Chương 79: Cố chấp lão công, ngươi cút ngay(26)
Đường Hoan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đang ngủ ngon lành mà có người gọi đến, vì thế Đường Hoan trực tiếp ấn loa ngoài, sau đó ném điện thoại sang một bên.
"Tiểu Hoan."
Đường Hoan mộng bức mà "ân" một tiếng, đôi mắt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chữ "mẹ" trên màn hình.
"Ngày chín tháng này, hôn lễ của chị gái con."
"Ngô..." Đường Hoan lăn hai vòng trong chăn. "Con biết rồi..." Đến lúc đó sẽ đến tham gia.
Không có chuyện gì thì tắt điện thoại đi, tôi còn muốn ngủ tiếp!
Nhưng mà nửa câu sau Đường Hoan còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy tiếng mẹ Lâm ở đầu dây bên kia, "Tới lúc đó con đừng về, đỡ phải mang theo tôn sát thần Tiêu Liệt kia."
Đường Hoan khựng lại, cơn buồn ngủ bay hơn phân nửa.
Mẹ Lâm lại tiếp tục lải nhải, "Con bây giờ đã gả cho Tiêu Liệt, giúp đỡ chị gái con nhiều một chút! Tiêu Liệt là một người cực đoan, lúc trước chị gái con cũng là nhất thời bị mà quỷ ám ảnh, mới ở bên Tiêu Liệt sau cãi nhau với Trình Ánh."
"Bây giờ thì Lâm Dĩ Nhu và Trình Ánh đã làm lành, cũng không biết Tiêu Liệt kia có thể nhất thời xúc động làm ra chuyện gì hay không, con nếu như phát hiện manh mối, hãy cố gắng cản hắn lại, miễn cho hắn đừng phá hỏng hôn lễ của chị gái con, nghe không?"
Đường Hoan liếm liếm môi.
Càng nghe càng cảm thấy hụt hẫng.
Trong giọng nói mang theo vài phần trào phúng, "Ngài cũng biết Tiêu Liệt cực đoan a, tôi gả đến đây lâu như vậy, ngài một câu cũng chưa hỏi qua, tôi sống như thế nào, liền không lo lắng hắn xúc động, gây ra chuyện gì với tôi sao?"
Nhân tâm là có bất công, hai đứa nhỏ có cùng một người mẹ, cũng sẽ có thân sơ viễn cận.
Thân thể không tốt, lại thêm từ bé đã không lớn lên bên người mẹ Lâm, đương nhiên sẽ không bằng được với Lâm Dĩ Nhu thiện giải nhân ý.
Ai, thật là có chút thương tâm nha!
Pháo hôi nữ phụ, cho dù có là chị em cùng mẹ đẻ ra, cũng chỉ có thể ở vị trí xấu hổ cha không thương mẹ không yêu.
Mẹ Lâm hiển nhiên không nghĩ tới Đường Hoan sẽ hỏi câu này.
Xấu hổ tạm dừng một lát, sau đó bồi thêm một câu, "Tiểu Hoan, mẹ biết con chịu ủy khuất, ván đã đóng thuyền, con chiếu cố tốt cho bản thân."
Đường Hoan cầm lấy di động, tự giễu cười ra tiếng.
May mắn trong đời sống hiện thực cô là một cô nhi, nếu cô mà có cha mẹ như vậy, vậy thà không có còn hơn.
Cười cười, sắc mặt lại dần dần trầm xuống, trong khoảng thời gian ngắn có chút thương tâm mà thôi.
"Được, tôi sẽ chiếu cố tốt bản thân. Không cần bà dặn dò, tôi vẫn luôn có thể chiếu cố tốt cho bản thân."
Mẹ Lâm nghe được lời này, tức khắc không vui, oán giận một câu," Con đứa nhỏ này, nói chuyện sao lại phải mang theo thứ khác, khó trách người bên nhà ngoại không chịu ở chung." Sau đó cúp máy.
Đường Hoan ngồi yên trên giường.
Một là có chút không tỉnh ngủ.
Hai là vì có chút bực mình.
Nghĩ trái nghĩ phải thì càng thêm tức, tùy tiện nện điện thoại lên đất.
Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, "Vốn thân thể đã không tốt, tính tình còn kém như vậy, thật sự là ngại mạng quá dài sao?"
Đường Hoan sốc, thiếu chút nữa đã rớt khỏi giường.
Ai?
Ai đang nói chuyện?
Đường Hoan cô sợ quỷ a!
Thật cẩn thận vươn đầu ra nhìn xung quanh, đối diện trước đôi mắt đen trào phúng không thôi của Tiêu Liệt. Tiêu Liệt ngồi cạnh bàn sách, đối diện với cô đang phóng ra tia miệt thị.
Đường Hoan mộng bức, "Anh vào đây lúc nào?"
Sau đó nhìn thoáng qua cái áo sơmi dài mà mình dùng làm áo ngủ, phát ra một tiếng tru thảm thiết, "A, anh là đồ biến thái, anh vào đây khi nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro