Chương 85

Dea Hyun cảm nhận rõ ràng rằng đây có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau. Cổ họng cậu nghẹn lại, nhưng cậu vẫn cố nở một nụ cười dịu dàng."Ga Eun, không biết sau này chúng ta có cùng học chung trường không nhỉ? Mình cũng không chắc chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên nên, cậu có thể cho mình được ôm cậu một lần được không?

Mình muốn giữ một chút kỷ niệm... một chút gì đó còn lại. Hôm nay cùng nhau đi chơi, làm những gì trước đây chúng ta hay làm cùng nhau đi. Cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chụp những bức ảnh thật đẹp, được chứ?"

Ga Eun thoáng ngập ngừng rồi khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cậu tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm của cô lần đầu tiên mà có lẽ cũng là lần cuối cùng. Khi buông tay, cả hai cùng đi dạo đến những mà cả hai đã từng cùng nhau đi qua, và cả những nơi cả hai muốn đến cùng nhau. Cả hai đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp. Họ cùng nhau chụp những bức ảnh, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt và nụ cười trao nhau thay cho những lời chưa nói hết.

Khi hoàng hôn dần buông xuống, và đến lúc Ga Eun phải rời đi, Dea Hyun khẽ nói, "Mình sẽ giữ số liên lạc cũ. Nếu có gì cần, hãy gọi cho mình, dù bất cứ lúc nào. Mình sẽ luôn ở đây."

Ga Eun khẽ gật đầu, mắt ánh lên chút xúc động nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Cảm ơn cậu, Dea Hyun. Mình sẽ không bao giờ quên đâu."

Cả hai đứng đối diện nhau trong im lặng, như thể lưu giữ lại hình ảnh nhau trong khoảnh khắc cuối cùng này. Rồi Ga Eun quay bước, để lại Dea Hyun đứng đó, với lòng đầy những kỷ niệm đẹp nhưng cũng thấm đượm nỗi buồn khó tả.

Trên đường về nhà, Ga Eun bước chậm rãi, từng bước chân hòa trong ánh chiều tà dịu nhẹ. Gió khẽ thổi qua mái tóc cô, mang theo cảm giác mát lành khiến tâm trí cô càng thêm hỗn loạn. Cô suy nghĩ rất nhiều về mọi thứ đã qua—những nỗi đau, những khó khăn mà cô đã trải qua, và cả những điều cô đã học được. Tâm hồn cô như trôi lơ lửng giữa quá khứ và tương lai, giữa tiếc nuối và hy vọng.

Trong tưởng tượng của mình, Ga Eun nhìn thấy hình ảnh bản thân sống trong một không gian khác, nơi cô được tự do là chính mình. Cô hình dung ra những ngày tháng hạnh phúc, khi cô có thể thoải mái trò chuyện với những người cô muốn—những người bạn mới cô gặp trên đường, trong siêu thị, nhà sách, lớp học, hay sân trường. Bất cứ nơi nào cô đi qua, cô đều có thể sống mà không cần e ngại hay sợ hãi ánh mắt của người khác.

Nghĩ đến điều đó, một nụ cười nhẹ nở trên môi cô. Cô cảm nhận được hạnh phúc, kể cả khi phải làm thêm vất vả. "Ít nhất mình có thể bắt đầu lại, không còn bị ràng buộc bởi những nỗi đau cũ," cô thầm nghĩ. Đó là thứ cô luôn khao khát—được tìm lại chính mình, được sống trong một thế giới nơi cô không bị áp lực hay sự phán xét đè nặng.

Nhưng rồi, trong thoáng chốc, một chút tiếc nuối chợt len lỏi vào tâm trí cô. Dù nơi này mang đầy những nỗi buồn và tổn thương, nó cũng chứa đựng những ký ức đẹp đẽ mà cô không thể phủ nhận. Những ngày vui vẻ bên bạn bè, những buổi trò chuyện dài với Dea Hyun, những khoảnh khắc ngập tràn tiếng cười mà cô từng yêu quý.

"Không biết đến khi nào mình mới có thể quay lại nơi này..." cô lẩm bẩm, giọng khẽ như một làn gió thoảng. Cô nhận ra, rời khỏi đây không chỉ là rời đi khỏi một nơi chốn, mà còn là rời bỏ một phần ký ức, cả vui lẫn buồn, của chính mình.

Những cảm xúc đan xen, vừa vui mừng vừa tiếc nuối, thay phiên nhau xâm chiếm tâm hồn cô. Cô mỉm cười một chút, rồi thở dài. "Mình sẽ ổn thôi. Chỉ cần đi tiếp, mọi thứ sẽ tốt hơn."

Vài phút ngắn ngủi trên đường về nhà trở thành một khoảng thời gian đặc biệt, nơi cô nhìn lại những gì đã qua và tự vẽ nên bức tranh cho tương lai. Dù tương lai còn mờ mịt, Ga Eun vẫn cảm nhận được tia sáng dẫn lối mình bước tiếp.

Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng Ga Eun còn ở trong ngôi nhà này. Một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm cô—vừa nhẹ nhõm, vừa tò mò. Cô tự hỏi liệu điều gì sẽ xảy đến với mình sau ngày hôm nay.

Mọi thứ diễn ra một cách bình yên đến khó tin. Công việc trong ngày được hoàn thành sớm hơn dự kiến, việc học cũng đã tạm khép lại. Không còn những áp lực đè nặng, không còn những tiếng xì xào sau lưng hay ánh mắt dò xét. Ga Eun cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Buổi tối, cô có thời gian dành riêng cho mình. Điều này đã lâu lắm rồi cô không thể làm được. Sau bữa tối đơn giản, Ga Eun bước ra ngoài hiên nhà. Bầu trời đêm nay trong trẻo, đầy sao lấp lánh. Không khí mát lành của buổi đêm ùa vào, mang theo cảm giác yên bình.

Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ngước nhìn lên bầu trời cao rộng. "Bầu trời hôm nay đẹp quá..." cô khẽ nói, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. Từng làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, khiến cô cảm nhận rõ ràng hơn sự hiện diện của chính mình trong khoảnh khắc này.

Cô hít một hơi thật sâu, lòng thầm nghĩ: "Có lẽ đây là lần cuối cùng mình được tận hưởng cảm giác này tại nơi này." Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng một chút luyến tiếc vẫn len lỏi trong tim cô.

Ga Eun nhắm mắt, cảm nhận tất cả: tiếng côn trùng rả rích trong đêm, hương thơm dịu nhẹ của cây cỏ, và sự tĩnh lặng đặc biệt của ngôi nhà quen thuộc. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn nghĩ về quá khứ hay tương lai, mà chỉ tập trung tận hưởng hiện tại.

"Dù ngày mai có thế nào đi nữa, ít nhất mình cũng đã có được một buổi tối bình yên như thế này," cô lặng lẽ mỉm cười, rồi khẽ nhắm mắt. Cô thầm gửi lời cảm ơn đến chính mình vì đã mạnh mẽ đi đến ngày hôm nay.

Đêm dần buông, và trong sự tĩnh lặng ấy, Ga Eun cảm thấy mình sẵn sàng cho mọi điều đang chờ đợi phía trước. Ngày mai, cô sẽ bước tiếp, không còn ngoảnh lại.

Sáng hôm sau, mọi thứ đều được hoàn thành. Ga Eun đứng trong căn phòng quen thuộc, ánh mắt lướt qua những góc nhỏ nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm. Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm chiếu qua khung cửa sổ, nhuộm lên mọi thứ một màu vàng ấm áp. Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và hít một hơi thật sâu. Không khí mát lành len lỏi vào phổi khiến cô cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nụ cười nở trên môi, Ga Eun lặng lẽ thì thầm, như để nói với chính mình: "Mình đã làm được rồi."

Bước ra khỏi nhà, ánh nắng sớm mai vờn nhẹ trên đôi vai khiến cô cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Đã rất lâu rồi, cô mới có cảm giác được giải thoát khỏi những áp lực đè nặng. Mỗi bước chân của cô mang theo sự nhẹ nhàng và niềm hy vọng về những ngày sắp tới.

Khi bước vào cửa hàng, không khí năng động thường ngày của nơi này dường như bị át đi bởi năng lượng tích cực mà cô mang theo. Anh Min, đang sắp xếp lại vài món hàng sau quầy, lập tức nhận ra sự khác biệt ấy. Anh nhìn cô, nhướng mày, cố tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng trong giọng nói không giấu được sự trêu đùa: "Hôm nay có chuyện gì tốt mà trông mày rạng rỡ thế? Trúng độc đắc à?"

Ga Eun cười lớn, bước đến quầy như thể câu nói đó vừa chạm đúng tâm trạng của cô. "Em đang rất mong chờ đến ngày được gặp lại ông bà đây! Không biết ông bà còn nhớ em không nhỉ? À mà, chàng rể này có muốn em nói gì tốt trước bố mẹ vợ mình không? Phí mềm lắm luôn đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro