chap 48 : may mắn hay xui xẻo
POV TG
Tất cả những người ở đó đều chú ý đến khối lập phương nhỏ đang phát sáng và lơ lửng giữa không trung kia. Đến cả cậu dù là một người có một lượng kiến thức rất lớn về thế giới này cũng không rõ thứ đó là gì. Bởi cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó hay biết về nó.
Toma: " đó là thứ gì vậy ? "
Cậu thắc mắc về thứ trước mắt mình.
Đột nhiên thứ đó rung lên rồi ngay lập tức lao nhanh về phía mặt cậu.
Toma: !! " Cái !? "
thấy thế cậu liền lấy tay của mình đỡ lấy nó trước khi nó đập vào mặt cậu.
Kiana: ngươi ổn không đấy !!
thấy thế thì kiana ngay lập tức lên tiếng hỏi thăm cậu.
Toma: tớ......không sao.
cậu đáp lại lời hỏi thăm của kiana trong sự ngỡ ngàng.
Cậu rất ngạc nhiên vì chuyện vừa sảy ra. Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Toma: cậu nhìn này.
cậu đưa bàn tay của mình ra cho mọi người xem.
Khối lập phương hỏi này giờ đây đã ngừng phát sáng và nằm gọn trong tay của cậu.
Kiana: thứ này.... là cái gì thế ?
kiana lên tiếng hỏi về thứ đang nằm trong tay của cậu.
Toma: tớ cũng không biết nữa.. mà anh có biết gì không ?
Cậu trả lời kiana rồi quay sang gọi Kaito.
Kaito: cái này......tôi chịu. Trong suốt những năm hoạt động của mình tôi chưa thấy thứ này bao giờ cả.
Kaito lên tiếng đáp lại câu hỏi của cậu và cũng không biết nó là gì.
Rồi lại tiếp tục lên tiếng hỏi cậu.
Kaito: mà cậu có thể đưa cho tôi xem nó được không ?
Toma: ......
Toma: được thôi nhưng nhớ cẩn thận đấy
Cậu do dự một hội rồi cũng lên tiếng đồng ý. Cậu đưa nó về phía cậu Kaito.
Kaito: ừ
Kaito sau khi nhận được sự đồng ý của cậu thì cũng định đưa tay ra cầm lấy nó. Nhưng
* Xẹt *
Kaito : !?
Toma: !?
Ngay khi tay của anh ta chỉ còn cách khối lập phương đó vài cm thì đột nhiên nó phóng ra một tia điện màu tím đánh bật tay anh ta ra.
Toma: cái.... quái ?
Kaito: nó vừa phóng điện sao ?
Cả cậu và anh ta đều ngỡ ngàng trước những gì vừa diễn ra. Và điều ngạc nhiên nhất là tia điện đó không ảnh hưởng đến cậu.
Thấy vậy thì Kaito đã yêu cầu tất cả các thành viên ở đó thử xem có ai cầm được nó không. Nhưng kết quả thì đều như vậy kể cả kiana.
Họ cũng đã sử dụng các công cụ hay thiết bị hỗ trợ. Nhưng chúng đều bị phá hủy ngay khi chạm vào thứ đó. Có vẻ như ngoài cậu ra thì chả ai có thể chạm hay cầm vào nó.
Kaito: ca này khó rồi đây
Anh ta gãi đầu khó chịu vì trong suốt những năm tháng làm warrior của mình thì anh ta chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này
Toma: .......
Còn cậu thì nhìn thứ trong tay mình một cách suy tư.
Toma: cứ thử thế này xem
All : ?
Cậu đi ra một chỗ trống trong sự khó hiểu của tất cả những người ở đó
Cậu nhìn về phía xa rồi đứng thế như một cầu thủ bóng chày rồi bà đầu đếm.
Toma: một..hai ..
Toma: BA !!
Ngay khi vừa đếm đến ba thì cậu liền ném thứ đó đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả những người xung quanh.
Kaito: CẬU LÀM CÁI GÌ THỂ HẢAAAAA !!!?
Anh ta hết lên ngay khi thấy hạnh động của cậu.
Toma: cứ chờ một tí đi. Nếu có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Cậu lên tiếng chấn an người tiền bối của mình. Trong khi vẫn nhìn về phía cậu vừa ném.
Toma: tới rồi!!
Ngay sau đó cậu liền thủ thế, bọc haki vào tay của mình.
Anh ta vẫn chưa hiểu cậu đang tính làm gì thì đột anh ta nghe thấy tiếng gió rít.
Nhìn về phía phát ra âm thanh thì anh ta ngạc nhiên vì khối lập phương đó đang lao nhanh về phía cậu.
Toma: * hít~ *
Cậu hít một hơi thật sâu và rồi canh ngay lúc thứ đó sắp sửa đến gần mình và rồi.....
* ẦM !!! *
Ngay lập tức tung một cú đấm vào thứ đó. Cứ đấp đó tạo ra một đợt sóng sung kích khiến cho đất cát bay tứ tung.
* Tách, tách, ...... *
Ngay sau đó một âm thanh nhỏ giọt vang lên.
Kiana: toma tay ngươi !!
Ngay khi đó kiana liền nhìn thấy cậu đang nhìn về khối lập phương đang ở trước mặt của mình. Còn cánh tay phải của cậu thì nhỏ xuống từng giọt máu.
Toma: * phù~ *
Toma: nó cứng quá
Cậu nhăn mày vì độ cứng của thứ này. Dù đã bọc haki vào rồi nhưng tay của cậu vẫn bị thương. Còn thứ đó thì vẫn nguyên vẹn.
Kiana: tay ngươi kia kìa !!!
Kiana thấy cậu chỉ quan tâm đến độ cứng của khối lập phương kia thì tức giận đi đến hét vào mặt cậu.
Toma: nào. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Tớ không sao đâu.
Thấy kiana lo lắng như thế thì cậu cũng lên tiếng chấn an.
Kiana: chắc không ?
Toma: ..... Chắc
Kaito: chuyện này là sao ?
Toma: có vẻ như chỉ có tôi mới có thể cầm được vào thứ này.
Toma: hay là bây giờ tôi sẽ tạm thời giữ nó để tìm hiểu thêm. Nếu biết thêm được gì thì tôi sẽ báo cho anh sau. Được chứ ?
Kaito: ......
Kaito: thôi được rồi. Nếu biết thêm được gì thì báo ngay cho tôi.
Anh ta hơi lưỡng lự khi nghe vậy nhưng cũng nhanh chóng đồng ý.
Toma: cảm ơn vì đã tin tưởng.
Cậu sau khi nhận được câu trả lời của anh ta thì cũng đã cầm lấy thứ đó rồi hỏi yuki.
Toma: [ yuki nè cô có biết thứ này là gì không ? ]
Yuki: [ cái này.... Tôi thật sự không biết ]
Nhưng đáp lại câu chỉ là một câu không rõ từ yuki. Người tưởng chừng như cái gì cũng biết. Mà thật ra thì cổ biết nhưng không nói.
Toma: [ vậy sao ? Thế còn cô thì sao zi-o ? ]
Oma zi-o: [ cái này ta chịu đựng hỏi. Trong kho tàng cũng không có thông tin gì về thứ này ]
Toma: [ thế à . Xin lỗi vì đã làm phiền hai người ]
Cậu cảm thấy hơi tuyệt vọng vì họ đều không biết đây là thứ gì.
Toma: " haizz xem ra là nhiệm vụ này để kéo dài lâu lắm đây "
Cậu thở dài chán nản khi nghĩ về việc này.
Thế là trong buổi chiều hôm đó cậu đã cùng nhóm của kaito chuyển hướng điều tra lên khối lập phương siêu to khổng lồ đang lơ lửng trên không kia.
Mà do quá tập trung mà chỉ thoáng chốc mà mặt trời cũng đã bắt đầu lặn. Thấy thế thì cậu với kiana xin phép được kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Sau hơn một tiếng tìm kiếm thị họ đã tìm được một khách sạn gần và quyết định thuê hai phòng để nghỉ ngơi. Cơ mà cả hai lại mắc phải một vấn đề. Đó là......
Kiana: GÌ CHỨ CHỈ CÒN LẠI MỘT PHÒNG ?!!!!
Kiana đã hét lên khi nghe tiếp tân nói chỉ còn lại một phòng cho hai người.
Toma: " đùa hả. Sao mà nó lại thành ra thế này "
Còn cậu thì bóp chán ngán ngẩm vì chuyện mà cậu chả biết gọi là may mắn hay là xui xẻo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro