Chương 72

Ga Eun cảm thấy một làn sóng sợ hãi tràn qua người. Cô biết rằng không có đường lui cho mình, và cô sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt tàn nhẫn.

Bà Ae Ri nhìn về phía cô, giữ thái độ lạnh lùng và nghiêm khắc. "Tao đã đồng ý để cô ta xử lý mày theo cách cô ta muốn. Mày nên chuẩn bị tinh thần đi."

"Chúng ta nên bắt đầu ngay bây giờ," cô gái nói, "Tôi muốn nhìn thấy nó đau đớn và khổ sở."

Người của cô gái tiến lên, cầm lấy một chiếc roi da. Anh ta không ngần ngại quất mạnh vào lưng Ga Eun, khiến cô đau đớn kêu lên. Những đòn roi tiếp tục giáng xuống, từng cú một, không chút nhân từ.

Ga Eun cắn chặt răng, cố gắng không để nước mắt chảy ra. Nhưng cơn đau khủng khiếp làm cô không thể kiềm chế được. Máu bắt đầu rỉ ra từ những vết thương trên tay và chân của cô.

"Đó là vì mày đã làm tổn thương tao," cô gái gằn giọng nói, "Mày sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mày đã làm!"

Bà Ae Ri đứng đó, không hề dao động, "Mày cần phải hiểu rằng, cuộc sống này không màu hồng. Mày phải học cách đối mặt với hậu quả của hành động của mình."

Ga Eun nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của bà Ae Ri, cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong biển nỗi đau và tuyệt vọng. Những đòn roi vẫn tiếp tục giáng xuống, mỗi cú đánh như thêm một lần khắc sâu vào tâm trí cô rằng cô không được phép yếu đuối.

Anh ta cứ tiếp tục đánh đến khi cô gái kia nhìn thấy cô không còn đủ sức để rên rỉ nữa thì mới hài lòng dừng lại và rời đi.

Mọi chuyện kết thúc, bà Ae Ri cho người bí mật đưa Ga Eun về nhà. Lần này không giống như mọi khi, bà ra lệnh cho người mời bác sĩ Chang đến điều trị vết thương cho cô.

Bà căn dặn rằng, "Nhớ là báo lại với chị Han rằng nó không có ngày nghỉ. Nó vẫn phải làm việc như thường lệ."

"Nhớ kỹ," bà Ae Ri nói với giọng lạnh lùng, "Không một ai được biết về chuyện này. Tôi không muốn có bất cứ lời đồn đại nào về chuyện này."

"Vâng, thưa bà," người vệ sĩ trả lời, cúi đầu tuân lệnh.

Trong lúc đưa Ga Eun ra về, Jang Mi và Oung Yeon tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó. Họ tiến lại gần và hỏi một trong những người đang dìu Ga Eun.

"Có chuyện gì xảy ra với cô ta vậy?" Jang Mi hỏi với giọng điệu tò mò.

Người vệ sĩ lúng túng trả lời, "Dạ... Ga Eun bị thương. Bà chủ đã ra lệnh đưa cô ấy về nhà để bác sĩ Chang chữa trị."

Oung Yeon nhíu mày, "Tại sao lại có chuyện này? Chuyện gì đã xảy ra?"

Người đó hạ thấp giọng, cố gắng giải thích, "Cô Ga Eun đã gây ra rắc rối với một khách mời trong buổi tiệc. Bà chủ quyết định để vị khách đó trừng phạt cô ấy."

Jang Mi hỏi tiếp, "Nó đắc tội với ai?"

Người vệ sĩ đó nhìn quanh, rồi thì thầm, "Ga Eun đã gây chuyện với con gái của Chủ tịch Kim. Bà ấy rất quyền lực và không ai dám đụng đến."

Oung Yeon cảm thán, "Trời ạ, là con gái Chủ tịch Kim sao? Không ngờ nó lại dám đụng đến người đó. Ở trường có ai dám đụng đến cô ta đâu, nó hôm nay gan to ra sao?"

Nói xong hai người vệ sĩ ấy nhanh chóng đưa cô về.

Jang Mi nhìn về phía đám người đang đưa Ga Eun về nhà, đôi mắt cô ta có chút thay đổi. Dù cô ta thường xuyên chế giễu và ghét Ga Eun, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay và cảnh tượng này làm cô ta bất ngờ và có chút động lòng. Có lẽ, trong sâu thẳm trái tim, Jang Mi cũng cảm thấy có một chút tình thương của một người chị dành cho Ga Eun.

Oung Yeon nói khẽ, "Đáng đời, tự làm thì tự chịu. Xem ra ngày mai lại có kịch hay xem rồi"

Ga Eun được đưa về nhà trong tình trạng kiệt sức. Bác sĩ Chang nhanh chóng đến và bắt đầu điều trị cho cô. Mỗi lần bác sĩ chạm vào những vết thương, Ga Eun cảm thấy cơn đau tột độ, nhưng cô cố gắng kiên nhẫn chịu đựng.

Nhìn thấy cô cố gắng kìm nén nỗi đau dì Han vô cùng chua xót, cố gắng kìm nén nước mắt. Bỗng nhiên một tiếng nói từ phía sau vang lên, "Bà chủ nhờ tôi nói lại với chị, Ga Eun sẽ không có ngày nghỉ, vẫn phải làm việc"

Khi nghe được những lời căn dặn từ bà Ae Ri, dì Han tỏ vẻ ngạc nhiên và có chút lo lắng cho Ga Eun. Nhìn vào vết thương của cô, dì biết đây có lẽ là lần bị thương nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Khắp người Ga Eun toàn là những vết thương hở đang không ngừng chảy máu.

Dì Han hốt hoảng hỏi bác sĩ Chang, "Liệu có cách nào giúp con bé không, bác sĩ? Nhìn những vết thương này tôi thật sự lo lắng."

Bác sĩ Chang lắc đầu, "Chị Han, tôi đã làm hết sức mình rồi. Con bé cần thời gian để hồi phục, nhưng với tình hình này, nếu không nghỉ ngơi và chăm sóc kỹ lưỡng, vết thương có thể nhiễm trùng."

Dì Han thở dài, "Nhưng bà chủ đã ra lệnh rằng con bé vẫn phải làm việc như thường lệ. Tôi thật không biết phải làm sao."

Bác sĩ Chang nhìn dì Han với ánh mắt cảm thông, "Tôi hiểu. Nhưng chị thử cố gắng thuyết phục Ae Ri, vì tình trạng của Ga Eun thật sự nghiêm trọng. Nếu không được nghỉ ngơi, vết thương có thể trở nên tồi tệ hơn."

Sau khi điều trị xong, bác sĩ Chang rời đi, để lại Ga Eun nằm trên giường, mệt mỏi và đau đớn. Trong lúc này, Ga Eun cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực. Tại thời điểm này, Ga Eun nghĩ bản thân cô cần phải thúc đẩy kế hoạch của bản thân diễn ra nhanh hơn.

Sau khi bác sĩ Chang rời đi, dì Han quay lại nhà bếp, lòng đầy lo lắng. Bà cố gắng tìm cách nào đó để giúp Ga Eun, nhưng lệnh của bà Ae Ri quá nghiêm ngặt. Dì Han thở dài, quyết định sẽ thử một lần nữa thuyết phục bà Ae Ri.

Dì Han đứng trước cửa phòng bà Ae Ri, gõ nhẹ, "Bà chủ, tôi có chuyện muốn nói."

"Vào đi," giọng bà Ae Ri vang lên lạnh lùng.

Dì Han bước vào, cố gắng giữ bình tĩnh, "Thưa bà, vết thương của cô Ga Eun rất nghiêm trọng. Bác sĩ Chang nói rằng nếu không nghỉ ngơi và chăm sóc kỹ lưỡng, vết thương có thể nhiễm trùng và trở nên tồi tệ hơn. Tôi xin bà cho con bé vài ngày để nghỉ ngơi."

Bà Ae Ri nhíu mày, "Tôi quyết rồi. Nó không có ngày nghỉ. Nếu chị muốn nó có thời gian dưỡng thương thì được thôi. Đưa nó ra khỏi ngôi nhà này."

Dì Han cúi đầu, biết rằng không thể thuyết phục được bà Ae Ri, "Vâng, thưa bà."

Ngày hôm sau, Ga Eun vẫn dậy sớm hơn mọi khi và cố gắng đứng dậy để tiếp tục công việc. Mỗi bước đi là một cực hình, nhưng cô biết rằng không còn lựa chọn nào khác.

Vì quá lo lắng về cô, dì Han đã dậy sớm âm thầm quan sát cô. Nhìn thấy cô đang cố gắng cắn chặt môi nhầm chậm làm việc dì rất đau xót nhưng không dám nói gì.

Ga Eun gặp lại Jang Mi và Oung Yeon ở nhà bếp. Jang Mi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, "Lại gây rắc rối nữa sao? Đúng là không biết thân phận."

Oung Yeon thì thầm, "Nhìn nó như một đứa đầu đường xó chợ, đáng thương thật . Nhưng do tự chuốc lấy thôi."

Ga Eun không nói gì, chỉ im lặng làm công việc của mình.

Nhưng may mắn Ga Eun có được hai ngày nghỉ vì trường có hoạt động gì đó, nên không phải di chuyển quá nhiều.

Sau một ngày làm việc đầy khó khăn, Ga Eun trở về phòng mình. Cô ngồi xuống, cảm nhận từng cơn đau lan tỏa khắp cơ thể. Dì Han bước vào, mang theo một bát cháo nóng.

"Con mau ăn đi khi còn nóng. Con phải ăn để có sức để vết thương mau lành," dì Han nói với giọng dịu dàng.

Ga Eun nhìn dì Han, lòng đầy biết ơn, "Con cảm ơn dì. Dì để đó đi chút cháu ăn sau"

Dì Han thở dài, "Dì biết cháu đang rất đau. Nhưng cháu phải mạnh mẽ, phải cố gắng lên. Dù có chuyện gì xảy ra, dì luôn ở bên cháu."

Ga Eun gật đầu, nước mắt lại trào ra, "Con biết rồi ạ, con sẽ nhanh khỏi thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro