Chương 59: Trở chứng

Cô nhóc nào đó xù lông ngồi trên ghế, một đám người nhìn qua hai người.

- Sở Kỳ, ăn đi. Cậu không ăn trưa là không tốt, nên ăn đi. - Vũ Anh Anh nhắc nhở.

- Không ăn!

Giống như một con nhóc sáu tuổi biếng ăn, Dạ Sở Kỳ lắc đầu nguầy nguậy.

- Tại sao? - Vũ Anh Anh hệt như bà mẹ trẻ kiên nhẫn hỏi.

Hạ Cảnh Dực cực kỳ có hứng thú với vấn đề này, đưa mắt nhìn qua. Những người còn lại cũng nhìn tới, tỏ vẻ rất thắc mắc lý do Dạ Sở Kỳ ồn ào từ nãy giờ.

- Dở! - Dạ Sở Kỳ mặt nhăn nhó, nhìn đống đồ ăn trên bàn với vẻ ghét bỏ - Đồ ăn không ngon!

Gân xanh trên trán Hạ Cảnh Dực giật giật.

.

..

...

- Hahaha! - Tiêu La Khải ôm bụng cười - Hạ Cảnh Dực, đống đồ ăn mà cậu nghiên cứu trên phạm vi toàn hành tinh để đưa vào cho robot nấu ăn lại bị chê là không ngon kìa! Người ta còn chưa động đũa đã chê rồi kìa. Hahaha!

Ninh Diễm Kiều và Sử Ngao Kim cũng bịt miệng cười, mặc cho bộ mặt đen thui của Hạ Cảnh Dực rất đáng cảnh báo. Vũ Anh Anh cả người đông cứng thành tượng đá ngồi đó, cả người run run miễn cưỡng nhịn cười. Đối mặt với cô đang là bộ mặt ma vương của Hạ Cảnh Dực đấy, nào có thoải mái cười được như đám người kia!

- Khụ, Sở Kỳ này, cậu chưa ăn thử mà.

Dạ Sở Kỳ nheo mắt đầy ghét bỏ.

- Không thích!

Vũ Anh Anh thở dài. Chơi với Dạ Sở Kỳ đã lâu, Vũ Anh Anh cũng coi như hiểu chút ít tính cách của cô. Cô rất ngoan ngoãn nghe lời, hiếm khi lại đối nghịch với người khác. Cô rất dễ tính, nhưng một khi cô đã không thích cái gì thì đừng hòng ép cô. Và một khi tâm trạng cô thay đổi, vậy sẽ không còn giống cô nữ sinh hiền lành nữa mà biến thành một con nhóc quậy phá ngay. Tuy cô nhút nhát, nhưng vẫn không hề thiếu cách làm phiền người khác. Để yên ổn thì không nên bắt cô làm những điều cô không thích.

Giờ thì hay rồi, cô trở chứng rồi...

- Vậy... - Vũ Anh Anh hết biết nói gì luôn rồi.

Ơ mà...

Nhiệt độ hình như giảm xuống thì phải!?

Máy điều hòa nhiệt độ có vấn đề à?

Dạ Sở kỳ đối mặt với Hạ Cảnh Dực, phồng má. Muốn dọa cô? Trừ anh Hai ra, đời này cô không sợ ai đâu!!!

Sắc mặt Hạ Cảnh Dực phải nói là cực kỳ kém. Đồ ăn nhà hắn cô nuốt không nổi à?

Kết quả cuối cùng là, Dạ Sở Kỳ không chịu nổi khuôn mặt đáng sợ của tên ma vương kia, đành cúi đầu nhận thua. Vũ Anh Anh ngồi cạnh cô, muốn giúp cũng không mở miệng nổi. Eo ơi đáng sợ quá!

Hạ Cảnh Dực hù doạ con nhà người ta xong, tiếp tục ăn.

- Ăn đi.

Mọi người nhìn nhau, miễn cưỡng cầm đũa. Dạ Sở Kỳ nhìn chén của mình, lại nhìn thức ăn, bộ mặt giống như là có huyết hải thâm thù không bằng. Cuối cùng không biết nghĩ gì, cô đứng dậy bỏ chạy mất tiêu.

Mười giây im lặng.

-....

Cô ta bị điên à!!!???

Hạ Cảnh Dực lập tức đứng dậy đuổi theo cô gái nhỏ. Mấy người còn lại nhìn nhau, bất lực đồng loạt thở dài rồi đứng dậy đuổi theo.

Dạ Sở Kỳ chạy ra ngoài, trốn sau một gốc cây. Cô ngồi xuống dưới gốc cây, thở phào. Không muốn ăn là không muốn ăn! Còn dám bắt cô ăn! Nếu không phải cô không biết đường, vậy cô nhất định sẽ bỏ về!

- Sao mình lại mù đường nhỉ? - Dạ Sở Kỳ than vãn.

- Vì em là đồ ngốc!

Dạ Sở Kỳ nhìn lên, thấy bộ mặt của ai đó liền sợ đến thất kinh. Hắn chống một tay vào thân cây, mặt liệt nhìn cô. Cô vội đứng dậy quay lưng chạy tiếp. Ai ngờ, cô vấp phải rễ cây, ngã xuống đất.

- Á!

Thấy cô gái nhỏ ngã, vẻ mặt Hạ Cảnh Dực mới dịu xuống. Hắn không muốn dọa cô, chẳng qua là đang tức giận mà thôi. Ai mà biết cô nhóc này lại hành động như vậy chứ. Thật là...!

- Nào, đứng dậy! - Hạ Cảnh Dực đưa tay tới trước mặt Dạ Sở Kỳ.

Dạ Sở Kỳ ngồi cứng một chỗ. Chân cô bị trầy một mảng, chảy máu. Mà cô thì cảm thấy... điện giật tê người...

- Hức...

Hạ Cảnh Dực còn chưa kịp hiểu, cô nhóc nào đó đã khóc ầm lên. Hắn nhất thời sững sờ, tay chân luống cuống không biết làm sao. Vừa lúc phía sau bốn người chạy tới.

- Sở Kỳ? - Vũ Anh Anh tròn mắt nhìn Dạ Sở Kỳ, quay qua Hạ Cảnh Dực - Này, anh sao lại làm cậu ấy khóc rồi?

Hạ Cảnh Dực không biết phải trả lời Vũ Anh Anh kiểu gì, trực tiếp bỏ qua. Hắn lại gần Dạ Sở Kỳ vẫn còn đang khóc đến không biết trời trăng mây đất gì.

Ninh Diễm Kiều không biết nghĩ gì, trực tiếp lôi Vũ Anh Anh đang mắng Hạ Cảnh Dực và Tiêu La Khải quay lưng đi mất. Sử Ngao Kim nhìn Dạ Sở Kỳ một cái, quay lưng đi theo ba người kia.

Không gian còn lại hai người.

Dạ Sở Kỳ oa oa khóc. Hạ Cảnh Dực nhìn một hồi, không biết làm sao đưa tay xoa đầu cô.

- Bình tĩnh nào.

Dạ Sở Kỳ bĩnh tĩnh lại, nhưng vẫn còn thút thít.

- Em là con nít hả? Mới ngã xuống đất đã khóc ầm lên rồi.

- Nhưng mà... Nhưng mà... - Vẻ mặt Dạ Sở Kỳ đầy oan ức, lại khóc òa lên - Nhưng mà... Đau! Oa oa!

Hạ Cảnh Dực bất lực vỗ trán. Cô bao nhiêu tuổi rồi? Mười bảy tuổi hay bảy tuổi vậy?

- Được rồi, đừng khóc nữa.

Làm như nói vậy cô sẽ nghe ấy! Còn lâu!

Hắn vừa nói xong cô càng khóc to hơn nữa.

-...

Hạ Cảnh Dực bị giày vò một hồi, cuối cùng đành phải chịu thua. Còn cách nào khác sao? Hắn trước giờ chưa từng trông trẻ mà...

- Được rồi, thua em rồi. Mau đứng dậy đi, tôi dẫn em đi khử trùng vết thương. Để nhiễm trùng là rắc rối lắm đấy.

Dạ Sở Kỳ không đáp lời. Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ cúi người, đem cô bế lên đi vào nhà. Mà cô cũng rất ngoan ngoãn rúc trong lòng hắn khóc thút thít. Hai người đi vào nhà.

Phía xa xa, có bốn tên bát quái đang tụ tập.

- Hay lắm, người anh em! - Tiêu La Khải cười khoái trá.

- Sao đột nhiên Sở Kỳ lại ngoan như vậy? Thật không khoa học! - Vũ Anh Anh bày ra bộ dáng thế giới quan đã sụp đổ.

- Tôi thấy tiếp theo là hội chứng chim sơn ca(*) tiếp diễn rồi. - Ninh Diễm Kiều nhận xét.

-...

Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn ngồi im để Hạ Cảnh Dực xử lý vết thương, thỉnh thoảng cả người không kiềm được run rẩy. Hắn vừa làm xong, cô đã co người lại rúc vào trong chiếc ghế nệm êm ái. Hắn cất hộp y tế, nhìn cô thở dài.

- Tôi đã làm gì em đâu, cần gì phải chạy như thế? Ngã rồi đấy, còn muốn chạy...

Dạ Sở Kỳ rụt cổ, bộ mặt sợ hãi đến tội.

- Ai bảo anh hung dữ... Tôi không muốn ăn...

Hạ Cảnh Dực bị bộ mặt kia làm mềm lòng. Hắn nhịn không được đưa tay xoa đầu cô.

- Ai bảo em cứ thích chống đối tôi. Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi, không phải muốn hại em.

- Không phải? Do anh mà tôi bị đánh đó! Anh tưởng bộ mặt đó của dễ nhai lắm hả? Anh lại gần tôi là tôi đã bị một đống người ghen tỵ rồi... - Dạ Sở Kỳ phồng má.

Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái nhỏ, ngạc nhiên. Hóa ra trước giờ cô xa lánh hắn là vì sợ bị kỳ thị sao? Cô nhóc này, thật là...

- Tại sao không nói với tôi? - Giọng hắn dịu dàng hơn hẳn.

- Tại sao phải nói với anh?

-... - Vậy bây giờ em nói với tôi làm gì?

Hạ Cảnh Dực cười một tiếng. Hắn ngồi xuống ghế.

- Nhưng đó đâu phải lỗi của tôi. Chẳng lẽ khuôn mặt quá đẹp cũng là một cái tội sao?

- Đúng là vậy đó. - Dạ Sở Kỳ gật gù. - Anh đáng bị tử hình.

-...

Đúng là không nói lý với cô nhóc này được mà!

"Rầm!" một tiếng cánh cửa mở ra, Vũ Anh Anh hùng hổ bước vào. Phía sau cô Tiêu La Khải tiêu sái đi theo, Sử Ngao Kim thờ ơ lướt mắt, còn Ninh Diễm Kiều thì mang bộ mặt sầu đời u uất nhìn tới.

- Anh Anh!!!

Dạ Sở Kỳ sáng mắt, nhìn về phía Vũ Anh Anh.

- Ôm~~~

- Cậu thật là...!

Vũ Anh Anh phì cười, bộ dáng hùng hổ bay mất. Cô lại phía Dạ Sở Kỳ, ôm một cái rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Sao cậu lại dở chứng rồi?

- Hả?

- Đồ ăn rõ ràng ăn rất được.

Dạ Sở Kỳ xụ mặt, lại xù lông.

- Không thích ăn!

Dạ Sở Kỳ có một vấn đề rất lớn, đó là ăn theo sở thích. Cô không chết đói được, nên miễn là trong một ngày có cho gì đó vào bụng thì sẽ không thấy đói. Do đó, cô khá biếng ăn. Bình thường ở nhà, khẩu vị cũng đã quen cô còn ăn được, nhưng một khi ra ngoài thì... Bình thường muốn cô ăn Dạ Sở Hiên đều phải đem kem ra dụ dỗ đấy!

Thế nên Dạ Sở Kỳ là một cô nhóc cực kì kén ăn và khó chiều.

- Được rồi được rồi, không ăn thì thôi. Chiều nay chúng ta lại đi đâu chơi đây?

Dạ Sở Kỳ trầm ngâm. Chưa kịp nói đã nghe Vũ Anh Anh thao thao bất tuyệt:

- Chúng ta đi đến xxx chơi không? Mà đến xxx cũng tốt, dù sao thì xxx vẫn hơn xxx ở chỗ xxx rất xxx, chứ không vừa xxx lại xxx giống như xxx. Thế nhưng nếu như đến xxx thì cũng chả sao cả. Ở xxx có cái mà xxx và xxx không có, là xxx có xxx. Ồ, xxx hôm nay hình như khai trương ở chỗ xxx thì phải, nếu có thể đến đó để thưởng thức xxx thì tốt@#$#£¥%£¥¥_£&¤παβ$@$$^%&^abcd$@:#"?$

-...

Cả bọn đã hoàn toàn câm nín.

***

(*)Hội chứng chim sơn ca: là hội chứng nảy sinh tình cảm giữa người chăm sóc và người được chăm sóc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro