn cao minh đến làm cho người ra rõ ràng biết rõ là hắn làm, lại tìm không thấy một chút nhược điểm!

Triều thần sở dĩ kiêng kị hắn, chính là lo lắng có một ngày, Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ đem ánh mắt đặt tới trên người bọn họ!

May mắn thay, có tin đồn rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ sống không quá hai mươi lăm tuổi.

Bây giờ, Đoan Mộc Thanh Duyệt đã hai mươi tuổi.

Còn năm năm nữa!

Họ chỉ có thể tự an ủi mình, bọn họ những người sống lâu hơn hắn, có thể chờ được!

Trong cốt truyện, Đoan Mộc Thanh Duyệt quả thực chỉ sống đến hai mươi lăm tuổi.

Chỉ là trước khi hắn chết, đều phải đem Đại Nghiên quốc khuấy thành một vũng nước bùn!

Lại nhắc đến, nam phụ Đoan Mộc Thanh Duyệt này cũng không có cảm tình sâu sắc đối với Lăng Mộ Lam.

Chỉ là, một cái nam phụ đối với nữ chính đều sẽ không có cảm tình sâu sắc.

Cô một cái nữ tử đã bị huỷ dung mạo lại làm sao có thể đi công lược Đoan Mộc Thanh Duyệt lạnh lùng? !

"Khụ khụ..."

Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn Lăng Vu Đề, không khỏi lại ho khan vài tiếng.

Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Lăng Vu Đề đi đến bên bếp lò lấy chiếc ấm sắt đặt ở trên bếp lên, sau đó giúp Đoan Mộc Thanh Duyệt rót một cốc nước.

"Tả tướng, uống ly nước làm dịu cổ họng."

Đoan Mộc Thanh Duyệt ngước mắt nhìn cô, lại không có đưa tay nhận lấy ly nước trong tay Lăng Vu Đề.

Hắn cúi đầu tiếp tục nhìn thẻ tre, mở miệng nói: "Nghe nói, ngươi muốn gặp ta?"

Lăng Vu Đề nhìn ly nước nóng còn đang bốc khói trong tay mình,





*cổng tròn

*trúc tím

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro