Chương 43+44: [TG2] Công chúa là bia đỡ đạn (12+13)

Edit+beta: LinhLan601

Chương 43: [TG2] Công chúa bia đỡ đạn (12)

"Cái gì, là ai nói?" Thân mình lão vương phi chấn động.

"Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là kẻ nào tiết lộ ra ngoài?" Bà ta lẩm bẩm, hoàn toàn không thể tin được.

"Vương phi, ngài mau đi ra đi." Thị nữ ở một bên đánh gãy suy nghĩ của bà ta.

"Hừ. Vạch trần thì vạch trần. Bọn họ cũng chỉ muốn cướp vương vị cùng đoạt gia sản của Diệp vương phủ này mà thôi. Ta tuyệt đối sẽ không cho bọn họ được như ý." Giờ phút này, trong lòng Diệp lão Vương phi sát khí lan tràn, khí thế mạnh mẽ dẫn theo đám nha hoàn cùng gã sai vặt đi đến cổng lớn.

Lúc này, ngoài đại môn đã là biển người tấp nập. Tất cả mọi người đều đang suy đoán ba vị tướng quân cùng Diệp vương phủ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

"Đại tẩu, tiểu đệ ở chỗ này có lễ." Bộ dáng nên có thì vẫn phải có.

"Ba vị thúc thúc tới đây, sao không vào uống ly trà. Đều là người một nhà cả, không cần khách khí như vậy." Xem ai khách sáo hơn ai.

"Tẩu tẩu, chúng ta cũng không cần đi vào làm gì cả. Hôm nay, ba người bọn đệ tới đây chủ yếu là muốn tìm tẩu xác nhận một chút" Một trong số ba người đi thẳng vào vấn đề.

"Nhị thúc, có vấn đề gì thì cứ nói ra, ta nhất định biết gì nói nấy, không nửa lời gian dối" Diệp lão Vương phi bộ dáng thành khẩn trả lời.

"Đại tẩu, hiện tại bên ngoài đều nói chất nhi Tô Viện là nữ nhân, hẳn là tẩu cũng đã nghe nói. Chúng ta tới chính là muốn hỏi một chút, chất nhi rốt cuộc là nam hay nữ?" Tô lão tam sắc bén hỏi.

"Thúc thúc, ngươi đang nói cái gì vậy? Viện Nhi sao có thể là nữ nhân? Nếu thế thì sao có thể cưới được vương phi? Vậy chẳng phải là làm chậm trễ cô nương nhà người ta ư?" Lão Vương phi làm bộ nói giỡn, khuôn mặt tươi cười thản nhiên.

"Tẩu tử, thỉnh ngươi nghĩ kỹ. Xung quanh nhiều bá tánh như vậy đều là nhân chứng. Lời ngươi nói bọn họ cũng đều nghe thấy được." Từng câu, từng chữ đều mang hàm ý uy hiếp, tuyệt đối không để lão vương phi phủ nhận.

Lời này khiến Diệp lão vương phi nghẹn họng, mặt đỏ bừng. Bà ta nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Tô Viện vừa vặn trở lại phủ, thấy mẫu phi của mình bị mấy nam nhân xa lạ ép hỏi, lập tức chạy tới.

"Các ngươi là ai? Dám chạy đến Diệp vương phủ khi dễ mẫu phi ta, ngại mạng quá dài rồi phải không?"

Tô Viện nổi giận đùng đùng chất vấn, ngó lơ lão vương phi đang ra hiệu đằng sau.

Quả nhiên, nàng ta vừa thốt ra lời này xong, bá tánh xung quanh đều hít một hơi lạnh.

Lão vương phi cũng liên tục lắc đầu, cảm thấy chính mình đã không dạy dỗ tốt nữ nhi.

"Chúng ta là thúc thúc của ngươi, vậy mà ngươi không biết sao? Quả thật là có hiếu." Lão nhị châm chọc.

"Hừ. Ngươi dựa vào cái gì mà nói thì ta phải tin? Ta chưa từng gặp qua các ngươi."

Tô Viện nói xong lập tức vung roi về phía bọn họ. Bốn người tránh không kịp, đều bị đả thương.

"Hảo cho một Diệp vương Tô Viện, lục thân không nhận. Mấy người chúng ta hàng năm đều ở biên quan, cho nên ngươi không thường thấy. Ngươi đã không cho người khác giải thích thì thôi, lại còn động thủ đả thương thúc thúc của mình." Lão Tứ làm bộ đau lòng, căm phẫn nói.

"Ta cũng không muốn vòng vo. Hôm nay chúng ta tới chính là tìm mẫu thân ngươi xác nhận ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, không phải tới để gây phiền toái." Lão nhị lập tức nói ra mục đích.

"Hừ. Các ngươi muốn biết ta là nam hay nữ thì phải tới tìm ta, cớ sao lại đến tìm mẫu phi ta ép hỏi." Tô Viện hừ lạnh, khinh thường nói.

"Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là nữ nhân. Cho dù các ngươi muốn thế nào đi chăng nữa, một phân, một hào của Diệp vương phủ này vĩnh viễn cũng không có một xu quan hệ nào với các ngươi. " Tô Viện nhớ tới chỗ dựa của mình, càng không đặt những người này vào trong mắt.

"Thì ra ngươi đúng là nữ nhân. Nói như vậy, ngươi không có tư cách nhúng tay vào sự vụ của Diệp vương phủ, càng không nên tiếp nhận vương vị của cha ngươi!" Lão Tứ lí lẽ hùng hồn đứng ra.

Chương 44: [TG2] Công chúa bia đỡ đạn (13)

Tất cả mọi người đều nghĩ hôm nay hẳn là Diệp vương phủ sẽ phải chịu thiệt. Nhưng lúc này, Tô Viện bất ngờ lấy từ trong ngực áo ra một khối ngọc bội. Khóe miệng nàng ta nhếch lên, ánh mắt sắc lạnh bắn về phía ba người trước mắt.

''Thấy được khối ngọc bội trong tay ta chứ? Đây chính là vật Hoàng thượng đưa cho ta, thấy vật như thấy người. Nếu hiện giờ các ngươi không rời khỏi đây, ta lập tức tiến cung tìm Hoàng thượng." Giọng nói Tô Viện lạnh lẽo.

Ba người vừa thấy ngọc bội tùy thân của Hoàng Thượng, thầm kêu không ổn. Hôm nay chỉ sợ bọn họ không thể chiếm được chỗ tốt nào, chỉ có thể quay về nghĩ cách khác.

*

Mặt khác, lúc này Thượng Thư đại nhân lấy danh nghĩa nhớ nhung nữ nhi, đưa nữ nhi về nhà.

Ông ta để phu nhân mình đến nói chuyện riêng với con gái.

Thượng thư phu nhân đi vào trong phòng, âu yếm hỏi: "Nha đầu, con ở vương phủ có tốt không? Vương gia đối với con như thế nào?"

"Mẫu thân yên tâm. Vương gia đối xử với con vô cùng tốt, yêu thương gấp trăm lần. Hơn nữa, trong phủ cũng không có trắc phi hay thị thiếp nào khác." Diệp vương phi thành thật trả lời. Đuôi mắt, khóe môi đều mang theo nét cười hạnh phúc.

Thấy nữ nhi không hiểu ý tứ của mình, bà ta có chút sốt ruột.

"Ý mẫu thân muốn hỏi, là chuyện khuê phòng của các con. Vương gia ở trên giường cũng ôn nhu như vậy ư?"

Lời này tức khắc khiến khuôn mặt Diệp vương phi đỏ thẫm. Vương gia đối với nàng ta rất tốt. Chỉ là trước nay hai người chưa từng ngủ chung giường. Ngay cả đêm tân hôn cũng vậy.

Chuyện này nàng ta cảm thấy tốt nhất không nên để cho mẫu thân và phụ thân biết được, tránh cho bọn họ lo lắng nhiều.

Thượng thư phu nhân thấy con gái mình trầm mặc như vậy, thầm kêu không tốt. Chẳng lẽ nội dung trong bức thư kia là thật?

"Xem bộ dáng của con kìa, khẳng định là có vấn đề. Nếu không phải là do Diệp vương, vậy thì nguyên nhân là ở con rồi. Đừng nói với mẫu thân là con ngưỡng mộ nam nhân khác rồi nhé?" Thượng thư phu nhân thăm dò.

"Mẫu thân, người nghĩ đi đâu vậy. Nữ nhi đã sớm học thuộc Nữ giới, Nội huấn, Nữ luận ngữ và Nữ phạm tiệp lục[1], từ nhỏ tới lớn đều nhất nhất tuân theo. Nếu cùng người khác thông dâm chẳng phải là bị dìm lồng heo[2] hay sao? Nữ nhi tuyệt đối không dám nghĩ đến." Đối với sự nghi ngờ lung tung của mẫu thân, Diệp vương phi vô cùng bất đắc dĩ.

[1] Nữ giới, Nội huấn, Nữ luận ngữ và Nữ phạm tiệp lục: Lần lượt là "Lời khuyên cho phụ nữ'', "Điều răn", "Bàn về phụ nữ" và "Phụ nữ kiểu mẫu". Bốn quyển sách này được xưng là Nữ tứ thư với nội dung chứa đựng những quy chuẩn mẫu mực, lời răn, lời dạy bảo....v..v.. cho phụ nữ thời xưa.

[2] Dìm lồng heo: còn thể gọi "nhốt lồng heo thả trôi sông". Hủ tục tàn nhẫn man rợn này là hình phạt dành cho những phụ nữ thiếu đoan chính, mất trinh tiết, đã có chồng mà còn thông dâm với người đàn ông khác. Hủ tục này thường là luật lệ do mỗi làng đề ra, một người phụ nữ khi bị phán tội thông dâm dù là thật hay bị vu oan sẽ bị trai làng bắt nhốt vào lồng heo và đem dìm xuống nước, chiếc lồng này đã buộc đá nên nạn nhân không thể vùng vẫy bơi lên được. Xét theo tội trạng, nếu nhẹ thì nạn nhân nhân chỉ bị nhấn chìm thân mình chừa cái đầu thoi thóp trên mặt nước, còn nặng thì bị dìm cho chết hẳn. đối với đàn ông bị phát hiện là thông dâm với người phụ nữ khác, hoặc cùng chung số phận với người tình là bị ngâm trong lồng heo, hoặc bị dân làng dùng gậy đánh tới chết, tuy nhiên nếu đó là một người giàu có, anh ta sẽ chạy án đúc lót và vu vạ rằng chính người đàn bà kia chủ động quyến rũ anh ta, và thường đều thoát tội.
Theo quan niệm người Trung Hoa thời xưa, ngoại tình là hành vi bất chính thiếu đạo đức, không khác lũ súc sinh và cũng vì vậy hình phạt thích đáng đối người ngoại tình là bị bắt ngâm trong lồng heo mới tương xứng. Ngoài ra, hình phạt này còn áp dụng cho kẻ hành nghề trộm cắp.

"Vậy là tốt rồi." Thượng thư phu nhân thở phào một hơn.

Trò chuyện xong, bà ta nhanh chóng trở về kể lại với phu quân. Hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm một nửa.

"Nếu nói như vậy, nữ nhi và Diệp vương vẫn chưa có gì. Hơn nữa, nữ nhi của chúng ta cũng không có khả năng đi tìm nam nhân khác. Con bé chắc chắn vẫn là hoàng hoa khuê nữ."

"Đúng vậy. Thân phận nữ nhân của Diệp vương kia một khi bị vạch trần, con bé hẳn là có thể thoát thân, còn có cơ hội tái giá với người khác." Thượng Thư đại nhân an ủi.

"Nhưng mà lão gia, hiện giờ chúng ta đã biết Diệp vương nữ giả nam trang, vậy tiếp theo nên làm gì bây giờ? Có cần bẩm báo với Hoàng Thượng hay không? Nếu không báo, có phải sẽ chịu tội khi quân?" Thượng thư phu nhân bắt đầu tìm phương pháp giải quyết.

"Chắc chắn phải bẩm báo với Hoàng Thượng. Diệp vương bị vạch trần, nữ nhi của chúng ta mới có thể giải thoát sớm. Con bé thiếu chút nữa vì nàng ta mà huỷ hoại chung thân đại sự. Ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này." Thượng Thư đại nhân có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vì che giấu cho bản thân mà không tiếc chậm trễ khuê nữ nhà người khác. Diệp vương này thật quá ích kỷ!" Thượng thư phu nhân càng căm phẫn hơn.

"Phu nhân yên tâm. Chuyện này cứ để ta. Ta chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho nữ nhi."

"Vậy là tốt rồi. Nữ nhi đáng thương của ta, bị lừa gả, chậm trễ mất mấy năm. Thật may là tất cả vẫn còn có thể cứu vãn." Thượng thư phu nhân lấy khăn lau nước mắt.

"Chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm bà tử xác nhận lại một chút. Vạn nhất chuyện này không đúng thì chẳng phải là vu oan cho Diệp vương sao? Chúng ta còn tốt, chỉ sợ hắn sẽ phát tác lên người nữ nhi. Lúc đấy cuộc sống của con bé sẽ vô cùng thê thảm." Thượng Thư đại nhân lo lắng vô cùng sâu xa, liền quyết định làm như vậy.

Ngay đêm đó, lão ma ma thừa dịp Diệp vương phi ngủ say, lặng lẽ đi vào, tiến hành nghiệm thân.

May mắn, kết quả không làm cho bọn họ thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro