Chương 80
Khi đám người đó rời đi, cô ngồi bệt xuống sàn, tuyệt vọng và đau khổ. Ga Eun cảm thấy mình hoàn toàn đơn độc, không ai đứng về phía cô, không ai hiểu được nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng.
Một lúc sau, cánh cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng mở ra. Một người nào đó bước vào, đặt xuống một túi nhỏ bên cạnh cô. "Dùng cái này đi, rồi tắm rửa lại cho sạch sẽ," giọng nói ấy nhẹ nhàng, không có vẻ gì là ác ý.
Ga Eun rón rén mở cửa nhìn ra, thấy một túi đựng quần áo sạch sẽ và một ít đồ dùng cá nhân cần thiết. Không nói một lời gì thêm, người đó lặng lẽ rời đi, để lại cô trong sự im lặng.
Ga Eun nhìn vào túi đồ, cảm giác biết ơn pha lẫn với sự tủi thân trào dâng. Cô biết rằng mình không thể bỏ cuộc, dù mọi thứ có khó khăn đến đâu. Cô phải đứng dậy, tự chăm sóc cho bản thân, dù chỉ là để sống sót qua ngày hôm nay. Nhưng cô cũng không thể ngăn nỗi lo sợ khi nghĩ đến những gì còn chờ đợi mình ở phía trước.
Ga Eun đứng nép mình trong góc khuất của nhà vệ sinh, lắng nghe từng tiếng bước chân ngoài hành lang. Tiếng chuông ra chơi kết thúc vừa vang lên, và cô biết rằng sân trường đang đông đúc, náo nhiệt. Thay vì hòa mình vào dòng người, Ga Eun chỉ muốn biến mất. Cô khẽ thở dài, đôi tay nắm chặt lấy lấy nhau như muốn tìm chút an toàn.
Cô cố gắng tránh mặt mọi người bằng cách lẩn trốn ở đây – nơi ít người chú ý đến nhất. Tiếng cười nói, tiếng gọi tên nhau của đám bạn ngoài kia chỉ khiến cô thêm cảm thấy ngột ngạt và bồn chồn. Thay vì đối mặt, cô quyết định sẽ ở lại đây đến khi không còn nghe tiếng bước chân bên ngoài, rồi nhanh chóng về chỗ trước khi ai kịp để ý.
Ga Eun đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn gạch lạnh lẽo. Cô không biết phải làm gì, ngoài việc chờ đợi. Cảm giác thời gian trôi qua chậm rãi, mỗi giây như kéo dài vô tận.
Khi tiếng chuông vào lớp cuối cùng cũng vang lên, hành lang bắt đầu lặng dần, từng góc sân và hành lang nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Ga Eun biết đã đến lúc phải ra ngoài. Cô vội vã sửa lại đồng phục, hít một hơi sâu và chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô cố giữ bước chân mình thật nhẹ, hy vọng không ai chú ý đến mình.
Ga Eun bước đi giữa những dãy hành lang vắng vẻ, cảm giác lo sợ cuốn lấy cô như một bóng đen. Chỉ còn lại bước chân khập khiễng, chậm chạp của cô vang vọng trong không gian. Mỗi bước đi của cô thiếu hẳn sức sống và sự nhanh nhẹn như thường lệ.
Tiết học đã bắt đầu từ lâu. Cô khẽ mở cánh cửa lớp, không khí đột ngột im lặng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Ga Eun cảm thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực, nhưng không còn cách nào khác. Cô cúi đầu, nhanh chóng bước về chỗ ngồi của mình. Giáo viên đã có mặt ở đó, đôi mắt ông thoáng qua nét hiểu biết và mệt mỏi khi nhìn thấy cô.
"Ga Eun, em lại đi trễ," giáo viên nói, giọng điệu bình thản nhưng pha chút nghiêm khắc. "Lần sau hãy đến đúng giờ hơn."
Cô gật đầu,và nói lời xin lỗi rồi lặng lẽ ngồi xuống, trong khi những ánh mắt soi mói từ các bạn cùng lớp vẫn không ngừng hướng về cô.
Ông nhìn một vòng cả lớp, gằn giọng nói "Các em không thể để những chuyện cá nhân chi phối việc học của mình. Điều quan trọng nhất đối với các em hiện giờ chính là học."
Ông bước về phía bảng, nhưng giọng nói ngày càng sắc lạnh hơn.
"Học tập là nền tảng cho tất cả những gì các em muốn đạt được trong cuộc sống. Nếu ngay bây giờ, các em không thể làm tốt việc học, thì sau này sẽ càng khó khăn hơn để đạt được bất kỳ điều gì lớn lao. Ở lứa tuổi này, không thể tránh khỏi việc các em sẽ có những cảm xúc vượt qua mức tình bạn, hay khao khát khẳng định bản thân. Điều đó là tự nhiên. Nhưng tương lai vẫn còn dài để các em chứng minh giá trị của mình, và bước đầu tiên để chạm tới ước mơ chính là thành công trong học tập.
Không có điều gì quan trọng hơn sự tập trung vào việc học. Không ai, không điều gì ngoài kia được phép làm lệch hướng mục tiêu của các em. Nếu không, các em không chỉ bỏ lỡ kiến thức, mà còn bỏ lỡ cả tương lai và chính con người mà mình có thể trở thành. Hãy nhớ rằng, việc học là ưu tiên hàng đầu, và thành công sau này phụ thuộc vào sự cố gắng của các em ngay bây giờ."
Cả lớp nhanh chóng nhận ra thầy giáo đang ngầm ám chỉ điều gì. Những lời ông nói dường như hướng đến tình cảnh của Ga Eun, dù không nhắc đích danh cô. Nhưng thay vì cảm thông, những học sinh không thích Ga Eun lại nghĩ rằng thầy đang cố tình bảo vệ cô. Họ cho rằng thầy không chỉ trích cô, mà ngược lại, lại gián tiếp trách móc những người như họ.
Ngay lập tức, sự bất mãn bùng lên. Vài học sinh liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy giận dữ và khinh bỉ. Họ bắt đầu xì xào, rồi không ngần ngại buông ra những lời cay nghiệt.
"Lúc nào cũng là Ga Eun. Cậu ta làm gì sai cũng được bao che. Thật quá sức chịu đựng!" Một bạn nữ lớn tiếng, giọng nói đầy hằn học.
"Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Thứ yếu đuối, không xứng đáng. Chẳng ai trong lớp này ưa nổi cậu ta!" Một bạn nữ khác tiếp lời, giọng nói chứa đầy sự khinh miệt.
"Thật nhục nhã, nhìn mà xem. Nếu là người khác thì chắc chắn bị la mắng nặng nề rồi. Thầy cô lúc nào cũng thiên vị quá đáng!" Một học sinh khác bồi thêm, lời nói như mũi dao đâm thẳng vào tâm can Ga Eun.
Những lời thù ghét ấy xoáy sâu vào lòng cô. Ga Eun cảm thấy như không còn đường lui, mọi thứ xung quanh đều trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn bao giờ hết. Cô cúi gằm mặt, cố gắng kìm nén nước mắt, cảm giác như cả thế giới đã quay lưng lại với mình.
Dea Hyun, không thể không nghe thấy những lời xì xào độc ác đang lan tỏa khắp lớp. Cậu khẽ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng trước những lời mỉa mai cay nghiệt mà một số bạn trong lớp đang nhắm vào Ga Eun. Cảm giác khó chịu dâng lên, cậu xoay người lại, nhìn thẳng vào đám người đang thì thầm to nhỏ.
"Đủ rồi," giọng Dea Hyun cất lên, dứt khoát và nghiêm nghị. "Bài hôm nay rất quan trọng, nếu các cậu không chú ý, thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra của chính mình sắp tới đấy. Tập trung vào bài đi."
Cả bọn im bặt. Hành động của Dea Hyun khiến không khí trở nên căng thẳng. Những người vừa buông lời mỉa mai Ga Eun giờ chỉ còn biết ngồi im, không dám tiếp tục xì xào. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, cơn giận của Ji Young như bị châm ngòi thêm. Đôi mắt cô cháy lên một sự tức giận rõ rệt, không chỉ hướng về Dea Hyun, mà còn chuyển dần sang Ga Eun.
Ji Young nghiến chặt răng, ánh mắt sắc lạnh của cô chiếu thẳng vào Ga Eun, như muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Cô không thể chấp nhận việc Ga Eun luôn được bênh vực, được người khác đứng ra bảo vệ, trong khi mọi chuyện tồi tệ vẫn xảy ra với mình và những người khác.
Cả lớp dần quay trở lại với bài học, nhưng không khí nặng nề vẫn bao trùm. Dea Hyun im lặng nhìn về phía Ga Eun, ánh mắt lo lắng nhưng không nói gì thêm.
Ga Eun khẽ ngẩng đầu lên, và ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của Ji Young. Sự giận dữ hiện rõ trong đôi mắt của cô bạn thân, một điều mà trước giờ Ga Eun chưa từng thấy. Sự dữ dội, lạnh lùng ấy khiến cô cảm thấy bối rối và đau đớn. Tại sao Ji Young lại nhìn mình như thế? Chuyện gì đã xảy ra để khiến bạn thân của cô trở nên khác lạ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro